Anh có yêu hay không, đối với người nào thân mật cũng không có bất cứ quan hệ nào cùng cô.....
Tề mẹ quản Tề Miểu thật sự rất nghiêm, cấm chỉ cô cùng nam sinh kết giao quá mức thân mật, ngay cả bạn bè là nữ sinh, Tề mẹ cũng sẽ nghiêm khắc kiểm tra từng người một, sợ rằng cái xấu như mưa dầm thấm đất, Tề Miểu sẽ học phải. Ở trong số lượng bạn thân không được gọi là nhiều của Tề Miểu, Tề mẹ thích nhất là Nghiêm Mạt Mạt, không chỉ bởi vì cô biết điều lại ăn nói ngọt ngào, còn bởi vì gia cảnh nhà cô tốt, có giáo dưỡng.
Cha mẹ của Nghiêm Mạt Mạt đều là giáo viên, cậu còn là một doanh nhân có tiếng ở trong thành, mỗi lần xuất ngoại cũng đem về cho Nghiêm Mạt Mạt rất nhiều đồ ăn lạ mắt mà lại còn ngon nữa, thật rất tốt. Những thứ này Tề Miểu cũng không có hâm mộ, cô hâm mộ chính là Nghiêm Mạt Mạt có người anh họ kêu Thần Thanh, anh là sinh viên, bộ dạng vừa cao lớn vừa đẹp trai, tính khí tốt vô cùng, am hiểu cũng rất rộng. Anh đối với Nghiêm Mạt Mạt cưng chìu vô cùng, mỗi lần nghỉ hè hay nghỉ đông đều mang Nghiêm Mạt Mạt cùng anh và em gái là Thần Hựu Lam đi nơi nơi ăn uống vui đùa, vô cùng vui vẻ.
Có lúc còn kêu Tề Miểu đi cùng, những lúc đó quả thật là ngày hội của Tề Miểu.
Tề Miểu đặc biệt thích Thần Thanh, nằm mộng cũng muốn, nếu anh là anh trai của cô thì tốt quá. Nghiêm Mạt Mạt vẻ mặt rất đắc ý, trêu ghẹo cô nói: "Cậu đã thích anh họ của mình như thế, vậy thì làm chị dâu họ của mình không phải được rồi sao?"
Tề Miểu bỗng chốc đỏ bừng mặt, ra sức đánh Mạt Mạt hai cái, "Chớ có nói hươu nói vượn! Mình đối với Thần đại ca thật có thích nhưng cũng không phải loại thích ấy....."
"Không phải loại thích ấy?" Nghiêm Mạt Mạt cười giả tạo, "Ô ô, vậy cậu đối với người nào có cái loại thích ấy a?" Trong đầu Tề Miểu lập tức hiện lên khuôn mặt của Qua Nhiên.
Nghiêm Mạt Mạt như là phát hiện ra đại lục mới vậy, ngạc nhiên kêu to : "Wow, cậu đỏ mặt! Cậu thật có người trong lòng? Ai ai, là ai?"
"Không có!" Tề Miểu lắc đầu như trống bỏi vậy, ra sức lắc.
"Thật không có?" Nghiêm Mạt Mạt vẻ mặt hiện lên vẻ không tin
Tề Miểu quyết giả chết tới cùng, "Thật không có! Tuyệt đối không có!"
"Mình mới không tin! Cậu thật là, vậy mà lại chơi trò để trong lòng với mình a~~" Nghiêm Mạt Mạt nhìn chằm chằm cô, miết miết miệng nói, "Bí mật gì của mình mình cũng nói cho cậu biết, ngay cả chuyện dắt tay Lý Thắng Nghiêu tình tiết cũng nói rõ cho cậu biết, vậy mà cậu cái gì cũng không nói với mình, không có bạn thân nào giống như cậu cả!"
Cô cũng không có ép Mạt Mạt nói, rõ ràng là do chính cậu ấy giấu không được chuyện này có được hay không, nào có người nào như cậu ấy vậy, bức người ta trao đổi bí mật với mình. Tề Miểu đành chịu, không biết làm sao, cô không muốn làm cho Nghiêm Mạt Mạt mất hứng, đành phải thành thật khai báo, "Gần đây đúng là có một người làm mình có cảm giác động tâm....." Nghiêm Mạt Mạt hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, "Ai a?"
Tề Miểu mơ mơ hồ hồ nói, " Một người mà cậu không biết"
"Ầy, gạt người." Nghiêm Mạt Mạt biết rõ Tề Miểu không muốn nói ra, không quản cô có cạy thế nào, Tề Miểu cũng sẽ không nói ra, oán trách mấy câu, phẫn nộ rồi cũng từ bỏ.
Tề Miểu chuyển sang nói đề tài Lý Thắng Nghiêu để đùa Mạt Mạt, lúc này Mạt Mạt mới lại khôi phục khuôn mặt tươi tắn của mình.
Nói đến kỳ nghỉ hè , Thần Thanh sẽ lại về đây chơi, Nghiêm Mạt Mạt nói: "Đúng rồi, cậu thích anh họ mình như vậy, không bằng nhận anh ấy làm anh nuôi đi."
"Không muốn." Tề Miểu cự tuyệt rất dứt khoát.
"Tại sao a?" Nghiêm Mạt Mạt bày ra vẻ mặt không hiểu.
Tề Miểu nửa đùa trả lời : "Bởi vì tớ sợ lại làm chị Lam mất hứng a, chị ấy có em họ như cậu đây cùng giành anh hai đã đủ buồn bực rồi, nếu là thêm mình nữa, chị ấy không phải thực tức chết sao?" Nghiêm Mạt Mạt cười lớn: "Ha ha ha, chị Hựu Lam đúng là cái thùng dấm chua, chị ấy yêu anh của mình tình huống thật là nghiêm trọng."
Tề Miểu cũng cười. Cô không muốn nhận Thần Thanh làm anh nuôi, kỳ thật cũng không phải là bởi vì Thần Hựu Lam, mà là bởi vì.....Cô rất không thích, rất không thích cái từ "Anh nuôi" này.
Cũng giống như trong lớp những nam nữ sinh chơi cùng nhau rất thân thiết đều thích chơi trò nhận thân thuộc này, gọi lẫn nhau anh nuôi qua, em nuôi lại, ngay cả Nghiêm Mạt Mạt cũng xưa làm nay bắt chước, tháng trước nhận bạn tốt của Lý Thắng Nghiêu là Phùng Minh Huy làm anh trai.
Tề Miểu thật sự rất không thích, dù sao cũng thấy quá mập mờ.
Qua Nhiên mị lực khôn cùng, tất nhiên là rất nhiều người muốn làm em gái của anh, nhưng tất cả đều bị anh từ chối khéo, em gái của anh chỉ có một , đó chính là Lợi Mi – học lớp 3 năm 1. Nghe nói bọn họ là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ba mẹ Lợi Mi coi Qua Nhiên giống như con trai ruột vậy, đối đãi anh với Lợi Mi giống nhau. Trước kia , lúc Qua Nhiên cùng vị giáo viên thể dục có quyền có thế kia có chuyện, vị giáo viên thể dục đó kiên trì muốn xử phạt Qua Nhiên, cuối cùng dựa vào ba của Lợi Mi ra mặt mới giải quyết xong.
Qua Nhiên đối với Lợi Mi, cũng như Thần Thanh đối với Nghiêm Mạt Mạt vậy, so với anh em ruột còn thân hơn.
Khi mưa xuống, Lợi Mi sẽ có xe nhà đưa đón, bình thường là Qua Nhiên đi xe chở Lợi Mi đi.
Tề Miểu thường xuyên thấy Lợi Mi thắt bím tóc công chúa, mặc váy rời hoặc váy liền màu trắng ngồi ở đằng sau xe của Qua Nhiên, tay phải thân mật ôm eo của anh mà ồn ào vui vẻ "Anh Qua Nhiên, chạy nhanh chút...."
Không chỉ có Tề Miểu, tất cả nam nữ sinh có mặt trên con đường đó đều nhìn bọn họ, nữ sinh thì hâm mộ Lợi Mi, còn nam sinh còn lại xem Lợi Mi. Lợi Mi không chỉ có ăn mặc trang điểm giống y như công chúa, bộ dạng cũng rất giống công chúa, dung mạo ngọt ngào, tươi cười lại càng ngọt ngào hơn, giọng nói giòn tan vô cùng thích nghe. Thiên hậu "tám" Nghiêm Mạt Mạt nói cho Tề Miểu biết, thì ra Lợi Mi là bông hoa của khối một.
Lúc Mạt Mạt nói những lời này ngữ khí có chút kỳ quái.
Tề Miểu cảm thấy có chút lạ, đành hỏi: "Lợi Mi đắc tội cậu à?"
Nghiêm Mạt Mạt hừ một tiếng,"Mình sẽ không hở một cái là vỗ mông ngựa như nó, nhìn thấy ai cũng "anh, anh, anh" không ngừng kêu, phiền phức chết được!"
Tề Miểu cười hỏi: "Lợi Mi cũng gọi Lý Thắng Nghiêu là anh à?" "Anh Nghiêu tử ~, anh rất đẹp trai nha, thật thông minh ~" Nghiêm Mạt Mạt hắng lại cổ họng học câu nói của Lợi Mi.
Tề Miểu ôm bụng cười lớn, "Có khoa trương như vậy sao?" "Cậu không thấy con nhỏ đó đối với Qua Nhiên như thế nào đâu, còn khoa trương hơn nữa kìa!" Nghiêm Mạt Mạt tám chút nữa, thần bí hề hề còn nói : "Nghe nói hai người bọn họ còn đặt qua hôn nhân từ nhỏ đấy, về sau còn muốn cưới nhau nữa kìa..."
Tề Miểu dần dần ngưng cười, "Không phải chứ?"
"Ha ha, lừa cậu đó!"
Tề Miểu cười không nổi.
Cô phát hiện mình gần đây càng lúc càng tình tự hóa, luôn không giải thích được mà buồn bực.
Thấy Qua Nhiên cùng Bùi Lâm Á nói chuyện , cô tức giận, anh chở Lợi Mi chạy ngang qua mặt cô, cô cũng tức giận....
Thật sự là cô không có cơ sở để mà tức giận đi? Anh cùng cô thậm chí còn không có trò chuyện qua nữa, anh có yêu hay không, đối với người nào thân mật cũng không có bất cứ quan hệ nào cùng cô.....
Cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, kỳ thi cuối học kỳ lại đến, cô bắt buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyên tâm mà tập trung ôn tập. Cuối tháng sáu, Qua Nhiên lại xảy ra chuyện.
Anh và một nam sinh đánh nhau, còn đem đối phương đánh cho gãy xương.
Lần này tình thế quá nghiêm trọng, Ba của Lợi Mi ra mặt cũng vô ích, Qua Nhiên trên lưng mang tội nên phải bị xử phạt, một lần nữa bị nhân viên nhà trường cưỡng chế ở bên cạnh cột cờ đọc lên bản kiểm điểm. Anh không hề giống như mấy tháng trước đùa cười cợt nhả, mặt mũi anh bầm dập đứng ở cột cờ, cúi thấp đầu, thanh âm trầm thấp mà lại rõ ràng đem bản kiểm điểm trong tay đọc xong.
Bạn học chung quanh đều ngồi xì xào bàn tán, có người vui sướng khi người gặp họa, có người kêu oan dùm Qua Nhiên, có người mắng Lợi Mi,....
Qua Nhiên đánh nhau cùng nam sinh kia là bởi vì tên kia ác ý tốc váy của Lợi Mi trước bàn dân thiên hạ, Lợi Mi khóc chạy qua chỗ Qua Nhiên tố cáo. Bọn Lý Thắng Nghiêu ngăn cản, Qua Nhiên cũng bình tĩnh lại chút, nhưng Lợi Mi lại khóc giống như là trời sập vậy, ồn ào nói nếu là anh mà không giúp cô ấy giáo huấn tên kia, cô ấy sẽ không đi học nữa..... Sau khi sự tình phát sinh, Tề Miểu mới từ trong miệng Nghiêm Mạt Mạt biết được thân thế của Qua Nhiên, lúc anh còn rất nhỏ, mẹ của anh cùng tình nhân bỏ trốn với nhau, ba anh làm ăn bên ngoài nên hàng năm không về nhà, anh cùng với cô nhi không khác biệt là mấy.
Cô đã từng cho là anh không tim không phổi, chỉ biết ăn uống vui đùa cùng với bạn bè, nguyên lai anh vẫn luôn dùng nụ cười cùng bất kham che dấu nội tâm cô đơn cùng đau đớn của mình. Ai đối với anh tốt, anh sẽ vĩnh viễn khắc ghi. Giống như Lợi gia đối với anh có ân, Lợi Mi bị một chút xíu ủy khuất, anh đều không tiếc trả giá , dùng hết thảy trả lại.
Chỉ có người tâm lý bị quá lớn bi thương mới có thể ân oán phân minh như vậy. Tề Miểu mím môi, ở trong đám người nhìn lên Qua Nhiên vẻ mặt hờ hững đứng bênh cạnh cột cờ, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí có điểm muốn khóc. ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT