Ước chừng vật tư chất đầy một cái xe tải, tất cả đều được đóng kín trong những thùng carton. La Trạm cầm một cái thùng chưa dỡ ngay bên cạnh lên ước lượng thử, ít nhất cũng phải mười cân (5kg).
“Cái này vận chuyển thế nào đây?” Phòng quản lý bất động sản chỉ có hai chiếc xe đẩy để vận chuyển, chất hết cỡ cũng chỉ mang được vật tư của một tòa nhà, mà toàn bộ khu dân cư có hơn 80 tòa nhà, cái xa nhất cũng cách cổng bốn năm trăm mét, nếu toàn bộ đều vận chuyển bằng sức người thì chắc chắn sẽ mệt chết mất.
Quản lý Vương tiếp nhận vật tư từ tài xế trên xe, nói: “Những chỗ ở gần thì mọi người dùng xe đẩy nhỏ vận chuyển, những chỗ xa để tôi, Tiểu Thẩm và Trương Nhã lấy ô tô ra chở đi. Đại La cậu đừng có lười biếng đấy, mau nhanh cái chân lên!”
La Trạm thè lưỡi: “Tới đây tới đây!”
“Số lượng chỉ càng nhiều hơn chứ không ít.”
Chủ nhiệm Thạch lớn tuổi, eo cũng không được tốt nên những công việc đòi thể lực này đành để lại cho người trẻ tuổi, bà ấy chỉ đứng một bên làm công tác đếm số lượng và thống kê. Người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh bà ấy trạc ngoài ba mươi, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng cánh sen, là thư ký Châu của Tổ dân phố.
“Tôi đã nói với quản lý Vương về khoảng đồ bổ sung, sẽ mang đi phân phát cho những người già trên 70 tuổi trong khu dân cư với những hộ gia đình tương đối đông người.” Chủ nhiệm Thạch nói.
“Được, tự mọi người sắp xếp cho ổn thỏa là được.” Thư ký Châu nói.
Trong lúc nói chuyện, phía xa có hai chiếc xe ô tô chạy tới, một chiếc SUV màu trắng và một chiếc nhỏ hơn màu đỏ. Sau khi lão Trần chỉ huy hai chiếc xe đậu lại, mở cốp xe ra, tắt máy, Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu bước xuống chiếc màu trắng, Trương Nhã bước xuống khỏi chiếc xe màu đỏ.
Thẩm Quyết Tinh không nhiều lời, vén tay áo đi đến bốc hàng hóa. Cố Chiếu cũng muốn hỗ trợ, đi vào trong xe vận tải đưa tay ra, nhưng đợi một hồi lâu cũng không có ai chuyển thùng hàng cho cô.
“Cô gái nhỏ tránh sang bên cạnh đi, cận thận bị đè trúng đấy.” Bác tài xế nói giọng địa phương, ý bảo Cố Chiếu tránh qua một bên.
Cố Chiếu muốn nói, mặc dù cẳng tay cẳng chân mình trông hơi yếu ớt thật nhưng vẫn có sức, kết quả là cô còn chưa nói đã bị Thẩm Quyết Tinh nắm cánh tay lôi kéo sang một bên.
“Đừng ngáng đường.”
Cố Chiếu mím môi, thật sự không dám động.
Trương Nhã thu hết tất cả vào trong mắt, cười nói: “Ui chao, Tiểu Thẩm đây là đau lòng cho em đó. Nhìn vết thương trên đầu gối của em đi, còn chưa lành hẳn, sao có thể mang vác đồ nặng được?”
Cố Chiếu xấu hổ mà cười cười, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Quyết Tinh, nội tâm cô ngàn vạn lần cầu nguyện người bên kia đừng nghe thấy.
Nếu cho cô thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không cam chịu làm một cặp yêu đương với Thẩm Quyết Tinh nữa. Quá dày vò.
Sau khi dỡ lô vật tư đầu tiên, La Trạm và lão Trần kéo một chiếc xe đẩy đưa chúng đi giao cho cư dân. Cố Chiếu thấy vật tư chất thành một đống cao trên xe đẩy, sợ bị ngã, cô liền qua đỡ ở phía sau La Trạm.
“Cảm ơn chị.” La Trạm thò đầu ra từ phía sau đống hàng, cười đến cong đôi mắt.
