CHƯƠNG 13 – LÃO TÌNH ĐỊCH
Phố xá thành đông Khai Phong
vô cùng sầm uất, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cùng nhau đi xuyên qua đám người trở
về Khai Phong Phủ.
Thành
Đông quá náo nhiệt, không biết nguyên nhân có phải là do mọi người dân đều chạy
đến mua sắm vào dịp tết hay không mà bên trong chợ là một biển người.
Lâm Dạ
Hỏa sợ Câm bị đụng liền ôm nó nhảy lên tường mà đi.
Câm
ngoan ngoãn nằm trên bả vai Lâm Dạ Hỏa, cái đuôi thỉnh thoảng vẫy một cái. Trâu
Lương ở một bên nhìn cũng bất đắc dĩ, tư thế này rất giống tư thế bình thường bọn
họ hay ôm Tiểu Tứ Tử, chẳng qua Tiểu Tứ Tử thì hay nói chuyện hiển nhiên không
phải là một người câm. Hai người lúc đầu vừa đi vừa thảo luận chuyện Bao đại
nhân có thể trấn được con mèo Triển Chiêu kia, bỗng nhiên liền nghe phía trước
có một trận nhiễu loạn, lại nghe có người kêu —— người giang hồ đánh nhau.
Có
nhiễu loạn tự nhiên là muốn đi xem, tại một ngã tư chợ phía trước, trên phần đất
trống có hai phái người giang hồ đang giằng co, một phe là đạo sĩ, một phái là
người luyện võ bình thường, tuy nhiên hai phái còn chưa đánh nhau chỉ đang chửi
mắng nhau _ ý kia chuẩn bị động thủ.
Lâm Dạ
Hỏa hỏi Trâu Lương, “Có phải gần đây võ sinh quá nhiều hay không?”
Trâu
Lương lắc đầu, “Võ sinh cũng không dám ở thời điểm này đánh nhau, một khi bị bắt,
thành tích sẽ bị hủy.”
Lâm Dạ
Hỏa thuận tay đem Câm đưa cho Trâu Lương, phủi lông chó trên tay áo, khều một vị
đại thúc đang đứng xem trước mặt , “Đại thúc, hai phái giang hồ kia là hai phái
nào a ?”
Người
dân Khai Phong Phủ phần lớn đều biết Lâm Dạ Hỏa, dù sao hắn lúc nào cũng theo
Khai Phong Phủ tra án, ngoài ra dáng vẻ cũng rất dễ nhận biệt.
Đại
thúc kia nhiệt tình bát quái với Lâm Dạ Hỏa một chút, nói là hai nhóm người này
mời vừa gặp nhau trước cửa trà lâu, có một phái là đạo sĩ Mao Sơn, còn một phái
là người của Thiên Vũ Hiên, hình như là đồ đệ của Thiên Vũ Hiên đánh chết đồ đệ
của phái Mao Sơn cho nên phái Mao Sơn đang đòi lại công đạo.
Hỏa
phượng đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, nhón chân nhìn quanh, ” Đạo sĩ Mao Sơn?
Có phải là đạo sĩ Mao Sơn chuyên bắt quỷ đúng không? !”
Trâu
Lương chính là nhẹ nhàng kéo Lâm Dạ Hỏa một cái, “Thiên Vũ Hiên …. muối Vũ Hiên
chính là đặc sản của Thiên Vũ Hiên.”
Lâm Dạ
Hỏa hơi sững sờ, “Cùng vụ án có quan hệ?”
Trâu
Lương hướng về phía xa xa bĩu môi, Lâm Dạ Hỏa nhìn theo hướng đó, chỉ thấy xa
xa có hai bóng người quen thuộc đang chạy tới một bóng đỏ và một bóng trắng——
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới.
Lâm Dạ
Hỏa xoa xoa tay, “Có trò hay để nhìn!”
Trâu
Lương cũng cảm thấy rất hứng thú, “Ngươi mới vừa nói Triển Chiêu cùng chưởng
môn của Thiên Vũ Hiên có cừu oán đúng không?”
Lâm Dạ
Hỏa quay đầu nhìn Trâu Lương một chút, “Ai nha! Chuyên liên quan giữa Triển
Chiêu và Thiên Vũ Hiên chỉ là chuyện nhỏ a, Bạch Ngọc Đường cùng phái Mao Sơn
đó mới là chuyện lớn kìa.”
Trâu
Lương nghi ngờ, “Bạch Ngọc Đường cùng phái Mao Sơn có thù oán lúc nào?”
“Đúng
rồi!” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên vỗ tay một cái, “Không chừng Bạch lão ngũ cũng chưa
nghe nói qua a.”
Trâu
Lương càng không hiểu, “Chính hắn cũng không biết mình cùng phái Mao Sơn có ân
oán?”
“Đây
là ta nghe Đại Hòa Thượng nói!” Lâm Dạ Hỏa tiến tới cùng Trâu Lương kề tai nói
nhỏ, “Ngoại công Bạch Ngọc Đường là Lục Thiên Hàn cùng đệ nhất cao thủ của phái
Mao Sơn là Mai Bất Thanh luôn đối đầu nhau a .”
Trâu
Lương nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ
Hỏa che miệng, “Phái Mao Sơn có Tam Cung theo thứ tự là thiên sư Lương Tĩnh, quỷ
sư Mai Bất Thanh cùng linh sư Tô Cửu Cô. Đều là đồ đệ của Đào Minh Chân
Nhân. Tô Cửu Cô khi còn trẻ tuổi được gọi là Tương Tây đệ nhất mỹ
nhân a, Mai Bất Thanh từ nhỏ đã thầm mến vị sư muội này của hắn a.”
Tương Tây [ Phía tây của
sông Tương một con sông bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào tỉnh Hồ
Nam, Trung Quốc]
Trâu
Lương hiểu ý, “Nga… Tiểu sư muội a.”
“Ngươi cũng hiểu a, Lục lão gia tử hồi còn trẻ tuổi nhất định là loại hình ai
thấy cũng thích. Tô Cửu Cô chung tình với Lục Thiên Hàn, bất quá Lục lão gia tử
trong lòng chỉ có bà ngoại của Bạch lão ngũ a. Kết quả Tô Cửu Cô liền suốt đời
không lấy chồng, làm đạo cô, nghe nói Đào Minh Chân Nhân rất cưng chiều Tô Cửu
Cô, lúc đầu không nghĩ nàng vào phái Mao Sơn, chỉ nghĩ nàng đã kết hôn sinh con
rời xa giang hồ. Kết quả… Nghe nói trên dưới phái Mao Sơn từ Đào Minh đến Lương
Tĩnh cũng rất bất mãn đối với Lục lão gia tử, nhất là Mai Bất Thanh a!”
Trâu
Lương nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã chạy đến bên ngoài đám người
đang vây xem mà nhìn xung quanh, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi đoán lấy tính cách của
Lục Thiên Hàn, sẽ đem chuyện này nói cho Bạch Ngọc Đường sao?”
Lâm Dạ
Hỏa cùng Trâu Lương đối mặt một hồi, hai người đồng thời lắc đầu —— làm sao có
thể!
…
Bên
trong Thái Bạch Cư, Thiên Tôn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đều chạy
đi, liền lấy bạc ra tính tiền, còn hỏi Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử có muốn ăn
quà vặt hay không, nếu có thì đi mua một ít.
Tiểu
Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng nhìn Thiên Tôn, tò mò —— là mua đồ ăn vặt cho hai
người bọn họ, hay là Thiên Tôn muốn ăn a?
Ân Hậu
ngồi đối diện hỏi ông Thiên Tôn, “Đúng rồi, ngươi có nói qua cho Ngọc Đường biết
ngoại công hắn cùng phái Mao Sơn có ân oán hay không a?”
Thiên
Tôn cười híp mắt hướng về phía Ân Hậu lắc đầu a lắc đầu.
Ân Hậu
nhìn trời, “Vậy thì xong rồi, Tiểu Lục Tử khẳng định cũng không nói qua.”
“Cho
nên a!” Thiên Tôn hứng thú ngẩng cao đầu, “Chúng ta nhanh nhanh mua một chút đồ
ăn vặt cùng đi xem kịch vui a!”
Ân Hậu
không biết làm sao nhìn Thiên Tôn kéo hai đứa con nít hớn hở vui mừng chạy xuống
lầu, một lần nữa cảm khái thay cho Bạch Ngọc Đường.
…
Như vậy
kết quả Ngũ gia có biết phái Mao Sơn cùng ngoại công mình có ân oán hay
không a ? Đương nhiên là không biết.
Chạy
đến bên ngoài đám người đang vây xem, Thẩm Thiên Vũ đem Thẩm Mậu đẩy sang bên cạnh
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cảnh cáo hắn, “Đợi, đừng động!”
“A!”
Thẩm Mậu muốn cùng đi, bị Thẩm Thiên Vũ trừng mắt một cái, đừng xem Thẩm Mậu rất
hùng hổ, nhưng nhìn ra được thường ngày gia giáo cũng rất nghiêm, cha hắn trừng
mắt một cái, hắn liền không dám lộn xộn, đứng ở bên cạnh Triển Chiêu.
Thẩm
Thiên Vũ lại nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển
Chiêu khó hiểu tại sao lại từ trong ánh mắt hắn nhìn ra mấy phần bất đắc dĩ.
Triển
Chiêu đối với hắn gật đầu một cái, tỏ ý, Thẩm Mậu đi theo bên cạnh ta sẽ vô sự.
Thẩm
Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, chen vào đám người, ngăn giữa môn hạ mình cùng phái
Mao Sơn.
Để
cho môn hạ lui về phía sau, Thẩm Thiên Vũ nhìn một vị trưởng giả đang đứng sau
lưng chúng đệ tử phái Mao Sơn, “Mai Bất Thanh, ngươi có ý gì? !”
Triển
Chiêu nghe được ba chữ “Mai Bất Thanh”, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Danh tự này
ta nghe qua, Tương Tây đệ nhất cao thủ đúng không?”
Bạch
Ngọc Đường gật đầu một cái, “Quỷ sư Mai Bất Thanh sao, ta cũng nghe qua.”
“Thiên sư Lương Tĩnh, quỷ sư Mai Bất Thanh, còn có một linh sư là Tô Cửu Cô,
Tam Cung thuộc phái Mao Sơn từ trước đến giờ rất ít giao du với bên ngoài, hôm
nay làm sao lại phách lối như vậy a?” Triển Chiêu quay đầu nhìn Thẩm Mậu hình
như rất tò mò đang cố gắng nhìn về phía trước, “Cha ngươi cùng phái Mao Sơn có
thù oán gì sao?”
Thẩm
Mậu “A ” một tiếng, lắc đầu một cái, “Nói ra rất dài dòng, trước đây có xảy ra
một lần huyên náo nhưng không mấy vui vẻ gì .”
Thẩm
Mậu kéo kéo tay áo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Triển đại ca Bạch đại
ca!”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn vị tiểu lão đệ này, ngươi ngược lại không
khách khí a, tiếng đại ca như thế nào lại thuận miệng như vậy…
“Mai
Bất Thanh rất lợi hại, phái Mao Sơn võ công âm độc, hai người giúp ta nhìn cha
ta nha!” Thẩm Mậu bụm miệng “Cha ta bình thường chỉ là rất thích khoe khoang,
thích nổi tiếng thôix, nhưng ông ấy rất tốt, Thiên Vũ Hiên chúng ta chỉ buôn
bán muối, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
Tính
cách Triển Chiêu tương đối ôn hòa, vỗ bả vai Thẩm Mậu một cái, để cho hắn không
cần lo lắng, giữa thanh thiên bật nhật như vậy còn có cả vương pháp nữa mà.
Mà
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đứng tại đối diện chính là nhón chân quan sát vị Mai
Bất Thanh kia.
Khi
đám người phái Mao Sơn tách ra, Mai Bất Thanh đứng ở sau cùng quay người lại,
thời điểm nhìn về phía Thẩm Thiên Vũ, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương trong nháy mắt
liền biết tại sao Tô Cửu Cô năm đó tại sao coi thường hắn.
Có thể
nói tướng mạo Mai Bất Thanh xấu xí, vóc người không cao, hơi mập, dung mạo phổ
thông, vẻ mặt phiền muộn, mặt đầy râu quai nón, mang một thân đạo bào màu xám
tro lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Vũ một cái, mở miệng, “Đệ tử Thiên Vũ Hiên của
ngươi đánh chết đệ tử phái Mao Sơn, phái Mao Sơn ta có thù oán phải trả, vô luận
là người hay quỷ, chỉ cần làm tổn thương đồng môn ta, cho dù đến âm tào địa phủ
ta cũng muốn hung thủ đền mạng.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn Thẩm Mậu —— ngươi không nói chưa
từng làm chuyện gì xấu sao? Giết đồ đệ nhà người ta còn chưa phải là chuyện xấu
a?
Thẩm
Mậu gãi gãi đầu, “Không có a, cha ta coi trọng nhất là danh tiếng hơn nữa một
lòng muốn thoát khỏi giang hồ quy thuận triều đình, tốt nhất là có thể làm một
chức quan nhỏ để quang tông diệu tổ a, hắn dĩ nhiên là không để cho môn hạ giết
người a!”
Thẩm
Thiên Vũ cũng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mai Bất Thanh, “Thiên Vũ Hiên của Ta giết
người phái Mao Sơn của ngươi khi nào ?”
“Bớt
làm bộ!” Lúc này, một vị đệ tử phái Mao Sơn chỉ một cái về phái Thẩm Mậu
đang đứng sau lưng Triển Chiêu, “Con trai Thẩm Mậu của ngươi ở trên lôi đài
đánh chết sư huynh Phùng Thắng của ta!”
Thẩm
Thiên Vũ ngẩn người, sau đó trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, “Phùng Thắng căn bản
không phải do con ta đánh chết, là chính hắn biến thành muối, về sau không thấy
tung tích, lúc ấy trên trường thi nhiều người như vậy đều nhìn thấy tận mắt. Vả
lại nói Phùng Thắng có phải là chết hay không căn bản không người biết, ngay cả
thi thể cũng không có, dựa vào cái gì nói con ta giết người? !”
Triển
Chiêu khẽ nhíu mày một cái, lòng nói Thẩm Thiên Vũ có tài ăn nói a, điểm chính
cũng nói rất đúng, đúng là Phùng Thắng chết hay chưa căn bản không người biết,
dù sao chính mình cũng cảm thấy một người đang sống sờ sờ có thể đột nhiên biến
thành muối.
“HA
ha.” Mai Bất Thanh cười lạnh một tiếng, “Người biến thành muối! Lời như vậy
ngươi cũng tin, đệ tử Mao Sơn ta chính mắt nhìn thấy trên lôi đài khi con ngươi
cùng Phùng Thắng giao thủ, Phùng Thắng chính là bị nổ chết, ngươi…”
Mọi
người đang nghiêm túc nghe, thế nhưng lời nói của Mai Bất Thanh lại đột nhiên
ngừng.
Tất cả
mọi người nhìn về hắn, chỉ thấy lúc này, vị lão đạo này đang gắt gao nhìn chằm
chằm đám người phía trước, hắn nhìn chính là phương hướng đám người Triển Chiêu
đang đứng. Thẩm Thiên Vũ cau mày, liền cho là hắn nhìn chằm chằm con trai Thẩm Mậu
của mình, thế nhưng cẩn thận nhìn một chút, tựa hồ cũng không phải là…
Thẩm
Mậu sau lưng Triển Chiêu né tránh, dẫu sao tuổi tác còn nhỏ, lòng nói thật sự
là tai bay vạ gió a, người kia biến thành muối mắc mớ gì tới hắn, nếu hắn có bản
lãnh kia đem người biến thành muối, cũng không cần đi thi Võ trạng nguyên,
trực tiếp thành lập một môn phái rồi… Cứ gọi là Thiên Quan Hiên a~! [Quan
= muối ]
Triển
Chiêu nhìn Thẩm Mậu một chút lại nhìn Mai Bất Thanh một chút, khẽ cau mày, Mai
Bất Thanh hình như là nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia cũng cảm giác Mai Bất Thanh đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt và biểu tình
có thể nói là đang cắn răng nghiến lợi.
Ngũ
gia xét lại mình một chút có phải trước kia đắc tội qua người này hay không?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường chắc chắn lần đầu tiên thấy
Mai Bất Thanh, như vậy thì không phải quá khó đoán a —— là sư phụ lúc nào cũng
kéo cừu hận ?
…
Cùng
lúc đó, một bên trên nóc nhà, Thiên Tôn cùng Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu
Lương Tử mới vừa đuổi tới.
“Ai
nha bắt đầu rồi !” Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tìm một chỗ không có tuyết đọng trên
nóc nhà ngồi xuống, Ân Hậu cũng đến, níu lại Tiểu Lương Tử đang đạp lên chỗ tuyết
đọng thiếu chút nữa trượt xuống, hỏi ông Thiên Tôn, “Lão lùn kia chính là Mai Bất
Thanh sao?”
Thiên
Tôn gật đầu a gật đầu.
Tiểu
Lương Tử tinh quái , “Oa! Lục đảo chủ đẹp trai hơn nhiều nga! Khó trách cướp
không thắng rồi!”
Vốn
là tình cảnh thật náo nhiệt đột nhiên liền yên tĩnh lại, còn tĩnh có chút lúng
túng, lúc này phái Mao Sơn cùng người Thiên Vũ Hiên nhìn Mai Bất Thanh giống
như bị người ta điểm huyệt vậy, buồn bực lão đầu này làm gì vậy?
Hồi
lâu, tầm mắt Mai Bất Thanh rốt cục cũng từ trên người Bạch Ngọc Đường nhìn về
phía Triển Chiêu và Thẩm Mậu.
“Ha
ha.” Trên mặt Mai Bất Thanh lộ ra một tia cười nhạt, nhìn Thẩm Thiên Vũ một
cái, “Khó trách Thiên Vũ Hiên xem mạng người như cỏ rác, nguyên lai có Ma Cung
cùng Băng Nguyên Đảo làm chỗ dựa.”
Triển
Chiêu bất ngờ một chút, nhìn Bạch Ngọc Đường —— Băng Nguyên Đảo? Là nói ngươi
sao?
Ngũ
gia cũng có chút bất ngờ, bình thường nói đến hắn, hoặc là phái Thiên Sơn hoặc
là Hãm Không Đảo, chưa từng nghe có người nói hắn lại nói Băng Nguyên Đảo.
Ngũ
gia thông minh hơn người a, từ ánh mắt Mai Bất ThaNh mới nhìn mình vừa rồi kia,
liền suy đoán ra nhất định là có thù oán. Vốn nghĩ là do lão nhân gia Thiên Tôn
kéo cừu hận cho mình, bây giờ nhìn lại —— là cừu địch của ngoại công a?
Đây
là điều mới mẻ a.