“Mục đích của chúng ta không mâu thuẫn, ta biết rằng bình đẳng và tự do cũng là thứ các cậu cần.” Gia Cát lên tiếng, thế nhưng bị Thích Thiếu Thương lắc đầu ngăn lại.

“Chính xác thì chúng tôi muốn bình đẳng và tự do, nhưng chúng tôi cũng biết rằng trong hoàn cảnh hiện tại thì không được, càng không thể xảy ra.” Thích Thiếu Thương nói, “Không có ai đủ năng lực mang đến cho người tự nhiên chúng tôi bình đẳng và tự do tuyệt đối, đối với chúng tôi hiện giờ thì điều đó quá xa xỉ. Nếu cơ chế xã hội hoàn thiện như một cỗ máy hiện nay không có gì thay đổi, những người quái lạ như chúng tôi chắc chắn không thể hòa nhập vào cỗ máy này……có thể, loạn lạc là không thể tránh khỏi……nhưng tôi cũng biết ngài sẽ không muốn điều đó xảy ra.”

“Phải.” Gia Cát gật đầu nói, thần sắc có vẻ tán đồng, “Xem ra, cậu có tầm nhìn xa hơn cả những gì tôi tưởng.”

“Đây là tin tức nội bộ……trải qua ngàn năm tiến hóa, những người tiến hóa nhưng chúng tôi có thể không còn chiếm được ưu thế gần như tuyệt đối trước người tự nhiên nữa……sức mạnh của tự nhiên luôn vượt qua tầm kiểm soát của con người.” Gia Cát nói, kéo một ngăn tủ hồ sơ bên cạnh ra, lấy một bản báo cáo của Cửu U đưa đến trước mặt Thích Thiếu Thương, “Ngàn năm trước, khi người tiến hóa vừa mới xuất hiện, chúng tôi bị đàn áp tàn bạo, những sinh mệnh không được chấp nhận, thân phận không được thừa nhận……thế nên, khi những ưu thế của người tiến hóa được biểu hiện ra đồng thời vượt qua hẳn người tự nhiên, một cuộc tàn sát bắt đầu với mục đích tiêu diệt toàn bộ người tự nhiên……khi đó, để xây dựng một xã hội hài hòa với tố chất con người cực cao và tính hợp tác hoàn hảo, giết hại những người tự nhiên có bộ gene không hoàn hảo hoặc có thiếu sót nghiêm trọng trở thành một thủ đoạn cần thiết.”

“Thế nhưng cuối cùng vẫn không thể giết sạch.” Thích Thiếu Thương tiếp lời, “Để cung cấp những mẫu vật gene giúp người tiến hóa tiếp tục phát triển, hoặc chẳng qua là do người quá đông giết thế nào cũng không hết, lại thêm cần có sức người thực hiện các công việc tay chân hoặc có tính nguy hiểm cao……tóm lại, người tự nhiên trở thành sinh vật cấp hai, bị thuần hóa, bị cải tạo, bị tước đoạt tất cả giá trị và quyền lợi làm người……nếu không phải do tình hình hiện tại đã có biến đổi, địa vị của các người bị uy hiếp, tôi muốn biết, liệu ngài Gia Cát có còn đấu tranh cho người tự nhiên hay không?”

“E là không.” Gia Cát thở dài, “Đúng là gene của ta quyết định rằng ta bắt buộc phải suy nghĩ cho tiền đồ và lợi ích của người tiến hóa, ta không thể làm bất cứ việc gì gây bất lợi cho người tiến hóa, vậy nên, nếu không bị uy hiếp, ta sẽ không quan tâm đến nguyên nhân gây ra nó, càng không đưa ra những phương án có lợi cho người tự nhiên, ta không muốn lịch sử ngàn năm trước tái hiện.”

“Cho nên, tôi quyết định hợp tác với ngài.” Thích Thiếu Thương nói, “Vì tôi biết rằng, ngài Gia Cát sẽ không lạm sát, đây là khác biệt lớn nhất giữa ngài và Phó Tông Thư……hiện giờ, điều tôi muốn giành lấy cho người tự nhiên chính là quyền sinh tồn, để mỗi người trong chúng tôi không cần phải lo lắng ngày mai có thấy được mặt trời hay không, chỉ mong khi người tiến hóa các người cầm súng lên, có thể có sự chần chừ, hiện giờ tôi chỉ mong có vậy.”

“Ta vẫn luôn tìm kiếm một phương pháp hiệu quả nhất và ít đổ máu nhất.” Gia Cát cười, “Nhưng ta lại cần thời gian, cần một đội tượng hợp tác có thể hiểu ta, cuối cùng hôm nay ta cũng tìm thấy.”

“Tôi có thể nói với ngài, quyền sinh tồn này có thể chỉ là thứ đầu tiên mà chúng tôi yêu cầu, sau này là tự do và bình đẳng, chúng tôi không cam lòng từ bỏ.” Thích Thiếu Thương gật đầu đáp, “Tôi chưa bao giờ nói dối, cũng sẽ không hứa những gì tôi không thực hiện được chỉ để hợp tác với ngài, nhưng tôi nghĩ hai bên hợp tác, thì phải cùng thỏa hiệp, và từ bỏ một phần quyền lợi……đây có lẽ là cách tốt nhất, nếu không, sẽ có thêm nhiều người chết, sẽ phải có thêm nhiều chiến tranh, thậm chí có thể phải xây dựng tất cả lại từ đầu……”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Gia Cát gật đầu, “Hiện giờ Phó Tông Thư chết đột ngột, Hoàng Kim Lân phải kế vị gấp rút hiển nhiên không đủ kinh nghiệm, đây là lúc ta có thể làm gì đó, nếu có cậu cùng thống lĩnh những người tự nhiên ủng hộ, ta tin rằng không cần phải có chiến tranh cũng sẽ đạt được kết quả hai bên cùng có lợi.”

“Mong là vậy.” Thích Thiếu Thương nhìn Gia Cát mà thở phào, hắn nghĩ lần này hắn đã cược đúng.

Hắn không muốn thấy bất cứ ai chảy máu, hai bên đều là những sinh vật có trí tuệ, dù cách sinh sản không giống nhau, nhưng một khi có thể giao lưu, có thể suy nghĩ, có thể trao đổi, thì tại sao phải dùng phương thức tàn bạo để tranh giành?

Còn Gia Cát, có thể là một tia hy vọng, cũng có thể trở thành một bài học.

Dù sao, có một vài mâu thuận lợi ích không thể thỏa hiệp, nhưng nếu không thử thì làm sao biết được là không thể?

Khát vọng đối với cuộc sống của người tiến hóa và người tự nhiên đều như nhau.

Không ai muốn chết, đây là tiền đề để hai bên hợp tác.

Tôn trọng tính mạng đối phương mới có thể khiến đối phương tôn trọng tính mạng của mình.

Bằng không, vòng tuần hoàn mạnh được yếu thua cứ mãi không dừng, là một vòng tròn tạo nên từ xương cốt và máu tươi.

……………………………………

“Các người, có ai không sợ chết không?” Mục Cưu Bình giấu giếm Lý Linh, tìm đến mội căn cứ bí mật để tập trung thành viên Thần Uy, những người ở đây đều đang căng thẳng chờ tin tức của Thích Thiếu Thương.

Tuy biết Phó Tông Thư đã bị ám sát thành công, nhưng đến giờ Thích Thiếu Thương vẫn chưa xuất hiện, điều này làm tất cả bọn họ bất an.

“Trong chúng tôi không có ai sợ chết cả.” nghe Mục Cưu Bình hỏi vậy, những người đó đồng thanh trả lời, bọn họ biết Mục Cưu Bình, cũng biết hắn là thuộc hạ Thích Thiếu Thương dẫn theo từ ER, cũng là người theo Thích Thiếu Thương lâu nhất.

“Vậy thì tốt.” Mục Cưu Bình cười gật đầu, “Mang vũ khí của các người, chúng ta làm chuyện lớn.”

“Chuyện gì?” có người hỏi.

“Chuyện có thể làm cho hành tinh này hoàn toàn hủy diệt.” Mục Cưu Bình toét miệng cười, hàm răng trắng nhởn làm người khác lạnh người, “Cái giá phải trả chính là mạng sống của chúng ta.”

“Có thể làm cho ZX bị hủy diệt hoàn toàn sao?” có người hai mắt đã phát sáng, ai chẳng biết địa vị của ZX là gì, đây là trung tâm chính trị của người tiến hóa, ZX bị hủy diệt, thể chế xã hội hoàn mỹ như một cỗ máy mà người tiến hóa tự hào có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Kết quả đó tuyệt vời biết bao!

Mục Cưu Bình là thuộc hạ của Thích Thiếu Thương, những người này cho rằng lời Mục Cưu Bình nói đã đủ đại diện cho ý chí của Thích Thiếu Thương.

Hơn nữa, quyết định này lại làm cho nhiệt huyết dâng tràn!

“Lên núi đao xuống biển lửa, chết không chỗ chôn thây, chúng tôi cũng không tiếc.” có người hô lên, sau đó tất cả mọi người đều phụ họa.

“Được!” Mục Cưu Bình vỗ tay cười, “Có tấm lòng này của mọi người, ZX có là gì, để xem đến lúc đó nó còn lại cái gì!”

……………………………………

“Ngài Gia Cát, Cố Tích Triều xin gặp.” ngoài cửa có người thông báo, Gia Cát ngẩng lên nhìn sang Thích Thiếu Thương, thấy hắn tuy biến sắc, sau lại trở nên thản nhiên, mới lên tiếng nói, “Cậu có vẻ không lo lắng chuyện Cố Tích Triều gặp mình, chẳng lẽ cậu thật sự đã hợp tác với y? Sau khi y đã hủy diệt ER……hoặc giả cái chết của ER chỉ là bước đầu?”

“Không.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Tôi chỉ đồng ý hợp tác với y ám sát Phó Tông Thư, vì tôi muốn mượn cơ hội này tiếp cận và trao đổi trực tiếp với ngài Gia Cát, đồng thời đổi thêm tính mạng của vài người trong tay y……đây có lẽ là lần hợp tác bất đắc dĩ mà thôi.”

“Cố Tích Triều thật sự muốn giết Phó Tông Thư?” Gia Cát khá kinh ngạc hỏi.

“Đúng.” Thích Thiếu Thương khẳng định, “Viên đạn đó là do y bắn ra, người là do y giết, tôi chẳng qua là tạm thời gánh cái tội danh đó thay y mà thôi, đây có lẽ là nội dung mà chúng tôi trao đổi.”

“Cậu không nổ súng giết Phó Tông Thư?” Gia Cát hỏi.

“Nếu tôi giết Phó Tông Thư, thì tôi không dám chắc rằng sau đó Cố Tích Triều có lập tức dùng lý do này để đẩy tôi và Thần Uy vào chỗ chết không hay, hiện giờ ít nhất y cũng sẽ cố kỵ, dù sao thì việc Phó Tông Thư bị ám sát cũng rất nghiêm trọng, Tòa Án Liên Bang phải nắm chắc chứng cứ mới có tác dụng giết gà dọa khỉ, tôi không nổ súng, mà người nổ súng là y, đây là sự thực, nếu phải điều tra, chưa chắc gì không thể tìm ra, cho nên tôi nghĩ nếu y không nắm chắc cơ hội nhổ cỏ tận gốc một lần, y sẽ không nóng nảy làm vậy.” Thích Thiếu Thương giải thích, nhận được nụ cười tán thành của Gia Cát.

“Cậu tài giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều.” Gia Cát cười nói, “Những người tự nhiên không chọn lầm người, ta cũng không chọn lầm người.”

“Cậu có phiền nếu tránh mặt chút không?” Gia Cát đến bên bàn làm việc, ấn một cái nút xuống, trên tường xuất hiện một cánh cửa ngầm, “Nếu không thấy cậu, ta cho rằng, Cố Tích Triều có thể sẽ nói thật hơn.”

“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu, lập tức đi vào trong cửa ngầm, sau khi cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác âm thầm mở ra, khung cảnh này thật quen thuộc.

Cố Tích Triều đi vào trong phòng, không khỏi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười.

“Ngài Gia Cát, đã làm phiền.” Cố Tích Triều hơi cúi người, xem như làm lễ, “Ngài hôm qua đã mạo phạm ngài Gia Cát, mong ngài thông cảm.”

“Không sao.” Gia Cát phẩy tay cười, “Là Hoàng Kim Lân bảo ngươi đến sao?”

Nếu là Hoàng Kim Lân lệnh cho Cố Tích Triều đến, vậy thì hiển nhiên Cố Tích Triều vẫn chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, nhưng nếu bản thân Cố Tích Triều tự đến, vậy thì có lẽ phải nhìn lại thân phận cùng với tâm tư của Cố Tích Triều.

“Phải.” Cố Tích Triều mỉm cười trả lời, “Tướng Quân Hoàng Kim Lân vội vàng nhậm chức, không đủ kinh nghiệm, cho nên phái Cố Tích Triều đến thỉnh giáo ngài Gia Cát một vài vấn đề……ngoài ra, Cố Tích Triều cũng có một vài việc phải thỉnh giáo ngài Gia Cát.”

“Vậy sao?” Gia Cát nheo mắt nhìn Cố Tích Triều, ông có thể nhận ra nửa câu sau của Cố Tích Triều mới là trọng điểm.

Hoàng Kim Lân không thể khống chế Cố Tích Triều.

“Phó Tướng Quân đột ngột chết, điều không thể không xem là việc tốt với ngài Gia Cát, tôi muốn biết……” Cố Tích Triều nói đến đây thì ngừng lại, ngẩng cao đầu, ngoài mặt hoàn toàn không có vẻ gì là thành tâm thành ý lắng nghe, “Ngài Gia Cát có đầu mối nào về hành tung của nghi phạm Thích Thiếu Thương hay không?”

“Làm sao ta biết được hành tung của hắn?” Gia Cát lắc đầu trả lời, sau đó bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Cố Tích Triều đang cười, ông cũng không thể không bật cười, “……Ngươi không công bố ra ngoài Thích Thiếu Thương là nghi phạm, cho nên nếu một người thật sự không biết gì, thì sẽ chỉ biết đây là hành động của một tổ chức ngầm……ngươi hỏi như vậy, người ta sẽ hỏi ngược lại rằng ‘Thích Thiếu Thương là ai’ hoặc là ‘Thích Thiếu Thương là nghi phạm sao’, ta lại trực tiếp phủ định, ngược lại sẽ khiến ngươi nắm được khe hở.”

“Ha ha, ngài Gia Cát là ai chứ, cho dù biết Thích Thiếu Thương là ai, đoán được Thích Thiếu Thương là nghi phạm thì cũng không phải việc gì kỳ lạ.” Cố Tích Triều cười đáp, “Cố Tích Triều dùng vài mánh khóe, làm sao qua mắt được ngài Gia Cát……có điều, nói thẳng ra cũng tốt.”

“Ngài Gia Cát, e rằng đã biết cái chết của Phó Tướng Quân có ý nghĩa gì.” Cố Tích Triều cười, “Mong rằng việc làm của Cố Tích Triều không làm cho ngài phản cảm, dù sao, Tích Triều cũng rất kỳ vọng vào ngài.”

“Ha ha, ngươi cũng có chí hướng làm gì đó cho người tự nhiên hay sao?” Gia Cát cười hỏi, ông biết rõ rằng Cố Tích Triều không phải Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều sẽ không có tấm lòng như vậy.

“Ha, tôi không phải Thích Thiếu Thương.” Cố Tích Triều trả lời, “Tôi chỉ đang vì mình.”

“Ngươi rất ích kỷ.” Gia Cát lắc đầu mà nói, “Bao nhiêu sinh mạng của ER đều phải tan biến chỉ vì lợi ích của ngươi.”

“Tôi đúng là rất ích kỷ, nhưng tôi không cho rằng đó là khuyết điểm của tôi……nếu không tôi đủ ích kỷ, tôi sẽ không sống đến hiện giờ.” Cố Tích Triều thu nụ cười lại, giọng nói dần trở nên sắc bén, “Đúng vậy, rất nhiều sinh mạng của ER chết trong tay tôi, có người muốn tìm tôi báo thù, thế thì cứ việc đến, chỉ cần hắn có khả năng và quyết tâm giết tôi……”

Bỗng nhiên y dừng lại, ánh mắt chuyển đi nơi khác, sau khi nhớ ra cái gì đó, Cố Tích Triều quay đầu lại nhíu mày, nhìn Gia Cát: “Bây giờ ngài nhắc đến, chắc không phải là để nghe tôi thú tội chứ? Nếu hiện giờ tôi lại khóc lóc thảm thiết nói tôi rất hối hận, chắc chắn ngài sẽ bảo đó là nước mắt cá sấu, dù sao, những gì Cố Tích Triều làm từ trước đến giờ đều chứng minh không thể tin tưởng tôi.”

Giọng điệu của Cố Tích Triều đầy vẻ châm biếm khi nhắc đến hai chữ tin tưởng, làm cho Thích Thiếu Thương nhói lòng.

Thích Thiếu Thương ban đầu không nổ súng bắn Phó Tông Thư theo đúng giao hẹn, hắn có thể nói đó là vì tự bảo vệ mình, có thể nói rằng hợp tác với loại người như Cố Tích Triều thì phải để lại đường lui, thế nhưng, hắn đúng là không tin tưởng Cố Tích Triều.

Nếu một người chưa bao giờ được tin tưởng một lần, làm sao có thể hiểu được sức nặng của hai chữ này?

Nếu có người dạy cho y biết thế nào là tin tưởng, cách hành xử của y liệu có còn tàn nhận độc đoán, bất chấp thủ đoạn hay không? Con người y liệu có phải vô tình, vô tâm, bất nhân, bất nghĩa đến vậy không?

Đáng tiếc, hắn hiện tại không còn là Thích Thiếu Thương có thể làm cho Cố Tích Triều biết được tin tưởng là gì nữa.

Cố Tích Triều có phải chịu trách nhiệm không?

Bản thân hắn có cần phải áy náy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play