Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 11 – THIÊN VŨ HIÊN


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 11 – THIÊN VŨ HIÊN

             Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc đầu muốn leo tường vào cửa hàng Phấn Son nhìn trộm một chút, thế nhưng vừa nhảy lên tường viện nhìn vào trong sân, hai người liền trợn tròn mắt.

          Cái này làm gì gống như sân viện của cửa hàng phấn son a, nhìn giống như sa bàn trong quân doanh Triệu Phổ hơn, khắp nơi trong sân đều là từng đống đất nhỏ gồ ghề cao thấp, lại bị tuyết bao phủ.

           [Sa bàn (tiếng Anh: Model) là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu… Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu.]

          Triển Chiêu cau mày, “Tình huống gì đây? Có người đào đồ vật gì sao?”

          Ngũ gia cũng quan sát một chút, gật đầu, “Hình như vậy, khắp nơi đều là hố.”

          Triển Chiêu nhích người lại gần Ngũ gia một chút, cười, “Có phải là chuột đồng trong nhà nào chạy loạn hay không? Ngươi cũng biết a, đầu năm nay chuột đều rất phách lối.”

          Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đắc ý cười, đột nhiên chỉ một cái phía trước, “Đó là cái gì?”

          Triển Chiêu vừa quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đưa tay đẩy một cái.

          “Ai nha…”

          Triển Chiêu khinh công càng luyện xương lại càng nhẹ, hơn nữa cũng không đề phòng Bạch Ngọc Đường, liền bị đẩy xuống.

          Ngũ gia thò đầu nhìn một cái, được chứ, vừa vặn té vào trong bùn.

          Triển Chiêu té xuống “phịch” một cái liền lồm cồm bò ra ngoài, rất giống Tiểu Ngũ thích nhào vào trong đống tuyết đùa nghịch vào sáng sớm, người ta là mèo lớn dính tuyết cả người, mèo này lại là cả người dính bùn.

          Triển Chiêu thất thiểu trên đất bùn đi mấy bước, rất may có thể tìm được mấy phiến đá liền đứng trên đó mà phủi bùn đất trên người, ngước mặt, ngón tay Chỉ  Bạch Ngọc Đường, “Ngươi lại dám ám ~ toán ta ngã ~ !”

          Bạch Ngọc Đường lúc đầu nhìn từng đống đất phía dưới đều bị tuyết phủ lên, phỏng đoán đẩy Triển Chiêu xuống nhiều nhất cũng chỉ dính cả người tuyết, ngược lại không nghĩ tới đống đất kia lại xốp như vậy. Nhìn dáng vẻ Triển Chiêu tay chân luống cuống phủi bụi, Ngũ gia không khỏi cảm thấy, có chút hả giận a~.

          Bạch Ngọc Đường cũng nhảy một cái từ trên tường viện xuống, bất quá Ngũ gia không nhảy xuống sân mà là nhảy xuống dưới mái hiên của một căn phòng.

          Cửa đang đóng, Ngũ gia thuận tay đẩy một cái…

          “Cót két” một tiếng, cửa mở ra.

          Ngũ gia và Triển Chiêu vốn là muốn nhìn một chút đây là phòng nào, bên trong có đầu mối hay không… Thế nhưng sau khi nhìn vào, hai người đều có chút mờ mịt —— trong phòng cũng giống trong sân vậy, cũng toàn là hố.

          “Đây là đang đào cái gì a? Dưới lòng đất có bảo sao?” Triển Chiêu cũng lại gần, có chút không cam lòng, nắm tay áo Bạch Ngọc Đường lau mặt.

          Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ hoặc, hai người trước sau đem cửa tiệm này tìm xung quanh một lần, thế nhưng một hộp son phấn cũng không tìm được, mặt đất toàn là hố, trong phòng ngoài phòng đâu đâu cũng có những hố đất đã được đào lên.

          “Dưới lòng đất có thể có rất nhiều bảo vật hay không? cho nên mới cần đào toàn bộ ngôi nhà này một lần ?” Ngũ gia hỏi.

          Triển Chiêu linh hoạt, khẽ mỉm cười, “Là tìm đồ chứ?”

          “Vậy ngươi đoán đồ đã tìm được hay chưa?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa giúp Triển Chiêu phủi bụi một chút.

          “Ta cảm thấy là không tìm được.” Triển Chiêu lắc đầu một cái, “Nếu như tìm được, như vậy những cái hố ở đây chỉ cần đào một nửa hoặc hơn phân nửa, sau đó ngừng đào. Chỉ khi không tìm được mới có thể mỗi một tấc cũng đào lên để nhìn một cái.”

          Ngũ gia gật đầu một cái, “Ta cũng nghĩ như vậy, là có người tìm đồ, cửa hàng son phấn bất quá là lớp ngụy trang mà thôi, thân phận Phùng thị kia rất khả nghi!”

          …

          Hai người ở trong tòa nhà lớn trừ bùn đất ra cái gì cũng không tìm được, liền ra cửa hỏi hàng xóm hai bên.

          Nói tơi cửa hàng này lại mở ở nơi vắng vẻ, chủ nhà lại càng trốn tránh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe một vòng, cũng đi tới cuối đường rồi nhưng một chút đầu mối đều không hỏi được.

          Triển Chiêu ôm cánh tay suy nghĩ, “Khó trách Thái sư đều không tra ra vị Phùng thị kia là ai.”

          Ngũ gia cảm thấy vụ án này tựa hồ cũng không phải là vụ án giết hại mạng người đơn giản như vậy, không nhịn được hỏi Triển Chiêu, “Dưới lòng đất Khai Phong Thành có bảo bối gì đáng giá hay không?”

          Cái này có thể làm khó Triển Chiêu rồi .

          Sau khi đi ba vòng dưới gốc cây liễu, Triển Chiêu dừng lại, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vậy chúng ta có nên đến  cửa hàng đồ cổ ở thành Đông đi dạo một chút hay không?”

          Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Thành Đông có rất nhiều cửa hàng, nếu muốn tới cửa hàng đồ cổ để hỏi chi bằng trực tiếp hỏi Ti thiên giám?”

          “A, Ti thiên giám toàn là mọt sách a.” Triển Chiêu kéo lấy  Bạch Ngọc Đường cùng đi, ” Cửa hàng Đồ cổ lại bất đồng, tang vật muốn thủ tiêu liền có một đống a.”

          Ngũ gia cảm thấy lời này có lý, “Vậy thì đi thành đông dạo một chút đi, không chừng còn có thể gặp sư phụ ta cùng ngoại công ngươi.”

          Triển Chiêu tò mò, “Thiên Tôn cùng ngoại công ta phải đi mua đồ sao?”

          Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười một tiếng, “Lúc trước sư phụ ta không phải đã mua mấy cái chén sứ sao? Sư phụ ta nổi lòng hiếu kỳ nên bọn họ đã sớm đi lên cái động Diêm Quan Công Chúa a,  có thể sẽ đi thành đông hỏi thăm một chút.”

          “Vậy chúng ta cũng đi !”

          …

          Đường phố trên thành đông vẫn náo nhiệt như thường lệ.

          Lâm Dạ Hỏa đi theo Trâu Lương qua các con hẻm nhỏ.

          ” Này ! Câm!”, Hỏa Phượng đi vào một quán trà tìm cái ghế ngồi xuống, “Đi nữa chân ta sẽ thô lắm a!”

          Trâu Lương thấy Lâm Dạ Hỏa ngồi xuống uống trà, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, ở đối diện Hỏa phượng ngồi xuống.

          “Chúng ta không phải đi điều tra chuyện võ sinh biến thành muối ăn sao? Lên thành đông làm gì a?” Lâm Dạ Hỏa gọi tiểu nhị nói muốn nước lạnh để uy Câm nhà mình uống chút nước.

          Trâu Lương hỏi ngược lại, “Ngươi vừa nãy cũng nhìn lôi đài, có ý kiến gì không?”

          “Vậy khẳng định gạt người rồi!” Lâm Dạ Hỏa không ngừng lắc đầu, “Làm sao có thể đánh nhau đánh cho một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến thành một đống muối, nhất định là có cơ quan nào đó, hoặc đây chính là một túi muối a, ảo thuật các loại!”

          “Lúc võ sinh biến thành muối chúng ta đều ở đây, mặc dù không thấy quá trình biến hóa, nhưng lúc đó khẳng định không ai làm ảo thuật gì .” Trâu Lương cầm ly trà  rửa một chút liền  châm trà cho Lâm Dạ Hỏa.

          “Vậy chúng ta tới thành đông làm gì?” Hỏa phượng không hiểu.

          “Thành đông có cửa hàng muối lớn nhất Khai Phong.”

          Lâm Dạ Hỏa há miệng nhìn Trâu Lương nghiêm trang trả lời, ” Tìm cửa hàng muối làm gì?”

          Trâu Lương chớp mắt, lấy ra một túi giấy, “Ta có lấy một nắm muối, một hồi để cho chưởng quỹ cửa hàng muối nhìn một chút xem xem là muối này xuất xứ từ đâu.”

          “Đó cũng là một biện pháp, ” Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, “Muối đều do quan phủ buôn bán, người nhà bình thường một năm cũng không dùng được bao nhiêu, không nói gì khác, chỗ muối trên lôi đài kia cũng đủ cho một người ăn một năm a.”

          “Đây cũng là một vấn đề, nhiều muối như vậy là từ đâu tới, khẳng định không phải mua tại cửa hàng chính cống được, có thể đó là muối lậu.”

          “Ai.” Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, “Cũng chỉ người Trung Nguyên các ngươi chú trọng vấn đề muối ăn như vậy a, ở Tây Bắc, tùy tiện tìm một hồ nước mặn, ở bên bờ đào một cái lỗ, là có thể đem chính mình chôn trong đống muối rồi.”

          Lâm Dạ Hỏa là thuận miệng nói, Trâu Lương chính là nhìn Hỏa phượng chằm chằm.

          “Làm gì?” Lâm Dạ Hỏa thấy Trâu Lương nhìn mình, đắc ý ngửa mặt, “Bổn đại gia chính là rất xinh đẹp a, nhưng ngươi cũng không nên nhìn như vậy!”

          Trâu Lương nhìn trời liếc mắt, “Ngươi hình như hơi mập…”

          Lời còn chưa dứt, Lâm Dạ Hỏa một cái níu lấy cổ áo Trâu Lương lắc a lắc, “Ngươi lại nói !”

          Trâu Lương nhíu nhíu mi.

          Đang lúc này, liền nghe có người sau lưng nói lớn, “A, đều Nói Hỏa Phượng Đường cũng chuyển về Khai Phong Thành, nguyên lai là thật a.”

          Trâu Lương nhìn về phía người nói chuyện sau lưng Lâm Dạ Hỏa cách đó không xa, Lâm Dạ Hỏa chính là cau mày, ở trên lưng Câm cọ tay lau nước, vừa lầm bầm lầu bầu, “Cái thanh âm này nghe có chút quen tai? Giống như là thanh âm của một đống phân nào đó vậy…”

          Hỏa phượng vừa nói vừa quay đầu, người sau lưng Hỏa phượng đang đi lên hiển nhiên cũng nghe được lời nói ấy, sắc mặc khó coi mấy phần.

          “Nga.”

          Lâm Dạ Hỏa thấy rõ người tới, khó chịu bĩu môi một cái, “Quả thật là một đống phân!”

          “Lâm Dạ Hỏa! Ngươi miệng sạch một chút!”

          Sau lưng người nọ, lại đi lên hai người, một người trong đó chỉ Lâm Dạ Hỏa liền rống lên một giọng.

          Lâm Dạ Hỏa bịt lỗ mũi lại, “Ba đống phân a~…”

          Đoàn người đi tới bên cạnh Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương là ba người, tuổi tác cũng không lớn, tuy rằng ba người đều ăn mặc theo trang phục của người Hán, nhưng phương diện này Trâu Lương vẫn có kinh nghiệm, liếc mắt liền nhìn ra ba người cũng không phải là người Hán.

          Ba người đều có mái tóc xù màu nâu, người dẫn đầu thoạt nhìn lớn tuổi nhất, ngoài ba mươi, mắt kim ngư, miệng rộng, ăn mặc không tệ, nhìn có chút dáng điệu, không biết có phải là do khoảng cách giữa cặp mắt cách quá gần hay không cho nên nhìn vào có chút xảo quyệt. Hai người sau lưng đều rất trẻ tuổi, hơn  hai mươi tuổi, vóc người khôi ngô trên lưng đeo binh khí, người mới vừa mắng Lâm Dạ Hỏa có da tối đen, người còn lại thì da nhợt nhạt tái xám.

          Mắt kim ngư: Mắt lồi

          Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút.

          Hỏa phượng đưa tay chỉ một cái, giới thiệu cho Trâu Lương, “Là người của  Tam Thỉ (đống phân) Trai, theo thứ tự là một đống phân, hai đống phân và ba đống phân”.

          Ba người đối điện gương mặt cũng vặn vẹo theo.

          Trâu Lương chính là nghiêm túc gật đầu một cái, bộ dáng kia ——Nhớ mặt rồi.

          Người dẫn đầu kia đè ép hỏa khí, đối với Trâu Lương chắp tay một cái, “Tại hạ là Thạch Nhất Nguyệt là thiếu chủ của Tam Nguyệt Trai, hai người này là huynh đệ của ta, Thạch Nhị Nguyệt cùng Thạch Tam Nguyệt.”

          Lâm Dạ Hỏa đối với Trâu Lương làm một khẩu hình —— Phân!

          Trâu Lương liếc mắt nhìn ba người kia một cái, cũng không lên tiếng, nghi ngờ trong lòng —— Tam Nguyệt Trai là môn phái Tây Bắc, không thuộc về võ lâm Trung Nguyên. Coi như ở Tây Bắc bọn họ cũng tương đối thần bí, thế nào lại chạy tới Trung Nguyên?

          “Lâm Đường chủ nếu dọn nhà, vậy không bằng đem Ma Quỷ Thành cho huynh đệ chúng ta.” Thạch Nhị Nguyệt không biết là có thù oàn gì với Lâm Dạ Hỏa hay không, nói chuyện có chút kỳ quái.

          Lâm Dạ Hỏa hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, “Ngươi rất muốn đi Ma Quỷ Thành sao? Không bằng  ngươi để ta chôn ngươi tại cửa thành Ma Quỷ để làm khối đá lên ngựa có được hay không a? “


          Đá lên ngựa:  để chỉ tảng đá được sử dụng để lên xuống ngựa trước ngôi nhà của gia đình lớn thời cổ đại.

          Thạch Tam Nguyệt liền níu lại Thạch Nhị Nguyệt đang giận dử muốn lên trước lý luận, đi vòng qua, trước khi đi không quên đối với Lâm Dạ Hỏa liếc một cái.

          Thạch Nhất Nguyệt  cười lạnh một tiếng, cũng đi theo.

          Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn ba người đi xa, sờ cằm, “Hừ hừ.”

          Trâu Lương tiến tới, hỏi, “Cừu gia?”

          “Cắt!” Hỏa Phượng miệng thậm chí cũng há to, “Liền ba người bọn hắn?”

          ” Bình thường ngươi nhìn không vừa mắt cũng xông lên đánh một trận, mới vừa rồi chỉ múa mép khua môi lại không động thủ, có điều gì kiêng kị hay không?” Trâu Lương hỏi.

          Lâm Dạ Hỏa liếc Trâu Lương một cái, lấy bạc ra trả tiền trà, “Tam Nguyệt Trai tổng cộng có mười một người a, cái người tự xưng là thiếu chủ Tam Nguyệt Trai, thật ra cũng như mười đại đệ tử của phái Thiên Sơn mà thôi. Thế nhân kính phái Thiên Sơn mấy phần, nhưng thật ra là nhìn trên mặt mũi của Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường mà thôi”.

          “Cho nên người định đoạt mọi chuyện của Tam Nguyệt Trai chân chính là ai chứ ?”

          “Người định đoạt chuyện của Tam Nguyệt Trai là môn chủ của bọn họ Lỗ Nguyệt, nói trắng ra chính là địa vị cũng giống như Bạch Ngọc Đường ở phái Thiên Sơn a.” Lâm Dạ Hỏa xua tay, “Nhưng người sáng lập ra Tam Nguyệt Trai là Trích Nguyệt lão tỗ, lão đầu kia không dễ đối phó, hơn nữa có quen biết với Hòa thượng nhà ta,  tục truyền còn nói là hàng xóm của Thiên Tôn a.”

          Trâu Lương kinh ngạc, “Thật sao?”

          “Ai, Tuy là hàng xóm cũng không hẳn là bằng hữu a, đối diện Khai Phong Phủ không chừng chính là một tham quan thì sao.” Hỏa phượng bĩu môi một cái, “Bất quá sao… Vẫn là quên đi, gần sang năm mới, không nên tìm phiền toái  cho đại hòa thượng .”

          Hai người đứng dậy đi ra quán trà, tiếp tục chạy tới cửa hàng muối tra án.

          …

Thành đông người tới tấp nập, so với ngày xưa náo nhiệt hơn nhiều.

          …

          “Làm sao nhiều người như vậy a?”

          Bạch Ngọc Đường nhìn biển người mãnh liệt trên đường phố, liền muốn rút lui , “Đầu năm nay nhiều người muốn mua đồ cổ như vậy sao?”

          “Những thứ này đều là du khách a.” Triển Chiêu thấy rất nhiều người đều mặc y phục võ sinh, “Năm nay võ sinh tham gia thi võ rất đông, đa phần đều là đồng môn phụng bồi tới, quân nhân cũng thích tới thành đông, nơi này có bán binh khí sao.”

          Ngũ gia có chút hối hận khi chạy tới nơi này, sư phụ phỏng đoán thấy nhiều người như vậy cũng không vào phố này rồi.

          “Đúng rồi, phái Thiên Sơn năm nay có người tham gia thi võ sao?” Triển Chiêu hỏi.

          “Đệ tự phái Thiên Sơn chân chính hẳn là không có, thế nhưng người đã li khai Thiên Sơn có thể sẽ đi tham gia…”

          Ngũ gia lời còn chưa dứt, liền nghe một đám người bên cạnh đột nhiên đồng thời kêu, “Ngũ gia!”

          Bạch Ngọc Đường hơi bất ngờ, xoay mặt nhìn, chỉ thấy là mấy người võ sinh trẻ tuổi chưa tới hai mươi, có hai người có đeo theo băng tay dành cho người thi võ.      Triển Chiêu cũng tò mò nhìn theo, người sẽ gọi Bạch Ngọc Đường là “Ngũ gia ” , hẳn không phải là đệ tử phái Thiên Sơn.

          Bạch Ngọc Đường nhìn mấy thanh niên trước mắt một chút, cảm thấy quen mắt.

          “Là ta nha Ngũ gia!” Trong đó có một võ sinh chỉ mình hướng về phía Bạch Ngọc Đường trả lời, “Ta là Tiểu Tam Tử!”

          Triển Chiêu chớp mắt —— Huynh đệ của  Tiểu Tứ Tử sao? Nhưng nghĩ lại một chút… Dường như không đúng lắm.

          Ngũ gia nhìn chằm chằm hắn một hồi, kinh ngạc, “Trần Trung?”

          Thiếu niên kia không ngừng gật đầu.

          Một võ sinh khác cũng chen qua tới, “Ngũ gia! Ta là Vương Lân!”

          Mấy người khác cũng ồn áo huyên náo muốn báo tên.

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Đã lớn như vậy a?”

          Mấy người thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu.

          Bạch Ngọc Đường giới thiệu cho Triển Chiêu một chút, nguyên lai đám thiếu niên này là người của Hãm Không Đảo. Trần Trung và Vương Lân là nhi tử của sư phụ đóng thuyền  thủ hạ của Nhị đảo chủ Hàn Chương, những người khác đều có bậc cha chú là thủ hạ của Tam gia Từ Khánh cùng Tứ gia Tương Bình. Trần Trung và Vương Lân thỉnh thoảng sẽ chạy đến Hãm Không Đảo chơi, cùng Bạch Ngọc Đường ra mắt mấy lần, trong ấn tượng của Ngũ gia lúc đó thì hai người bọn họ mới mười ba mười bốn tuổi, chớp mắt một cái liền trưởng thành rồi cũng tới tham gia thi võ. Mấy thiếu niên khác  đều từ Hãm Không Đảo tới, không tham gia thi, sẽ tới khai mở nhãn giới một chút.

          Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hai huynh đệ, thấy băng đeo tay của hai người bọn họ đều có ấn ký màu đỏ, còn khen bọn họ mấy câu, ngược lại so với đám đồ đệ ngốc của phái Thiên Sơn thì nhã nhặn hơn nhiều.

          Khai Phong là địa bàn của mình, thân nhân của nhà mình đến nhất định phải chiêu đãi thật tốt, Triển Chiêu liền chỉ một quán trà, mời mấy thiếu niên uống trà.

          Các thiếu niên vui mừng liền theo hai vị đại hiệp vào trà lâu.

          Ngồi xuống trò chuyện một hồi, Triển Chiêu liền hỏi chuyện võ sinh biến thành muối ăn.

          “Dĩ nhiên là thật sao?” Mấy thiếu niên đều kinh ngạc, hiển nhiên chuyện này đã oanh động trường thi.

          “Các ngươi không nhìn thấy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Trần Trung lắc đầu, “Các vọ sinh khác cũng đang đồn, nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy.”

          “Vậy có biết võ sinh biến thành muối ăn kia là ai hay không ?”

          “Nghe nói là một thí sinh họ Phùng.” Vương Lân nói, “Võ sinh cùng đánh nhau với hắn họ Thẩm, là đệ tử của Thiên Vũ.”

          Mấy thiếu niên biết cũng không nhiều, uống trà xong, Bạch Ngọc Đường dặn dò bọn họ cũng đến ở Bạch phủ đi, cần gì cùng Bạch Phúc nói là được.

          …

          Đi ra quán trà, Triển Chiêu nói, “Thiên Vũ Hiên, đó chính là môn hạ của Thẩm Thiên Vũ .”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng họ Thẩm, có thể là thân thích của Thẩm Thiên Vũ  hay không?”

          “Nghe nói Thẩm Thiên Vũ có con trai, văn võ toàn tài, tuổi tác hẳn là thích hợp.” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, “Thẩm Thiên Vũ một lòng muốn cùng quan phủ làm quen, để cho con trai tham gia thi võ rất hợp tình hợp lý a.”

          “Nghe nói ngươi cùng Thẩm Thiên Vũ có cừu oán?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Triển Chiêu, “Thiên Vũ Hiên treo bảng hiệu cửa lầu ít đi một góc, chính là do ngươi bẻ rơi sao.”

          Triển Chiêu xua xua tay, “Nói rất dài dòng, lúc ta mới vừa vào Khai Phong không lâu, môn đệ của Thẩm Thiên Vũ đi dạo thanh lâu cùng người khác tranh đàn bà, kết quả vung tay liền nháo xảy ra án mạng, ta đến Thiên Vũ Hiên để bắt người mà thôi.”

          “Thẩm Thiên Vũ bao che môn đệ sao?”

          “Chính hắn nói muốn tỷ thí với ta, ta thắng hắn liền giao người, một góc của tấm biển hiệu kia là chính hắn đá bay, lúc hắn thua ta liền dẫn người đi .” Triển Chiêu không phục, “Kết quả Thẩm Thiên Vũ đi khắp nơi nói là do ta xông vào muốn bắt người, nói ta giống như một tên ác bá. “

          Bạch Ngọc Đường nhìn gương mặt của Triển Chiêu, liên suy nghĩ một chút hai chữ “Ác bá”, có chút buồn cười.

          “Nhắc tới…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Nếu như biến thành muối thì dệ tử của Thiên Vũ Hiên tương đối hợp lý hơn a.”

          Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

          “Phụ cận Thiên Vũ Hiên không phải đều có hồ nước mặn sao.” Triển Chiêu buông tay, “Thẩm Thiên Vũ chính là  dựa vào việc bán muối mà được hưởng vinh hoa phú quý a.”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Vũ Hiên muối đích xác là muối tốt.”

          “Ngươi nói, có phải là một loại võ công gì mới hay không?” Triển Chiêu khua tay múa chân một cái, thuận tiện chọc cười Chột nhà mình, “Một chưởng xuất ra, đem người đối diện cũng đánh thành muối ăn!”

          Triển Chiêu lời ra khỏi miệng, người lại bất động, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước vào một người đàn ông trung niên mặc thanh y mới đi qua từ bên cạnh bọn họ.

          Người đàn ông trung niên kia vóc người khôi ngô, rất có dáng điệu, bất quá tựa hồ có chuyện gì rất gấp, từ bên cạnh bọn họ đi nhanh qua, có người cản đường còn bực bội mà đẩy ra.

          Triển Chiêu cánh tay vừa đụng Bạch Ngọc Đường, “Thẩm Thiên Vũ a!”

          Ngũ gia cũng cau mày, “Trùng hợp như vậy?”

          “Thẩm Thiên Vũ coi trọng nhất là kiểu cách, đến đâu cũng đều dẫn theo một đám đồ đệ, hôm nay làm sao lại điệu thấp như vậy a?” Triển Chiêu kéo tay áo Bạch Ngọc Đường chạy theo.

          Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, “Đi chỗ nào a?”

          Triển Chiêu mặt nghiêm túc, “Sự tình xảy ra khác thường nhất định có nguyên do, theo dõi hắn!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp