Phó Tông Thư chưa bao giờ cho rằng mình sẽ chết, càng không cho rằng cái chết lại đến nhanh chóng đến vậy.
Thế nhưng trong bóng tối khi mà tất cả đèn đã được tắt, Phó Tông Thư mới cảm nhận sâu sắc rằng, sinh mệnh yếu ớt đến không thể chấp nhận được – dù khi còn sống người đó có bao nhiêu sức mạnh bao nhiêu quyền thế, cũng không thể chống lại một viên đạn nhỏ bé bắn vào yếu điểm của mình.
Viên đạn xuyên qua tại tiếp điểm giữa xương sống và hộp sọ, thế là cái đầu của lão nổ tung.
Chính vì thế mà lão thật xấu xí.
Hung thủ, là một kẻ vốn cũng sẽ chết rất khó coi như lão.
Thế nhưng sẽ không ai còn biết đến hắn nữa.
……………………………………
Nhờ bóng tối che giấu, Thích Thiếu Thương men theo con đường mà Cố Tích Triều đã định cho hắn, chạy thật nhanh.
Hắn không nổ súng, vì khi đó hắn quả thật đã do dự, nếu mưu đồ của Cố Tích Triều giống như hắn đã đoán – muốn Thần Uy gánh tội giết Phó Tông Thư – hắn không biết nếu bản thân nổ súng rồi, liệu có trở thành một cái xác dưới tay Cố Tích Triều hay không.
Hơn nữa, mục đích ban đầu của hắn chính là sự sinh tồn của Thần Uy, chứ không phải là mạng của Phó Tông Thư, cho nên hắn mới mạo hiểm tiếp xúc với Gia Cát, vì sự sống của Thần Uy cần có sức mạnh của Gia Cát, mà muốn kiềm chế dã tâm to lớn khó lường của Cố Tích Triều cũng cần thế lực của Gia Cát.
Hắn đột nhiên cảm thấy đây không còn là tác phong của mình nữa, Thích Thiếu Thương trước đây sẽ không bao giờ do dự hay nghi ngờ, càng không có những suy nghĩ sâu xa thế này.
Nhưng bất kể hắn có ra tay hay không, Cố Tích Triều đều muốn Phó Tông Thư chết.
Phát súng của Cố Tích Triều thật sự rất dứt khoát. Y đã dùng loại đạn đặc biệt chỉ nổ khi bắn vào cơ thể người, như thế tương đối khó phán đoán hướng đi của đầu đạn, mà càng khó cấp cứu. Phát súng đó của Cố Tích Triềuđã trực tiếp làm đầu của Phó Tông Thư nổ tung – không có đầu, Phó Tông Thư sẽ chẳng có gì để cứu nữa, tất cả ký ức trong não của lãocũng sẽ không bị ai phát hiện ra – phát súng đó bắn ra không chút nương tay, bởi vì Cố Tích Triều muốn Phó Tông Thư chết hoàn toàn.
Khi đó, y đứng ngay đằng sau Phó Tông Thư, vì thế nòng súng kề sát ngay vào cổ Phó Tông Thư, nhưng người đứng sau lưng Phó Tông Thư không chỉ có y, mỗi một bảo vệ đều bị tình nghi, thế là sau khi đèn sáng trở lại, hiện trường thảm khốc bày ra trước mắt, Cố Tích Triều dựa vào biểu hiện của y ngay vào lúc đó, trở thành người phụ trách điều tra cái chết của Phó Tông Thư.
Thích Thiếu Thương không thể xác định Cố Tích Triều có lập tức ra tay với hắn và Thần Uy hay không, cho nên, khi hắn nhìn thấy người cao lớn theo sau Gia Cát vừa rồi chặn đường mình, hắn bất giác thở phào.
“Tôi là Thiết Thủ, thuộc hạ của ngài Gia Cát, ngài Gia Cát muốn gặp anh, lệnh cho tôi đưa anh đến phủ của ngài.” Người đàn ông đó hơi cúi người với Thích Thiếu Thương, nói.
“Làm phiền anh.” Thích Thiếu Thương lập tức đứng lại, mỉm cười trả lời, bộ dạng rất ung dung trấn tĩnh.
Thiết Thủ hiển nhiên không ngờ rằng Thích Thiếu Thương vẫn có thể bình tĩnh sau khi anh bất ngờ xuất hiện chặn đường hắn, vì vậy không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu được Gia Cát vì sao lại coi trọng người đàn ông mặc trang phục người phục vụ thậm chí còn có gương mặt tròn như trẻ con này.
“Mời.” Thiết Thủ giơ tay làm tư thế mời, sau đó dẫn theo Thích Thiếu Thương đi vào lùm cây sau lưng.
………………………………
Cố Tích Triều xử lý xong mọi việc tại hiện trường, tiến hành điều tra và hỏi cung tất cả những người có mặt tại hiện trường, sau đó sắp xếp đưa quan khách về nhà, khi y đến gặp người kế vị của Phó Tông Thư là Hoàng Kim Lân, trời đã hửng sáng.
“Bây giờ ngươi đã được như ý rồi chứ?” Hoàng Kim Lân buông sách cổ trong tay ra, ngẩng lên nhìn Cố Tích Triều vừa đẩy cửa bước vào, lên tiếng hỏi y.
“Ngài nói thử xem?” Cố Tích Triều cười, “Hoàng Kim Lân……Hoàng Tướng Quân?”
“Còn hai tiếng nữa ta sẽ chính thức thay thế Phó Tướng Quân.” Hoàng Kim Lânthở dài, “Ta đang muốn biết đây là bắt đầu, hay là kết thúc?”
“Tôi chưa từng nói kết thúc.” Cố Tích Triều nhướn mày, một tay đặt trên bàn làm việc trước mặt Hoàng Kim Lân, nghiêng người nhìn quyển sách cổ mà Hoàng Kim Lân đặt bên cạnh, bất giác bật cười, “Ngài quả thật rất say mê mấy thứ này……ha ha, có phải ngài đang sợ luân hồi, đang sợ những việc xảy ra trên hành tinh xa xôi kia sẽ lặp lại với mình? Sợ bản thân sẽ rơi vào kết cục bị phanh thây như vậy, chỉ vì đã nghe theo kế hoạch của một người?”
Cố Tích Triều nói, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Kim Lân: “Tôi sẽ giúp ngài chống lại luân hồi – cũng như những gì ngài đang thấy hiện giờ, Phó Tông Thư chết, không còn ai uy hiếp đến ngài, hay yêu cầu ngài làm gì nữa, dù ngài có ước mơ hay không, có chịu trách nhiệm hay không, có say mê thứ gì đó hay không, tất cả đều không còn ai ngăn cản, ngài…có hài lòng với tình trạng này không?”
“Không hẳn là hài lòng hay không, vì có một số việc đã được định sẵn là sẽ xảy ra.” Hoàng Kim Lân quayđầu đi, khẽ thở dài, cầm lấy quyển sách kia, tay xoa nhẹ lên bìa sách, bỗng chốc cảm thấy hoang mang.
“Vậy sao?” Cố Tích Triều cũng hơi sửng sốt, sau đó bật cười, “Tôi nghĩ, ngài có thể đi giao lưu với nhà tiên tri của SA rồi……nhưng trước đó, Tướng Quân, ngài vẫn phải đảm nhận trọng trách.”
“Ta biết người hài lòng là ngươi. Ngươi luôn có dã tâm, có dã tâm nhỏ tức sẽ có lớn, có một cái rồi lại muốn có hai cái……bây giờ, ngươi không còn gì vướng chân nữa, ngươi có thể thoải mái đi làm những gì ngươi muốn, hơn nữa ta cũng biết, tuy ta có thể giết ngươi dễ dàng, nhưng ngươi cũng có thể làm cho ta chết không có nơi chôn thây……ta thừa nhận, ta sợ ngươi.” Hoàng Kim Lân thấp giọng nói, lật sách ra.
“Ha……” Cố Tích Triều cúi đầu nhìn Hoàng Kim Lân một hồi, y cười khe khẽ, “……Tôi không cần biết ngài đang tỏ vẻ huyền bí nhằm đánh tan sự cảnh giác của tôi, hay thật sự đang tỏ ra yếu thế, tôi vẫn phải nói rằng, nếu tôi muốn hoàn thành một việc tôi muốn làm, thì hiện tại vẫn còn là lực bất tòng tâm……cho nên tôi cần có thế lực của ngài.”
“Con người có khát vọng thì mới có năng lực hành động, tai không muốn chính xác một thứ gì, cho nên ta sẽ không giống ngươi……ta không dám đoán trước tương lai của người tiến hóa, ta cũng không nhìn thấu tương lai của người tự nhiên……ta cũng từng tưởng rằng mọi thứ không bao giờ thay đổi, nhưng sau khi gặp phải ngươi, ta nghĩ, có lẽ sẽ có những thức bị thay đổi……ta chỉ muốn biết……ta muốn nhìn thấy cái gì sẽ thay đổi, và thay đổi như thế nào……” Hoàng Kim Lân lẩm bẩm, nhưng không ngẩng đầu lên, “Ngươi có thể nói cho ta biết không? Thích Thiếu Thương, ngươi định đối phó thế nào đây? Gia Cát, ngươi định giải quyết ra sao?”
“Dùng Thích Thiếu Thương, dung hắn để có được thế lựa của Gia Cát.” Cố Tích Triều cười đáp, “Tôi sẽ có tất cả, tôi sẽ không để lại cho bản thân bất cứ vật cản nào.”
“Vậy sao?” Hoàng Kim Lân lật trang sách trong tay, “……thời thượng cổ, trên thế gian chỉ có Thần và Ma, một này nọ, La Sát yêu Linh Viên, thế là đeo đuổi ngày đêm, đáng tiếc Linh Viên một lòng tu hành chỉ mong thành tiên, thế nên La Sát dùng sinh mệnh vạn vật uy hiếp, Linh Viên do dự mãi không dứt, cuối cùng từ bỏ đạo hạnh nàn năm của mình vào ngay cái đêm trước ngày tu thành chánh quả, chọn La Sát……hậu duệ của bọn họ, mang theo cả cái ác của La Sát và cái thiện của Linh Viên, sinh sôi nảy nở trên đại lục này, dần dần, bọn họ có một cái tên là ‘Người’, còn La Sát sau cùng trở thành một bức tượng Bồ Tát……ha……truyền thuyết này và bài thơ tiên tri kia đúng là có cùng nội dung đây.”
Cố Tích Triều trầm mặc nhìn Hoàng Kim Lân, nghe gã đọc hết truyền thuyết trong sách, lại lẩm bẩm những trải nghiệm của gã, một hồi lâu sau, y cười.
“Ngài đã thích nghiên cứu đến thế, tôi cũng không tiện làm phiền nữa.” Cố Tích Triều nói xong đứng thẳng dậy, “Cảm ơn sự hợp tác cuả ngài.”
…………………………………………
“Tôi thật không hiểu được, tại sao Đại ca lại phải hợp tác với tên Cố Tích Triều đáng chết đó, y đã hại chúng ta thảm đến vậy rồi, Đại ca sao có thể tha cho, tin tưởng nữa chứ?” Mục Cưu Bình nghiến răng nói.
Khi Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều rời khỏi, vì sợ Mục Cưu Bình dễ nóng giận sẽ làm hỏng việc mới bắt hắn ở lại chờ tin tức, không ngờ đến giờ này Thích Thiếu Thương vẫn chưa về, làm cho Mục Cưu Bình đứng ngồi không yên.
Ngồi cạnh Mục Cưu Bình, Lý Linh cứ bấm ngón tay tính toán gì đó, chân mày cau lại thật chặt.
“Đại sư, chẳng lẽ có chuyện gì không may sao?” Mục Cưu Bình phát hiện ra thần sắc Lý Linh bất thường, không khỏi giật mình hỏi.
“Ta đoán không ra.” Lý Linh chau mày đáp, sau đó quay sang nhìn Mục Cưu Bình, “Cậu đang lo cái gì?”
“Lo cho Đại ca……tôi lo Đại ca lại bị tên kia liên lụy.” Mục Cưu Bình trả lời, “Đại sư, ngài có thể tính ra tình hình của Đại ca bây giờ không?”
“Tính ra rồi thì sao?” Lý Linh hỏi, “Đó là Thần, chúng ta chỉ có thể tin tưởng, ủng hộ mọi quyết định của cậu ta, có vậy chúng ta mới có hy vọng.”
“Tin tưởng……đương nhiên là tôi tin anh ấy, nhưng những chuyện anh ấy làm khiến tôi không thể tin được!” Mục Cưu Bình hung hãn đáp, “Anh ấy lại đi tin tưởng cái kẻ vừa hủy diệt ER vừa giết chị Minh Chính, cái gì mà vì nhiều người khác mới phải hợp tác với y chứ, thế mà không nhắc gì đến chuyện báo thù hết……tôi thật sự không biết, thật ra Đại ca đang nhgĩ gì vậy, tại sao lại không cho tôi bắn chết tên kia chứ, biến y thành tro bụi, cho mỗi người đều chà đạp……an ủi linh hồn chị Minh Chính……”
“Tôi nghĩ, cậu ấy có dự tính riêng của mình, cậu ấy sẽ chọn điều tốt nhất.” Lý Linh nói, “Nhưng trước đó, tôi cho rằng, dù cậu ấy có là Thần, cũng vẫn phải thử nghiệm nhiều con đường, chứ không thể nào có phương hướng xác định ngay từ đầu.”
“Đây không phải trọng điểm.” Mục Cưu Bình quay lại trừng Lý Linh, “Tôi không cần biết tên Cố Tích Triều cho các người lợi lộc hay hứa hẹn gì, tôi cũng không quan tâm cái lời tiên tri nào là Thần nào là Ma của các người, tôi chỉ biết rằng, Cố Tích Triều đã thiếu chúng tôi mối thù cao hơn núi, sâu hơn biển, phải trà bằng mạng sống của y, kể cả bọn người tiến hóa đứng đằng sau muốn hủy diệt ER cũng sẽ phải trả giá cho những gì chúng làm, bọn chúng cướp đi bao nhiêu sinh mạng trên ER, thì phải trả lại bằng chừng đó sinh mạng, nếu không trả thì phải dùng đạn pháo, dùng máu tươi buộc chúng trả, chứ không phải lén lút cấu kết thế này, không phải là những giao dịch hợp tác buồn nôn thế này…… nhìn hành động hiện giờ của Đại ca, tôi không thể nuốt trôi cục túc này.”
Lý Linh im lặng nhìn Mục Cưu Bình hồi lâu, sau đó thở dài: “Cậu ta quả nhiên là Thần.”
“Ông lại đang nói cái lời tiên tri đó?” Mục Cưu Bình cười khinh miệt, quả thực hắn rất khinh thường bọn người chỉ biết nói không biết làm.
“Lương thiện đơn thuần không khó, tự vệ hoặc giết người vì lương thiện đơn thuần này cũng không khó, cái khó là biết đâu là cái ác, biết sức mạnh của cái ác, nhưng vẫn cố gắng phấn đầu vì cái thiện, thậm chí vì để bảo vệ cái thiện trước cái ác mà từ bỏ lý tưởng và quy tắc của bản thân, sử dụng cả những thủ đoạn trái ngược với lương tâm, bất chấp nó là giết chóc hay là lừa gạt……tất cả chỉ để cái thiện có thể tồn tại, phát triển, chờ đến ngày mây mù tan đi……” Lý Linh nói, vẻ mặt hiện lên sự khâm phục.
“Hừ.” Mục Cưu Bình liếc nhìn Lý Linh.
Nói đạo lý thì hắn không hiểu, hắn chỉ chấp nhận đạo lý của hắn mà thôi.
Có thù phải báo, có oán phải đòi, có người chắc chắn phải đền mạng.
Khi hắn đứng lên định rời khỏi phòng, màn hình trong một góc tường bắt đầu hiện ra tin tức.
“Theo tin chúng tôi vừa nhận được, đêm nay tiểu hành tinh mang số hiệu 20098 sẽ tiến đến ZX, căn cứ theo kết quả đo đạc quỹ đạo, thiết bị thay đổi quỹ đạo của tiểu hành tinh sẽ phóng ra sau 5 giờ nữa, sau án mạng thảm khốc ngày hôm qua, người kế vị của Tướng Quân Phó Tông Thư là Thượng Tá Hoàng Kim Lân đề nghị các công dân yên tâm, tuy cơ cấu của Chính phủ có biến động khá đột ngột, nhưng bảo đảm an toàn công cộng vẫn là ưu tiên hàng đầu của các lãnh đạo cấp cao, do đó, bất kể là tiểu hành tinh, hay các tổ chức đang uy hiếp đến công dân lương thiện, đều sẽ được giải quyết triệt để……lần này thể tích tiểu hành tinh là lớn nhất trong vòng 100 năm trở lại đây, nhưng với kỷ thuật hiện tại của Liên Bang, đã có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ZX……”
“Giải quyết sao?” Mục Cưu Bình hơi chau mày, sau đó cười lạnh, “Quả nhiên vẫn là giải quyết chúng ta?”
Chậm rãi bước ra ngoài, Mục Cưu Bình ngẩng đầu lên nhìn, bình minh tại ZX, bầu trời dần dần được vén bức màn đêm đen tối, những ngôi sao phía chân trời lấp lánh ánh sáng mờ mờ, mặt trời vừa lên cứ như đã mất rất nhiều máu, tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, làm sao có thể đẹp bằng buổi sáng tại ER?
Những người sống dưới bầu trời này có tư cách gì được sống trên xương cốt và máu tươi của người khác?
“Các người cũng nên nếm thử cái gì gọi là nhà tan cửa nát.” Mục Cưu Bình siết chặt nắm tay, nghiến răng nói từng chữ.
Trong lòng hắn, có một ý tưởng đang hình thành.
Đúng vậy, hắn vẫn còn nhớ, “tiên hạ thủ vi cường”, đây là điều Cố Tích Triều từng dạy hắn.
Coi mạng người như cỏ rác, bất chấp thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt, đây cũng là điều Cố Tích Triều làm cho hắn xem.
Mà kết quả gần như hoàn mỹ đó đã được Cố Tích Triều bày ra trước mắt hắn.
Cho nên, hắn hoàn toàn có thể gậy ông đập lưng ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT