Anh Là Một Bài Hát Trong Lòng Em

Khúc ca thứ 1


1 năm

trướctiếp

Edit: Siara Thanh Vân

Khả Nhiên

—————————

Anh tựa hồ luôn luôn vui vẻ như vậy, lúc ăn điểm tâm trên mặt anh cũng nở nụ cười rực rỡ

Tề Miểu cùng Qua Nhiên học cùng một khối, cô học ở lớp 3 năm 2, còn anh học lớp 4 năm 2.

Không giống với những nam sinh cùng tuổi sẽ dậy thì chậm chạp, anh lúc 14 tuổi đã cao được 170cm, thân hình cao ngất, khuôn mặt đẹp trai, hơn nữa cá tính của anh lại thẳng tính bất kham, khiến cho rất nhiền nữ sinh cấp 2 thích anh, thậm chí có không ít nữ sinh cấp 3 to gan ái mộ thanh danh của anh cũng đến cửa trường học nhìn anh.

Anh là một thiếu niên không tốt, thành tích rất kém cỏi, hai ngày ba bữa là trốn học, thầy giáo cũng lười phải quản anh, mà người như vậy nhân duyên lại cực tốt, không chỉ có nữ sinh thích tiếp cận anh mà anh em của anh nhiều không kể xiết, có những thiếu niên không tốt, lêu lổng giống anh , coi như người phân theo nhóm vật hợp theo loài đi, cái này cũng không có gì kì quái. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là trong nhóm bạn của anh còn có học sinh xuất sắc,trong đó có Phương Đồng và Lâm Tử Thanh quan hệ với anh vô cùng tốt, hai người này học lớp của Tề Miểu, thường xuyên đứng đầu lớp trong những kỳ thi.
Qua Nhiên thường xuyên cùng Đường Nguyên , Phùng Minh Huy và Lý Thắng Nghiêu đi qua lớp của Tề Miểu để tìm hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

Mới đầu, ấn tượng về Qua Nhiên đối với Tề Miểu không tốt.
Tề Miểu cũng được gọi là học sinh xuất sắc, tuy rằng thành tích không nổi trội bằng Phương Đồng và Lâm Tử Thanh, nhưng những lúc thi cử lọt vào top 5 cũng không thành vấn đề. Lúc cô học tiểu học, thầy giáo xếp cho cô ngồi cùng bàn với một bạn gia đình khó khăn, cậu ta thường xuyên trêu cợt cô, luôn luôn chọc cho đến lúc cô muốn khóc mới thôi, nhưng được qua một kỳ thi thì nhà cậu ta dọn đi, cô rốt cục cũng cùng cậu "Tiểu Bá Vương" này nói câu hẹn gặp lại, nhưng mà cậu ta lại để cho cô một bóng ma tâm lý, làm cho cô đối với những nam sinh giống cậu ta cũng chả có 1 chút thiện cảm nào.
Tề Miểu gia cảnh rất tốt, ba cô là cục trưởng của đồn công an, mẹ cô thì đi làm tại nhà máy cung cấp điện. Cô có một người chị họ, lúc học cấp 2 thì cùng với một nam sinh yêu nhau, kết quả thì mang thai nhưng lại bị sẩy thai, không chỉ có bị đuổi học, còn bị chẩn đoán sau này cũng sẽ không có con được nữa.

Tề mẹ quá sức sợ hãi, rút ra bài học từ vết xe đổ này, ba lời năm lệnh cấm chỉ cô cùng nam sinh quá thân cận, đối với cuộc sống, học tập hay là các phương diện khác của cô cũng quản rất nghiêm.

Tề Miểu tuy rằng cảm thấy rất phiền, nhưng là dưới đáy lòng của cô vẫn tán đồng với quan điểm của Tề mẹ, cô cũng cho rằng giao tiếp với những nam sinh cả ngày không có lý tưởng sống như vậy đối với mình không có bất kỳ một chỗ tốt nào. Cô thông cảm với cảnh ngộ của chị họ mình, rồi lại không có cách nào lý giải chị họ cô tại sao lại đi thích một nam sinh kém cỏi như thế, vì anh ta mà phá hủy mình.
Theo ý của cô, Qua Nhiên cùng tên bạn trai khốn nạn của chị họ căn bản là cùng một loại, đều là cái loại người suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, tán gái đánh nhau, ăn không ngồi rồi mà thôi.
Phương Đồng và Lâm Tử Thanh ngồi cùng bàn, vị trí ngồi của hai người chỉ cách Tề Miểu một đường đi. Lúc Qua nhiên đến tìm bọn họ, bao giờ cũng ngồi phía bàn trước, Tề Miểu coi như không ngẩng đầu, cũng có thể dư sức biết mặt anh lúc nào cũng nở nụ cười.

Mỗi lần anh đến, nữ sinh toàn lớp hầu như cũng không rời phòng học, có người dũng cảm đi qua bắt chuyện với anh, cũng có người ngồi tại chỗ của mình mà len lén khe khẽ bàn tán. Mà nam sinh ở trong lớp , người nào có thành tích tốt đã sớm luyện đến cảnh giới toàn tâm toàn ý chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền của mình, không có chút nào bị bên ngoài ảnh hưởng, còn những người quan hệ với Qua Nhiên không tệ, không có chuyện gì làm thì cũng đi qua cùng anh nói chuyện, trêu đùa, hẹn nhau sau khi tan học đi câu cá, hay đi đánh bóng rổ.
Tất cả lớp 2-3 không có ai không hoan nghênh Qua Nhiên, trừ Tề Miểu ra.

Anh làm cho cô cảm thấy thực buồn bực, chỉ cần anh đến lớp, là cô sẽ không có biện pháp an tâm mà đọc sách hoặc là làm bài tập, cố gắng muốn xem nhẹ sự có mặt của anh, nhưng không biết làm sao cảm nhận về sự hiện hữu của anh thật quá mạnh mẽ.

Sau đó, chỉ cần Qua Nhiên tới lớp, cô liền lôi kéo Nghiêm Mạt Mạt rời khỏi phòng học, đi ra sân thể dục tản bộ.

Lặp lại như vậy khoảng một tuần, Qua Nhiên đột nhiên không vào lớp 2-3 nữa, nếu thỉnh thoảng anh có đến tìm bọn Phương Đồng cũng đứng ở ngoài cửa lớp mà gọi bọn họ ra ngoài hành lang nói chuyện.

Không chỉ có anh như thế, mà cả Đường Nguyên, Lý Thắng Nghiêu và Phùng Minh Huy cũng như vậy.

Mới đầu Tề Miểu không cảm thấy có gì khác lạ, chỉ là thở phào một cái mà thôi, không cần lãng phí thời gian nghỉ giữa giờ quý báu mà đi tản bộ nữa.
Lúc đó Nghiêm Mạt Mạt đã cùng Lý Thắng Nghiêu có chút mập mờ rồi, cô cùng cả nhóm bọn họ cũng trở nên quen thuộc, có một ngày, cô đột nhiên hỏi Tề Miểu : "Bộ cậu chán ghét Qua Nhiên lắm sao?"

"Hửm?" Tề Miểu sửng sốt.

Chán ghét? Hẳn là không đến, dù sao anh cùng với cuộc sống của cô cũng không hề có quan hệ gì hết, chỉ là đơn thuần không có cảm tình gì thôi.

Nghiêm Mạt Mạt này tự dưng sao lại hỏi như thế nhỉ?

Nghiêm Mạt Mạt nửa đùa nói : "Bởi vì sợ chọc giận cậu, cậu ta không dám vào phòng học của chúng ta, còn nói với bọn Lý Thắng Nghiêu cũng không cần đi vào"

Tề Miểu rất là kinh ngạc, cô cảm thấy Qua Nhiên rất phiền khi ở trong phòng học quấy rầy cô đọc sách cùng làm bài tập, nhưng là, cô cũng không có biểu hiện ra ngoài nha? Cô thậm chí còn không có tố khổ với Nghiêm Mạt Mạt nữa, chỉ một mực yên lặng, lặng lẽ nhẫn nại mà thôi.
Như vậy, thì làm sao mà Qua Nhiên biết được nhỉ?

Mãi cho đến thật lâu về sau, khi biết được chuyện đời tư của Qua Nhiên, Tề Miểu mới hiểu được, bề ngoài anh tùy tùy tiện tiện nhưng trong lòng anh lại hết sức mẫn cảm. Chính anh cũng không thích việc học hành, nhưng anh cũng không giống những học sinh dở khác căm ghét thế tục, oán trời trách đất, đối với học sinh xuất sắc chẳng thèm ngó tới, ngược lại, anh tán thưởng, kính nể bọn họ.

Mới đầu, bọn Lý Thắng Nghiêu cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên không vào phòng học lớp 2-3, hỏi nguyên nhân, thì Qua Nhiên chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chúng ta nói chuyện như vậy rất ồn ào, quấy rầy việc học hành của người ta".

Anh không có chỉ đích danh ai, nhưng Nghiêm Mạt Mạt sau khi nghe được thì lập tức có câu trả lời, anh nói chính là Tề Miểu.
Không nghĩ tới Qua Nhiên thế mà là người có suy nghĩ rất chu đáo tỉ mỉ , cảm giác của Tề Miểu hơi có chút khác thường.

Ánh mắt di chuyển về phía ở ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Qua Nhiên đang dựa lưng vào lan can, hai khuỷu tay gấp khúc đang gác lên trên lan can, nghiêng mặt cùng Phương Đồng nói chuyện. Không biết anh nói cái gì mà Phương Đồng nổi tiếng là trầm tĩnh cũng cười đến mắt chỉ còn là một đường thẳng, Lâm Tử Thanh che miệng cười đến hai vai run rẩy, Đường Nguyên cùng Lý Thắng Nghiêu thì cười đến không còn hơi sức nữa, một người thì gác lên vai của Qua Nhiên để đứng vững, còn một người thì cười đến mềm cả người ở trên lan can.

Tề Miểu bị sự vui vẻ cùng nụ cười của họ lây nhiễm, sự bài xích đối với Qua Nhiên trong lúc vô tình cũng giảm đi một chút.
Cô nghĩ, có nhiều người bạn như vậy, cũng sẽ không hư hỏng đến nỗi nào đi?

Chắc là nhận thấy có người nhìn chăm chú vào mình, Qua Nhiên đột nhiên đưa mắt hướng về phía Tề Miểu , mắt anh đối với mắt cô, trên mặt nhanh chóng hiện ra một chút kinh ngạc, sau đó đối với cô cười cười, rất nhanh thu lại ánh mắt, tiếp tục cùng bọn Phương Đồng nói chuyện.

Nụ cười kia ngắn đến nỗi chưa vượt qua hai giây, Nghiêm Mạt Mạt không chú ý tới, nhưng cũng làm cho Tề Miểu không khỏi đỏ mặt.

Sau đó Nghiêm Mạt Mạt có nói chút gì nữa, nhưng cô cũng không nghe kỹ, trong lòng cô vẫn đang thổn thức, khó trách nhiều nữ sinh thích Qua Nhiên như vậy, anh đúng là rất có khả năng làm cho người ta tim đập thình thịch.

Ở trong trường nam sinh có dáng dấp đẹp trai kỳ thật cũng không ít, nhưng là không có người có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người ở bất cứ lúc nào như anh, anh giống như sinh ra để làm minh tinh vậy.
Nửa tháng sau khi thi giữa học kỳ, có lẽ là bởi vì trước khi thi nghỉ ngơi không tốt, hay có thể vì kỳ thi này trong trường thi quá gấp, tóm lại là Tề Miểu phát huy không được tốt, chỉ đứng ở hạng thứ 13.

Bạn đồng nghiệp của Tề ba Tề mẹ, có con cái học cùng khóa với Tề Miểu, thành tích của con cái bọn họ cũng không tệ, Tề ba thì không có việc gì, nhưng Tề mẹ là một người háo thắng và cố chấp, lại hết sức sĩ diện, bình thường rất thích cùng đồng nghiệp nữ ganh đua so sánh về việc trang điểm quần áo, nhà xe, công việc của chồng mình, thành tích học tập con cái của mình tất nhiên cũng không có thể may mắn thoát khỏi.

Tề Miểu trước kia cũng coi là không thua kém ai, mỗi lần đều cùng những người khác vượt qua rất giỏi, làm Tề mẹ đặc biệt kiêu ngạo cùng đắc ý, gặp người ta thì nói Miểu Miểu nhà mình như thế nào, làm sao. Nhưng mà lần này cô phát huy không tốt, những đứa con nhà đồng nghiệp của Tề mẹ cũng phát huy vượt xa người bình thường, đây là lần đầu tiên cô bị rơi lại sau họ.
Sau khi thi giữa kỳ thì lập tức sẽ họp phụ huynh, Tề Miểu có thể tưởng tượng được lúc thấy thành tích của cô ở bảng báo điểm, sắc mặt của Tề mẹ là như thế nào.

Khi đó, thành tích học tập hầu như là tiêu biểu hết thảy. Rất nhiều sự tự tin của học sinh, thậm chí là tôn nghiêm, cũng đặt ở trên ấy.

Tề Miểu không biết sau khi về đến nhà đối mặt với Tề mẹ như thế nào, cô tâm phiền ý loạn, lần đầu tiên trốn học giờ học thêm buổi tối, ở trong sân trường vô tri vô giác đi dạo lung tung, không biết đi như thế nào liền đi tới hồ nước bên cạnh ngọn núi phía sau trường học.

Cô kinh ngạc khi nhìn thấy Qua Nhiên

Anh ôm đàn guitar ngồi ở trên băng ghế đá, vừa đánh đàn vừa hát một bài hát bằng tiếng anh nào đó mà Tề Miểu chưa từng nghe qua.

Dưới đèn đường, sóng nước ánh lên lăn tăn dưới hồ, ánh sáng hắt lên mặt anh, anh yên lặng chăm chú nhìn vào bầu trời đêm, vẻ mặt lại lạnh lùng mà bi thương.
Gió đêm thổi nhẹ qua tóc anh, anh chớp mắt một cái , cô nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dày của anh hơi hơi run động.

Trong đêm tối, tiếng đàn cùng tiếng hát nghe có chút xa vời.
Một màn trước mắt này cực kỳ quỷ dị, Tề Miểu không khỏi nghĩ đến một câu chuyện ma thời cổ đại trong quyển truyện cô mượn hồi trước kỳ nghỉ đông năm ngoái, bộ dáng của anh, thật giống như là yêu nghiệt chuyên sử dụng chiêu thức nhϊếp hồn đại pháp.

Bằng không thì cô làm sao lại không thể động đậy, ánh mắt không di chuyển được thế này.

Tề Miểu ngơ ngác nhìn anh, chẳng biết vào lúc nào thì âm nhạc ngưng lại.

Yêu nghiệt kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cô thì không lộ ra một chút kinh ngạc , nét mặt không những không tỏ ra không vui, mà lại nở một nụ cười tươi sáng, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn nghe một bài không?"
"A?" đầu óc Tề Miểu có chút mơ màng.

"Thích nghe ai hát?"

"Vương,Vương Phỉ...."

"Vương Phỉ hả? Không tệ, âm nhạc linh hoạt kỳ ảo" Qua Nhiên suy nghĩ một chút, tay phải tiêu sái gảy đàn, tiếng hát dễ nghe cất lên bài hát của Vương Phỉ 《 Tiếu Vong Thư 》.

"Không, không có ngọn nến nào, cũng không cần miễn cưỡng chúc mừng, không, không muốn nghe đáp án, cũng không cần tìm kiếm đầu đề, không , không có đường lui, hỏi anh cũng chả có ý nghĩa, không , không ai đi ngưỡng mộ, vậy anh cứ tiếp tục vội vã...."

Trong nháy mắt đó, Tề Miểu bỗng quên mất thất bại cùng bi thương của mình, chỉ cảm thấy hết thảy đều giống như cảnh vật ở trong mơ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp