Từ nhỏ Cố Chiếu đã không có mẹ, bà ngoại là kiểu phụ nữ bảo thủ truyền thống điển hình của thế hệ trước, từ nhỏ đến lớn, tất cả những kiến thức liên quan đến tình dục đều là học trên lớp và trong phim điện ảnh. Cô biết đây là cách mà sinh mệnh ra đời, là phương thức biểu đạt của tình yêu, là con đường mà mỗi cặp đôi nhất định phải đi qua, nhưng có thể vì trời sinh ngốc nghếch, cho dù cô biết đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó bản thân sẽ thực hành nó.
Vậy nên khi Sở Viên Nguyên và Tống Giảo Mộng tò mò nhìn cô chằm chằm, cô đột nhiên có cảm giác mờ mịt.
“Mình… mình với Thẩm Quyết Tinh mới quen nhau chưa đến ba tháng…” Đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương, không biết các bước chính xác sẽ như thế nào, đã tới giai đoạn có thể làm chuyện này rồi sao?
“Vậy cậu muốn bao lâu mới thử? Ba năm?” Tống Giảo Mộng hiểu lầm ý cô, cho rằng cô e ngại tiến triển quá nhanh, “Cũng không phải chỉ mới quen được ba tiếng. Tính từ cấp ba đến giờ, hai người đã quen biết mười năm rồi, tính từ buổi họp lớp đến nay đã hơn năm tháng, hẹn hò cũng đã ba tháng, cậu phải thử mới biết có tốt hay không, bây giờ vẫn có thể đổi, nhưng đợi kết hôn rồi mà muốn đổi thì phiền phức lắm.”
Sở Viên Nguyên vô cùng tán thành: "Ba tháng là đủ rồi, nếu cậu ấy thật sự không được, có chia tay cũng không quá đau lòng.”
Thái độ hai người bọn họ nói đến chuyện này vô cùng thẳng thắn, đến độ như đang nói đến phim truyền hình, nói đến tiệm cơm, tiệm cafe, rất thoải mái phóng khoáng, không có chút dè dặt. Thái độ như vậy trực tiếp ảnh hưởng tới Cố Chiếu, làm cho một dân thường không biết gì như cô cũng dám lớn mật hỏi một câu.
“Như thế nào mới tính là “được”?” Cô hỏi.
Tống Giảo Mộng và Sở Viên Nguyên liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời kéo ghế dựa của mình về phía Cố Chiếu, ba người tụ thành một cụm, bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của bản thân.
“Chỉ biết mỗi bản thân thì chắc chắn là không được.”
“Cậu ấy phải biết cách lấy lòng cậu…”
“Quá trình rất quan trọng, nhưng công tác chuẩn bị còn quan trọng hơn…”
Cố Chiếu bị một lượng lớn kiến thức xa lạ làm cho giật mình, nghe xong thì sửng sốt một lúc.
Hai người dốc túi mà dạy, nói đến nửa giờ.
“Thương Ương Gia Thố đã nói, cùng người yêu làm chuyện vui sướng, đừng hỏi là nạn hay là duyên. Những chuyện cần dạy đều đã dạy cậu rồi, là nạn hay là duyên, phải thử qua mới biết được.” Tống Giảo Mộng đưa tay về phía Sở Viên Nguyên, muốn cô ấy lấy túi xách ra.
Sở Viên Nguyên và Tống Giảo Mộng là khuê mật nhiều năm, lập tức biết cô ấy muốn gì, bèn nhanh chóng lấy ví tiền ra khỏi túi xách, móc ra hai gói vuông nhỏ màu hồng nhạt đưa cho Cố Chiếu.
Hai bao bì hình vuông này thực sự giống như bao tay dùng một lần, nhưng Cố Chiếu cũng không ngốc đến độ cho rằng đây thật sự là bao tay dùng một lần. Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy, mấy đồ dùng tránh thai này cô vẫn biết.
“Phụ nữ cũng có nhu cầu, ai nói thứ này chỉ có đàn ông mới có thể chuẩn bị?” Trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Chiếu, Sở Viên Nguyên nhếch miệng cười, “Thuốc tránh thai không có hiệu quả trăm phần trăm, hiện giờ mình chưa muốn mang thai.”
Đã học được.
Cố Chiếu gật đầu: “Có lý.”
Vấn đề của Cố Chiếu đã giải quyết xong, đề tài tiếp theo lại chuyển sang Tống Giảo Mộng.
“Mình muốn nghỉ ngơi một trận, đi làm chút chuyện có ý nghĩa, làm tình nguyện viên hoặc là công tác tình nghĩa gì đó…” Cô ấy đột nhiên như nghĩ ra gì đó, quay sang hỏi Cố Chiếu, “Đúng rồi, trong viện dưỡng lão của cậu có thiếu tình nguyện viên không? Mình có thể nói chuyện phiếm với mấy cụ già, trước kia mình từng học tâm lý học.”
Cố Chiếu nghĩ nghĩ: “Cậu biết chơi mạt chược không?”
Tống Giảo Mộng tạm dừng hai giây.
“Mình biết đấu địa chủ.” Cô ấy nói.
“Cái đó cũng được.” Cố Chiếu nói, “Cậu tới lúc nào cũng được, lát nữa mình cho cậu địa chỉ.”
“Sau này cậu định về nhà kế thừa gia nghiệp à?” Sở Viên Nguyên hỏi Tống Giảo Mộng.
“Không có, mình không cần.” Tống Giảo Mộng có vẻ rất kháng cự.
Cố Chiếu không biết nhà cô ấy làm gì, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không cần?”
“Nhà mình buôn bán đồ nội thất, mấy người phải tiếp xúc…” Tống Giảo Mộng dùng từ châm chước, “Có rất ít người trẻ tuổi.”
Thấy Cố Chiếu càng nghi hoặc hơn, Sở Viên Nguyên gọn gàng dứt khoát cho cô đáp án.
“Nhà cậu ấy bán đồ nội thất gỗ đỏ.”
Cố Chiếu hiểu ra, “Ồ” một tiếng thật dài. Đúng là hiện nay không có mấy người trẻ thích bàn ghế gỗ đỏ.
Ba người trò chuyện đến tận khuya, uống hết hai chai rượu nho, thấy quán bar sắp đóng cửa, lúc này mới chưa đã thèm mà từng người đứng dậy đi về nhà.
So với Sở Viên Nguyên và Tống Giảo Mộng, Cố Chiếu uống không nhiều, chỉ hơi ngà ngà say, từ lúc bước lên xe Thẩm Quyết Tinh đến lúc xuống xe, lại đến lúc bước vào cửa đều rất thanh tỉnh. Nhưng vì trong lòng đang suy nghĩ nhiều chuyện nên có vẻ rất trầm mặc, làm người khác cảm thấy cô đã uống quá chén.
Thẩm Quyết Tinh đỡ cô ngồi xuống mép giường, chạm tay vào cái trán nóng hổi của cô.
“Khó chịu sao? Có muốn uống nước không?”
Ngay khi ngón tay anh rời khỏi làn da Cố Chiếu đã bị một bàn tay khác chụp lấy.
Cố Chiếu nhìn anh chăm chú, áp gò má ửng hồng của mình vào mu bàn tay anh, mềm nhẹ nói từng chữ: “Không khó chịu.”
Bàn tay Thẩm Quyết Tinh to rộng hữu lực, đốt xương thon dài, móng tay cắt tỉa rất gọn gàng, lòng bàn tay có hơi thô ráp, sờ lên da mặt non mịn làm Cố Chiếu sinh ra một loại cảm giác vừa ngứa vừa đau.
Mái tóc dài như lụa lướt qua cổ tay của Thẩm Quyết Tinh, làm mạch anh đập loạn xạ dưới da thịt như bị mất kiểm soát. Theo bản năng muốn rút tay ra, lại bị Cố Chiếu dùng sức mà nắm chặt hơn.
“Anh… Để anh lấy khăn lông cho em.” Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh mở miệng giải thích, thanh âm hơi khàn khàn.
“Không vội.” Cố Chiếu rũ mi mắt, quyến luyến mà cọ cọ bàn tay to bên má, cồn làm cho cảm xúc cô ổn định, dũng khí tăng gấp bội, “Thẩm Quyết Tinh, em đã cho anh rất nhiều rất nhiều thời gian, hiện giờ chắc anh đã biết được bản thân nhập vai quá sâu hay là thật sự thích em rồi đúng không?”
Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn nhìn cô, trong mắt tràn ngập mái tóc đen nhánh, trong lòng tràn đầy đôi môi mềm mại, vất vả lắm mới tách tâm trí ra suy nghĩ xem cô đang nói gì, nhưng bộ não quá tải của anh không thể ghép được một câu hỏi hoàn chỉnh.
Nhập vai gì? Ai đóng phim?
Trái tim anh như biến thành một con quái vật tham lam, cái miệng mở ra, đói khát kêu gào, muốn đôi mắt Cố Chiếu, muốn mái tóc Cố Chiếu, muốn ngọt ngào ái ngữ, muốn… muốn…
Anh bị dục vọng nguyên thủy điều khiển, dùng tia lý trí còn sót lại để khắc chế.
“Khó trả lời vậy sao?” Cố Chiếu hồi lâu không nhận được đáp án, cho rằng câu hỏi của mình làm khó đối phương, giương mắt nhìn về phía Thẩm Quyết Tinh, biểu tình như oán như yêu, lại có chút không vui.
Thẩm Quyết Tinh lấy tay bao sườn mặt cô, ngón cái xoa nhẹ đuôi mắt: “Xin lỗi, vừa nãy anh không nghe rõ, em hỏi lại được không?”
Cố Chiếu ngửa đầu nhìn anh, mặc dù có chút khó chịu đối phương không nghiêm túc nghe mình nói chuyện, nhưng anh đã xin lỗi rồi, cô cũng cảm thấy mình không nên so đo với anh. Vì thế cô ngoan ngoãn lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa.
Lần này Thẩm Quyết Tinh nghe rõ câu hỏi, giữa mày bất giác nhăn lại, lực tay xoa bóp gò má Cố Chiếu tăng lên.
“Đã đến lúc này rồi, em còn nói ngốc cái gì vậy?” Sau khi phong tỏa khu dân cư kết thúc, bọn họ cũng không lập tức ở bên nhau, hơn một tháng sau đó chẳng lẽ còn không đủ để anh diễn sao? Rốt cuộ ngày thường cô nương ngốc này ở một mình suy nghĩ những gì?
“Cho nên là anh thật sự thích em có đúng không?” Cảm giác đau đớn khó chịu lại hiện ra lần nữa, Cố Chiếu hơi hơi híp một bên mắt, nhẫn nại không tránh né tay anh.
Thẩm Quyết Tinh bị cô hỏi đến tim thắt lại, vừa chua xót, vừa cảm thấy hơi bực bội.
“Đương nhiên.” Anh trả lời không chút nghĩ ngợi.
Cố Chiếu được nhận được đáp án mình muốn, thể xác và tinh thần chợt buông lỏng, niềm vui sướng nhu hòa lan tràn ra khóe mắt đến đuôi lông mày.
Đại não như đã hoàn toàn bãi công, Thẩm Quyết Tinh hoàn toàn biến thành con rối bị trái tim chi phối. Anh quỳ một gối ở mép giường, bàn tay đang ôm gò má Cố Chiếu luồng ra sau đầu, cắm vào trong tóc, cúi người hôn lên môi cô.
Đầu tiên là nhẹ nhàng hôn xuống, lui ra một chút, lẩm bẩm như đang than thở lặp lại một lần nữa: “Đương nhiên…”
Cố Chiếu nuốt âm cuối của anh vào miệng, cô ngậm lấy cánh môi xinh đẹp của Thẩm Quyết Tinh, sợ hãi liếm mép đối phương, đồng thời hai tay câu lấy cổ ạnh, thân thể ngả về phía sau.
Thẩm Quyết Tinh bị quán tính kéo ngã, khuỷu tay kịp thời chống đỡ thân thể, đầu lưỡi liền tiến vào trong khoang miệng Cố Chiếu.
Hai người hôn đến động tình, dần dần có chút xu thế mất khống chế. Thẩm Quyết Tinh cảm thấy không ngừng lại sẽ hơi nguy hiểm, định kết thúc nụ hôn này, nhưng lúc đứng dậy lại bị Cố Chiếu kéo trở về.
“Em muốn dùng thử một chút.” Cô bình tĩnh nói, gần như thành khẩn thỉnh cầu.
Thẩm Quyết Tinh: “…”
Anh không chắc có đúng như suy nghĩ của mình không, nhưng dường như Cố Chiếu uống rượu xong sẽ hơi thần chí không rõ, anh quyết định xem như không nghe thấy gì, chờ cô rượu tỉnh rồi nói.
“Trước tiên em buông anh ra đã.” Anh thương lượng với Cố Chiếu.
Cố Chiếu rút một bàn tay lại, lục lọi trong túi váy của mình, móc ra hai gói nhỏ hình vuông, nghiêm trang nói: “Em có quyền lợi được dùng thử.”
Thứ này vừa nhìn liền biết không phải của Cố Chiếu, Sở Viên Nguyên và Tống Giảo Mộng rốt cuộc đã dạy cô cái gì? Thẩm Quyết Tinh đau đầu không thôi.
“Không có ai tước đoạt quyền lợi của em, nhưng anh...” Thẩm Quyết Tinh quả thực có hơi nghèo từ ngữ, “Nhưng anh muốn chuẩn bị một chút.”
Cố Chiếu đột nhiên nâng nửa người trên lên, ngửi ngửi trên cổ anh.
Trong lúc chờ đợi cô, Thẩm Quyết Tinh đã tắm rửa xong, hiện giờ cả người tản ra một mùi hương sữa tắm sạch sẽ, là mùi hương cô thích.
“Anh rất thơm.”
Khi cô nói chuyện, từng luồng hơi thở phả vào hầu kết của Thẩm Quyết Tinh, làm anh không kiềm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Cố Chiếu…” Anh không thể không xin tha.
Cố Chiếu buông ngón tay ra, để hai miếng giấy vuông rơi tự do, sau đó dán môi lên hầu kết chỗ yết hầu nhô lên của anh, hôn thật nhẹ nhàng, rất có dáng vẻ như anh nói mặc anh, cô nhất quyết mắt điếc tai ngơ.
Cám dỗ như vậy, Thẩm Quyết Tinh cảm thấy không một người đàn ông bình thường nào có thể nhịn được. Ít nhất là anh không thể.
Cơ bắp cả người trong nháy mắt căng thẳng, rồi nhanh chóng thả lỏng. Anh bỏ cuộc, tự sa ngã mà bắt lấy gói vuông nhỏ ở trên giường, năm ngón tay bấu chặt, giống như muốn ép chặt nó lẫn chăn mền vào trong lòng bàn tay.
“Em muốn thử thế nào?” Anh nhắm mắt, áp lực thở dốc.
Cố Chiếu vuốt lưng anh, sau đó trượt xuống eo, rồi đến mông…
Cô nhéo nhéo, quả nhiên xúc cảm rất tuyệt.
“Thử đến khi vừa lòng thì thôi.”
Lời nói vừa dứt, Cố Chiếu đã bị đẩy trở lại trên giường. Câu nói này giống như một loại chốt mở nào đó đang khống chế Thẩm Quyết Tinh, làm anh mất kiểm soát chính mình.
Nắm lấy bàn tay đang tác loạn ở sau lưng, năm ngón tay Thẩm Quyết Tinh cắm vào khe hở ngón tay Cố Chiếu, mở người ấn tay cô ở trên giường.
“Nghe em.” Đôi mắt anh sâu thẳm, trong miệng cắn một cái gói nhỏ màu hồng hình vuông, xé mở bao bì.