Chiến tranh tạm dừng, những ngày hòa bình đang trong tầm tay.
Bụi trên bầu trời ZX đã tan, tuy không có bóng dáng con người, nhưng những động thực vật bậc thấp đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Do vị trí chiến lược của ZX rất quan trọng đối với Liên Bang, nên Cố Tích Triều vẫn quyết định sẽ xây dựng trung tâm hành chính mới tại đây.
“Nơi này……không ngờ còn chưa bị tàn phá hết?” Cố Tích Triều nhìn những vết tích còn sót lại của kiến trúc trước mặt, không thể không cảm thán, không chờ Thích Thiếu Thương phản ứng, y đã tự mình tiến vào trong.
Trung tâm nghiên cứu sinh vật, một cái hố thiên thạch khổng lồ bên cạnh, nhưng nơi này vẫn giữ lại khoảng phân nửa kết cấu ban đầu.
“Báo cáo, có dấu vết sinh mệnh.” một binh sĩ vào trước nhìn thấy Cố Tích Triều, lập tức báo cáo.
“Vậy sao?” Cố Tích Triều nhướn mày, tiến vào trong, y nhìn thấy đằng cuối hành lang bị tàn phá là một điểm sáng màu lam.
Thế nên Cố Tích Triều nhận lấy đèn pin trong tay binh sĩ nọ, tiến về phía trước, y phát hiện vật thể phát sáng đó thật ra là một cái trứng nuôi cấy, thiết bị gắn bên cạnh đó đang không ngừng thay đổi dung dịch dinh dưỡng trong trứng.
Không ngờ hệ thống này lại được lưu giữ hoàn hảo.
Trong trứng là một đứa trẻ, sinh vật được nuôi trong trứng này thông thường sẽ phát triển tương đối nhanh, nên đứa bé trong trứng có thể chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Tấm bảng trên trứng nuôi cấy bị phủ đầy bụi, Cố Tích Triều dùng tay lau đi, sau khi nhìn ra được những dòng chữ mơ hồ đó thì sửng sốt.
“Thế nào?” Thích Thiếu Thương đi theo sau Cố Tích Triều lúc này mới đến nơi, thấy thần sắc Cố Tích Triều như vậy, hắn tò mò ngóng đầu sang.
“Thời gian: tháng X năm XX, người nuôi cấy: Cửu U, tên mẫu vật: Cố Tích Triều 09987……ờ……Cố Tích Triều?” Thích Thiếu Thương cũng sửng sốt, ngẩng lên nhìn lại Cố Tích Triều, bỗng nhiên bật cười ha ha, “Thật tình cờ……”
Cố Tích Triều không nói gì, chỉ nâng tay tắt thiết bị dinh dưỡng bên cạnh, xét thấy tình trạng phát triển của đứa bé và hoàn cảnh xung quanh trên ZX thì có thể không cần thiết bị này nữa rồi.
Trứng nuôi cấy dần mở ra, đứa bé mở to mắt, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
Cố Tích Triều cởi áo khoác ra, cúi người xuống, dùng áo khoác bao quanh nó rồi bế lên, sau khi ngắm nhìn một lát, y quay lại thả đứa bé vào lòng Thích Thiếu Thương.
“Ê……nó là phiên bản của ngươi mà……” trọng lượng vừa tăng thêm trong vòng tay làm cho Thích Thiếu Thương nhất thời hoảng loạn, hắn không biết bế trẻ con.
“Thay ta dạy dỗ nó.” Cố Tích Triều nhếch khóe miệng, cười nói, “Dạy nó biết cái gì là tin tưởng, là kiên trì.”
“Hả?” Thích Thiếu Thương hơi nghi hoặc nhìn Cố Tích Triều, hắn không biết Cố Tích Triều đang định làm gì.
“Nó và ta gần như hoàn toàn giống nhau, nên ta muốn xem thử, nếu nó lớn lên trong hoàn cảnh giống ngươi, trở nên ngây thơ như ngươi, liệu nó có thể sống tự do tự tại hơn ta không.” Cố Tích Triều nói, “E rằng ta mãi mãi không thể từ bỏ thói ích kỷ và toan tính của mình, đến bây giờ, ta chỉ có thể tin một mình ngươi……ta muốn biết, nó có thể khác ta không……”
“Ha ha, ít nhất ngươi cũng bắt đầu học được tin tưởng rồi, không phải sao?” Thích Thiếu Thương nói, sau đó đột nhiên ngừng cười, “Nói thật lòng, ta từng hận ngươi, hy vọng ngươi hối cải, cảm thấy áy náy và đau khổ vì những gì mình làm, ta thậm chí còn định dùng nó làm thủ đoạn báo thù ngươi……ngươi đứng trước ngươi hiện giờ, ta không hận được……”
“Ta đương nhiên là biết.” Cố Tích Triều cười, “Nếu ngươi nói với ta về lòng tin chỉ vì mục đích báo thù, thì tại sao ta có thể nghe ngươi nói lâu đến vậy chứ? Còn không nhân lúc ngươi đang ngủ, tặng ngươi một phát đạn.”
Thích Thiếu Thương ngượng ngùng cười, không biết bản thân có phải lại vô tình nhặt lại mạng sống của mình không.
“Hơn nữa, ngươi đã thật lòng với ta, ngươi nỡ giết ta sao?” Cố Tích Triều quay đầu lại, cười khẽ, “Cho nên, ta có thể thôi đề phòng ngươi…..thậm chí, có thể báo đáp ngươi chút gì đó……”
“Vậy sao?” Thích Thiếu Thương nhướn mày, bật cười, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
“Ha ha, ta từng hủy diệt ER của ngươi, bây giờ ta trả lại cho ngươi một Liên Bang mới……lần này, ta sẽ không nghĩ đến việc cướp nó khòi tay ngươi nữa.” Cố Tích Triều vừa đi ra ngoài, vừa nói, “Có điều, trật tự của Liên Bang như thế nào, ngươi có ý kiến gì? Đừng có nhắc lại lý tưởng của ngươi, nó không thực tế……ít nhất là hiện tại thì không.”
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Thích Thiếu Thương chau mày, đáp.
“Hả?” Cố Tích Triều nhướn mày, “Đúng là hay thật.”
“Thật ra ban đầu, khi những kỹ thuật này phát triển, chẳng qua là để khắc phục một vài khiếm khuyết của con người, nhưng mà đến sau cùng, cái gì là khiếm khuyết, lý giải về những khiếm khuyết cần được khắc phục lại trở thành cực đoan……hoàn mỹ là thứ mê hoặc quá lớn……” Thích Thiếu Thương lắc đầu thở dài, “Thế nhưng, không thể có hoàn mỹ, con người phải đối diện với khiếm khuyết của mình, chấp nhận đau khổ do nó mang lại, bằng không tất cả đều không hoàn chỉnh, rồi sẽ có ngày, thể chế trong thế giới này sụp đổ lần nữa……đây chính là thứ ta nói, thuận theo tự nhiên……”
“Điều ngươi nói làm ta nhớ lại một truyền thuyết mà Hoàng Kim Lân kể với ta……gã nói, thời thượng cổ, trên đời chỉ có Thần và Ma, một ngày nọ, La Sát yêu Linh Viên, thế là ngày đêm đeo bám, mà Linh Viên một lòng tu hành, một lòng muốn thành Phật, thế nên La Sát uy hiếp hắn, muốn làm sinh linh đồ thán, Linh Viên do dự thật lâu, sau cùng vào cái đêm trước khi tu thành chánh quả, hắn từ bỏ ngàn năm đạo hạnh, chọn La Sát……hâu duệ của họ, dung hợp cái ác của La Sát và cái thiện của Linh Viên, bắt đầu sinh sôi nảy nở, dần dần, họ có một cái tên là ‘người’……ha ha, bây giờ ta đột nhiên cảm thấy, những người thời thượng cổ đó, tuy rằng không thể làm được gì trước tự nhiên, nhưng rất nhiều việc lại thấu hiểu hơn chúng……” Cố Tích Triều nói, cười khe khẽ, “Chẳng trách Hoàng Kim Lân lại say mê đến vậy.”
“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến.” Thích Thiếu Thương bế đứa trẻ trong tay, đuổi theo Cố Tích Triều, “Có điều, ngươi nói, đặt tên gì cho nó bây giờ?”
“Ngươi thích đặt tên gì thì đặt.” Cố Tích Triều nhíu mày, “So với tên của nó, ta cho rằng bàn cách xây dựng ZX quan trọng hơn.”
“Sao lại không quan trọng? Ta đã quyết định phải làm cha nó.” Thích Thiếu Thương cười, dùng ngón tay nghịch mớ tóc xoăn của nó.
Cố Tích Triều bây giờ không chịu để tóc dài, nên cảm giác mềm mại quấn quýt này thật sự làm cho Thích Thiếu Thương hoài niệm.
“Vậy sao?” Cố Tích Triều nhướn mày, y đứng lại, ngoảnh đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói với đứa trẻ, “Ngoan, gọi hắn là ba.”
“Ba……” đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn Thích Thiếu Thương, sợ sệt lên tiếng.
“Gọi ta là anh.” Cố Tích Triều chỉ vào chính mình nói.
“Anh……” đứa trẻ rất ngoan ngoãn gọi.
“Tại sao ngươi lại bắt nó gọi ta bằng ba!” Thích Thiếu Thương kêu lên, “Tại sao tự nhiên ta lại già đi như vậy?”
“Hở, không phải ngươi nói muốn làm ba nó sao?” Cố Tích Triều đứng thẳng lên, khoanh tay trước ngực, cười cười nhìn Thích Thiếu Thương.
“Quan trọng là, tại sao nó lại gọi ngươi bằng anh?” Thích Thiếu Thương bất mãn nói.
“Thì không đúng sao?” Cố Tích Triều cười đáp, “Căn cứ theo quan hệ huyết thống của chúng ta, nó hẳn phải là em trai song sinh nhỏ hơn ta 20 tuổi?”
“Ơ……” Thích Thiếu Thương nhất thời không biết phản bác ra sao.
Hắn ngơ ngác nhìn nhìn những tia nắng mặt trời lọt qua lỗ thủng trên trần nhà, rọi lên khuôn mặt Cố Tích Triều, phủ lên làn da y một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Người đang đứng trong ánh sáng ấy, mỉm cười tựa thiên sứ.
~*~
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT