Chiếc bàn tròn khổng lồ vừa đủ mười người ngồi. Là hàng xóm lâu năm, ít nhiều Cố Chiếu đều đã gặp qua bọn họ nhưng đây là lần đầu tiên ăn cơm chung một bàn, cô vẫn có chút câu nệ. May mà con cái bà cụ Lý đều có tính cách náo nhiệt, Thẩm Quyết Tinh lại rất giỏi xã giao, từ lúc ngồi vào bàn, bầu không khí trên bàn ăn chưa từng hạ nhiệt, cậu cả Lưu tỏ vẻ sẽ sớm đón mẹ về sống cùng, căn hộ ở Hà Lam Cửu Thôn sẽ cho người khác thuê, nếu khách thuê nhà có vấn đề gì Cố Chiếu cứ việc nói với anh ta.
Người hàng xóm gắn bó mấy chục năm nay đã chuyển đi, Cố Chiếu có hơi xúc động, nhưng cô càng mừng cho bà cụ Lý sắp được con cái đón về để chăm sóc tốt hơn.
Khi bữa ăn gần kết thúc, bà cụ Lý nháy mắt ra hiệu con cái, hơn phân nửa người trên bàn đều đứng lên muốn kính rượu hai người Cố Chiếu.
Thẩm Quyết Tinh lái xe không thể uống rượu, vì vậy Cố Chiếu uống nửa ly rượu vang đỏ thay cho phần anh. Cô uống rượu không quen, uống rồi lại uống, không bao lâu đã hiện hết lên mặt, một vệt hồng nhạt ửng trên lớp phấn mỏng hai bên gò má.
“Có thấy khó chịu không?” Thẩm Quyết Tinh nhỏ giọng hỏi, rót một chén trà nóng đưa đến trước mặt Cố Chiếu.
Cố Chiếu lắc đầu, nhận lấy chén trà, cầm trong tay hớp một ngụm, hòa tan vị rượu chua xót trong miệng.
Cũng không hẳn là khó chịu, chỉ là thấy rượu rất khó uống.
Cơm nước xong, Thẩm Quyết Tinh còn muốn đưa bà cụ Lý và Cố Chiếu trở về, bà cụ Lý lại nói bà ấy ăn no muốn đi bộ một chút cho tiêu cơm, anh chỉ cần đưa Cố Chiếu về là được.
Đi bộ thì hết mười phút, lái xe chỉ cần ba phút là đến. Cố Chiếu ăn cơm xong còn uống rượu, vừa ngồi vào xe Thẩm Quyết Tinh đã cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, đến lúc xe dừng lại cô đã mơ màng chuẩn bị thiếp đi.
“Muốn tôi đưa cậu lên nhà không?” Mặc dù vẫn hỏi cô nhưng Thẩm Quyết Tinh đã cởi dây an toàn từ trước.
Không ngờ Cố Chiếu còn không thèm nhìn đến anh đã cúi người bắt đầu cởi giày: “Không cần, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi."
Cô cởi đôi giày cao gót, một tay xách lên, tay kia đẩy cửa xe, bước chân trần xuống.
Cảm giác đi chân trần trên mặt đất thật thích, như vậy sẽ không lo bị trẹo chân nữa. Cố Chiếu đi hai bước liền quay đầu lại nhìn Thẩm Quyết Tinh đang ngồi trong xe, mỉm cười vẫy vẫy tay.
Thẩm Quyết Tinh không nghe thấy cô nói gì, nhưng đoán chắc là "tạm biệt". Mãi cho đến khi đối phương bước nhanh lên cầu thang, anh cài dây an toàn lại, khởi động xe đi khỏi đó.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư, khi đi ngang qua nhà Cố Chiếu, anh còn đặc biệt giảm tốc độ lại, đến khi nhìn thấy đèn nhà Cố Chiêu sáng lên mới yên tâm phóng xe rời đi.
Một tuần sau tuy Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh không có liên lạc gì với nhau nhưng lại thường xuyên đụng mặt trong viện dưỡng lão. Đôi khi Thẩm Quyết Tinh còn ăn trưa trong nhà ăn của viện dưỡng lão, chỉ là không ngồi cùng bàn với Cố Chiếu. Nhìn thấy anh từ xa, Cố Chiếu cũng chỉ gật đầu chào chứ không chạy tới chỗ anh chào hỏi.
Diện mạo mới của Cố Chiếu được mọi người trong viện dưỡng lão khen ngợi, thậm chí có không ít người già còn tỏ thái độ, nếu mối của cô Hiểu Quyên không thành thì vẫn còn bọn họ, bọn họ cũng có rất nhiều cháu chắt, cô không cần phải áp lực, không thành cũng không sao.
Tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng xác thật đã giảm rất nhiều áp lực cho Cố Chiếu.
Cứ như vậy đến thứ sáu, buổi hẹn với Thẩm Toàn Chương đã đến. Cố Chiếu thấy sắp đến 5 giờ thì đi vào toilet thay quần áo — chiếc váy màu xanh đẹp thì có đẹp nhưng quá bất tiện, bởi vậy lúc đi làm cô vẫn ăn mặc như thường ngày.
Thay quần áo xong cô xấu hổ không dám để người khác nhìn thấy, đi đường có chút lén lút, che che giấu giấu. Một đường ra cửa giống như ăn trộm, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Cô vừa bước nhanh về phía tàu điện ngầm vừa lấy di động trong túi ra, phát hiện là Thẩm Quyết Tinh gọi đến.
“A… Alo?”
“Cậu đang ở viện dưỡng lão à?”
“Tôi, tôi tan làm rồi.”
Thẩm Quyết Tinh bên kia khựng lại, lạnh nhạt nói: “Cậu chạy cũng nhanh thật đấy.”
Không biết vì sao Cố Chiếu sinh ra một ảo giác mình là nhân viên trốn về sớm bị ông chủ bắt gặp.
Cô rụt cổ, nói: “Tôi… hôm nay vừa lúc có hẹn đi ăn cơm với bạn.”
“Ừ, vậy thôi.” Thẩm Quyết Tinh nói, “Vừa lúc tôi đang ở trong viện dưỡng lão chỗ cậu, vốn định tiện đường chở cậu về. Cậu đã có hẹn trước nên cũng không còn cách nào khác.”
“Xin lỗi…”
Thật ra chuyện này không cần phải xin lỗi, nhưng Cố Chiếu vẫn luôn rất coi trọng thiện ý của người khác. Nếu thiện ý trao đi không thành, cô sẽ cảm thấy mình phụ lòng tốt của người ta, từ đó sinh ra cảm giác áy náy có lỗi.
Nhưng Thẩm Quyết Tinh nghe được lời này lại thấy cô khách sáo đến mức khó chịu.
“Có gì mà phải xin lỗi? Tiện đường thôi, cũng không phải tôi đặc biệt đến đón cậu.” Giọng anh vốn đã có hơi lạnh lùng, lần này còn trực tiếp hạ giọng xuống, “Cứ vậy đi, cúp máy đây.”
Cố Chiếu dừng bước chân, mím môi liếc nhìn điện thoại bị ngắt máy, có chút mờ mịt, không biết mình lại nói sai chỗ nào.
Điểm hẹn với Thẩm Toàn Chương nằm ở trung tâm thành phố, Cố Chiếu đổi mấy chuyến tàu điện ngầm, đến 6 giờ rưỡi rốt cuộc cũng đến được nơi đối phương phát định vị tới.
Đó là một nhà hàng tư nhân trên tầng 36 của một tòa cao ốc chọc trời, thoạt nhìn rất có phong cách, rõ ràng bên trong có rất nhiều người nhưng lại có vẻ yên ắng lạ thường, ngay cả nhân viên phục vụ cũng giống như đang hạ thấp giọng nói chuyện.
Cố Chiếu báo tên, được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi bên cửa sổ, nơi đó đã có một người ngồi sẵn.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông đang nhìn ra cửa sổ quay đầu lại, lộ ra gương mặt anh tuấn chững chạc. Tuy đã gần đến độ tuổi bất hoặc nhưng anh ta bảo dưỡng rất tốt, ngoại trừ khí chất ổn trọng lắng đọng lại theo năm tháng, trên người anh ta không có chút bóng dáng nào của tuổi 40.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Cố Chiếu sinh ra một cảm giác đã từng quen biết rất mãnh liệt, đặc biệt là đôi lông mày của người kia, mắt như sao xa, mày như gươm sắc…
Thật sự, thật sự rất giống Thẩm Quyết Tinh.
Trên đời không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, đúng không?
Cố Chiếu cảm thấy quá vô lý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng, nhất là khi xem xét lại những thứ xảy ra dạo gần đây.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô ngồi xuống bàn, bởi vì ánh mắt đánh giá của cô quá trắng trợn, Thẩm Toàn Chương ở đối diện lộ ra một nụ cười thâm sâu, nhưng đối phương còn chưa mở miệng cô đã hỏi một câu mà Thẩm Toàn Chương không ngờ tới.
“Xin hỏi… anh có biết Thẩm Quyết Tinh không?”
Thẩm Toàn Chương hơi nhướn mày.
Cố Chiếu nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống.
Thôi xong, đến động tác nhướn mày cũng giống nhau như đúc.
Thương Minh Viễn vốn hẹn Tống Giảo Mộng đi bàn bạc cho lần hợp tác tiếp theo, đột nhiên một vị đối tác ba ba khác lại gọi cậu ta qua ăn cơm, cậu ta không thể từ chối, không còn cách nào khác đành phải gọi cho Thẩm Quyết Tinh, nói anh đi gặp Tống Giảo Mộng một lần.
Thứ nhất, dù sao Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh cũng là bạn học cũ, hai người nói chuyện sẽ càng suôn sẻ; thứ hai, đơn hàng lần này của Thiên Hằng tốt xấu gì cũng là nhờ Tống Giảo Mộng dắt mối bọn họ mới thuận lợi nhận được, Thẩm Quyết Tinh là ông chủ cũng nên mời người ta ăn bữa cơm mới phải; thứ ba… cậu ta nhìn ra Tống Giảo Mộng có ý với Thẩm Quyết Tinh, cũng muốn thử tác hợp thành toàn cho hai người. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Địa chỉ.” Khi Thẩm Quyết Tinh nhận được điện thoại của Thương Minh Viễn, vừa lúc anh đang trên đường từ viện dưỡng lão quay về công ty, nghe vậy cũng không nói nhiều, sảng khoái tiếp việc.
Thương Minh Viễn báo một cái địa chỉ, là một kiến trúc nổi tiếng ở thành phố S, xung quanh có rất nhiều cao ốc thương mại, rất nhiều công ty tài chính Châu Á cũng đặt trụ sở chính tại đây.
Thẩm Quyết Tinh nhăn mày: “Sao lại chọn địa điểm này?”
Nếu anh nhớ không lầm, công ty đầu tư mạo hiểm của Thẩm Toàn Chương cũng ở trong tòa nhà đó.
“Là cô Tống chọn, có lẽ vì gần với công ty cô ấy.”
Thẩm Quyết Tinh nhớ lại, hình như Thiên Hằng thật sự nằm ở gần đó, anh nói: “Biết rồi, bây giờ tôi qua đó, chắc sẽ bị kẹt xe, cậu nhắn với cô ấy một tiếng, đại khái tôi sẽ đến muộn chút.”
“Ok.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Quyết Tinh quay đầu xe, lái về phía trung tâm thành phố.
Đúng như anh nghĩ, trên đường kẹt xe rất ác liệt, vốn đoạn đường này chỉ cần nửa giờ mà anh phải mất hơn một tiếng mới đến nơi.
Khi đứng bên dưới nhà hàng, anh vừa định gọi điện đến Tống Giảo Mộng thì đối phương ở quán cà phê bên cạnh đã nhìn thấy anh, bước ra gọi tên anh.
“Đã lâu không gặp.” Tống Giảo Mộng uốn tóc gợn sóng, mặc vest trắng và quần ống rộng cùng màu, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Thấy cô chủ động vươn tay, Thẩm Quyết Tinh cũng lịch sự bắt lấy rồi nhanh chóng buông ra.
“Đã lâu không gặp.”
Tống Giảo Mộng khá quen thuộc với nơi này, cô ấy dẫn Thẩm Quyết Tinh một đường đi vào thang máy đến tầng 36. Trước khi ra khỏi thang máy còn giới thiệu những món đặc sắc ở nhà hàng bọn họ sắp đến.
“Các món hải sản ở nhà hàng này rất ngon, cá đù vàng, tôm hùm, óc vòi voi, cậu đều có thể thử một lần.”
Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhăn lại thật rõ, cơ thể anh bắt đầu ngứa ngáy.
“Cô Tống, cô tới rồi, xin mời vào trong.” Nhân viên phục vụ ở cửa dường như rất quen thuộc với Tống Giảo Mộng, vừa thấy cô ấy đã không thèm kiểm tra lịch hẹn trước, trực tiếp dẫn bọn họ đi vào.
Tối thứ sáu nhà hàng chật kín chỗ, chỉ có vài cái bàn bên cửa sổ, đều đã được người khác đặt trước từ sớm.
Thẩm Quyết Tinh gửi một tin nhắn cho Thương Minh Viễn, nói với cậu ta mình đã gặp Tống Giảo Mộng, vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy Thẩm Toàn Chương ngồi bên cửa sổ mỉm cười nói chuyện với người ta.
Dù đã lường trước tình huống này nhưng khi thật sự chạm mặt Thẩm Toàn Chương, trong lòng Thẩm Quyết Tinh vẫn thở dài một hơi.
Anh bỏ lại Tống Giảo Mộng, có hơi không tình nguyện mà đi về phía bàn Thẩm Toàn Chương bên kia: “Xin lỗi, tôi đi chào hỏi một cái.”
Vốn người ở đối diện Thẩm Toàn Chương bị một tấm bình phong che khuất, Thẩm Quyết Tinh không nhìn thấy rõ, nhưng càng đến gần, bóng dáng người kia dần dần lộ ra sau tấm bình phong, mái tóc dài đó, chiếc váy đó… Không cần biết có hoang đường cỡ nào, mọi thứ đều đang nói cho Thẩm Quyết Tinh biết người đang ăn cơm với anh trai mình là ai.
Một đôi nam nữ, nếu không qua lại vì công việc, cũng không có quan hệ huyết thống, ngoại trừ hẹn hò, chắc sẽ không có khả năng nào khác khiến bọn họ dùng bữa với nhau đâu nhỉ? Chung quy cũng không thấy Thẩm Toàn Chương muốn đầu tư vào viện dưỡng lão.
Nhưng… Cố Chiếu, Thẩm Toàn Chương, hẹn hò?
Tách ba từ này ra, anh biết, nhưng gộp chúng lại với nhau, anh khó mà lý giải nổi.
Chỉ bước vài bước mà đầu óc Thẩm Quyết Tinh đã nghiêng trời lệch đất, nhưng khi đến chỗ hai người bọn họ, anh vẫn rất bình tĩnh mở miệng.
“Thật trùng hợp, anh trai.” Thẩm Quyết Tinh khéo léo chào hỏi người anh cùng cha khác mẹ của mình, “Em vẫn đang băn khoăn không biết có phải gặp anh hay không, không ngờ lại gặp được anh thật.”
Anh lại nhìn về phía Cố Chiếu ở bên cạnh, liếc mắt nhìn chiếc váy trên người cô, nói: “Cũng thật trùng hợp, Cố Chiếu.”
Cố Chiếu ngẩng đầu, cứng đờ mà nhìn anh, cô cũng bị chấn động không kém anh là bao.
Nghiêm túc mà nói, trùng hợp cũng là một dạng xác suất, nhưng khi những việc trùng hợp với xác suất một phần triệu đồng thời hội tụ trong cùng một ngày, Cố Chiếu cảm thấy đó không nên gọi là “trùng hợp” nữa, phải là “kỳ tích” mới đúng.
Nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh bước đến, người anh trai Thẩm Toàn Chương này dường như rất vui vẻ: “Vừa rồi bọn anh còn đang nói về em.”
Thẩm Quyết Tinh tò mò: “Ồ? Nói em chuyện gì?”
Thẩm Toàn Chương mỉm cười liếc mắt nhìn Cố Chiếu ở đối diện, đến nhìn cô cũng không dám nhìn anh ta: “Nói là thật trùng hợp quá, đi xem mắt lại có thể gặp được anh trai của bạn học cũ.”