Ánh mắt Tiết Diêm giống như tấm lưới kín không kẽ hở, trói chặt cậu trong vô hình, cậu ngộp đến gần như không thở nổi.

Từ Minh bỗng cảm thấy ủy khuất một cách khó hiểu.

Cậu chờ có thể cùng Giang Yến ở bên nhau một lần nữa, đã chờ lâu lâu lắm rồi, lâu đến mức khi cậu đưa ra hợp lại cũng đã nghĩ kỹ, lần này dù Giang Yến nói chia tay nữa, cậu cũng phải mặt dày mày dạn quấn lấy Giang Yến không bỏ.

Cậu căn bản liền chưa từng cho Giang Yến hy vọng, hẳn là Giang Yến cho cậu hy vọng mới đúng.

Tiết Diêm thở dài: “Cậu không có cách nào bảo đảm có thể kiên trì mãi, không bằng đổi người khác tới chăm sóc anh ấy.”

/

“…. Anh ấy không có ba mẹ, cũng không có bạn bè,” Từ Minh lộ vẻ mờ mịt: “Tớ không thể, còn có ai có thể chiếu cố anh ấy?”

“Để anh ấy ở bệnh viện tiếp thu trị liệu…”

“Không được”! Từ Minh lập tức vội vàng đánh gãy lời nói của Tiết Diêm, kích động đến ngón tay đều đang run rẩy.

Không thể ném một mình Giang Yến ở bệnh viện tâm thần, nếu không, nếu không….

“Tớ không yên tâm, người như anh ấy… chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng, người khác có thể chiếu cố được anh ấy sao?”

Lông mày Tiết Diêm nhíu lại, im lặng không nói.

Trong một mảnh yên lặng, vành mắt Từ Minh chậm rãi đỏ lên: “Tớ có thể sửa... tớ có thể sửa, tớ, tớ chỉ muốn ở bên anh ấy.”

/

“Nếu như luyến tiếc anh ấy như vậy, sao lúc trước lại tách ra?” Mày Tiết Diêm nhăn đến càng chặt, trong mắt có chút cảm xúc dao động,

“Cậu cũng biết, câu thông giữa các cậu tồn tại vấn đề rất lớn, qua mấy năm cũng không có cách nào giải quyết… tiểu Từ, hiện tại vấn đề câu thông của các cậu chỉ biết càng nghiêm trọng hơn,”

“Cậu ở bên anh ấy, có lẽ là hại anh ấy.”

Từ Minh đưa tay lau mạnh nước mắt, lúc ngẩng đầu lên lại, trong đôi mắt đỏ bừng lóe lên ánh sáng kiên định: “Tớ không thể, người khác cũng không thể. Lão Tiết, tớ không phải loại người nhìn thấy hy vọng mới nỗ lực.”



“Tớ tin tưởng tớ có thể làm anh ấy tốt hơn —— bọn tớ đều sẽ tốt hơn.”

/

Tiết Diêm ngẩn người, sau một lúc lâu thì cười khổ nói: “Nếu mỗi người đều có loại sức mạnh không màng tất cả này....”

Cậu ngừng nói, dựa vào sô pha, tư thái thả lỏng một chút, nói: “Được rồi, chúng ta trở về vấn đề của Giang tiên sinh, câu trả lời lần này của anh ấy có thể tham khảo.”

Từ Minh lập tức ngồi ngay ngắn, chớp chớp đôi mắt đỏ bừng nhìn Tiết Diêm, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Tiết Diêm bị bộ dạng đó của cậu chọc cười, nghiêng người rút khăn giấy ở trên bàn, đổ chút nước lạnh lên, đưa cho Từ Minh để cậu lau mắt.

Từ Minh nói cảm ơn, tiếp nhận lau lung tung một chút, lại hít hít mũi: “Cậu nói đi.”

“Vấn đề thứ nhất, có từng gặp bác sĩ tâm lý chưa. Có gặp, liền ở hơn nửa năm trước, Giang tiên sinh cũng từng dùng thuốc chống trầm cảm, nhưng tự mình ngừng thuốc giữa đường. Không rõ nguyên nhân cụ thể.” Tiết Diêm mở ra báo cáo đặt trên đùi.

/

Quả nhiên.

Lòng Từ Minh trầm xuống, hơn nửa năm trước, bọn họ cũng chỉ mới chia tay được mấy tháng.

Giang Yến cũng đã xảy ra vấn đề khi hẹn hò với cậu, hay là sau khi chia tay….

“Vấn đề thứ hai, vì sao chia tay,” Tiết Diêm híp híp mắt,

“Tính cảnh giác của anh ấy rất cao, vấn đề này cũng không thể hỏi ra nguyên nhân cụ thể…. anh ấy chỉ đáp lại tớ ‘không thích hợp’.”

Sắc mặt Từ Minh lại trở nên có chút khó coi: “Hừ... còn vấn đề thứ ba?”

“Vấn đề thứ ba, vì sao đồng ý tiếp thu trị liệu tâm lý, anh ấy nói —— chờ tôi tốt rồi, Minh Minh liền có thể yên tâm rời đi. Tôi không thể trở thành trói buộc của em ấy.”

/

Từ Minh đứng bật dậy: “Đánh rắm!”



Tiết Diêm ngước mắt nhìn cậu, Từ Minh tắt ngúm*, ngượng ngùng ngồi lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn rất khó xem: “Bọn tớ có thích hợp hay không, anh ấy có tốt hay không, tớ đều sẽ không đi!”

(* 偃旗息鼓 yên kỳ tức cổ: nghĩa đen là buông vũ khí xuống, nghĩa bóng là dừng mọi hoạt động lại.)

“Người bệnh trầm cảm luôn đứng ở góc độ bi quan để xem những chuyện liên quan đến tâm bệnh của bọn họ. Theo cậu thì dễ hiểu, bọn họ lại có thể vòng mình vào trong ngõ cụt,” Tiết Diêm nói đến miệng có chút khát, đưa tay lấy hai ly cà phê ở máy pha cà phê, cho mình và Từ Minh mỗi người một ly.

“Đây chính là nguyên nhân tớ muốn biết tình huống của cậu trước. Anh ấy tiếp nhận trị liệu chỉ là vì để cậu rời đi, nhưng bản thân của ý tưởng này chính là bi quan, anh ấy càng nghĩ như vậy, càng sẽ phản tác dụng.”

/

Từ Minh cắn chặt răng, chỉ cảm thấy một cảm giác vô lực vọt lên từ dưới đáy lòng, làm cậu không biết làm thế nào.

“Có phải cảm thấy mệt hay không. Thật bình thường, cậu….”

“Cậu vẫn là muốn khuyên tớ từ bỏ?” Từ Minh nói.

“Khuyên cậu cũng không nghe,” Tiết Diêm nhướng mày, có chút bất đắc dĩ: “Tớ sẽ dựa vào tình huống trước mắt để kê thuốc cho anh ấy, nếu để cho anh ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý một cách kịp thời. Nhưng Giang tiên sinh có khúc mắc rất lớn, tuy rằng cậu có lòng tin có quyết tâm để kiên trì là chuyện tốt, tớ cũng vẫn phải nhắc nhở cậu…”

“Không cần ôm lấy suy nghĩ ở bên anh ấy nhất định có thể trị hết cho anh ấy, như vậy sẽ chỉ làm cho hai bên đều mệt mỏi hơn.”

/

“Giang tiên sinh, chuẩn bị xong chưa?” Tiết Diêm lấy công cụ thôi miên tới, nghiêng đầu hỏi người nằm trên ghế.

Giang Yến nghe thấy tiếng nhìn về phía cậu, nhấp miệng không đáp, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Có màu xanh lá không.”

“Hả?” Tiết Diêm có chút không hiểu, nhìn theo tầm mắt của hắn, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát màu lam trong tay mình, “…. Có.”

“Đổi thành màu xanh lá, được không?”

“Màu xanh lá, có gì đặc biệt sao? Giang tiên sinh.”

Giang Yến gợi lên khóe miệng nở nụ cười ngắn ngủi, giọng nói mang theo chút khàn khàn,

“Đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play