Cố Phù Du có một ý nghĩ toát lên, lập tức thực thi hành động.

Nàng cất túi trữ vật đi, đem ngoại sam bao lại đám linh thảo kỳ hoa đã hái, làm thành một cái tay nải, cõng ở phía sau, bế A Phúc lên, đi đến trước viện.

Đứng ở trước hàng rào gọi vào bên trong: "Chung sư tỷ, Chung sư tỷ."

Hôm nay tuy vẫn luôn sáng, Cố Phù Du tính toán cũng đã qua mười hai canh giờ, ở bên ngoài cũng coi như một ngày một đêm.

Kêu lên vài tiếng, phụ nhân kia đi ra nghe thấy được, mày liễu dựng đứng, quát: "La cái gì!"

Vươn pháp trượng ra khỏi hàng rào đánh lên trên người Cố Phù Du, đẩy nàng ra xa: "Tránh xa viện của ta."

Cố Phù Du: "..."

Cố Phù Du hỏi: "Sư tỷ của ta đâu?"

"Đang nghỉ ngơi." Dứt lời, cũng không lại để ý Cố Phù Du, chống pháp trượng đi tới trước hành lang, thì thầm trong miệng: "Nhân tộc chính là ồn ào."

Phụ nhân này tự mình đi sắp xếp linh hoa linh thảo. Cố Phù Du thấy vậy, lập tức xoay người rời đi, giống như đi dạo, nhưng lại lặng lẽ chạy tới phía sau viện.

Hàng rào phía sau viện không giống với phía trước. Đây là loạt tường đất, bên trên là dây leo xanh dài trải rộng, còn nở ra bông hoa không biết tên, phá lệ tao nhã lịch sự.

Khi Cố Phù Du đi vào thì phát hiện làm như thế nào cũng không thể đến gần tường viện được, mặc kệ đi bao lâu, luôn là cách tường viện năm bước.

Nàng nhìn xung quanh một cái, ra là phía sau viện này bày quỷ đánh tường trận pháp.

Trận pháp này bố trí tinh diệu, Cố Phù Du thấy cái mình thích là thèm, hết sức chăm chú, khi giải trừ được trận pháp này thì cả người thông thái, rất có cảm giác thành tựu.

Vui mừng chạy đến một bên tường viện, ở góc tường mượn lực, phi thân nhảy lên, vững vàng nhảy lên đỉnh tường.

Nhìn vào phía bên trong, lại thấy cảnh tượng hoàn toàn khác với bên ngoài.

Hậu viện này phi thường trống trải, là một khu rừng xanh, cây cối kỳ dị không đồng đều, sương bạc lượn lờ.

Người nàng muốn tìm, trùng hợp ở ngay hậu viện.

An vị ngồi trên gốc cây cổ thụ, tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt lại tựa như đang ngủ, một con chim hoàng yến đáp xuống lòng bàn tay đang mở ra của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, lá xanh buông xuống ánh sáng rực rỡ như lụa, chiếu lên người nàng.

Như mộng như ảo, họa người bên trong.

Chung Mị Sơ xõa tóc xuống, tóc dài như mực, xõa dài trên vai.

Cố Phù Du nhìn thấy trên tóc Chung Mị Sơ tựa hồ có cái gì đó, nhìn không rõ lắm, không kìm lòng được muốn đến gần một chút, nhưng đã quên còn đang ở trên tường, thân thể nghiêng về phía trước, ai da một tiếng, từ đầu tường té xuống.

Rơi một cái lộn nhào, nằm trên mặt đất. Sau lưng có lót tay nải, ngược lại cũng không đau.

Còn chưa đứng dậy, một bóng đen đi đến, che khuất ánh sáng ở đỉnh đầu.

Là Chung Mị Sơ đi tới, nàng đã buộc tóc lên, vẫn ngay ngay ngắn ngắn như cũ, đứng ở bên cạnh Cố Phù Du, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi đang làm gì."

Cố Phù Du nhìn qua đỉnh đầu Chung Mị Sơ, không thấy có cái gì, cho rằng lúc nãy mình nhìn lầm rồi, xoay người bò dậy, thuận thế ngồi quỳ trên mặt đất, hỏi: "Chung sư tỷ, người kia đối với tỷ như thế nào?"

Nàng vốn có thể trực tiếp triệu hồi Chung Mị Sơ ra tới, chỉ là lo lắng người kia thực sự là đang chữa thương cho Chung Mị Sơ, nàng triệu hoán một cái, sợ là biến khéo thành vụng nên mới tự mình lại đây xem.

Chung Mị Sơ lắc đầu: "Tiền bối vẫn chưa làm khó dễ."

"Nàng không cho phép ngươi tiến vào, bây giờ ngươi lẻn vào, sợ nàng sẽ chỉ trích, vẫn là trước tiên đi ra ngoài đi, chuyện của ta đã xong, vậy thì liền cáo từ với tiền bối, cùng ngươi rời đi."

"Được." Cố Phù Du đứng lên, Chung Mị Sơ không có chuyện gì, nàng liền thả một vạn cái tâm, rất nhiều lời liền gác lại ở trong lòng, dự định chờ Chung Mị Sơ ra ngoài lại nói thoải mái.

Nàng đang muốn lặng lẽ trèo ra tường, chợt nghe thấy một tiếng: "Ngươi nha đầu này đúng là gan lớn, dám tự mình xông vào viện của ta, muốn chết tìm tới trước mặt ta là được."

Cố Phù Du trong lòng lộp bộp một chút, quay đầu vừa nhìn, lông tơ cả người dựng lên.

Phụ nhân đang hầu hoa lộng thảo ở tiền viện không biết lúc nào đã lại đây, liền ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn Cố Phù Du.

Cố Phù Du chột dạ nói: "Tiền bối..."

Phụ nhân liếc nhìn về phía tường viện, ý vị không rõ cười nói: "Mao nha đầu, có chút bản lĩnh, trận pháp kia là ngươi phá?"

Chung Mị Sơ tiến lên một bước, che ở trước người Cố Phù Du: "Tiền bối thứ tội, sư muội ở bên ngoài chờ lâu, trong lòng bất an, lo lắng an nguy của vãn bối mới không biết lễ nghi xông vào nơi này."

"Ngươi đúng là bênh vực nàng." Phụ nhân đưa mắt nhìn về phía hai người, ở trên người Cố Phù Du dừng lại chốc lát, hừ lạnh một tiếng, ném một khối tinh thạch lại đây, nói: "Đều cút đi, không cần ở chỗ này chướng mắt ta."

Chung Mị Sơ nhận lấy, nói: "Đa tạ tiền bối."

Cố Phù Du như được đại xá, vội vàng nói: "Đa tạ tiền bối khoan dung."

Phụ nhân này tính nết cổ quái, hai người sợ ở lâu, lại chọc cho nàng không cao hứng liền từ cửa ở hậu viện ra ngoài.

Chung Mị Sơ lại xoay người lại hành lễ với phụ nhân một cái, Cố Phù Du cũng theo cúi đầu, nói: "Quấy rầy một ngày, nhận được tiền bối nhọc lòng, hôm nay từ biệt, tiền bối tương trợ tri ân..."

"Đi mau! Đi mau!" Phụ nhân không nhịn được nói: "Quả nhiên Nhân tộc đáng ghét vô cùng."

Cố Phù Du: "..."

Cách xa viện, mãi đến tận không nhìn thấy nữa, Cố Phù Du mới thở phào một cái, duỗi người ra, áp lực khi đối mặt với phụ nhân kia hoàn toàn biến mất, bước chân đều uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều.

Nàng đem tay nải cho Chung Mị Sơ xem, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Sư tỷ, ta ở một chỗ trong rừng già tìm được rất nhiều linh thực, đều là kỳ phẩm trở lên, có thể coi là bù đắp cho nguy hiểm sau khi rớt vào nội tầng, một chuyến đi này xem như không quá chịu thiệt, chờ sau khi ra ngoài, Tư Miểu luyện đan xong, ta chia cho tỷ một nửa."

"A, còn có!" Cố Phù Du bừng tỉnh nhớ tới, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lòng ngực, mở khăn tay ra, là một hạt châu trắng quang mang nhu hòa như tuyết trắng, nàng đưa nó cho Chung Mị Sơ, nói: "Chung sư tỷ, đây là dị bảo mà trận pháp trong 'Nhị Châu Cung' dùng để áp trận, là thuộc tính băng, tỷ là thủy linh căn, thứ này cùng tỷ tương tính vô cùng tốt, tỷ cầm lấy, hấp thu nó, tu vi nhất định có thể cao hơn một tầng."

Chung Mị Sơ nói: "Đây là ngươi vất vả chiếm được, chính ngươi giữ lại đi."

Cố Phù Du nhét vào trong tay nàng, đem khăn tay trả lại cho nàng hết, nàng cười nói: "Chúng ta cùng nhau rèn luyện, chỗ tốt đương nhiên cũng không thể thuộc về một mình ta, trên tay ta có nội đan của Phong Hành Thú, cái này cho tỷ, tỷ một cái, ta một cái, vừa vặn."

Chung Mị Sơ vẫn muốn từ chối, Cố Phù Du chạy đi vài bước, ôm A Phúc trong lòng ngực, ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Tỷ trả lại cho ta, ta không nhận, nếu như tỷ không muốn, liền vứt trên mặt đất."

Chung Mị Sơ lúc này mới cất nó đi, nói: "Vậy liền đa tạ lòng tốt của ngươi."

"Chung sư tỷ, tỷ không cần khách khí với ta như vậy." Các nàng nói cho cùng cũng đã cùng chung hoạn nạn, cùng sinh tử, Cố Phù Du lại nói rất nhiều lời dưới đáy lòng với Chung Mị Sơ ở trong sơn động, đã tự mình coi nàng là bằng hữu thân thích, liền không yêu những nghi thức xã giao này của nàng, cảm thấy quá xa cách.

Cố Phù Du hỏi: "Sư tỷ, thương thế của tỷ thế nào rồi?"

Chung Mị Sơ trầm mặc chốc lát, Cố Phù Du đi ở phía trước không có được đáp lại, quay đầu lại nhìn nàng.

Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Hẳn là... không ngại..."

Nàng đem khối tinh thạch đưa cho Cố Phù Du, thuận thế chuyển hướng, nói: "Tiền bối nghe nói chúng ta đang tìm trung tâm nội tầng, báo cho chúng ta đến tòa phong sơn là được, nàng hẳn là biết chúng ta muốn làm cái gì cho nên tặng khối tinh thạch này cho chúng ta."

Tiên giới thường dùng linh thạch làm tiền giao dịch, bởi vì trong linh thạch ẩn chứa linh lực, có thể cung cấp linh lực cho các dạng hành động như tu luyện, luyện khí, luyện đan, kết trận, cho nên được sử dụng rất rộng rãi.

Mà đem linh thạch áp súc đến cực hạn thu được chính là tinh thạch, thông thường để ra được một khối tinh thạch cần hơn vạn khối linh thạch, cho nên bên trong tinh thạch này có một nguồn linh lực khổng lồ.

Vừa vặn có thể dùng để cung cấp linh lực cần thiết cho Chuyển Phong Thủy trận pháp.

Cố Phù Du tiếp ở trong tay, nói: "Vị tiền bối này vì sao vô duyên vô cớ giúp nhiều việc như vậy."

Con Thanh Loan này kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên, đây là bệnh chung của Thanh Loan tộc, nhưng Thanh Loan này vô cùng cổ quái, hỉ nộ vô thường, nhìn qua không phải dễ đối phó, bèo nước gặp nhau thế nhưng nguyện ý nhọc lòng thay Chung Mị Sơ chữa thương, mạnh miệng mềm lòng, không so đo nàng trộm lẻn vào trong viện, còn tặng tinh thạch, giúp các nàng đi ra ngoài.

Chẳng lẽ là Thanh Loan không thể xem vẻ bề ngoài, Thanh Loan kia kỳ thật chỉ là nói chuyện khó nghe, nhưng đáy lòng vô cùng nhân thiện dịu dàng.

Chung Mị Sơ nói: "Tiền bối nàng chỉ nói... có chút giao tình với tổ tiên ta, cho nên ra tay giúp đỡ, mặt khác vẫn chưa nói rõ."

Cố Phù Du cười nói: "Hóa ra là có lý do, nhờ có phúc của Chung sư tỷ."

Cố Phù Du biết nương của Chung Mị Sơ là Vân Nhiễm Huyền Tôn, thiên phú của hai người đều rất cao, có con cháu như vậy tổ tiên hẳn là cũng không kém, nếu là đại năng, có giao tình với Thanh Loan cũng không phải là không có khả năng. Bởi vậy mặc dù tò mò nhưng nàng cũng chưa suy nghĩ nhiều.

Hai người rời khỏi địa giới của phụ nhân, đi lại con đường từng đi qua, trực tiếp đi về phía tòa quái sơn kia.

Trên đường cũng không có linh thú quấy nhiễu, bình yên mà đến, lướt qua tượng đá linh thú, đi lên trên núi, vẫn là khiếp đảm như cũ, đi qua sườn núi mới tốt hơn một chút, hai người leo lên trên đỉnh ngọn núi.

Cố Phù Du liền bắt đầu thiết trận, đợi đến trận lập, chỉ cần bỏ tinh thạch vào trong mắt trận thì trận pháp sẽ mở ra. 

Linh lực của tinh thạch tuy nhiều, nhưng mà dùng cho trận pháp như Chuyển Phong Thủy, cũng chỉ có thể chống đỡ chốc lát thôi.

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ đã đứng trong trận, bây giờ ném tinh thạch một cái, hai người các nàng liền có thể tạm biệt nơi hung hiểm này.

Cố Phù Du liếc nhìn về phía xa xa một cái, các nàng ở trong Tiên Lạc không cảm giác được biến hóa của bốn mùa, nhưng tính toán cẩn thận, ngoại giới hẳn là đã qua hơn ba tháng, bây giờ có thể chạy ra hiểm cảnh, hồi tưởng qua những chuyện đã trải qua cùng nhau, lên xuống chập chùng, không khỏi cảm khái.

Chung Mị Sơ gọi nàng: "Cố Phù Du?"

Cố Phù Du hoàn hồn, hỏi: "Chung sư tỷ chuẩn bị xong chưa?"

Chung Mị Sơ gật đầu. Cố Phù Du ôm chặt A Phúc, ném tinh thạch về phía mắt trận, ban đầu không có gì biến hóa, sau ba hơi thở, bất ngờ biến hóa, dưới chân hai người bỗng dưng hiện ra một lỗ sáng, dưới nó chính là mặt cỏ trên cánh đồng ở Lăng Hoa.

Hai người từ hư không hạ xuống, mới vừa đứng vững, quay đầu nhìn lại cửa lớn mở ra ở nội tầng, lại thấy cửa lớn kia đã đóng, ba hơi thở sau lại xuất hiện ở không trung phía trước.

Hóa ra ở bên trong Tiên Lạc, khoảng cách xa vạn dặm của nội tầng và ngoại tầng, ở bên ngoài cũng chỉ là cách vài bước.

"Ra rồi!" Cố Phù Du hoan hô, nâng A Phúc lên cao, chợt thấy có chút không thể chịu nổi thể trọng của nó.

A Phúc lớn quá nhanh, mới sinh ra không bao lâu, thân thể đã béo lên một vòng, lông tơ màu xám cũng dần dần cứng lại, màu sắc trở nên đen hơn, nơi nào nhìn ra được bộ dáng gầy yếu bất kham trước kia.

Chung Mị Sơ đứng ở một bên nhìn nàng, im lặng không nói.

Cố Phù Du vui mừng trong chốc lát, nhớ đến Cố Hoài Ưu và Tư Miểu bị nhốt ở trong miệng Địa Tàng, an nguy không biết, tuy nói Cố Phù Du tin tưởng bản lĩnh của hai người, có thủ đoạn tự vệ, chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, nhưng sợ bọn họ tuy có thể tự vệ, nhưng lại xui xẻo không có cách thoát thân, cho nên trong lòng cũng không thể yên tâm, vẫn là dự định lại tiến vào Tiên Lạc đi tìm Địa Tàng.

Cửa lớn Tiên Lạc đảo ngược nháy mắt lại trở về chỗ cũ, lại đi vào lần nữa, vẫn là ở ngoại tầng.

Cố Phù Du nghĩ thầm lần này trên người không có linh thạch, sẽ không lại giống như lần trước đi nhầm vào nội tầng, nếu là có Chung Mị Sơ bên cạnh, tất nhiên là vạn sự không lo.

Nhưng Chung Mị Sơ mới cùng nàng trải qua sinh tử, thật vất vả đi ra ngoài, lại để cho nàng đi vào, Cố Phù Du có chút không nói ra được lời này.

Đang do dự, một đám người từ cửa lớn Tiên Lạc đi ra, người điều khiển ngựa bay kéo theo bảo xe trên đỉnh đầu chính là Tả Thiên Lãng.

Đoàn người có thể nói là thắng lợi trở về, những cái lưới săn thú phía sau đoàn xe được chống đỡ cao cao nhô ra.

Cố Phù Du liếc mắt nhìn qua, bên trong tất cả đều thịt Địa Tàng, sắc mặt nàng thay đổi, thầm nghĩ: "Tả Thiên Lãng đã bắt được Địa Tàng, vậy Cố Hoài Ưu và Tư Miểu..."

Nàng đang muốn tiến lên chặn Tả Thiên Lãng lại, hỏi tung tích của Cố Hoài Ưu và Tư Miểu.

Lại thấy nơi cửa lớn của Tiên Lạc trên trời, phía sau đoàn xe của Tả gia, có hai người đi ra.

Đó là một đôi thanh niên nam nữ. Nam nhân huyền sắc y phục, trên mặt không ít vết thương. Nữ tử một thân thâm sắc váy lụa, đã không nhìn ra y phục nguyên bản là màu gì, bởi vì cả người nàng giống như là được vớt ra từ trong máu.

Ngay khi nam nhân ôm nữ tử đáp xuống đất, đỡ nàng nằm xuống, vỗ nhẹ gò má nàng, ai thanh kêu: "Muội muội! Muội muội!"

Nàng kia hôn mê bất tỉnh, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt hung ác, nhìn chằm chằm Tả Thiên Lãng, đứng dậy nhìn về người Tả gia trên trời kêu: "Đường đường Hư Linh Tông Tả gia, cậy vào cường thế giết người, coi thường mạng người, các ngươi có lý hay không! Còn biết xấu hổ hay không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play