Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 53: Cậu ra dáng đàn ông thật đấy


3 tháng

trướctiếp

Đây tuyệt đối không phải đối tượng tốt để kết hôn.

Tống Giảo Mộng vừa uống nước soda trong ly vừa lặng lẽ đánh giá người đàn ông đối diện đang nghe điện thoại.

Sao lại có người đi giới thiệu anh ta cho Cố Chiếu nhỉ? Kiểu tiểu bạch thỏ như Cố Chiếu chắc chắn sẽ không đối phó được đại lão hổ này.

Thẩm Toàn Chương ngắn gọn bàn xong công việc thì ngắt điện thoại: “Xin lỗi.” Anh ta nâng ly với Tống Giảo Mộng, nhẹ nhàng chạm ly với đối phương, “Mới vừa nãy chúng ta nói đến đâu nhỉ?”

“Nói đến… sự thực hiện giá trị của bản thân.” Tống Giảo Mộng nhắc nhở một chút, “Anh nói, trong việc thực hiện giá trị bản thân, phụ nữ gây dựng sự nghiệp chưa chắc đã giỏi bằng ở nhà quản gia. Lời này khiến một người phụ nữ đi làm như tôi bị đả kích.”

Thẩm Toàn Chương nhún vai: “Giá trị bản thân bao gồm sự đóng góp của cá nhân đối với xã hội và người khác, cũng như sự khẳng định của xã hội và người khác đối với cá nhân, đây là một mối quan hệ hai chiều. Ý của tôi không phải là phụ nữ đi làm thì nhất định sẽ làm không tốt, chỉ là vì đang so sánh với nhóm các phụ nữ ở nhà nội trợ nên tôi chỉ giới hạn lại trong quần thể phụ nữ mà thôi. Nếu em hỏi trong nhận thức của tôi, sự nghiệp của đàn ông có phải cũng tốt hơn sự nghiệp của phụ nữ hay không, chuyện đó cũng chưa chắc.”

Người này nói chuyện thật đúng là không chút sơ hở, nếu không làm tài chính thì đi làm luật sư chắc cũng rất lợi hại.

“Cũng đúng, có vài công việc không có ý nghĩa gì trong việc thực hiện giá trị bản thân.” Tống Giảo Mộng cắt miếng thịt bò phi lê tươi ngon, tưởng tượng đây chính là máu thịt của tên sếp cũ, “Nên tôi đã từ chức. Giải thoát bản thân khỏi công việc rác rưởi đã lãng phí thanh xuân lẫn năng lực của mình, đi tìm kiếm thứ tốt hơn.”

Sự việc hắt rượu vang với Hồ Hưng lần đó, ngày hôm sau đã truyền khắp công ty. Người ta thậm chí còn đồn rằng cô dựa vào sắc đẹp để dụ dỗ đàn ông khắp nơi, túi xách hàng hiệu, xe thể thao đều do đàn ông tặng, lần này cũng là do người đàn ông bị câu không muốn làm kẻ coi tiền như rác nữa mới xảy ra chuyện.

Cấp trên trước sau vẫn bắt cô nhẫn nhịn, nói cô rằng chỉ cần Hồ Hưng không truy cứu, việc này qua một thời gian sẽ êm xuống thôi.

Nực cười! Hồ Hưng dựa vào đâu mà truy cứu?

Tống Giảo Mộng hít sâu một hơi, bình tĩnh lại mới mở miệng nói: “Chuyện này bỏ qua đi, sau này tôi không muốn đi uống rượu tiếp khách hàng nữa được không?”

“Có thể không uống rượu, ăn cơm là được.” Cấp trên cười cười thương lượng với cô, “Cô là bạn gái của Thẩm tổng, mọi người đều sẽ chừa cho cô vài phần mặt mũi.”

“Vậy nếu tôi không phải bạn gái của Thẩm Toàn Chương thì sao? Lúc trước tôi nộp đơn xin việc, chính là dùng tư cách của Tống Giảo Mộng này nhận được offer, không phải lấy thân phận bạn gái của người nào đó để đi cửa sau, chẳng lẽ tôi không thể có nguyện vọng của riêng mình sao?”

Gương mặt đang tươi cười của cấp trên chợt cứng đờ, cũng có hơi không vui: “Đây là nơi làm việc, là xã hội, cũng là một phần công việc của cô. Cũng không phải bắt cô tăng ca xuyên đêm, phải đến mức này sao? Tôi thấy cô là ở trong tháp ngà lâu rồi mới không còn xem ai ra gì nữa.”

Chung cư Thiên Hằng là job đầu tiên của Tống Giảo Mộng, năm đó bởi vì một câu “Chung cư Thiên Hằng, mang đến một mái nhà cho tất cả những người xa nhà học tập và làm việc”, cô không chút nghĩ ngợi mà nộp CV, lúc mới vào, công ty vẫn còn ở giai đoạn mới thành lập.

5 năm trôi qua, đồng hành cùng sự phát triển nhanh chóng của công ty, một đường tiến tới. Vốn tưởng rằng mình đã cố gắng hết sức, không hề chểnh mảng, không ngờ cuối cùng chỉ nhận lại được một câu “Phải đến mức này sao?”.

Tống Giảo Mộng không nói lời nào, mở cửa rời khỏi văn phòng của cấp trên, quay trở lại chỗ làm của mình bắt đầu tức giận viết email mắng mỏ tên cấp trên phế vật, mắng văn hóa doanh nghiệp tanh tưởi của Thiên Hằng.

Sau khi chọn gửi đi cho tất cả mọi người, Tống Giảo Mộng tắt máy tính, ném bảng tên vào thùng rác, xách túi lên bước thẳng ra khỏi công ty không thèm quay đầu lại.

Vừa ra khỏi thang máy thì cấp trên gọi điện thoại đến.

“Tống Giảo Mộng, cô làm cái gì vậy? Lập tức thu hồi email!”

Tống Giảo Mộng đi về phía chiếc xe thể thao của mình, tâm tình sảng khoái đến cực điểm: “Anh bị mù à? Không thấy dòng cuối email viết gì sao? Bà đây không làm nữa, cút đi.”

Sau đó, bất kể là cuộc gọi từ sếp hay từ phòng nhân sự, cô đều tắt hết. Cô không quan tâm việc bàn giao công việc, cũng không quan tâm họ có làm thủ tục thôi việc cho cô không, thậm chí còn không quan tâm có lấy được số lương còn lại không.

Cô chỉ cần bản thân cảm thấy sảng khoái là đủ. 

“Em có thể tranh thủ khoảng thời gian này thả lỏng một chút, đi du lịch gì đó, tìm kiếm đáp án cho tâm hồn mình.” Thẩm Toàn Chương chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước mặt, cơ thể thoải mái dựa ra sau. Trong ngôn ngữ cơ thể, tư thế này rất phù hợp để “trò chuyện”, vừa thể hiện được sự thấu hiểu, cũng có thể phô bày vẻ tự tin của bản thân.

“Hoặc là, thử yêu đương một lần.”

Chiếc nĩa trên tay Tống Giảo Mộng hơi khựng lại, sau đó cô đút một miếng măng tây dính máu loãng vào miệng như không có chuyện gì xảy ra.

“Với ai?”

Thẩm Toàn Chương mỉm cười nói: “Nếu em có hứng thú, tôi thì sao?”

Tống Giảo Mộng cũng mỉm cười: “Là kiểu không kết hôn à?”

“Là kiểu không kết hôn.” Thẩm Toàn Chương vô cùng thản nhiên, không hề có ý định giấu giếm.

So với loại đàn ông lừa gạt tình cảm khốn nạn, ngược lại Tống Giảo Mộng cảm thấy chủ nghĩa hưởng lạc thuần túy của anh ta cũng quang minh lỗi lạc hơn vài phần, chỉ là… bọn họ không giống nhau, vốn đã định sẵn không thể đi chung đường. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Độ tuổi vàng để sinh nở của phụ nữ rất ngắn, anh đừng khiến tôi trễ nãi làm gì.”

Thẩm Toàn Chương nghe vậy thì nhíu nhíu mày: “Sao em lại… chấp nhất với chuyện sinh con đến vậy?”

Lần trước thì nói tinh trùng của anh ta không tốt, lần này lại nhắc đến tuổi sinh nở của phụ nữ, đối phương đúng là người thường xuyên treo chuyện sinh con bên miệng nhất trong những phụ nữ anh ta biết. Rốt cuộc dục vọng sinh con cấp bách của cô đến từ đâu? Anh ta rất tò mò.

Đầu ngón tay Tống Giảo Mộng nhẹ nhàng xẹt qua xương quai xanh tinh xảo, câu lấy đôi môi đỏ mọng: “Gien của tôi tốt như vậy, đương nhiên tôi là muốn di truyền cho đời sau rồi.” Cô dùng giọng điệu thản nhiên hệt như Thẩm Toàn Chương vừa nãy, “Chẳng lẽ anh nghĩ chỉ có đàn ông mới tìm kiếm đối tượng phù hợp để duy trì nòi giống à?”

Thẩm Toàn Chương xưa giờ vốn miệng lưỡi trơn tru lập tức bị cô hỏi cho cứng họng. Đây là vấn đề anh ta chưa bao giờ tự hỏi qua, ngay cả hôn nhân còn không muốn, đương nhiên cũng không cần con cái.

Gien của anh ta, cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh ta đều không có mong muốn truyền lại.

“Thôi, đổi đề tài khác đi.” Tống Giảo Mộng thấy Thẩm Toàn Chương rơi vào trầm tư, bèn chủ động chuyển đề tài.

Ăn xong bữa cơm, Thẩm Toàn Chương dự định đưa Tống Giảo Mộng về nhà nhưng lại bị cô từ chối.

“Nhân tình trả xong rồi, áo khoác cũng đưa lại cho anh, không cần lôi kéo làm gì nữa.” Tống Giảo Mộng vắt chân ngồi dựa trên ghế, nhìn Thẩm Toàn Chương từ dưới lên.

Ở góc độ này, trông cô đặc biệt minh diễm vũ mị.

Thẩm Toàn Chương cầm lấy chiếc áo khoác đã được giặt sạch sẽ, trong mắt lộ ra chút tiếc nuối. Anh ta biết sau lần này, hai người họ có thể thực sự không bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Chúc em như nguyện.” Anh ta không nói tạm biệt mà sĩ diện gửi lời chúc phúc đến cô, sau đó quay lưng đi sang bên kia đường.

Sau khi ăn cơm chiều, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh cùng đi tản bộ dưới lầu cho tiêu cơm, đột nhiên di động cô vang lên.

Cô vừa lấy ra nhìn xem liền thấy Tống Giảo Mộng phát định vị trong nhóm chat, kèm biểu tượng cảm xúc là một nhân vật hoạt hình say không biết trời trăng gì đang giơ cao chén rượu.

“Đến đây uống rượu đi.”

Cố Chiếu click mở định vị, phát hiện ở đó cách chỗ này của Thẩm Quyết Tinh không xa, chỉ có 2km.

Cố Chiếu: “Bây giờ sao?”

Tống Giảo Mộng: “Mình thất nghiệp rồi, uống rượu với mình đi.”

Sở Viên Nguyên: “…”

Sở Viên Nguyên: “Vốn còn định hỏi cậu lại phát điên cái gì nữa, kết quả giây kế cậu nói mình thất nghiệp rồi. Thất nghiệp là chuyện lớn, thôi, mình đến đó với cậu.”

Tống Giảo Mộng gửi lại một biểu tượng cảm xúc khóc lóc thảm thiết.

Cố Chiếu lập tức mềm lòng.

Cố Chiếu: “Mình ở gần đó, mình cũng đến với cậu.”

“Em muốn đi ra ngoài một chút.” Cố Chiếu cất di động, nói với Thẩm Quyết Tinh, “Tống Giảo Mộng thất nghiệp rồi, tâm tình không tốt lắm, muốn em với Sở Viên Nguyên đến uống rượu với cậu ấy.”

Hạng mục chung cư Thiên Hằng đã kết thúc, kể từ lúc đó Thẩm Quyết Tinh đã không còn liên lạc với Tống Giảo Mộng, cho nên anh cũng mới hay tin đối phương từ chức.

“Ở đâu?”

Cố Chiếu thuật lại địa chỉ cho anh: “Ở gần đây thôi.”

“Được, anh biết chỗ đó, để anh đưa em đi.” Thẩm Quyết Tinh vừa lúc mang theo chìa khóa xe, hai người liền trực tiếp đi thẳng xuống gara chứ không lên lầu.

Điểm định vị của Tống Giảo Mộng là một con phố ăn uống quán bar được cải tạo từ kiến trúc lịch sử trong trung tâm thành phố S, phong cách Trung Quốc và phương Tây kết hợp, nổi tiếng với giới tiểu tư sản.

Rất nhanh đã đi được hai cây số, Thẩm Quyết Tinh tạm thời dừng xe ở ven đường, nói: "Xong thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đón em."

“Em biết rồi.”

Cố Chiếu xoay người mở cửa xe nhưng lại bị Thẩm Quyết Tinh gọi lại.

“Có phải em đã quên gì rồi không?”

Cố Chiếu đúng thật đã quên.

Cô ngượng ngùng quay người lại, cúi người hôn lên môi Thẩm Quyết Tinh một cái.

“Em đi đây.”

Thẩm Quyết Tinh hài lòng, xoa xoa tóc cô, nói: “Lát nữa gặp.”

Cố Chiếu vừa xuống xe đã thấy Tống Giảo Mộng đang ngồi ở ven đường, đối phương nâng ly với cô, giơ ngón tay cái, miệng mấp máy một câu: “Trâu bò.” Hiển nhiên đã nhìn thấy hết một màn trong xe lúc nãy.

Cố Chiếu nghĩ đến đối phương cũng từng có ý với Thẩm Quyết Tinh, có hơi thấp thỏm.

Cô ngồi vào chỗ đối diện Tống Giảo Mộng, nhỏ giọng thừa nhận: “Mình với Thẩm Quyết Tinh đã ở bên nhau rồi.”

Tống Giảo Mộng nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Nhìn ra mà. Thẩm Quyết Tinh là một người đàn ông tốt, cậu cũng là một cô gái tốt, hai người rất xứng đôi.”

Cố Chiếu: “Cậu không để bụng chứ?”

Vừa rồi còn có chút dáng vẻ sợ hãi, vừa nghe cô ấy đáp thì hai mắt lại sáng lên, cười ngọt như ngâm nước đường, sao người ta nỡ nặng lời đây? Huống chi…

“Chị em như thủ túc, đàn ông như quần áo, mình để bụng cái gì?” Tống Giảo Mộng rót rượu cho cô, “Cậu ấy đưa cậu đến đây, vừa nãy hai người đi hẹn hò sao? Có phải mình đã quấy rầy hai người không?”

Tống Giảo Mộng đang uống rượu vang đỏ, nồng độ cồn không cao, Cố Chiếu uống thử một ngụm, mùi vị không chua cũng không chát, giống như nước trái cây có cồn, cũng khá ngon.

“Không có, mình ở nhà anh ấy.”

Tống Giảo Mộng đương nhiên hiểu lầm: “Hả, mới mấy tháng đã sống chung? Đừng nói hai người sắp kết hôn đấy nhé?”

“Không có không có, chỉ là ở tạm vài ngày.” Cố Chiếu thở dài, bèn thuật lại chuyện gặp phải kẻ xấu ngay trước cửa nhà với cô ấy.

Tống Giảo Mộng nín thở mấy lần, nghe đến đâu là kinh hồn táng đảm đến đấy.

“Lát nữa cậu gửi cho mình hướng dẫn làm bình phun sương kia đi, mình cũng mang theo.” Cùng là phụ nữ sống một mình, Tống Giảo Mộng vô cùng đồng cảm với trải nghiệm của Cố Chiếu, hệt như chính mình gặp phải, “Mặc dù an ninh chỗ mình khá tốt nhưng nợ đào hoa của mình nhiều không chịu nổi, phòng ngừa một chút vẫn hơn.”

Hai người hàn huyên hết nửa giờ, Sở Viên Nguyên mới chậm rãi tới muộn, bị Tống Giảo Mộng phạt một ly rượu.

Sở Viên Nguyên hào sảng làm một ly, lại chủ động rót thêm một ly nữa cho mình.

“Hai cậu đang nói chuyện gì vậy? Mau chia sẻ chút đi.” Tính cách cô ấy hoạt bát, có cô ấy gia nhập, bầu không khí lập tức thay đổi 180 độ.

“Nói đến chuyện của cậu ấy với Thẩm Quyết Tinh đó mà.” Tống Giảo Mộng nói.

“Hai người thành đôi rồi à?” Sở Viên Nguyên vỗ bàn một cái, thấy Cố Chiếu gật đầu, cô ấy còn vui vẻ hơn cả trúng số, “Mình đã nói mà, bọn họ chắc chắn có gì đó.”

“Ừ, là cậu lợi hại.” Tống Giảo Mộng nói cho có lệ.

Ba người phụ nữ họp lại giống như cái chợ, đề tài để nói nhiều không kể xiết, nguyên nhân Tống Giảo Mộng từ chức, hôn nhân của Sở Viên Nguyên, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh… Rượu vào lời ra, đề tài càng ngày càng cởi mở hơn, dần dần hướng đến phương diện giới tính.

“Không biết có phải do dùng nhiều quá hay không, gần đây phương diện kia của chồng mình không tốt lắm…” Sở Viên Nguyên ưu sầu mà uống một ngụm rượu.

"Có lẽ người ta lười hầu hạ cậu thôi.” Tống Giảo Mộng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phun ra một ngụm khói trắng, “Cũng không biết lúc trước cậu coi trọng anh ta ở chỗ nào, muốn ngực không có ngực, muốn eo không có eo, muốn mông không có mông.”

Sở Viên Nguyên: “…”

Ngay cả biểu cảm của Cố Chiếu cũng trở nên vi diệu hơn. Tống Giảo Mộng rõ ràng xinh đẹp như vậy, có hương vị phụ nữ như vậy, nhưng đôi khi cô ấy lại mang đến cảm giác quen thuộc mơ hồ nào đó ... không thể giải thích được, chỉ là cảm thấy vừa quen vừa lạ.

“Sao cậu giống ba mình quá vậy? Cậu ra dáng đàn ông thật đấy.” Sở Viên Nguyên phun tào, “Còn là kiểu đàn ông gia trưởng.”

Cố Chiếu đột nhiên ý thức được, đúng vậy, chính là cảm giác này!

Tống Giảo Mộng không để bụng nói: “Mình chỉ là nhìn bọn họ như cách bọn họ nhìn mình mà thôi. Mấy cậu cũng có thể thử dùng ánh mắt chăm chú của đàn ông ngắm nhìn đàn ông, nhìn xem ngực có lớn không, eo có nhỏ không, mông có vểnh không, sẽ rất sảng khoái.”

Sở Viên Nguyên trợn trắng mắt: “Sở thích của cậu kỳ lạ thật.”

Không giống như Sở Viên Nguyên, Cố Chiếu tương đối đơn thuần, Tống Giảo Mộng bảo cô thử một chút, cô liền thật sự bắt đầu xây dựng hình ảnh Thẩm Quyết Tinh trong đầu.

Ngực, chưa sờ qua, nhưng thân thể Thẩm Quyết Tinh rất rắn chắc, hẳn là rất lớn đi; eo, rất nhỏ, còn có thể sờ được cơ bụng; mông, vểnh, mặc quần tây rất đẹp…

Tống Giảo Mộng thấy Cố Chiếu nghĩ đến xuất thần như vậy, liền cười nói: “Xem đi, Cố Chiếu đã học xong rồi kìa.”

Chuyện này khơi dậy sự tò mò của Sở Viên Nguyên, cô ấy hạ giọng: “Cố Chiếu, hai người đã sống chung rồi, vậy các cậu đã… làm cái đó chưa?”

Cố Chiếu vẫn còn đang sàm sỡ Thẩm Quyết Tinh trong tư tưởng, chưa kịp phản ứng lại cái kia là cái gì.

“Làm cái gì?”

Tống Giảo Mộng tặc lưỡi một tiếng: “Là hỏi cậu có thử qua công năng trên giường của Thẩm Quyết Tinh chưa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp