Edit: Siara Thanh Vân

Khả Nhiên

—————————

Nụ cười mê người, khí chất tuyệt hảo, giống như các Thiên vương siêu sao đại giá quang lâm vậy

Buổi đêm mộng ảo hôm ấy, Tề Miểu không có nói với bất kỳ ai cả, ngay cả đối với Nghiêm Mạt Mạt người bạn mà trước giờ cô không giấu việc gì cũng không nói. Về phần nguyên nhân, chính cô cũng không hiểu. Sự tồn tại của Qua Nhiên trong lòng cô bỗng dưng vô cùng đặc biệt, lúc không có chuyện làm, nếu như anh ở gần đó, anh mắt cô theo quán tính đều đặt trên thân anh.

Mùa xuân kia, khi cô có kinh lần đầu tiên, thiếu nữ 14 tuổi rốt cục cũng trải qua việc mình lớn dần cùng với sự ngượng ngùng, không biết làm thế nào, cùng với chút xíu biểu tình thống khổ, cô sẽ không làm nữa những hành động không kiêng nể gì mà cùng những nam sinh có quan hệ thân thiết cãi nhau, sẽ không bao giờ tùy ý ăn uống đồ lạnh, mặc váy trắng siêu ngắn , cuối cùng cũng không tùy tiện cho ba cùng người khác giới vào phòng của cô...
Cô bắt đầu giống như Nghiêm Mạt Mạt vậy , xem một chút tiểu thuyết có chút nóng, đam mê phim điện ảnh, phim truyền hình có vai nam chính hoàn mỹ hư ảo, bắt đầu thích các ca khúc lưu hành hiện thời, cách một đoạn thời gian liền mua CD mới ra về nhà nghe,..... Nhưng là những minh tinh đó có bao nhiêu hào quang vạn trượng cũng thua Qua Nhiên ở trong lòng cô đánh đàn đêm đó.

Những buổi đêm yên tĩnh cô thường xuyên nhớ về bộ dáng ca hát của anh, không giống như ngày thường thoải mái nói thẳng, nét mặt của anh bình tĩnh như nước, ánh mắt mang theo vẻ đạm đạm u buồn. Giọng hát của anh trong suốt giống như nước suối, cùng với tiếng đàn guitar nghe êm tai, khiến người ta say trong đó, kìm lòng không đặng muốn nở nụ cười, muốn đến gần anh hơn.

Tháng đầu tiên của mùa hè đến, trường học tổ chức giải đấu bóng rổ, lớp của Tề Miểu cùng lớp của Qua Nhiên thi đấu với nhau ở vòng chung kết.
Có một chút khôi hài chính là, trên sân là mười người, bình thường là bạn thân chơi với nhau cực tốt, lớp 2-3 và 2-4 là hai lớp huynh đệ với nhau, thầy giáo hai lớp cũng giống như thế, giữ vững tình hữu nghị là nguyên tắc thứ 2 của trận đấu, cuộc tranh tài này mùi thuốc súng chẳng nồng tý nào. Không quản lớp nào có bóng vô rổ, khán giả của hai lớp cũng đồng thanh reo hò, hoan hô với thái độ cực kỳ thân thiện.

Tay bóng chủ lực của hai lớp là Phương Đồng cùng Qua Nhiên cũng mấy lần đối mặt với nhau.

Tề Miểu không nghĩ đến Phương Đồng có bề ngoài lịch sự, thành tích học tập xuất sắc nổi bật vậy mà chơi bóng rổ cũng rất lợi hại, càng không có nghĩ đến Qua Nhiên người luôn thích làm náo động lại không có ở trước mặt mọi người đùa giỡn, mà là vô cùng nghiêm túc cùng các đồng đội đoàn kết hợp tác, nhiều lầm chuyền bóng cho đồng đội ném vào rổ. Nửa trận bóng sau,có năm phần là nhờ vào anh.
Mà thời điểm anh cùng Phương Đồng đối mặt thi đấu, cũng không bởi vì quan hệ hảo hữu mà hạ thủ lưu tình, mà trái lại vô cùng quyết đoán giành bóng, chắn bóng....

Cuối trận đấu, kết quả cuối cùng lớp 2-4 có ưu thế hơn một chút nên giành được thắng lợi, khi chấm dứt , tiếng cười sau đó vang lên, hai đội không có người nào so bì thắng thua, từng một thành viên hảo hữu bắt tay nhau, sau đó choàng vai bá cổ cười đùa cùng nhau kết thúc.

Đối với phong độ của bọn họ, toàn trường cùng nhau vỗ tay nhiệt liệt

Tề Miểu cũng theo mọi người mà kích động vỗ tay, tình nghĩa giữa cái gọi là bạn thân của nam sinh, cô kỳ thật không hiểu lắm, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền không khỏi cảm thấy xúc động

Nghiêm Mạt Mạt áp hai bàn tay vào môi thành một cái loa mà hét lên: "Nhóm nam sinh đẹp trai lớp 2-3 , 2-4 , các cậu thật là quá đẹp trai đi ——-"
Lúc Lý Thắng Nghiêu cầm khăn lông lau mồ hôi cũng nghe cô gọi to, quay đầu lại nhìn Nghiêm Mạt Mạt, giả vờ đáng yêu ở bên cạnh má tạo hình chữ V. Qua Nhiên đứng bên cạnh Lý Thắng Nghiêu cũng quay đầu lại, giơ tay phải lên hướng về các nữ sinh đang hô tên anh mà hỏi thăm, nụ cười mê người, khí chất tuyệt hảo, giống như các Thiên vương siêu sao đại giá quang lâm vậy.

Khi ánh mắt của anh xẹt qua trên người Tề Miểu, Tề Miểu cảm giác được mặt của mình thoáng chút nóng bỏng.

Tim đạp cũng thay đổi thành không có quy luật.

Thình thịch, thình thịch———

Bốn phía tiếp tục một mảnh huyên náo, Tề Miểu ngẩng đầu nhìn đầu trời màu xanh lam cùng với đám mây màu trắng thuần khiết cảm thấy có chút mơ màng, đến một chút cô cũng không hiểu Qua Nhiên, nhưng lại bởi vì một bài hát của anh, một cái ánh mắt của anh, một nụ cười của anh.... Cô liền biến thành như vậy?
Sau lần đấu đó, Qua Nhiên, Lý Thắng Nghiêu được chọn vào đội bóng của trường. Phương Đồng cũng được thầy giáo thể dục chọn trúng, nhưng là cậu ta muốn lấy việc học hành làm chính nên cự tuyệt. Thầy giáo thể dục có chút không vui, khinh thường mà lầm bầm một câu: "Con mọt sách chỉ biết học đến chết đi...."

Phương Đồng không nghĩ đến việc thầy sẽ nói câu nói như vậy, thời đó thiếu nam thiếu nữ đều cực kỳ mẫn cảm, huống chi cậu ta là người từ nhỏ được các giáo viên quý mến, trong người có chút kiêu ngạo của học sinh xuất sắc, cậu ta sửng sốt một chút, cả khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lại thành quyền, bạn gái của cậu ta Lâm Tử Thanh cũng nghe rõ ràng rành mạch câu nói đó, cô cắn chặt môi, giận đến toàn thân run rẩy.

Hai người đều là học sinh giỏi, ngoan vâng lời, cho dù tức giận đến đâu cũng không muốn cùng thầy giáo cãi nhau cái gì cả.
Nhưng Qua Nhiên đứng bên cạnh liền tức thì xù lông, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào vị thầy giáo kia mà gầm lên: "Mẹ nó, lặp lại lần nữa!!"

Vị thầy giáo kia giận dữ: "Định làm phản à, nói chuyện với thầy giáo mà nói như vậy sao, còn hiểu câu nói tôn sư trọng đạo dạy như thế nào không?"

"Vậy thầy nói chuyện như thế nào đối với Phương Đồng?" Qua Nhiên gắt một cái, "Thầy giáo thân ái, mẹ thầy không dạy thầy là muốn người ta tôn trọng mình , đầu tiên là phải tôn trọng người khác hay sao?"

Vị thầy giáo thể dục kia là bà con của vị phó cục nào đó ở thành phố, trong trường học hiệu trưởng cũng phải nể ông ta ba phần, Qua Nhiên dám cam đảm ở trước mặt nhiều người như vậy làm ông ta xuống đài không được, ông ta thẹn quá hóa giận, khăng khăng đem chuyện này làm lớn lên , muốn các thầy giáo trong trường xử phạt Qua Nhiên.

Nếu không phải là một vị Lợi thúc thúc làm ở tòa chính phủ thành phố ra mặt giảng hòa dùm cho Qua Nhiên, anh vô cùng có khả năng lãnh cái quyết định xử phạt này.

Xử phạt được miễn, nhưng kiểm điểm cũng không thiếu được.

Thứ hai lúc toàn trường chào cờ, anh đứng ở bên cạnh cột cờ đọc kiểm điểm, bài kiểm điểm này ở mặt ngoài là tự nghĩ lại mình, hướng về thầy giáo thể dục chân thành nhận lỗi, nhưng kì thực tràn đầy vẻ châm chọc thích thú, học sinh dưới sân trường cũng bị sự khoa trương của anh từ việc lựa từ đặt câu cùng ngữ khí nói chuyện đùa đến không nhịn được cười, vị thầy giáo kia cũng giận đến dậm chân đấm ngực, biết được Qua Nhiên có phía sau nâng đỡ nên không dám lại kiếm chuyện.

Qua Nhiên cuối cùng cũng không có gia nhập đội bóng rổ, Lý Thắng Nghiêu cũng không có luôn. Nghiêm Mạt Mạt cứ như vậy bị cái gọi là "Nghĩa khí" của Lý Thắng Nghiêu bắt làm tù binh, lúc bắt đầu thỉnh thoảng cũng chấp nhận sự mời mọc của cậu ta, cùng nhau ăn bữa sáng, dạo công viên ...v...v......., chính thức tiến vào trạng thái người yêu.
Đối với hành động của bọn họ, Tề Miểu tuy rằng sợ nhưng cũng thán phục, trong lòng thật không dám gật bừa, cô cho rằng Qua Nhiên có cá tính thật sự quá dễ xúc động, anh hoàn toàn có thể nhịn chút xíu, hơn nữa gia nhập đội bóng rổ tham gia giải bóng rổ cấp trường, giành được một ít thành tích thì khi thi lên Tam Trung có thể thuận lợi một phần.

Bất quá nghĩ đến thành tích thê thảm không nỡ nhìn của anh.

Tề Miểu thở dài, giống như là thêm hay không thêm, ý nghĩa cũng không lớn lắm.

Trận bóng rổ này làm cho cô có thể nhìn thấy mặt chính trực cùng dễ xúc động của anh, tiết nghệ thuật tháng 6, cô lại thấy được một mặt khác nữa của anh.

Dạ hội bình thường ở trung học vườn trường cũng rất nhàm chán, khi đổi tiết mục cũng không cần trải qua so tuyển cũng được thầy giáo phụ trách trực tiếp đồng ý, cho lên sàn ngay, hàng năm tới tới lui lui cũng đều là hát dân ca, nhảy múa dân tộc, cùng với đọc thơ diễn cảm,.....không hề có ý tưởng nào mới.
Vào tối thứ 7, tại hội trường lớn, Tề Miểu nhìn những tiết mục hơn một giờ vừa qua, liền bắt đầu mệt chỉ muốn ngủ, mí mắt trên cùng dưới đánh nhau, thầy chủ nhiệm an vị xuất hiện tại cửa ra vào, lại không thể công khai đàng hoàng mà chuồn êm, cô đành phải đem đầu đặt ở trên vai Nghiêm Mạt Mạt ngủ gật.

Lúc đang mơ mơ màng màng, Nghiêm Mạt Mạt run vai hưng phấn hô: " Đừng có ngủ, Qua Nhiên lên sân khấu!!"
Tề Miểu bỗng nhiên bừng tỉnh, dụi dụi mắt hướng lên sân khấu nhìn nhìn. Cô đã sớm nghe nói anh đại diện cho lớp 2-4 để biểu diễn, lại rút thăm ở vị vị trí thứ hai từ dưới đếm lên. Cô cho rằng anh lại là đàn guitar ca hát, không nghĩ đến anh lại là đàn dương cầm.

Trong hội trường, anh đèn dần dần tối đi, chỉ còn lại một vài ánh đèn ở trên sân khấu mờ nhạt, làm ra những ô tròn có ánh sáng màu, đem Qua Nhiên cùng chiếc dương cầm hình tam giác màu trắng bao phủ trong đó.
Qua Nhiên hôm nay mặc một lễ phục nhìn rất đẹp, nửa người trên là chiếc áo sơ mi trắng phối với áo vest màu đen nhỏ, nửa người dưới là quần tây dài màu đen, tóc xén đi một chút, ngồi ở trước dương cầm hình tam giác màu trắng nhắm mắt lại yên tĩnh vài giây, giống như là làm một cái thở sâu, sau đó mở mắt ra, đem đôi tay nhẹ nhàng đặt ở trên những phím đàn đen trắng làm nên nốt nhạc đầu tiên.

Anh tựa như thay đổi thành một người khác, không giống như ngày xưa sôi nổi mà nhanh nhẹn, cũng không giống chàng trai ở bên hồ vào đêm đó đạm đạm ưu sầu, nét mặt của anh hiện lên sự trầm tĩnh mà rất nhiều người chưa từng thấy qua, toàn bộ sự chú ý tập trung ở dương cầm, chuyên chú mà nghiêm túc đàn lên ca khúc nổi tiếng thế giới 《 Waterside Edilina》.

Trong hội trường lớn một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người chìm đắm trong tiếng nhạc tuyệt vời.
Hô hấp cùng trái tim của Tề Miểu cũng đập và hít thở theo từng ngón tay lên lên xuống xuống của Qua Nhiên.

Tại sao người này, lại có thể làm cho cô có cảm giác là mình đang nằm mơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play