Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 12 – VÔ THƯỜNG


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 12 – VÔ THƯỜNG

             Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo dõi Thẩm Thiên Vũ, quanh đi quẩn lại qua các con hẻm, càng đi càng cảm thấy con đường này rất quen thuộc.

          Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Con đường này hình như là đi…”

          Không đợi Triển Chiêu nói xong, Thẩm Thiên Vũ dừng bước lại, xoay mặt nhìn bậc thang bên cạnh, tựa hồ rất khó xử, gãi gãi đầu.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút dở khóc dở cười, Thẩm Thiên Vũ đứng ở trước cửa nhà ai a?

          Khai Phong Phủ!

          Ngũ gia bỗng nhiên hiểu ra, “Khó trách lại khiêm tốn như vậy, là tới Khai Phong Phủ xin lĩnh người a! ?”

          Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đoán chừng là võ sinh nhìn thấy người biến thành muối chính là đệ tử phái Thiên Vũ Hiên của hắn, khẳng định bị đưa đến Khai Phong Phủ  để hỏi sự tình rồi, không chừng có thể chính là con của hắn.”

          Thẩm Thiên Vũ đứng trước cửa Khai Phong Phủ đi tới đi lui mấy bước, thì có nha dịch đi ra hỏi hắn, “Đại thúc, ngươi có chuyện gì sao lại ở ngoài cửa nha môn mà quanh quẩn ? Muốn báo án sao?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, thiếu chút nữa không nhịn được cười, Thẩm Thiên Vũ dầu gì cũng là nhân vật vang danh trên giang hồ, lại bị nhận thành một vị đại thúc bình thường.

          “Ách…” Thẩm Thiên Vũ cũng rất lúng túng, nhìn chung quanh một chút, lòng nói tình cảnh này nếu để cho bằng hữu giang hồ nhìn thấy, vậy sau này làm sao có thể  lăn lộn trên giang hồ nữa ?

          Bạch Ngọc Đường vỗ Triển Chiêu một cái, tỏ ý —— Đi! Làm ra vẻ vô tình gặp được!

          Triển Chiêu thấy Thẩm Thiên Vũ do dự nửa ngày có ý muốn rút lui.  Triển Chiêu vội vàng cùng Chuột nhà mình đi ra tỏ vẻ vô tình gặp được, làm gì có thể để cho hắn chạy a.

          Thẩm Thiên Vũ cúi đầu xoay người, suy nghĩ hay là nên chờ một chút thử xem, mới vừa đi trở về hai bước, liền nghe một thanh âm truyền tới, “Ai nha? Đây không phải là Thẩm chưởng môn sao?”

          Thẩm Thiên Vũ sững sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên, càng xấu hổ hơn —— Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

          Triển Chiêu cười híp mắt đối với Thẩm Thiên Vũ chắp tay một cái, “Thẩm chưởng môn có gì muốn làm a?”

          “Khụ… Triển đại nhân, đã lâu khôn gặp.” Trên mặt Thẩm Thiên Vũ miễn cưỡng nặn ra mấy nụ cười, đối với Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, “Bạch thiếu hiệp cũng ở đây a.”

          Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, quan sát Thẩm Thiên Vũ một chút—— Tuy nói vị này cùng Triển Chiêu có chút không hòa thuận, nhưng chỉ đến Khai Phong Phủ muốn dẫn môn đệ mình là người chứng kiến quá trình phát sinh vụ án mà thôi, có như vậy tại sao lại thấy xấu hổ a ?

          “Cha?”

          Một tiếng hô, ngắt đứt  người đối diện cửa Khai Phong Phủ có vẻ lúng túng.

          Ba người cũng xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy trên bậc thang, một thiếu niên chạy xuống đến  bên cạnh Thẩm Thiên Vũ.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quan sát thiếu niên kia, bề ngoài cùng Thẩm Thiên Vũ mười phần giống nhau, thoạt nhìn võ thuật chắc cũng không tệ.

          Thẩm Thiên Vũ tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, giới thiệu cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, “Đây là khuyển tử của ta tên gọi Thẩm Mậu.”

          Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu —— thật sự là con trai a.

          Thẩm Mậu trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền lấy tay khều khều Thẩm Thiên Vũ, “Cha, Triển Chiêu rõ ràng rất tuấn tú a… Ô.”

          Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Vũ liền lấy tay bịt miệng con trai lại.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, xem ra  Thẩm Thiên Vũ ở sau lưng nói xấu Triển Chiêu không ít

          “Thẩm công tử tại sao lại ở Khai Phong Phủ?” Triển Chiêu giả bộ hồ đồ hỏi.

          “Ách…” thời điểm Thẩm Thiên Vũ đang do dự trả lời như thế nào, Thẩm Mậu thế nhưng lại hăng hái, “Triển đại nhân người chưa nghe nói sao? Mới vừa rồi trong trường thi võ có một võ sinh đột nhiên biến thành muối ăn a! Ta chính mắt nhìn thấy! Ngay tại thời điểm cùng ta tỷ võ, cũng tà môn a, chính mắt ta liền thấy hắn rào rào một cái liền biến thành muối phân tán đầy đất…”

          Thẩm Thiên Vũ không nói gì chỉ nhìn con trai.

          Triển Chiêu sờ cằm một cái, lòng nói, hay a, nguyên lai là một nhi tử ngốc.

          Bạch Ngọc Đường ngược lại là đối với Thẩm Mậu có ấn tượng không tệ, vừa chính trực lại vừa lỗ mãng, có chút giống đám đồ đệ ngốc phái Thiên Sơn.

          Triển Chiêu hỏi, “Cho nên Thẩm công tử chính là tận mắt nhìn hấy toàn bộ quá trình phải không?”

          Thẩm Mậu gật đầu, “Đúng vậy! Ta mới vừa rồi đem mọi chuyện thấy được đều nói cho Bao đại nhân! Bao đại nhân thế nhưng rất ôn hòa a, cũng không hung dữ chút nào.”

          Vừa nói, Thẩm Mậu còn thật kích động níu  lấy Thẩm Thiên Vũ, “Cha! Con nhìn thấy Triệu Phổ rồi ! Đẹp trai muốn chết a!”

          Thẩm Thiên Vũ bất đắc dĩ đè lại con trai đang kích động, nhìn Triển Chiêu một chút, ý kia —— liền có chuyện như vậy.

          Triển Chiêu nhìn Thẩm Thiên Vũ một cái, hỏi, “Thẩm chưởng môn, đối với vụ án này có ý kiến gì không?”

          Thẩm Thiên Vũ khẽ lắc đầu một cái, đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói lời cáo biệt, thì kéo con trai đi.

          Triển Chiêu đột nhiên nói, “Hẹn gặp không bằng vô tình gặp được, có muốn dùng chung bữa cơm hay không?”

          Thẩm Thiên Vũ nghi ngờ nhìn Triển Chiêu, ý kia —— ăn cơm?

          Mới vừa muốn cự tuyệt, Bạch Ngọc Đường tới một câu, “Vừa vặn ta cũng hẹn sư phụ ở Thái Bạch Cư…”

          Thẩm Thiên Vũ chưa kịp mở miệng, Thẩm Mậu ánh mắt sáng lên, ” Thiên… Thiên Tôn ? !”

          Triển Chiêu gật đầu, ” Ừ, còn có ngoại công ta cũng ở đây…”

          “Ân Hậu cũng ở đấy sao? !” Thẩm Mậu làm gì còn nhớ cha hắn là ai a, vội vàng gật đầu, “Được a được a! Chúng ta đi ăn cơm đi, để cho cha ta mời khách!”

          Thẩm Thiên Vũ đỡ trán thở dài.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu —— đây nhất định là con ruột a!

          Triển Chiêu gọi hai cha con đi Thái Bạch Cư, Thẩm Mậu hớn hở vui mừng liền theo Triển Chiêu vừa đi vừa trò chuyện.

          Bạch Ngọc Đường nhìn Thẩm Thiên Vũ tâm sự nặng nề đang đi theo, cũng có chút nghi ngờ, Thiên Vũ Hiên cũng coi là gia đại nghiệp đại, Thẩm Thiên Vũ là một người ngày thường rất hay khoe khoang, hôm nay biểu hiện như vậy là thế nào?

          …

          Trong phòng khám nghiệm tử thi ở Khai Phong, Công Tôn nhìn trên bàn bày một cái rương cùng hai giỏ đựng muối ăn bên cạnh, cũng có chút khó hiểu, “Đâu là muối do người chết biến thành?”

          Long Kiều Quảng chỉ vào hai giỏ muối nói cho Công Tôn, “Một giỏ này là Triển Chiêu đưa về, muối là ở trong cái rương kia, còn giỏ này là muối do võ sinh biến thành trên lôi đài.”

          Cửu vương gia cẩn thận nghiên cứu hai giỏ muối ăn một chút, “Không nhìn ra có điểm gì khác nhau a.”

          Công Tôn nhìn rương gỗ trên bàn một chút, cuối cùng lại quay đầu nhìn cỗ thi thể được quấn lại bằng vải bông như “bánh chưng” kia.

          “Con rùa đen kia đâu ?” Triệu Phổ hỏi Giả ảnh.

       “Rùa đen được để trong một cái vạc đặt cạnh chuồng ngựa, trong vạc đều có cát.”

          Triệu Phổ vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn Công Tôn đang đi xung quanh cái “Bánh chưng” kia.

          Long Kiều Quảng nhìn cỗ thi thể kia lại bắt đầu nói huyên thuyên, “Thi thể tại sao phải dùng vải bao lại như vậy a, tại sao cái xác này lại nhỏ như vậy a, nhìn thế nào cũng giống như là xác của một tiểu hài tử a, ai lại thất đức như vậy a.  Ở Khai Phong Thành thế nào lại không yên ổn hơn Hắc Phong Thành …”

          Công Tôn ngẩng đầu trừng Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ kéo cổ áo hữu tướng quân một cái, đem hắn ném ra ngoài, để cho hắn không có việc gì liền hồi tướng quân Phủ bồi nương tử sinh con đi, đừng khắp nơi phóng đãng.

          Đuổi Long Kiều Quảng đi, Công Tôn cầm cây kéo, chuẩn bị cắt những thứ vải kia ra.

          Công Tôn vẫn tương đối cẩn thận, trước tiền là cắt từ bàn chân, mũi kéo cắt xuống, vốn nghĩ có thể cắt vào da thế nhưng lại là một cuộn vải bố màu đen.

Công Tôn trừng mắt nhìn, “Di?”

          “Miếng vải đen… Là y phục sao?” Triệu Phổ buồn bực, ” Bên trong dường như có cái gì.”

          Công Tôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ là người giả?”

          Cắt miếng vải đen ra một chút, liền nghe được “lạch cạch” một tiếng, một đồng tiền rớt ra.

          “Một văn tiền a!” Công Tôn lắc chân của cỗ thi thể kia, từ trong lỗ thủng, rào rào rơi ra ngoài một đống tiền đồng.

          “Đây là tiền đồng được lưu thông ở tiền triều phải không?” Triệu Phổ cầm hai văn tiền đồng nhìn một hồi.

          Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy! Còn mới nữa.”

          Công Tôn tiếp tục cắt vải, từ bên trong rút ra mấy cuộn vải màu đen thật dài. Các cuộn vải đều được thắt ở hai đầu, chính giữa đều là tiền đồng được nhét đầy.

          “Khó trách đều không nghe được âm thanh, tiền đều được phân chia đều.” Cửu vương gia thấy Công Tôn lại rút ra mấy cuộn vải như vậy, cảm thấy thú vị, “Đây là người nào cất giữ tiền để dành sao? Giấu thành dáng vẻ thi thể? Có chút lợi hại!”

          “Có cần tốn sức như vậy hay không a?” Công Tôn từ một bên chân trong thi thể lôi ra ngoài mười mấy cuộn vải như vậy nữa, “Cái này cộng lại có bao nhiêu tiền đâu, đổi thành bạc hoặc là ngân phiếu cũng không có bao nhiêu.”

          Công Tôn còn muốn lấy ra tiếp, Triệu Phổ đột nhiên đưa tay ngăn lại, “Ai nha , chờ một chút.”

          Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

          Triệu Phổ cầm một miếng vải bố cho Công Tôn nhìn, “Ngươi xem bên trên có chữ.”

          Công Tôn nhận lấy xem một cái, chỉ thấy trên miếng vải bố, có một nhóm chữ nhỏ màu đỏ —— hồn khí quy thiên, hình phách quy địa; tử hữu phân, phạm vô cứu. [Linh hồn trở lại bầu trời, thể xác trở lại mặt đất, cái chết bị chia cắt, không có sự phân biệt]

          Công Tôn liền ngây ngẩn, trong miệng thì thầm hai lần, “Tử hữu phân, phạm vô cứu… Phạm vô cứu…”

          “Ai nha!” Công Tôn đem cuốn vải ném trở về, “Hắc Vô Thường!”

          Cửu vương gia bỉu môi, tuy nói hắn không quá tin vào những vị thần thần quỷ quỷ này, nhưng Hắc Bạch Vô Thường vẫn biết đôi chút, Bạch Vô Thường là “Sống vô thường tạ tất an” [Sống thất thường, luôn yên ổn], Hắc Vô Thường là ” tử hữu phân, phạm vô cứu “, hai vị Hắc Bạch Vô Thường đều là Câu hồn sứ giả mà  đạo gia thường nói.

          “Này giữa ban ngày ban mặt cũng quá xúi quẩy rồi.” Cửu vương gia bất đắc dĩ, vốn còn muốn nói bận rộn nửa ngày không phải xác chết a, Triển Chiêu cũng không xui xẻo như vậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ, xui xẻo này cũng vượt qua phàm nhân mấy đẳng cấp rồi, chỉ đi trên đường liền nhặt được cái quái gì vậy trời !…

          Công Tôn cũng buông kéo xuống, đem  những đồng tiền mới vừa lấy ra kia nhét lại trong cuộn vải, rồi đem cuộn vải cũng nhét lại chỗ  “Nếu không một hồi tìm một vị đạo sĩ nào đó nhìn một cái rồi hãy nói.”

          Nói xong, Công Tôn liền đi ra ngoài.

          Cửu vương gia cùng đi ra ngoài, hỏi, “Đi chỗ nào a?”

          Công Tôn hướng về phía thư phòng đi, “Trước tìm Bao đại nhân nắm tay một cái a, đuổi vận xui đi a ~!”

          …

          Cùng lúc đó, trong cửa hàng muối lớn nhất thành đông, Trâu Lương tìm tới chưởng quỹ.

          Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau lưng đi quan sát cửa hàng muối, thấy dáng vẻ chưởng quỹ hình như rất thân với Trâu Lương, liền tiến tới nghe bọn họ nói chuyện.

          Tả tướng quân cầm túi giấy ra, cho chưởng quỹ xem qua.

          Chưởng quỹ ngửi một cái, nhìn một chút, lại muốn nếm thử.

          Bất quá bị Trâu Lương ngăn cản, Tả tướng quân ngược lại là không có nói cho hắn đây là do người biến thành, chỉ nói không sạch sẽ,  nhặt lên từ dưới đất.

          Chưởng quỹ cũng không hỏi nhiều, nghiên cứu một hồi, nói, “Đây là muối tốt, nhìn giống như là muối Vũ Hiên.”

          “Cái này làm sao phân biệt? Muối Vũ Hiên chính là do Thiên Vũ Hiên kinh doanh phải không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

          Chưởng quỹ xua xua tay, ” Muối Vũ Hiên chẳng qua là một cách gọi chung chung mà thôi, nói đơn giản một chút, loại muối này được làm ra bởi hồ nước mặn, không phải muối biển cũng không phải muối trên đất.”

          …

          Ra khỏi cửa hàng muối, Lâm Dạ Hỏa kéo Trâu Lương nhỏ giọng nói, “Nếu là Thiên Vũ Hiên cùng vụ án này có liên quan vậy thì náo nhiệt a, ta nghe nói Triển Chiêu đã phá nhà của Thẩm Thiên Vũ, nóc nhà cũng bị đạp sụp.”

          Trâu Lương cảm thán, “Triển Chiêu thật là một nhân tài a, đây nếu là để cho hắn đi Tây Hạ hoặc là Hoàng Cung Đại Liêu đợi một năm rưỡi …”

          “Hoặc là nói như vậy.” Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái, “Khai Phong hoàng thành còn chưa loạn, hoàn toàn là bởi vì Bao đại nhân có thể trấn áp con mèo yêu kia a!”

          Trâu Lương gật đầu —— có đạo lý!

          Hai người đang trò chuyện, phía trước cách đó không xa đột nhiên có một trận ồn ào náo động, người đi đường bị hoảng sợ kêu lên —— người giang hồ đánh nhau rồi!

          Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa vội vàng đi tới đám đông đang vây xem kia.

          …

          “Hắt xì…”

          Mới vừa đi lên lầu hai Thái Bạch Cư, Triển Chiêu liền ngửa mặt lên trời nhảy mũi một cái.

          Bạch Ngọc Đường đi ở sau lưng theo bản năng nhìn trái nhìn phải một cái, có thi thể hoặc là án giết người hay không a.

          Triển Chiêu xoa xoa lỗ mũi, oán thầm một câu, ai lại đang nói xấu Miêu gia a, liền nghe được một tiếng gọi dễ nghe, “Miêu Miêu!”

          Triển Chiêu ngẩng đầu, bên cửa sổ, chỗ bọn họ thường ngồi, Tiểu Tứ Tử đang vẫy tay với bọn họ, ngồi cùng một bàn với Tiểu Tứ Tử, còn có Tiểu Lương Tử, Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

          Bạch Ngọc Đường đi lên, cũng giật mình —— vốn là muốn đánh lừa hai cha con Thẩm gia một chút, thế nhưng không ngờ sự phụ với Ân Hậu thật sự là ở chỗ này.

          Thiên Tôn và Ân Hậu thấy hai người đứng ngơ ngác trên bậc thang liền cùng lúc đưa tay vẫy vẫy.

          Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy hai vị đại nhân nhà mình vẫy tay, tự nhiên ngoan ngoãn liền chạy tới, Thẩm Mậu cùng Thẩm Thiên Vũ theo kịp sau lưng cũng trở nên ngây người.

          Lúc này không chỉ Thẩm Mậu, ngay cả Thẩm Thiên Vũ hai mắt cũng phát sáng —— Thần tiên sống a!

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang uống rượu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang viết bài học, trên bàn còn có văn phòng tứ bảo còn có mấy cuốn sách.

          Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, tò mò nhìn xem bé đang viết gì, vừa hỏi, “Các đệ không phải đi Thái Học Viện nghe Yêu Vương giảng bài sao?”

          “Đã giảng xong rồi.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ cuốn sách, “Yêu Yêu còn cho bài tập nữa a.”

          “Vậy Yêu Vương đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.

          Thiên Tôn ” Hừ ” một tiếng.

          “Khóa trước ở Thái học viện có một đợt thi, Yêu Vương ở đó cùng Lâm Tiêu bọn họ cùng nhau xem bài thi.” Ân Hậu vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn phụ tử Thẩm gia vẫn một mực cung kính đứng bên cạnh bàn.

          Triển Chiêu mời phụ tử Thẩm gia ngồi, vừa giới thiệu cho Nhị lão, Thẩm Mậu chính là người so chiêu với võ sinh biền thành muối ăn.

          Một câu nói, đều hấp dẫn sự chú ý của hai người lớn cùng hai tiểu hài tử.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu vốn là đối với vụ án người biến thành muối có chút tò mò, cùng nhau hỏi Thẩm Mậu, “Biến thành muối là người nào? Của môn phái nào?”

          Thẩm Mậu vội vàng ngồi ngay ngắn trả lời, “Võ sinh kia kêu Phùng Thắng, là người của phái Mao Sơn.”

          Thẩm Mậu lời ra khỏi miệng, ngược lại người bên này nghe lại có chút ngỡ ngàng.

          Thẩm Thiên Vũ lầm bầm lầu bầu một câu, “Mao Sơn…”

          “Mao Sơn phái không phải môn phái dành cho đạo sĩ sao?” Triển Chiêu nghi ngờ, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đạo sĩ cũng đi thi sao ?”

          Ngũ gia cũng không biết hòa thượng và đạo sĩ có thể đi thi lấy công danh hay không, bất quá đúng là có điểm quái dị.

          “Lại nói tiếp…” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bây giờ chưởng môn nhân phái Mao Sơn là ai a?”

          Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Thiên Tôn, “Là Đào Minh chân nhân phải không sư phụ? Hay là thiên sư Lương Tĩnh?”

          “Đào Minh không chết thì chưởng môn chính là Đào Minh, nếu đã chết, thì chưởng môn chính là Lương Tĩnh người đứng đầu tam cung.” Thiên Tôn nói xong, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, “Mao Sơn phái quy mô to lớn, không phải dễ trêu đâu.”

          “Trên giang hồ làm sao lại không thấy bọn họ đi lại.” Triển Chiêu hỏi, “Võ công rất cao sao?”

          “Mao Sơn phái trừ Tiên Động Phủ ra, môn hạ phân ra thành Tam Cung và Ngũ Quan, đạo sĩ đông đảo, Tiên Dương Quan chính là một quan trong Ngũ Quan, Minh Tây các ngươi đều biết chứ ?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng —— Minh Tây chính là vị sư thái hung hăng kia a, mới nghĩ tới sau gáy cũng nổi da gà a ~.

          “Minh Tây coi như là cao thủ, nhưng ở Mao Sơn phỏng đoán cũng chỉ có thể đứng vào hàng thứ mười, không thể nào vào được hàng thứ năm.” Ân Hậu sâu kín nói, “Mao Sơn phái ở trên giang hồ không danh tiếng là bởi vì bọn họ chủ yếu không cùng người sống giao thiệp . Ngũ Quan còn tốt hợn một chút, Tam Cung cơ bản ban ngày còn không xuất hiện a.”

          Tiểu Lương Tử nghiêm túc hỏi, “Thật sao? Thật sự bắt quỷ sao?”

          “Ai biết được, Tam Cung tương đối thần bí, Tiên Động Phủ lại là nơi chưa có người đi qua.” Thiên Tôn rót ly rượu uống, vừa nói, “Nhưng đệ tử Mao Sơn Phái hẳn sẽ không tới thi công danh mới đúng a, nếu làm quan đều là người muốn cùng người sống giao thiệp a, không giống phong cách nhất quán trước đây của bọn họ.”

          Ân Hậu hỏi Thẩm Mậu, “Xác định là Mao Sơn phái?”

          Thẩm Mậu gật đầu, “Vâng! Muốn tỉ võ trên lôi đài cần giới thiệu danh tính trước, hắn liền nói hắn là đệ tử của Tiên Động Phủ thuộc Mao Sơn phái.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cau mày.

          Triển Chiêu cũng kinh ngạc, “Lại còn là Tiên Động Phủ?”

          Đang trò chuyện, bên bậc thang lên lầu có một trận tiếng bước chân nhốn nháo, Triển Chiêu híp mắt nhìn về phía cầu thang, “Tiếng bước chân này hơi quen tai…”

          Không phụ sự mong đợi của mọi người, Vương Triều, Mã Hán xông lên lầu, trong miệng bọn họ hô lên một câu thường nói nhất , “Triển đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”

          Triển Chiêu nhìn trời, đem Tiểu Tứ Tử ôm lên để trên chân mình, thở dài chuẩn bị tiếp nhận đả kích —— lúc này lại là chuyện gì? Người chết hay là phòng sập a?

          “Thành đông có người thuộc hai bang phái giang hồ đánh nhau, một phái đều là đạo sĩ.” Vương Triều nói, “Một phái khác nói là người của Thiên Vũ Hiên…”

          “Nguy rồi.” Thẩm Thiên Vũ đứng lên, nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu rồi thi lễ, sau đó nhanh chóng dẫn Thẩm Mậu xuống lầu.

          Triển Chiêu để cho Vương Triều, Mã Hán mang vài nha dịch qua trước, Mã Hán nói vừa rồi Âu Dương Thiếu Chinh cũng đã mang Hoàng Thành Quân chạy tới.

          Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, “Thẩm Thiên Vũ xác định có điểm không đúng, hình như là e sợ chuyện gì đó.”

          Triển Chiêu gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như vậy, hồi nãy khi chúng ta nhắc tới Mao Sơn phái, hắn liền có chút không được tự nhiên.”

          Hai người từ biệt Thiên Tôn và Ân Hậu, xuống lầu đuổi theo phụ tử Thẩm gia chạy tới thành đông.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp