Cố Chiếu đứng sau lưng đám đông, nhìn Thẩm Quyết Tinh trước mặt, có hơi phản ứng không kịp.

Tại sao Thẩm Quyết Tinh lại ở đây? Anh cũng tham gia cải tạo sao? Ơ, chẳng lẽ Khoa học kỹ thuật Ngân Phong kia là công ty của bọn họ?

Lúc trước quả thật Cố Chiếu đã nghe viện trưởng Phương nói qua, lần cải tạo này là để bổ sung các phương tiện thông minh, lắp đặt thiết bị hồng ngoại, cửa cảm biến từ và các nút khẩn cấp gì gì đó, nhưng cô hoàn toàn không ngờ là công ty Thẩm Quyết Tinh trúng thầu.

Quả nhiên Thẩm Quyết Tinh rất lợi hại, còn trẻ thế mà đã sáng lập công ty, còn đảm nhận một hạng mục lớn như vậy…

“Đang nghĩ gì đó?"

Cố Chiếu hồi thần, phát hiện Thẩm Quyết Tinh đã rời khỏi đội ngũ, đang bước sóng vai bên cô.

Cô quét mắt nhìn những người phía trước, thấy không ai chú ý đến bọn họ, nhỏ giọng nói: “Nghĩ đến hôm… hôm đó cậu hỏi tên viện dưỡng lão chỗ tôi.”

“À,” Thẩm Quyết Tinh thẳng thắn nói, “Ngày đó vừa có kết quả trúng thầu, nhớ ra viện dưỡng lão của cậu cũng ở khu vực này, có khả năng gặp lại nên tôi hỏi thử xem.”

“Vậy tại sao…” Cố Chiếu vốn muốn hỏi tại sao anh không nói với cô, nhưng vừa nói ra ba chữ đã thấy lời này hình như quá hiển nhiên, nên cô không nói nói tiếp nữa.

Nhưng Thẩm Quyết Tinh đã nghe ra những lời còn dang dở: “Quên mất.”

Cố Chiếu sửng sốt: “Quên mất?”

“Ừ, quên mất.”

Quả thực đây không phải chuyện gì lớn, quên cũng là bình thường thôi.

Vẻ mặt Thẩm Quyết Tinh tự nhiên, không có vẻ gì là giả vờ, Cố Chiếu không hề nghi ngờ câu trả lời của anh.

Đi đến ngã rẽ, một người rẽ phải, một người đi thẳng, không chung đường nữa. Trước khi tách ra, Thẩm Quyết Tinh nói với Cố Chiếu, thứ bảy này anh sẽ lái xe đến đón cô và bà cụ Lý.

Địa điểm ăn cơm thật ra cũng không xa khu dân cư Cố Chiếu bao nhiêu, đi qua đi lại chỉ mất mười phút, nếu chỉ có một mình Cố Chiếu, cô tuyệt đối không muốn làm phiền Thẩm Quyết Tinh, nhưng có thêm một bà cụ Lý thì khác. Thời tiết ngày càng nóng, người cao tuổi ít đi bộ một chút sẽ tốt hơn.

“Vậy làm phiền cậu.” Cố Chiếu nói.

“Không có chi.” Thẩm Quyết Tinh nói xong quay lưng đi về phía đám đông.

Cố Chiếu nhìn bóng lưng anh trong chốc lát, sau đó cũng xoay người đi vào văn phòng.

Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, vẫn luôn mỉm cười, có vẻ như anh rất hài lòng vì nhận được hạng mục lần này.

Mãi đến một tiếng sau Phương Tú Bình mới quay lại văn phòng, vừa ngồi xuống đã uống ừng ực hết nửa ly nước. Cố Chiếu cũng từ lời bà ấy mới biết trong số những người vừa nãy có rất nhiều lãnh đạo.

Cố Chiếu: “Bọn họ đi hết rồi à?"

Phương Tú Bình: “Đi rồi, đi đến viện dưỡng lão kế tiếp.”

Cố Chiếu: “Vâng.”

Phương Tú Bình nhìn nhìn cô, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi nãy, bà ấy hỏi: “Tiểu Chiếu, con có quen biết với Thẩm tổng của Ngân Phong à? Cô có nhìn thấy hai người nói chuyện.”

Lâm Mẫn Thanh đã đến ngân hàng làm nghiệp vụ từ sáng sớm, không có ở đây, lúc này trong văn phòng chỉ có hai người là Cố Chiếu và Phương Tú Bình. Cố Chiếu không biết nói dối, thấy đối phương để ý cô cũng nói thẳng ra quan hệ giữa mình và Thẩm Quyết Tinh.

“Là cậu ta à?” Phương Tú Bình rất ngạc nhiên, “Sao đẹp… Sao trùng hợp quá vậy.”

Lúc tổ chức tiệc tối Đoan Ngọ, Thẩm Quyết Tinh đã giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa con người đều là động vật trực quan, hiện giờ Phương Tú Bình đã hoàn toàn quên đi lời nhận xét “Đàn ông là xấu nhất” của mình, rất có hảo cảm với bạn học cũ này của Cố Chiếu.

“Vậy người ta kết hôn chưa? Có bạn gái không?” Bà ấy khó dằn nổi sự quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Thẩm Quyết Tinh.

“Chưa kết hôn, bạn gái thì… chắc cũng sắp có rồi.” Cố Chiếu nghĩ đến mấy chuyện bát quái Sở Viên Nguyên kể với cô lúc họp lớp. Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh, hai người thật sự rất xứng đôi.

Phương Tú Bình tiếc hận thay cô: “Cậu ấy có đối tượng rồi à?”

“Vâng.”

“Haizz, đáng tiếc. Cô còn đang thấy cậu ấy và con rất xứng đôi.”

Cố Chiếu sửa lại phiếu định mức, nghe vậy cũng chỉ cười cười. Ở lâu trong viện dưỡng lão, xương cốt của cô sắp nhẹ đi ba phần, ở lâu thêm chút nữa phỏng chừng cả người sẽ bay lâng lâng trên trời không xuống được. Chuyện này không khỏi làm cô nhớ tới một câu “danh ngôn” thịnh hành trên mạng nhiều năm trước  — “ở trong đây ai cũng tài giỏi, nói chuyện lại dễ nghe, tôi siêu thích nơi này”*.

*trong một video phỏng vấn tù nhân ở Nam Ninh, Trung Quốc, phóng viên hỏi tù nhân thích ở nhà hay ở trong tù hơn, anh ta trả lời “ở nhà nhàm chán không có bạn bè không có bạn gái, còn ở trong đây mọi người đều tài giỏi, ăn nói dễ nghe, tôi siêu thích ở đây”, video viral thành meme nổi tiếng

Qua đó có thể thấy được tầm quan trọng của việc nói chuyện dễ nghe.

Là người mai mối, cô Hiểu Quyên rất quan tâm đến tiến triển giữa Cố Chiếu và con trai của cháu ngoại gái, giữa giờ ăn trưa bà ấy và lão tỷ muội còn đặc biệt chạy tới nhà ăn tìm Cố Chiếu, hỏi cô đã chuẩn bị cho buổi hẹn hò đến đâu rồi.

“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Chẳng lẽ bây giờ còn có trào lưu phải trao đổi quà tặng ngay lần đầu gặp mặt sao?

Đối mặt với dáng vẻ ngây ngốc của Cố Chiếu, Phùng Hiểu Quyên quả thực hận rèn sắt không thành thép: “Không lẽ cháu định đi mang bộ dạng này đi hẹn hò?”

Cố Chiếu cúi đầu nhìn xuống quần áo mình, quần tây màu kaki, áo sơ mi trắng ngắn tay, có vấn đề gì sao?

“Năm xưa bà đi hẹn hò với ông lão nhà bà cũng mặc giống cháu.” Cô Hiểu Quyên ngày thường luôn gọi cô là “Bé Ngoan, Bé Ngoan”, nhưng đến lúc cần độc miệng thì bà ấy sẽ không kiêng nể gì.

“Đừng gấp, coi chừng huyết áp. Bé Ngoan không hiểu thì chúng ta từ từ dạy con bé.” Dương Trân Châu ở bên cạnh bình tĩnh nói.

Dương Trân Châu năm nay 75 tuổi, nhỏ hơn Phùng Hiểu Quyên một chút, hai người ở chung phòng nên mối quan hệ cũng rất tốt. Bởi vì khuôn mặt tròn trịa, thân hình còn tròn trịa hơn, trông rất hiền hậu chất phác, mọi người trong viện dưỡng lão đều gọi bà ấy là “Bà Béo”.

Hai người thương lượng đủ trò trước mặt Cố Chiếu, căn bản không cho cô cơ hội chen lời.

“Chắc phải đi làm tóc một chút nhỉ?”

“Cũng phải mua một cái váy.”

“Tháo mắt kính ra thì sao?”

“Còn phải trang điểm…”

Chờ Cố Chiếu ăn cơm xong, hai người cũng đã bàn bạc hết.

“Tan làm cháu khoan hẵn về, đứng ở cửa chờ hai bà.” Phùng Hiểu Quyên nói.

Cố Chiếu không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng tính cách cô vốn luôn ngoan ngoãn, cũng không dám hỏi nhiều đã gật đầu đồng ý.

Trong thời gian quản lý phong tỏa, viện dưỡng lão đã thực hiện chế độ công tác 757, bây giờ dỡ bỏ phong tỏa thì đổi về 855 như cũ. Cố Chiếu 5 giờ tan làm, nghe lời mà đứng chờ ở cổng lớn, một lúc lâu sau, hai bà cụ nắm tay nhau bước ra.

“Đã xin phép rồi, đi thôi, bà đưa cháu đi mua đồ.” Phùng Hiểu Quyên một tay nắm chặt lấy Cố Chiếu kéo cô đi ra ngoài.

Thiện Từ Gia Viên nằm ở một khu tương đối phồn hoa trong thành phố cũ này, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, tuy nhỏ nhỏ cũ cũ nhưng rất có phong vị cổ xưa, nhìn chung vẫn sẽ đào được kha khá đồ tốt.

“Cái này thế nào?” Dương Trân Châu ướm thử một chiếc sườn xám màu tím nhạt lên người Cố Chiếu, khoa tay múa chân.

“Chụp hoạ báo quảng cáo à?” Phùng Hiểu Quyên phản đối không chút nghĩ ngợi.

“Còn cái này?” Dương Trân Châu lại đổi sang một chiếc váy họa tiết bông nhí khác.

“Xấu.”

“Cái này?”

“Quê mùa.”

“…Cái này thì sao?”

“Tự nhìn xem có thấy đẹp không?”

“Vậy bà đi mà chọn ra hai chiếc mình thấy đẹp đi!”

Cố Chiếu cứ đứng yên như hình nộm, chưa kịp nói lời nào thì hai bà lão đã sắp cãi nhau.

Dù sao cũng chỉ cãi vã một hai câu rồi làm lành ngay. Cố Chiếu nhìn mãi thành quen, đứng quan sát quần áo trưng bày trong tiệm, không có ý định lắm lời.

Trên tường treo rất nhiều quần áo, đa số là trang phục mùa hè, nhưng cũng có một số quần áo mùa thu. Cố Chiếu tùy ý lướt nhìn, bỗng nhiên bị một cái váy thu hút.

Chiếc váy kia màu ô-liu rất xinh xắn, dây vai là hai sợi xích kim loại đính ngọc trai, váy dài qua đầu gối, phong cách mang theo nét phong tình ưu nhã mà lười nhác của nước Pháp.

“Người đẹp thích cái đó thì để tôi lấy xuống cho cô xem nhé?” Vừa nói xong, nữ nhân viên bán hàng đã dùng cây sào lấy chiếc váy xuống cho Cố Chiếu.

Váy này hoàn toàn không phải phong cách thường ngày của Cố Chiếu, cô chỉ thấy nó đẹp mắt nên mới nhìn lâu một chút, không có ý muốn mua. Nhưng chủ cửa hàng đã đưa đến trước mặt, không cầm lấy cho người ta cô cũng thấy ngại .

“Bé Ngoan, cháu thích phong cách này sao?” Hai bà lão cũng thò qua xem.

“Màu này tôn da, cháu mặc vào chắc sẽ rất xinh đẹp, mau thử xem.”

Cố Chiếu bị thúc giục đẩy mạnh vào phòng thử đồ, sau đó cô phải vất vả một hồi mới nhét được mình vào trong cái váy. Không vì lí do nào khác, eo và mông quá chật, cô còn hoài nghi váy này có phải size XS hay không.

Xấu hổ mà kéo kéo lớp vải quanh eo, cô cố gắng làm cho nó lỏng ra một chút, Cố Chiếu cẩn thận mở rèm bước ra khỏi phòng thử đồ.

“Có vẻ như không hợp với cháu…” Đời này cô chưa từng mặc qua quần áo nào ôm sát eo như vậy.

Phùng Hiểu Quyên tiến lên ôm lấy khuôn mặt cô, cưng chiều mà xoa xoa: “Có gì không hợp, bà nhìn thấy rất hợp. Cháu mặc cái váy này cực kì xinh đẹp…” Bà ấy vỗ eo Cố Chiếu một cái, “Thẳng eo lên.” Lại đánh vào mông cô, “Ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, đi hai bước!”

Cố Chiếu như một người máy nhận mệnh lệnh, không dám cãi lại nửa câu, lập tức đi tới đi lui trong cửa hàng quần áo nhỏ.

Màu ô liu rất tôn da, dây vai ngọc trai lại mang một khí chất dịu dàng, không phải phong cách xưa giờ của Cố Chiếu nhưng quả thật rất hợp với cô.

Chiếc váy xanh nhỏ này được ba người trong cửa hàng nhất trí khen ngợi, chờ Cố Chiếu thay quần áo bước ra thì cô Hiểu Quyên trả tiền mặt mua chiếc váy.

Cố Chiếu làm sao chịu để bà ấy trả tiền, nhanh chóng bảo chủ cửa hàng mở điện thoại di động, trả lại tiền cho Phùng Hiểu Quyên, kết quả cô còn chưa kịp mở mã QR đã bị hai bà lão lôi đi.

Sau đó ba người lại vào tiệm giày, tiệm trang điểm, tiệm mắt kính, suốt một đường bởi vì phải đề phòng hai người lại trả tiền cho mình, ngược lại Cố Chiếu không còn sức lực để ý xem rốt cuộc mình mua cái gì.

Dạo đến 6 giờ nhiều, Cố Chiếu vừa kiệt sức vừa đói bụng, đề nghị đến quán ăn bên cạnh để ăn cơm tối. Ba người gọi một ít sủi cảo chiên, tiểu long bao, mì trộn, chưa đến một trăm tệ, Cố Chiếu trả hóa đơn.

Ăn cơm xong Cố Chiếu xách theo túi lớn túi nhỏ, tưởng rằng hôm nay đã xong, dự định đưa hai bà lão về viện dưỡng lão rồi sẽ ngồi tàu điện ngầm về nhà.

“Trở về? Ai nói với cháu đã xong rồi?” Phùng Hiểu Quyên ghét bỏ mà liếc nhìn tóc mái cô tự cắt, “Điểm đến tiếp theo, tiệm cắt tóc.” ( truyện trên app T𝕪T )

Tiệm cắt tóc A Tinh mà hai bà lão dẫn Cố Chiếu đến cách viện dưỡng không xa, chỉ hơn 100m, nhiều người già thích làm đẹp trong viện cũng thường đến đây làm tóc. Bà chủ là một dì hơn 50 tuổi, mở tiệm trên con đường này hơn 20 năm, thỉnh thoảng có dẫn dắt đồ đệ nhưng phần lớn thời gian chỉ có mình bà ấy bận trước bận sau.

“Có yêu cầu gì không?” A Tinh quấn một cái yếm quanh cổ Cố Chiếu, hỏi hai vị lớn tuổi ngồi bên cạnh cô.

Cô Hiểu Quyên nói muốn trẻ trung một chút, Bà Béo lại nói muốn đáng yêu một chút. A Tinh nhìn Cố Chiếu trong gương, hỏi cô thì sao, Cố Chiếu cười gượng nói thế nào cũng được.

“Vậy tôi sẽ cắt cho cô tóc mái thưa, uốn xoăn phần đuôi tóc, lại cắt thêm một lớp ở hai bên trán, như vậy lúc buộc lên trông sẽ rất đẹp.”

A Tinh vẻ ngoài trông lạnh lùng hung dữ nhưng tay nghề lại rất tinh tế, chỉnh sửa cắt cắt gần hai tiếng mới xong mái tóc của Cố Chiếu.

Cố Chiếu nhìn thời gian, thấy đã hơn chín giờ, lại nhìn đến hai bà lão lớn tuổi đang đợi cô, bọn họ buồn ngủ đến mức dựa vào nhau thiếp đi rồi.

Sau khi thanh toán tiền, Cố Chiếu đánh thức bọn họ: “Cô Hiểu Quyên, Bà Béo, đã xong rồi.”

Hai người mê mê mang mang mở mắt ra liền thấy Cố Chiếu đang cúi xuống nhìn chằm chằm bọn họ mà mỉm cười. Tay nghề của sư phụ A Tinh quả nhiên lợi hại, chỉ khác ở phần tóc mái mà dường như cả người đã thay đổi.

“Bé Ngoan thật xinh đẹp.” Dương Trân Châu véo gò má Cố Chiếu.

Phùng Hiểu Quyên một phen gạt ra, sờ sờ mái tóc dài mượt của Cố Chiếu, nói: “Con bé vốn dĩ đã rất xinh đẹp.”

Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Quyết Tinh đến khu dân cư Cố Chiếu bọn họ trước nửa tiếng. Chờ ở dưới lầu chưa được mười phút đã nhìn thấy bà cụ Lý được một bóng dáng yểu điệu đỡ đi ra khỏi cầu thang.

Thẩm Quyết Tinh vốn tưởng đó là cháu gái nào đó của bà cụ Lý nên không để ý, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn khách hàng, nhưng bóng lưng kia chặt chẽ chiếm cứ đầu óc, khiến anh cảm thấy quen thuộc lạ thường. Vì vậy anh ngẩng đầu liếc nhìn, lần này cẩn thận nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng khiếp sợ phát hiện ra đó là Cố Chiếu.

Đến khi Cố Chiếu ngồi vào ghế phụ anh vẫn chưa thu lại ánh mắt.

Cố Chiếu vốn đã không tự tin, bị anh nhìn đến mức hoài nghi có phải mình đã trang điểm sai ở chỗ nào đó.

Cô khẩn trương vén một bên tóc ra sau tai, tay cũng không biết nên đặt xuống như thế nào: “Sao … sao vậy?"

Trên vành tai nhỏ có một chiếc khuyên ngọc trai nhỏ không kém, khuyên tai tinh xảo tản ra một quầng sáng vàng dịu nhẹ ấm áp, càng tôn lên làn da trong trẻo tinh tế của Cố Chiếu. Mắt kính đổi thành kính áp tròng, trên mặt cô trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, son môi không còn là màu đỏ thẫm không phù hợp mà đã đổi sang màu trà sữa nhu hòa.

Nếu nói lần trước đi họp lớp, Cố Chiếu cố gắng quá mức trông chẳng ra làm sao, thì lần này có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, thêm một chút duyên dáng, bớt một chút nhạt nhẽo.

“Sao cậu lại ăn mặc trang trọng như vậy?” Thẩm Quyết Tinh thu ánh mắt lại, mắt nhìn về phía trước, tay khởi động xe, tranh thủ lúc xe nổ máy mà hít vào một hơi thật sâu.

Cố Chiếu bẻ bẻ đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: “Mấy bà cụ trong viện dưỡng lão mua váy cho tôi, ngày thường cũng không có cơ hội mặc nên muốn lấy ra mặc nhiều một chút…”

Cô cũng không thể nói mình chỉ là muốn luyện tay một chút, hơn nữa tiêu hơn 500 tệ mua váy mà chỉ mặc có một lần thì quá lãng phí. Sau này đến những dịp quan trọng trong mùa hè, nếu có thể cô hy vọng lần nào cũng được mặc chiếc váy này, cho đến khi không còn mặc được nữa mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play