Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 10 – TAM NGUYỆT TRAI


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 10 – TAM NGUYỆT TRAI

[zhāi] : Trai – Chay, Chay tịnh, đồ chay

TAM NGUYỆT TRAI – Ba Tháng Chay (=]])

           Trong sân Thái úy phủ, mọi người sau khi lao ra khỏi hầm trú ẩn đang ngước mặt cố gắng hít thở sâu lấy hơi, vừa nghĩ tới những cây nến dưới hầm kia dĩ nhiên lại là nhân sáp, mọi người đều cảm thấy dịch trong dạ dày cũng từng cơn cuộn trào.

          Triển Chiêu đi khắp nơi trong sân cũng tìm không thấy Bạch Ngọc Đường, liền hỏi mấy ảnh vệ thủ ở cửa có nhìn thấy không.

          Triển Chiêu cũng sốt ruột ——Chuột bị hù chạy a!

          Nhóm ảnh vệ chỉ chỉ nóc nhà.

          Triển Chiêu ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà, Ngũ gia đang ngồi, Yêu Yêu không biết đã bay tới lúc nào đang ở sau lưng Ngũ gia giũ cánh

          Triệu Phổ giương mắt nhìn một chút, hơi đồng tình —— Biểu tình này của Bạch Ngọc Đường chính là rất tiêu chuẩn, không yêu thích cái gì, cũng thật không dễ dàng a, vị đại thiếu gia này, nuôi mèo nuôi thấy chết cũng không sờn.

          Lâm Dạ Hỏa bưng ly trà súc miệng, Trâu Lương nghi ngờ nhìn Hỏa Phượng, “Ngươi ngửi là mùi a vậy súc miệng có ích lợi gì?”

          Hỏa Phượng lầm bầm một câu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

          Trâu Lương trêu chọc Hỏa Phượng “Ngươi dùng lỗ mũi uống đi, thuận tiện rửa phổi luôn a.”

          Hỏa phượng bưng ly trà nhìn Trâu Lương một hồi liền nhào tới muốn đổ nước vào mũi Trâu Lương.

          Triển Chiêu hướng về phía Bạch Ngọc Đường đang tự bế trên nóc nhà vẫy vẫy tay, bất quá Ngũ gia rõ ràng cho thấy bị đả kích tương đối lớn, ngồi trên nóc nhà không xuống.

          Công Tôn đưa tay chọt Tiểu Tứ Tử một chút, nhỏ giọng nói, “Con làm sao tự mình chạy ra ngoài không nói cho thúc ấy một tiếng!”

          Tiểu Tứ Tử bóp bóp đầu ngón tay, nhón chân nhìn Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, bé ngược lại cũng không biết nến trong hầm trú ẩn có vấn đề, chẳng qua là ngửi được một cổ mùi thúi liền chạy lên, sớm biết như vậy cũng kéo Bạch Ngọc Đường cùng đi ra ngoài rồi a.

          Bao đại nhân hỏi Trần Thông, “Tiên sinh am hiểu thuật đuổi quỷ sao?”

          Trần Thông xua tay, “Đại nhân chê cười, ta đích xác là học qua một ít, biết một chút trận pháp. Bất quá bình thường đuổi quỷ làm gì có trận pháp nào lớn như vậy, chỉ cần tạt một ít máu chó mực cũng coi như xong chuyện. Cái trận này theo ta biết  là trận pháp xua đuổi hung quỷ trong truyền thuyết, nói thẳng ra là, khi gặp cái gì các loại cương thi ngàn năm mới có thể dùng. Hơn nữa có phải hữu dụng thật hay không còn khó nói, đều là chút bút tích ghi lại trong cổ thư mà thôi.”

          Mọi người nghe được càng hồ đồ, trong hầm trú ẩn của Tào Khôi cất giữ thật sự là nương tử của mình hay sao?

          “Những hũ tro cốt kia cũng là một phần của trận pháp sao?” Công Tôn tò mò, “Một hũ là một người?”

          Trần Thông cười xua xua tay, “Theo ta biết hẳn là các loại tro cốt gia cầm gia súc.”

          Tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu nhưng cũng vui vẻ yên tâm một chút.

          Ánh mắt Triển Chiêu cũng sáng mấy phần, “Không phải là người a?”

          Trần Thông gật đầu, “Đuổi quỷ đều là dùng chút đồ đạc bẩn, con người cũng sợ bẩn thì quỷ liền sợ cái gì a.”

          Mọi người nghe xong, cũng lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tâm tình Ngũ gia đang xuống dốc trên nóc nhà—— Ngũ gia chẳng lẽ…

          Ngũ gia đột nhiên liếc mắt hướng xuống dưới một cái —— người và quỷ đều sợ bẩn, đây không phải rất bình thường sao!

          Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút —— hóa ra không chết nhiều người như vậy a, khá tốt khá tốt, đây không phải là đỉnh điểm nhân sinh của Miêu gia a.

          “Loại trận này cái khó nhất cần chuẩn bị chính là nhân sáp, phải biết một cây nến lớn như vậy ít nhất phải cần một người mới có thể luyện ra.”

          Trần Thông nói vừa dứt lời, liền ngừng lại hít thở một hồi.

          Triển Chiêu mới vừa ưỡn ngực, trong nháy mắt lại rụt về —— Nến so với bình đựng tro cốt cũng rất nhiều a… Nhân sinh của Miêu gia vẫn ở đỉnh điểm a.

          “Nhưng người làm ra những cây nến này bất quá cũng chỉ là tay mơ mà thôi.” Trần Thông nói một lượt, “Cũng chỉ là bỏ một chút thi dầu vào trong sáp rồi trộn lại mà thôi.”

          Tất cả mọi người nhìn Trần ba quẻ —— Ông! Khi nói chuyện không thể nói luôn một lần sao, còn ngừng lại thở mạnh làm gì a?

          Trần Thông hướng về phía Triển Chiêu cười híp mắt.

          Triển Chiêu cảm thấy tâm tình có chút thay đổi nhanh chóng, bất đắc dĩ nhìn Trần Thông —— Ông cố ý có phải hay không a!

          Bất quá lời này hiển nhiên đưa đến chút tác dụng đối với Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, Ngũ gia cảm thấy thanh tỉnh lại chút sau khi không được tự nhiên, liền từ trên nóc nhà nhảy xuống.

          Triển Chiêu đưa ngón tay chỉ bàn đá trong sân, tỏ ý Chuột ngồi một hồi a.

          Ngũ gia mới vừa ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử chạy tới kéo tay áo.

          Bạch Ngọc Đường cúi đầu, Tiểu Tứ Tử khéo léo ngước mặt nhìn Ngũ gia.

          Ngũ gia cảm thấy tốt hơn nhiều, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử một cái, liền nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Bạch Bạch đừng sợ, thi dầu không có gì!”

          Ngũ gia gật đầu một cái.

          Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Cái đó cũng giống như mỡ heo vậy.”

          Trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

          Công Tôn cũng tới câu, “Đúng vậy! Người chết và heo chết thật ra thì không khác nhau lắm, thi dầu luyện ra cũng giống như mỡ heo dùng để trộn vào cơm vậy …”

          Công Tôn còn chưa nói xong, Triệu Phổ liền lấy tay che miệng Công Tôn lại

          Triển Chiêu lanh tay lẹ mắt níu lại Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, Ngũ gia thiếu chút nữa lại chạy.

          Lâm Dạ Hỏa giậm chân, “Ta gần đây mập ra, các ngươi ai  lại để mở heo trong cơm a? ! Triển Chiêu! Có phải ngươi hay không a! Cái đồ con mèo ăn không mập!”

          Triển Chiêu một tay lôi Chuột nhà mình đang muốn rời đi, một tay xòe ra lắc lắc, “Không có a! Ta cũng không phải con nít làm gì lại ăn món đó a!”

          Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngửa mặt hỏi Công Tôn, “Cha, trong cơm của tiểu hài tử có mỡ heo sao? Ta mập là bởi vì cái đó sao?”

          Công Tôn sờ  sờ mặt của con trai, “Không có nha.”

          Tiểu Lương Tử cũng an ủi Tiểu Tứ Tử, “Không có a Cận Nhi! Toàn bộ Khai Phong Phủ chỉ có cơm của Triển đại ca và Hỏa kê là có thôi a…”

          “Cái gì? !” Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cùng nhau nhìn Tiểu Lương Tử.

          Tiểu Lương Tử chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương đang cúi đầu ho khan .

          Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa nhanh tay kéo Trâu Lương đang muốn chạy.

          “Tại sao? !” Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thanh hỏi.

          Bạch Ngọc Đường, Trâu Lương cùng nhau đưa tay chỉ Công Tôn.

          Công Tôn vô ý thức  trốn sâu lưng Triệu Phổ

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt khiếp sợ nhìn Công Tôn, “Ngươi… Ngươi dĩ nhiên cho hai chúng ta ăn mỡ heo? !”

          Triệu Phổ cũng quay đầu nhìn Công Tôn đang trốn sau lưng mình.

          Công Tôn ngón tay lại chỉ Bạch Ngọc Đường cùng Trâu Lương, “Ta… Ta được hai người bọn họ đồng ý!”

          Ánh mắt Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa dần dần nguy hiểm.

          “Chuyện đó…” Công Tôn khí thế cũng yếu đi mấy phần, “Vì y thuật…”

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu, “Hả?”

          “Chỉ là… Có người cần ăn thịt, lại có người cần giảm cân, như vậy đối với thân thể có ảnh hưởng rất lớn a.” Công Tôn giải thích, “Ta chỉ muốn phối hợp một chút với phương pháp nấu ăn a.”

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nghe được cũng cảm thấy có chút đạo lý.

          Triệu Phổ bất thình lình tới một câu, “Ngươi là muốn thử một chút sau đó cho chính mình dùng sao ?”

          Công Tôn bị nói trúng tim đen hơi có chút lúng túng, ở phía sau bóp Triệu Phổ —— ngươi ở bên nào a!

          Triệu Phổ cũng bất đắc dĩ.

          Lâm Dạ Hỏa thở một hơi lãnh khí, “Ngươi dĩ nhiên dùng ta làm vật thử thuốc a?”

          Công Tôn xua tay a xua tay, “Ta mới thử một chút a.”

          Triển Chiêu suy nghỉ một hồi,  hỏi, “Thử bao lâu?”

          Công Tôn đưa ra một ngón tay.

          “Một ngày?”

          Công Tôn nhìn trời lắc đầu một cái.

          “Một tháng?”

          Công Tôn gật đầu một cái.

          Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có tác dụng không? Ta hình như cũng không mập a.”

          Ngũ gia chớp mắt, “Tiểu Ngũ mỗi ngày cũng ăn thịt cũng không thấy nó mập hơn những con gấu trúc ăn lá trúc nha.”

          Công Tôn gật đầu, ” Ừ, cho nên vấn đề vẫn là thể chất.”

          Lâm Dạ Hỏa sờ sờ eo, Trâu Lương tới một câu, “Ngươi nhìn, Triển Chiêu như vậy lại không mập, thế nhưng ngươi lại mập, cho nên ngươi là… Thể chất mập mạp…”

          Trong sân lại trầm mặc chốc lát, sau đó, Hỏa Phượng bừng lửa giận.

          Lâm Dạ Hỏa tóm lấy Trâu Lương muốn cùng hắn lấy mạng đổi mạng, trong sân liền có mấy đốm lửa nhỏ đùng đùng.

          Bát vương gia thấy đánh nhau, hỏi Bao Chửng, “Hi Nhân a, có muốn khuyên nhủ hay không, chớ tổn thương hòa khí…”

          Bao đại nhân còn chưa lên tiếng, một bên bàng Thái sư liền nói, “Ai nha, Vương gia, cái này là tình thú a, là người tuổi trẻ, a a a.”

          Lý Việt có chút mở rộng tầm mắt, hỏi Triệu Phổ, “Trạch Lam a, bạn hữu ngươi ở Hắc Phong Thành rất khôi hài a…”

          Triệu Phổ khó hiểu cảm thấy trên mặt nóng lên, nghiêm túc lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Tam ca, đó là người ở Khai Phong Phủ.”

          Triển Chiêu cùng Bao đại nhân cùng nhau liếc nhìn Triệu Phổ —— Lâm Dạ Hỏa rõ ràng là ngươi Hắc Phong Thành a!

          Một trận đùa giỡn, ngược lại đem bầu không khí âm u xua tan mấy phần.

          Công Tôn hỏi Trần Thông một vài chuyện cụ thể liên quan tới đuổi quỷ, Trần Thông không biết làm sao đưa tay chặn lại, nói mình bất quá là một tay gà mờ, hiểu không được nhiều.

          Mọi người hỏi ông có biết  người tài giỏi nào ở phương diện này hay không thì giới thiệu một chút, Trần Thông giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, nhìn mọi người, hỏi, “Theo ta biết ở Khai Phong Phủ chắc chắn có hai vị thần tiên sống không chỗ nào không biết a, làm sao lại đi tìm những tiểu bằng hữu như ta mà hỏi a?”

          Mọi người suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, Khai Phong Phủ có Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ a, chính xác là cái gì cũng biết a.

          “Lão gia tử đang có giờ giảng ở Thái Học Viện sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia gật đầu, “Uhm, khoảng chừng qua khoảng một canh giờ nữa là kết thúc, đến lúc đó cũng là giờ ăn cơm chiều a.”

          Mọi người quyết định chia nhau hành động.