Hai người bắt đầu từ khu cư dân gần cổng nhất, bấm chuông cửa lần lượt kêu mọi người xuống dưới lấy, phát xong rồi lại quay về kéo thêm một đám nữa.
La Trạm kéo hết ba lần đã ướt đẫm mồ hôi, không ngừng kéo vạt áo thun lên lau mồ hôi, không ngừng than nóng.
“Thật sự muốn cắt tóc quá, cái đầu xoăn tít này của em giống như cái mũ len vậy, nóng nực muốn điên. Không biết khu dân cư chúng ta có thợ Tony* nào không, cạo cho em cái đầu đinh cũng được, em không khó tính đâu.”
(*) Thợ Tony là một cái tên phổ biến của các thợ làm tóc trên Internet.
Cố Chiếu ở phía sau ra sức đẩy, cũng đổ mồ hôi không ít, thở hổn hển nói: “Nếu em không khó tính… thật ra chị có thể thử.”
La Trạm lập tức dừng chân, giật mình quay đầu lại: “Chị biết cắt tóc à?”
Cố Chiếu cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút: “Biết.” Cô gật đầu, “Chị thường cắt tóc cho cụ già trong viện dưỡng lão.”
Người cao tuổi có yêu cầu tương đối thấp về kiểu tóc, đẹp chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng vẫn là muốn cắt cho gọn gàng. Nhuộm tóc đen, cắt tỉa một chút, những việc đó Cố Chiếu vẫn làm được.
“Thật tốt quá, vậy chiều nay em đến, chị cắt tóc cho em nhá?” Giống như giải quyết xong nan đề xoắn xuýt bấy lâu, bước chân của La Trạm trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.
“À… Em có dụng cụ cắt tóc không?”
“Chuyện nhỏ, em vào trong nhóm hỏi, hơn hai trăm người, em không tin mình không gom đủ một bộ đồ cắt tóc.”
Kể từ khi lúc phong tỏa tới nay, trong khu dân cư đã bắt đầu xuất hiện kiểu lấy vật đổi vật. Dùng chanh đổi chuối, dùng men nở đổi coca, nhà ai thiếu chày cán bột, lồng hấp gì đó thì nhắn hỏi trong nhóm một tiếng cũng có thể mượn được.
Quả nhiên, La Trạm liên tục rống lên trong nhóm chat, nhanh chóng thu thập đủ một bộ kéo và dao cạo điện. Nhiều người trong nhóm chat vừa nghe Cố Chiếu biết cắt tóc, sôi nổi dò hỏi liệu mình có thể đến cắt một chút không.
Một cái là cắt, hai cái cũng là cắt, đương nhiên Cố Chiếu sẽ không từ chối. Sau khi phát lên, quản lý Vương tổ chức cho hai vị có kinh nghiệm cắt tóc trong khu dân cư, mỗi người trấn thủ một phương, triển khai hoạt động “Cắt tóc tình nghĩa”.
Thời gian ấn định là 1 giờ trưa, ăn cơm xong Cố Chiếu liền bận bịu xách theo dụng cụ và ghế đẩu ra ngoài sân thượng.
Mới vừa dọn quầy hàng thì khách hàng đã đến.
“He he, chị, em đến rồi đây.” La Trạm gãi đầu ngồi xuống cái ghế đẩu, “Chị cứ cạo hết cho em là được, em phát ngán cái đầu xù này rồi.”
Cố Chiếu giũ giũ cái khăn trải bàn dùng một lần kiếm được trong nhà, quấn quanh người La Trạm, muốn xác nhận lại lần nữa: “Thực sự muốn cạo hết à?”
“Đúng vậy, cạo hết đi.”
Cuối cùng Cố Chiếu vẫn để lại cho cậu ấy một đoạn dài 5mm, không cạo sát da đầu.
Cậu ấy phủi phủi đầu đứng dậy, cầm lấy điện thoại soi hình tượng mới của mình, sau đó bật một ngón tay cái với Cố Chiếu: “Cảm ơn chị!”
Sau La Trạm lại lục tục có thêm vài người đến tìm cô cắt tóc, tất cả đều là đàn ông.
Cắt một hơi bảy tám cái đầu, Cố Chiếu đấm đấm vào thắt lưng nhức mỏi vì đứng lâu, vừa định nghĩ xem có nên quay lại uống chút nước rồi tiếp tục hay không thì có người đưa qua một ly trà lạnh.
Cố Chiếu nhìn Thẩm Quyết Tinh, nhận lấy chiếc ly từ tay anh.
“Cảm ơn.”
Cô kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng uống mấy hớp thật to, sau đó trả lại chiếc ly trống không cho anh.
“Có thấy nóng không?” Thẩm Quyết Tinh không rời đi ngay.
“Không sao.” Quầy cắt tóc của cô nằm dưới bóng râm, ánh nắng không chiếu đến, ngoại trừ đeo khẩu trang có hơi ngột ngạt thì cũng không nóng lắm.
Lúc này, một ông lão ngập ngừng bước đến: “Ở đây có cắt tóc miễn phí đúng không?”
“Đúng vậy, ông ngồi đi ạ…”
Cố Chiếu nói chuyện với ông ấy thì không để ý đến Thẩm Quyết Tinh nữa, chờ khi cô nhận ra thì anh đã đi mất rồi.
Lại cắt thêm năm sáu cái đầu, mặt trời dần lặn về phía tây, nhuộm đường chân trời thành một màu đỏ cam. Hai thợ Tony trong nhóm đang chuẩn bị dọn dẹp quầy, Cố Chiếu giũ giũ tấm vải nhựa, cũng dự định quay vào nhà.
“Tan làm rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Cố Chiếu ngẩn người quay đầu lại.
Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn tấm vải nhựa trong lòng cô: "Cậu còn cắt nữa không?"
Phải một lúc sau Cố Chiếu mới phản ứng kịp, vội giũ tấm vải nhựa ra, nói: “Cắt, cắt chứ!”
Là đơn hàng cuối cùng của hôm đó, Cố Chiếu cắt cực kỳ có tâm. Lúc cạo hai bên thái dương gần như là nín thở, sợ sơ xuất một cái cạo hỏng mất tóc của Thẩm Quyết Tinh.
“Không ngờ cậu cũng có nhiều kỹ…”
“Cậu đừng nói chuyện.”
Cố Chiếu khẩn trương không thôi, toàn bộ tâm trí đều đặt vào đôi tay, hoàn toàn xuất phát từ bản năng mà trả lời Thẩm Quyết Tinh, cô thậm chí còn không biết mình đã nói gì.
“…”
Thẩm Quyết Tinh ngậm miệng lại không quấy rầy cô nữa.
Sau khoảng mười phút, Cố Chiếu đứng thẳng người, thở hắt ra: “Xong rồi.” Cô cởi tấm vải nhựa quấn quanh cổ Thẩm Quyết Tinh, “Nếu cậu thấy không thích thì đến tìm hai thợ cắt tóc kia chỉnh lại cho cậu một chút, dù gì tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp ...”
Thẩm Quyết Tinh phủi cổ áo dính tóc, khom lưng cầm ghế đẩu lên, không thèm liếc mắt nhìn đến tóc của mình cái nào đã nói: “Đi thôi, vào nhà.”
Vừa bước vào trong nhà, Thẩm Quyết Tinh để Cố Chiếu đi tắm trước, còn mình thì nấu cơm.
Cố Chiếu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, lúc đứng sấy tóc trước gương cô phát hiện tóc mái đã hơi dài, che khuất tầm mắt.
Vừa đúng lúc có dụng cụ, cô bèn cầm kéo cắt tỉa tóc mái của mình.
Sau khi phủi hết tóc đã cắt, rửa sạch dụng cụ cắt tóc, Cố Chiếu bước ra khỏi phòng tắm, cũng vừa lúc Thẩm Quyết Tinh đặt món ăn cuối cùng lên bàn.
Anh lơ đãng liếc nhìn Cố Chiếu một cái, tầm mắt lại rơi xuống bàn ăn, không bao lâu sau lại liếc nhìn cô cái nữa.
“Cậu cắt tóc à?”
Cố Chiếu khảy khảy tóc mái của mình: “Cắt tóc mái thôi.”
Lúc này cô không mang mắt kính, tóc mái lại ngắn, để lộ mắt và mũi, toàn bộ khí chất trên người như khác hẳn đi, trông rất có tinh thần.
“Khá được.” Thẩm Quyết Tinh nói.
Hành lá, khoai tây, hành tây, cà rốt, bắp cải, thịt chế biến sẵn, hai vắt mì, một túi gạo, còn có một chai dầu ăn nhỏ. Cơm nước xong, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh ngồi xổm trên mặt đất phân loại đồ ăn trong thùng, cái gì trữ trong tủ thì cất vào tủ, cái gì cần trữ trong tủ lạnh thì cất vào tủ lạnh.
“Hơi nhiều hành lá, cậu có muốn trồng tụi nó không?” Cố Chiếu hỏi.
Động tác của Thẩm Quyết Tinh khựng lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Trồng?”
Cố Chiếu cầm lấy một cọng hành, chỉ chỉ ra sân thượng: “Thì… trồng lên hành sẽ không dễ bị hỏng.”
Thẩm Quyết Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Vậy cậu trồng đi.”
Cố Chiếu cầm hành đi ra bên ngoài, trước tiên xới cho bùn đất khô cứng trong máng hơi xốp một chút, sau đó cô cắm hành lá vào, cuối cùng là tưới thêm ít nước.
Trước đây, máng hoa này dùng để trồng quả nho và quả hồng, còn trồng cả ớt, sau đó ông nội cô mất, bà nội cố gắng tiếp tục chăm sóc nhưng không thể nắm bắt được mấu chốt, chỉ đành trơ mắt nhìn chúng nó khô héo đi từng ngày.
Bây giờ tuy có hơi đơn bạc nhưng cũng xem như đã khôi phục lại chút phong thái trước đây.
Cố Chiếu đứng trước máng hoa, nhìn những cọng hành lá mảnh khảnh, trong lòng dịu lại.
Bỗng nhiên cách vách có tiếng mở cửa. Cố Chiếu kinh ngạc nhìn vọng qua, bởi vì có bức tường cao chắn ngang nên cô không nhìn thấy gì cả.
Cách vách là nhà của bà cụ Lý, mấy ngày nay không có tin tức gì từ bà cụ Lý, chẳng lẽ… bọn họ đã về rồi sao?
Cố Chiếu chạy vào trong nhà, rồi vội vã chạy ra ngoài cửa.
“Cậu đi đâu đấy?” Thẩm Quyết Tinh ở sau lưng hỏi cô.
“Đối diện! Hình như ông bà đã quay về rồi.”
Cô thay giày, đeo khẩu trang, đi vài bước tới cánh cửa nhà đối diện, bấm chuông cửa.
Không bao lâu, phía sau cánh cửa có động tĩnh, Lý Quế Hương mở cửa ra. Chỉ mới vài ngày mà bà ấy đã ốm đi rất nhiều, trông không có tinh thần gì cả.
Cố Chiếu nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ màu trắng cài trên tóc bà, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Bà đang chuẩn bị mở cửa sổ cho thông gió trong nhà rồi qua tìm cháu, không ngờ cháu lại đến nhanh như vậy.” Lý Quế Hương bước sang một bên đón Cố Chiếu vào nhà, “Vào đi vào đi, vào nhà ngồi trò chuyện với bà.”
Cố Chiếu quay đầu lại nhìn cánh cửa đang khép hờ của nhà mình, nói: “Bà ơi, bà… bà đợi cháu vài phút, cháu về mang Điềm Điềm qua trả cho bà.”
Cô kiên cường chống đỡ bước về nhà, chậm rãi áp lưng vào cánh cửa, thở dài thườn thượt.
“Sao về nhanh vậy?” Thẩm Quyết Tinh ngẩng đầu nhìn cô, thấy Cố Chiếu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà, dáng vẻ thất hồn lạc phách, hốc mắt càng ngày càng đỏ.
Anh đứng dậy khỏi mặt đất, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Chiếu hơi ngước mắt lên một chút, một giọt nước mắt không khống chế được chảy xuống.
“Ông… đi rồi.”
Trong nháy mắt, giọt nước mắt đã chảy vào trong khẩu trang, trái tim Thẩm Quyết Tinh như bị đông cứng, ngay lập tức lòng anh thắt lại.