Hai người nghỉ ngơi một lúc lâu, đợi đến khi củi cháy hết mới đi ra ngoài sơn động.
Chung Mị Sơ minh tưởng điều tức nửa ngày, sắc mặt đã có chuyển biến tốt.
Hai người đứng trên sườn núi nhìn xuống phía xa xa, chu vi mười dặm, không một tia lục ý.
Cố Phù Du nghĩ thầm, tùy tiện rớt xuống một chỗ liền cửu tử nhất sinh, con đường sau đó, thật không biết có thể sống sót mà đi ra ngoài hay không.
Cố Phù Du buồn bã nói: "Nếu như biết trung tâm nội tầng ở nơi nào, có đủ linh lực trong tay, nói không chừng chúng ta còn có thể trực tiếp ra ngoài."
Chung Mị Sơ nói: "Ngươi có biện pháp gì?"
Cố Phù Du tìm tìm trên mặt đất, tìm được một viên đá hình tròn đã cháy đen, nhặt lên khoa tay múa chân nói: "Lục Hạc trưởng lão nói toàn bộ Tiên Lạc là hình cầu, đầu trên là ngoại tầng, ở giữa là trung tầng, phía dưới là nội tầng. Linh lực giống như nước, sẽ chảy xuống, hội tụ ở dưới đáy. Đây cũng là lí do nội tầng linh lực nồng đậm, tẩm bổ linh thú sẽ hung hãn hơn, ngoại tầng linh lực yếu kém, linh thú cũng yếu hơn. Mà đỉnh ngoại tầng có linh lực yếu nhất, kết giới phòng ngự cũng là mỏng nhất, trong bảy trăm năm, kết giới càng mỏng manh như có như không, cho nên sẽ xuất hiện một lỗ thủng, đó chính là cửa lớn của Tiên Lạc."
Cố Phù Du xoay viên đá một cái, nói: "Có một loại trận pháp, gọi là Chuyển Phong Thủy, có thể đảo ngược dòng chảy của toàn bộ linh lực. Nếu như đảo ngược dòng chảy của linh lực bên trong Tiên Lạc, để linh lực chảy ra bên ngoài ngoại tầng, vậy trung tâm nội tầng chính là nơi linh lực thấp nhất, kết giới yếu nhất, lối ra liền sẽ mở ra ở bên trong trung tâm nội tầng."
Tuy rằng Chuyển Phong Thủy trận pháp này làm trái Thiên Đạo, linh lực tiêu hao rất lớn, thời gian để duy trì cũng không lâu dài, nhưng đối với các nàng mà nói, chỉ cần là một cái nháy mắt cũng đủ để cho các nàng đi ra ngoài.
Cố Phù Du thở dài một hơi, buồn nản nói: "Đáng tiếc không biết trung tâm nội tầng ở chỗ nào."
Chung Mị Sơ trầm tư chốc lát, nói: "Có lẽ sẽ có linh thú biết."
Cố Phù Du ánh mắt sáng lên. Chung Mị Sơ nói có lý, nàng hiểu được ngự thú chi đạo, có thể đi hỏi.
Còn không vui mừng được bao lâu, ánh mắt Cố Phù Du lại trở nên xám xịt, linh thú bên trong nội tầng tu vi mỗi con hẳn là trên Kim Đan, để Chung Mị Sơ đi hỏi, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư.
Chung Mị Sơ nhìn ra điều nàng lo lắng, nói: "Có thể tìm một ít linh thú tính tình ôn hòa, không thích tranh đấu."
"Nhưng vẫn có nguy hiểm thôi."
"Cũng không thể ngồi chờ chết."
Xác thực như vậy, hai nàng vẫn ở lại chỗ này cũng không phải biện pháp, không có ai biết các nàng ở đây, cũng sẽ không có người đến cứu các nàng.
Hai người cùng nhau đi xuống núi, muốn tìm linh thú để hỏi đường.
Khi đi tới sườn núi, một cơn gió lạ thổi đến từ phía sau, một tiếng thở dài, như có như không.
Hai người cùng nhau xoay người, phía sau cũng không có người, nhưng lại có thể nhìn thấy được bằng mắt thường sự khổ bại của nửa cây lam doanh hoa ở trên núi, hóa thành một lớp tro bụi, theo gió tản ra, phảng phất như chưa bao giờ từng tồn tại.
Chung Mị Sơ nói: "Cây này rất kỳ quái."
Cố Phù Du kể lại chuyện nàng ở trên trời nhìn thấy cây hoa này, lại chém một nửa cành lá dùng để làm củi, nàng cười nói: "Đây chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
Chung Mị Sơ trầm tư nói: "Chu vi mười dặm chỉ có một vật này còn sống, không biết tại sao." Càng có một tiếng thở dài lúc nãy, thoáng chốc tiêu tan, thực sự khác thường.
Cố Phù Du hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ có biết hoa ngữ của cây lam doanh hoa hay không?"
Chung Mị Sơ lắc đầu. Cố Phù Du nói: "Truyền thuyết kể rằng có một vị nữ tử, nghe tin tình lang chết nơi đất khách quê người, cực kỳ bi thương, tự sát tuẫn tình, hóa thành một cây lam doanh hoa, người ta nói rằng cây này là tình yêu tuyệt vọng."
Cố Phù Du cười nói: "Nói không chừng chính là vị tiền bối Thanh Loan tộc trong băng thất kia hóa thành đi, nếu không vì sao di thể của nàng không chôn cất ở trong tộc, một mực chôn cất ở chỗ này."
Tuy Cố Phù Du nói giỡn, nhưng lại rất ra dáng. Chỉ là đến tột cùng là như thế nào, hai người cũng không thể nào kiểm chứng, chỉ là đáy lòng đều đối với nơi này tích trữ nghi hoặc.
Hai người một đường xuống núi, càng đi xuống sườn núi, tim đập càng dồn dập, tim đập nhanh không lý do.
Thẳng đi đến chân núi, hai người phát hiện có một pho tượng đá, tượng đá này điêu khắc một linh thú, ngồi xổm ngồi trên bia đá, khuôn mặt kiên nghị, hướng về ngọn núi, bên dưới bia đá bị xiềng xích xuyên qua, xuyên qua rất xa.
Lúc trước hai người ở trên trời, ở trên sườn núi cũng không phát hiện, chỉ là đi vào xem mới nhìn thấy, nguyên nhân là bởi vì tượng đá này dùng Hắc Diệu Thạch, cùng một màu với đá cháy đen trên núi, cho nên không dễ phát hiện.
Cố Phù Du cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra được, đây là Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà trận pháp, trận pháp phong ấn lợi hại nhất.
Ở phía xa nhất định còn có những tượng đá như vậy, tổng cộng mười pho tượng, dùng xiềng xích nối liền, quay quanh ngọn núi.
Trận pháp này luôn luôn được dùng để phong ấn hung thú làm nhiều việc ác. Nhưng dùng cả một ngọn núi để áp chế, Cố Phù Du là lần đầu tiên nhìn thấy trận tượng áp tà trận pháp lớn như vậy.
Không biết áp chế hung thú cỡ nào.
Trên đỉnh ngọn núi sau khi tiến vào sơn động đã bị bao phủ bởi hàn băng, nàng phá trận pháp bên trong "Nhị Châu Cung", sau khi lấy ra dị bảo, băng trên vách tường cũng không hề tan chảy, dù cho là đốt lửa trên mặt đất, băng cứng cũng không thấy vì nhiệt độ mà tan ra chút nào.
Vách tường đá băng hình thành trong sơn động cùng trận pháp bên trong "Nhị Châu Cung" không có liên quan với nhau, nói vậy hẳn là có nguyên nhân khác.
Có khả năng nhất là có trận pháp khác, dẫn đến hình thành một đỉnh băng nội sinh trên núi. Mà, có khả năng nhất chính là cùng Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà trận pháp này hô ứng lẫn nhau, áp chế hung thú bên dưới.
Hung thú này hẳn là thuộc tính hỏa.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của Cố Phù Du, không hề có căn cứ, chỉ có một chút có thể xác nhận, mất công như vậy, áp chế không phải thứ tốt.
Cố Phù Du quay đầu lại nhìn thoáng qua ngọn núi, bên tai giống như có thể nghe được tiếng gầm gừ của cự thú viễn cổ, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, trong lòng nàng biết không nên ở nơi này quá lâu, lập tức nói: "Chung sư tỷ, chúng ta mau đi nhanh đi."
Chung Mị Sơ cũng nhìn ra được, hai người lúc này rời đi, sau khi đi ra một đoạn đường, Chung Mị Sơ phát hiện có thể ngự kiếm, liền mang theo Cố Phù Du ngự kiếm mà đi.
Đi thẳng đến một khu rừng rậm mới hạ xuống, Chung Mị Sơ thu kiếm vào tay áo, chợt nghe thấy một tiếng ùng ục.
Nhìn qua Cố Phù Du, thấy trên mặt nàng ửng đỏ, giơ A Phúc lên che ở trước mặt: "Nó đói bụng..."
Thật lâu, Cố Phù Du ngập ngừng nói: "Ta cũng đói bụng."
Ở trên sa mạc thì nàng liền đói bụng choáng váng hoa mắt, nghỉ ngơi một lúc mới khôi phục được một chút, nhưng nguy hiểm cứ lần lượt ập đến, nàng lăn lộn qua thời gian này, sớm đã là trước ngực dán phía sau lưng.
Chung Mị Sơ nói: "Trong rừng này hẳn là có quả dại lót dạ, cũng vừa lúc tìm kiếm linh thú."
Hai người tiến vào trong rừng, nội tầng linh lực nồng đậm, tẩm bổ vạn vạt, nơi này sinh cơ bừng bừng, nhiều loại thảm thực vật đến kinh ngạc.
Cây cao to thẳng tắp, cây thông chót vót, trúc xanh thanh tu, liễu xanh thướt tha, vạn hoa vạn lá tựa vào nhau, quang ảnh che phủ.
Nhưng nơi này thảm thực vật tuy nhiều, nhưng quả không dễ tìm, để tìm đồ ăn, đi sâu vào trong rừng rậm một chút, thật vất vả mới tìm được một cây mận, mới hái được một chút, một bên rừng cây liền truyền đến tiếng động.
Hai người quay đầu nhìn, giữa một bụi cỏ cách các nàng ba bước bị tách ra, chậm rãi đi ra không phải linh thú, mà là một người.
"Ta còn nói ai chạy đến trên địa bàn của ta, hóa ra là hai tiểu oa nhi." Đi ra chính là một phụ nhân, trong tay nắm một cây pháp trượng, tuy rằng áo choàng vải bố, trâm mận vấn tóc, nhưng lại rất có quý khí.
Phong vận vẫn còn đó, có thể nhìn ra cũng từng là một nữ tử nghiên mị.
Quan trọng nhất chính là người này chưa thoa son phấn, đuôi mắt thế nhưng là một màu đỏ tươi câu nhân.
Cố Phù Du không khỏi nói: "Lại là Thanh Loan."
Cố Phù Du nói chuyện âm thanh cực thấp, nhưng phụ nhân này nghe được rõ ràng, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Lại là Thanh Loan? Các ngươi mới gặp qua những Thanh Loan khác... Các ngươi là từ ngọn núi phía Đông cánh rừng lại đây, gặp qua nàng?"
Cố Phù Du trực giác đến giọng nói của nàng nguy hiểm. Phụ nhân này nhìn lướt qua Cố Phù Du, khi nhìn thấy Chung Mị Sơ ở bên cạnh nàng thì vẻ mặt ngẩn ra, ánh mắt ở trên người nàng dạo qua một vòng, cau mày nói: "Ồ, rất kỳ quái..."
Cố Phù Du không biết ý của nàng là gì, chỉ là trực giác cho nàng biết người này không chọc được, vội vàng nói: "Chúng ta không biết nơi này là địa bàn của tiền bối, đi nhầm vào nơi này, mong được tha thứ, chúng ta lập tức rời đi, sẽ không cản trở tầm mắt của tiền bối." Dứt lời liền muốn kéo Chung Mị Sơ đi.
Nghe giọng điệu của phụ nhân này, tựa hồ nhận ra nàng kia bên trong "Nhị Châu Cung", lỡ vạn nhất trách cứ các nàng quấy nhiễu sự bình yên sau khi chết của nàng kia, cũng không biết phải làm như thế nào.
Pháp trượng của phụ nhân này câu về phía trước, móc câu trên cùng liền câu lấy eo của Chung Mị Sơ: "Đi cái gì."
Cố Phù Du cũng không thể bước thêm một bước, tựa hồ có gánh nặng ngàn cân đè ép, không nhấc lên nổi.
Phụ nhân này cười nói: "Chỗ này của ta vạn năm không có người đến, vừa đến lại là hai nha đầu miệng còn hôi sữa. Một Kim Đan, một Luyện Khí, nghé con mới sinh, một chút tu vi như thế cũng dám đến nội tầng, đến tìm chết sao?"
Cố Phù Du nghe xong trong lòng kinh hãi, vạn năm?! Phụ nhân này thấp nhất cũng phải là tu vi Phân Thần.
Phụ nhân thu hồi pháp trượng, xoay người nói: "Đi theo ta."
Chung Mị Sơ cùng Cố Phù Du chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Áp lực như núi kia tiêu tan vô ảnh, hai người lại không dám sinh ra ý nghĩ đào tẩu, tu vi chênh lệch quá sâu, không hề có cơ hội chạy thoát, chỉ phải ngoan ngoãn đi theo phụ nhân này.
Đi một thời gian, trước mặt rộng mở thông suốt, cây cối bốn phía che trời, cành lá che lấp thành vòm nhưng vẫn sáng ngời như cũ, khắp nơi lục ý, phía trước có bốn năm gian nhà trúc, hàng rào vây quanh.
Phụ nhân nói với Chung Mị Sơ: "Ngươi, theo ta đi vào."
Nhưng lại nói với Cố Phù Du: "Ngươi, không cho phép bước vào viện của ta, ô uế chỗ của ta."
Cố Phù Du nhìn nàng chằm chằm, vì sao Chung Mị Sơ đi vào được, nàng đi vào liền ô uế chỗ của nàng, này khác biệt cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ là bởi vì Chung Mị Sơ lớn lên đẹp đẽ hơn nàng.
Cố Phù Du không nhúc nhích, Chung Mị Sơ cũng không nhúc nhích.
Phụ nhân vừa quay đầu lại, thấy Chung Mị Sơ không có đi theo: "Làm sao, sợ ta ăn ngươi? Ngươi được mấy cân thịt, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng."
Chung Mị Sơ nói: "Không biết tiền bối cố ý mang hai người vãn bối lại đây là vì chuyện gì."
Phụ nhân nghiêng mắt nhìn Chung Mị Sơ nói: "Chỉ là thấy một tên tiểu bối như ngươi chết ở đây đáng tiếc, nhiều chuyện thay ngươi trị thương thôi."
"Vãn bối không có bị thương, không cần trị liệu."
Cố Phù Du nói: "Không, tỷ bị thương." Nàng vốn là nhớ Chung Mị Sơ ở trong trận pháp bị thương, không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng liền nói ra.
"Không có bị thương?" Phụ nhân vươn pháp trượng ra, gõ đỉnh đầu Chung Mị Sơ một cái: "Ta lại không mù, này không phải sao."
Chung Mị Sơ bỗng nhiên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn phụ nhân, khó nén được kinh ngạc.
Phụ nhân lười nói lời vô nghĩa nữa, pháp trượng câu lấy vòng eo Chung Mị Sơ, kéo nàng đi vào bên trong, Chung Mị Sơ thế nhưng không chút nào phản kháng được.
"Tiền bối, tiền bối! Vị sư muội này của ta cũng bị thương, ngươi..."
Phụ nhân cũng không quay đầu lại, trở tay quăng một vật ra ngoài. Cố Phù Du đưa tay tiếp lấy, thấy là một bình đan được.
Phụ nhân nói: "Nếu ngươi không chạy ra khỏi viện này một dặm, sẽ không có linh thú quấy nhiễu ngươi, nhưng mà nếu ngươi muốn đi ra ngoài tìm chết, ta cũng không ngăn cản ngươi."
Lời này đương nhiên là nói với Cố Phù Du. Cố Phù Du nhấp môi một cái, ôm A Phúc, thật không dám tùy tiện tới gần hàng rào.
Nếu ngoài viện sẽ không có gặp nguy hiểm, liền ở chỗ này chờ cũng không sao, lập tức tìm một bãi cỏ khô ráo ngồi xuống, lấy quả mận lúc trước ra ăn, vừa ăn vừa chờ Chung Mị Sơ.
Thanh Loan tộc tuy không thích Nhân tộc nhưng cũng sẽ không tùy ý lấy mạng người. Lúc trước nàng vô tình làm lộ đã đi qua "Nhị Châu Cung", bây giờ nghĩ lại, biểu hiện của phụ nhân này cũng không phải là phẫn nộ, mà là kinh ngạc, chẳng qua là nàng cảnh giác, cho nên quá mức mẫn cảm, mới cho rằng phụ nhân này muốn tìm các nàng tính sổ.
Phụ nhân này bỗng nhiên nói muốn trị liệu cho Chung Mị Sơ, tuy rằng kỳ quái, nhưng nàng muốn giết hai nàng cũng dễ như trở bàn tay, cũng không cần thiết lừa các nàng chút chuyện này.
Nhưng ăn xong quả mận, cũng không thấy Chung Mị Sơ đi ra, nàng liền minh tưởng tại chỗ, khôi phục chút linh lực, Chung Mị Sơ vẫn là không có đi ra.
Cố Phù Du chờ nhàm chán, đứng lên đến nơi khác nhàn bộ, đi tới một chỗ thì trong mắt đột nhiên sáng ngời, lấp lánh tỏa ánh sáng.
La hét, chạy vội qua giống như đứt dây cương.
Chỉ thấy dưới chân những cây cổ thụ trong rừng mọc ra um tùm, cỏ ngọc xanh um, kỳ hoa tươi mới, linh thú linh thảo từng bụi, từng cụm, sinh vô cùng dồi dào.
Đây là bảo tàng đầy đất nha!
Một loại thảo dược quý giá về mặt chủ quan, phải xem ngươi có cần nó hay không.
Mà đánh giá trình độ quý giá của một loại thảo dược một cách khách quan thì người ta sẽ phân nó thành các cấp bậc, từ vật phàm, trân phẩm, kỳ phẩm, hi phẩm, đến tiên phẩm.
Nàng phân biệt linh thực không bằng Tư Miểu, nhưng cũng có thể qua loa cảm giác được hoa cỏ nơi này ít nhất đều là kỳ phẩm!
Cố Phù Du vừa mới bắt đầu phấn khích vô cùng, trong lòng nghĩ, đem mấy thứ này mang về cho Tư Miểu, nàng ấy thấy đoán chừng phải phát điên.
Nàng tìm một cái cây rộng, đào những linh hoa linh thảo liền với đất lên, chứa ở trong túi trữ vật, đến lúc sau không chứa nỗi nữa, những linh hoa linh thảo kia còn chưa hái xong, liền cởi ngoại sam ra để chứa.
Hái được một lúc, phấn khích lúc đầu cũng dần dần tan đi, Cố Phù Du ném khúc gỗ rộng, nói: "Một người cao hứng, vô vị."
"Nếu như Chung sư tỷ ở đây thì tốt rồi."
Cố Phù Du ôm lấy A Phúc đang bò khắp nơi, nói với nó: "Không bằng chúng ta đi tìm Chung sư tỷ thôi, nói cho nàng tin tốt này, để nàng cũng vui một chút."
"Nhưng Thanh Loan kia không cho chúng ta đi vào..."
"Chúng ta lẻn vào."