          Bao đại nhân cùng Thái sư đi về trước, Thái sư cùng Lý Việt đi giải quyết chuyện thi võ, Bao đại nhân và Bát vương gia tìm mấy vị quan viên có quen biết Thái úy cùng nhau uống trà.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi điều tra vị phu nhân Phùng Thị của Tào Khôi, nhìn xem có phải vị tìm được trong sơn động hay không.

          Công Tôn cùng Triệu Phổ trở về Khai Phong Phủ, cần chữa trị cho vị phu nhân bị mù kia, ngoài ra Công Tôn còn phải nghiệm thi, chính là cỗ thi thể do Triển Chiêu nhặt được.

          Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa hỗ trợ điều tra chuyện thí sinh biến thành muối             trên võ đài tại trường thi.

          Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử phụ trách đi Thái Học Viện nghe giảng, sau khi hết giờ học hỗ trợ dẫn Yêu Vương đến.

          Ra Thái úy phủ, bầu trời lại nổi lên từng trận mưa tuyết.

          Triển Chiêu cầm dù, cùng Bạch Ngọc Đường đi đến cửa hàng Phấn Son ở Phố Nam Thiên.

          Hai người vừa đi vừa trò chuyện về Hầm trú ẩn ở nhà Tào Khôi.

          “Chiếc quan tài đá kia khả năng cũng không phải là quan tài mới.” Bạch Ngọc Đường nói, “Trong sân có bày một cái mộc quách, rất rõ ràng là từ dưới đất đào lên.”

          Triển Chiêu lúc nãy cũng thấy  cái “Rương gỗ” kia , gật đầu, “Nhìn kích thước cũng tương tự như quan tài đá dưới hầm a, hơn nữa trong quan tài đá đều là muối.”

          “Khai Phong Thành đang làm muối sao, khắp nơi đều là muối.” Ngũ gia lẩm bẩm một câu.

          Triển Chiêu mỉm cười nhìn Chuột nhà mình, “Còn biết nói đùa a? Cho nên tâm tình tốt rồi phải không?”

          Ngũ gia giả bộ vô sự, “Vốn rất tốt a.”

          Triển Chiêu híp một cái mắt, đưa tay chọt gò má Ngũ gia, “Còn nói không có a, mới vừa rồi la ai thiếu chút nữa bị dọa sợ chạy mất a?”

          Ngũ gia vẫn khăng khăng lắc đầu, vừa nhấc mắt hình như là nhìn thấy gì, liền đi chậm lại.

          Triển Chiêu cũng chú ý tới Bạch Ngọc Đường đang nhìn phía trước, liền nhìn theo phương hướng Ngũ gia đang nhìn.

          Cách đó không xa có một tửu lầu, bên ngoài tửu lầu có một đạo nhân mã, những người đó đang xuống ngựa vào quán, bọn tiểu nhị vừa dắt ngựa vừa chào hỏi và giới thiệu món ăn.

          “Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

          Ngũ gia thấp giọng nói, “Là người của Tam Nguyệt Trai.”

          ” Tam Nguyệt Trai…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Môn phái nào?”

          ” Tam Nguyệt Trai là một môn phái không nhỏ, ở Tam Nguyệt Sơn, chủ môn phái là Khổng Nguyệt, võ công rất cao.”

          Triển Chiêu nghe có chút hồ đồ, ” Tam Nguyệt Sơn là ngọn núi nào? Khổng Nguyệt – danh tự này cũng chưa từng nghe qua a.”

          Ngũ gia cười một tiếng, “Chưa từng nghe qua cũng bình thường, là môn phái ở Tây Bắc.”

          “Tây Bắc sao?” Triển Chiêu tò mò, “Không phải ở Trung Nguyên à ?”

          ” Tam Nguyệt Sơn tại chân núi phía tây của Thiên Sơn.” Ngũ gia nói, “Trong núi không có cây, hàng năm lại có sương mù, người bên ngoài rất khó đi vào. Trong núi có ba hồ nước, buổi tối có thể thấy hình ảnh ba bóng ngược của mặt trăng dưới nước, cho nên được lấy tên như vậy.”

          “Ở trên Thiên Sơn như vậy coi như là hàng xóm với Bách Hoa Cốc rồi a? Thế nhưng nghe giọng điệu của ngươi, quan hệ không tốt sao?” Triển Chiêu hỏi.

          Ngũ gia lắc đầu một cái, “Thật ra thì cách nhau rất xa, ta chỉ gặp Khổng Nguyệt một lần, lần đó gặp chuyện huyên náo nhưng không vui vẻ gì.”

          Triển Chiêu nổi lòng hiếu kỳ  “Lần đầu tiên gặp mặt liền xích mích? Tại sao? Người ta nói ngươi nhìn đẹp mắt phải không a?”

          Ngũ gia bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, “Ta phát hiện ngươi cùng Tiểu Tứ Tử gần đây đều có chút nghịch ngợm a, Tiểu Tứ Tử là bởi vì có Yêu Vương làm chỗ dựa, ngươi là bởi vì cái gì a?”

          Triển Chiêu  ưỡn ngực, “Khai Phong Phủ là địa bàn của ta a!”

          “Đúng vậy, ngươi đắc chí đi a, một hồi từ trên trời rớt xuống một vạn cỗ thi thể, đều là ngươi…”

          Bạch Ngọc Đường lời còn chưa dứt, Triển Chiêu vội vàng đưa tay che miệng, “A di đà phật đại cát đại lợi a! Ít nói những thứ này đi a!”

          “Bất quá nói đi nói lại thì.” Triển Chiêu thu tay về, rờ  lấy Cự Khuyết đeo ở sau lưng, “Sớm không có chuyện muộn không xảy ra chuyện, hết lần này tới lần khác lúc chúng ta quay về lại xảy ra chuyện.”

          “Cũng không nhất định.” Ngũ gia tựa hồ có cái nhìn khác, “Lúc này trừ chúng ta trở lại ra, còn có thi võ vừa vặn đang tiến hành.”

          Vừa nói, Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường một cái, quẹo vào bên trong một ngõ hẻm.

          Vị trí hai người lúc này vừa vặn đối diện tửu lâu.

          Chỉ thấy trong tửu lầu, có mấy người Tam Nguyệt Trai vội vã đi ra.

          Triển Chiêu sờ cắm, “Nga ” một tiếng, “Có ý tứ.”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

          Triển Chiêu hướng về phía trước bĩu môi, “Nhìn dải băng đang cột trên cánh tay bọn họ !”

          Ngũ gia cũng chú ý tới  dải băng đang cột trên cánh tay trái của những người này, chiều rộng dải băng ước chừng khoảng một bàn tay, phía trên có hình vẽ.

          “Đó là thí sinh năm nay tham gia thi võ” Triển Chiêu nói, “Đây là dãi băng dành cho võ sinh tham gia thi vòng loại, tổng cộng chín hạng mục, mỗi một người khi hoàn thành, thì sẽ được đóng một ấn ký hình hoa mai trên dải băng đó, màu sắc hoa mai được chia thành ba loại, màu đen là vượt qua bài kiểm tra, màu xanh da trời là ưu tú, màu đỏ chính là vô cùng ưu tú. Không có ấn ký hoa mai chính là không qua cửa, muốn qua vòng loại ít nhất phải có sáu ấn, màu đỏ càng nhiều thì càng lợi hại.”

          Ngũ gia nghe được, lông mày cũng nhíu lại, “Liếc mắt nhìn sang tất cả đều là ấn ký màu đỏ …”

          Triển Chiêu gật đầu, “Chứng tỏ bọn họ thành tích rất tốt.”

          Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Không phải người Trung nguyên cũng có thể tham gia thi võ sao?”

          “Dĩ nhiên không thể a.” Triển Chiêu lắc đầu, “Ngươi chắc chắn bọn họ là người của Tam Nguyệt Trai ?”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cùng đi theo Khổng Nguyệt, có mấy người ta cũng gặp qua.”

          “Một hồi trở về cùng Triệu Phổ nói một chút, cái này cũng rất khả nghi.”

          Hai người xuyên qua ngõ hẻm, vòng hai vòng, Triển Chiêu hiển nhiên là bị mù đường, Ngũ gia tìm được cửa sau của cửa hàng Phấn Son kia.

          Cửa sau khóa, trên cửa còn dán giấy niêm phong.

          Hai người lại đi vòng qua cửa trước, phát hiện cửa trước cũng bị niêm phong.

          “Cũng không phải là giấy niêm phong của quan phủ.” Triển Chiêu nghiên cứu giấy niêm phong một chút, “Cũng không viết là muốn bán hay là cho thuê.”

          Hai người quan sát xung quanh một chút, cửa hàng này mở ở nơi rất hẻo lánh, cửa trước cửa sau đều là ở trong ngõ hẻm, kế cận cũng không có cửa hàng nào khác.

          “Cửa hàng này có thể kinh doanh tiếp cũng không dễ dàng.” Triển Chiêu thấy xung quanh không có người liền nhảy một cái lên tường viện.

          Bạch Ngọc Đường cũng nhảy lên theo, vừa nhìn vào trong sân, hai người cũng lấy làm kinh hãi —— đây là tình huống gì? !

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp