Từ Minh trong thời gian đợi Tiết Diêm làm thôi miên cho Giang Yến, gọi điện thoại cho thư ký Đỗ.

“Bác sĩ Từ, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu a. Gọi cho Giang tổng anh ấy không nghe, tôi nghĩ hẳn là cậu và cậu ấy ở cạnh nhau,” Giọng thư ký Đỗ trong trẻo, từ từ truyền tới thông qua di động.

“Gối ôm cổ hôm qua Giang tổng bảo tôi mang đi giặt đã giặt sạch rồi, nếu Giang tổng có ở nhà, lát nữa tôi liền mang qua.”

“Gối ôm cổ? Từ Minh thất thần* nghĩ nghĩ, ngày hôm qua Giang Yến dùng gối ôm cổ chắn miệng vết thương ở cổ, kết quả dính máu, còn trách cậu vì sao quay lại….

(*心不在焉 tâm bất tại yên: tâm hồn không ở đây, ở những đâu đâu, không tập trung tư tưởng.)

“Thư ký Đỗ. Giang Yến đã từng khám bác sĩ tâm lý sao?” Từ Minh hỏi từng câu từng chữ.

Đỗ Nguyên dừng một chút, “Theo tôi được biết thì không có —— hiện tại Giang tổng đang ở đó?”

/

—— “Tuy rằng hơn nửa năm trước có một khoảng thời gian khá dài không hỏi thăm đến chuyện của công ty…”

Trong đầu Từ Minh đột nhiên hiện lên lời nói của Đỗ Nguyên ngày hôm qua, thân thể ngồi trên ghế sô pha lập tức thẳng băng, “Ngày hôm qua anh nói trong một năm trước anh ấy từng có khoảng thời gian không đến công ty?”

“…. Đúng vậy, có khoảng hai tháng không tới,” Lúc này thư ký Đỗ cũng đoán ra được gì, giọng nói có chút nghiêm túc,

“Lại nói, sau khi Giang tổng trở về, hiệu suất làm việc cao hơn trước, nhưng chỉ đưa phương án cùng kế hoạch, không còn đích thân gặp mặt nói chuyện với bên hợp tác. Bác sĩ Từ, này có xem là khác thường không?”

Từ Minh nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng khám, không trả lời.

Sau một lúc lâu, cậu lại hỏi: “Vậy anh ấy chưa từng đến bệnh viện tôi làm?”

“Không đi qua sao? Bức ảnh Giang tổng thường xuyên lấy ra xem, chính là bộ dạng bác sĩ Từ mặc áo blu trắng a.”

Từ Minh: “…………”

Giọng thư ký Đỗ đầy cổ quái: “Ngài không biết?”



/

Đệch.

Từ Minh hung hăng cào cào đầu.

Loại trừ khả năng Giang Yến tìm người chụp hộ mà nói, tuyệt đối trăm phần trăm hắn có đi qua bệnh viện.

Nhưng mà lúc bọn họ vẫn còn hẹn hò, Giang Yến chưa từng đến bệnh viện tìm cậu. Thỉnh thoảng cậu đến công ty của Giang Yến cũng chưa từng thấy ảnh chụp mình mặc áo blu trắng.

Nếu bức ảnh đó của Giang Yến là chính hắn đến bệnh viện chụp, chỉ có khả năng xảy ra trong một năm bọn họ chia tay này.

Như vậy mấu chốt là, cho dù tìm người chụp hộ hay là Từ Minh chụp lén, Giang Yến đều tuyệt đối biết cậu còn đi làm ở bệnh viện ——

Nhưng trên tin nhắn hôm qua, Giang Yến lại làm bộ không biết gì.

/

Cho nên Giang Yến đang cố ý giấu giếm chuyện hắn biết cậu còn đi làm ở bệnh viện.

Cho nên có 99.99% Giang Yến biết bạn gái cũ làm cùng một bệnh viện với cậu.

Từ Minh ngả đầu vào lưng ghế phía sau, hơi thở mỏng manh.

Tế bào não không đủ dùng.

/

Một chốc sau Tiết Diêm đi ra, Giang Yến vẫn còn ở trong phòng.

Thấy Từ Minh ló đầu nhìn vào cửa phòng khám không ngừng, Tiết Diêm nhịn không được nói, “Đừng nhìn nữa, tớ bảo Giang tiên sinh ở trong một chốc, tớ ra ngoài nói tình huống với cậu.”

“Ồ,” Từ Minh nghiến răng nghiến lợi thu hồi tầm mắt, “Sao rồi, cạy ra miệng anh ấy không?”



Khóe miệng Tiết Diệm giật giật, “Cậu bị sao vậy.”

Từ Minh hít sâu một hơi: “Không có gì. Cậu nói đi.”

/

“Lần thôi miên này, tớ chỉ hỏi anh ấy ba vấn đề,” Tiết Diêm ngồi xuống sô pha, ngón tay gõ gõ ở trên báo cáo.

“Có từng gặp bác sĩ tâm lý chưa, vì sao chia tay với cậu, vì sao đồng ý tiếp thu trị liệu tâm lý.”

Từ Minh cảm thấy ba vấn đề này khái quát đến vô cùng chuẩn xác đúng chỗ, chỉ là cậu đã không ôm hy vọng, “Anh ấy trả lời không?”

Tiết Diêm trầm mặc thật lâu, “Trước khi trả lời cậu, tớ phải hiểu biết tình huống của cậu.”

“?” Từ Minh: “Tớ có gì cần phải hiểu chứ?”

“Hiện tại cậu và anh ấy ở bên nhau lần nữa, là bởi vì có tình cảm với anh ấy, hay là lòng đồng tình quấy phá?” Tiết Diêm hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh.

/

Từ Minh nhíu mày, cảm thấy không thoải mái với vấn đề của cậu: “Lão Tiết, cậu cảm thấy tớ là loại người lòng đồng tình lan tràn hay sao?”

“Bình tĩnh,” Tiết Diêm dừng một chút, giọng điệu thả mềm, lời nói lại sắc bén như cũ. “Thứ người bệnh trầm cảm cần nhất là kiên nhẫn làm bạn, nếu như cậu có tình cảm với Giang tiên sinh, cho nên muốn cùng anh ấy hồi phục —— “

“Tớ không cho rằng cậu có thể khống chế được tính tình của mình, có đủ kiên nhẫn khai thông Giang tiên sinh.

“Tớ có thể…” Giọng Từ Minh dần yếu đi, biểu tình trở nên có chút khó xử.

“Tiểu Từ, cậu phải nghĩ kỹ, Giang tiên sinh không giống như những người bệnh cậu tiếp xúc hàng ngày, nối xương làm phẫu thuật là có thể khỏe. Một khi cậu bỏ giữa đường, tình huống của Giang tiên sinh chỉ biết càng tệ hơn,”

Nhớ đến một người bệnh đã từng khám lúc trước, trong mắt Tiết Diêm có chút thương cảm:

“Cho người khác hy vọng lại lấy đi, còn tàn nhẫn hơn không cho gì ngay từ lúc bắt đầu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play