Mỗi cậu bé đều có một giấc mơ anh hùng thuở nhỏ. Trước khi Thẩm Quyết Tinh biết đọc chữ, anh rất thích xem những bộ truyện tranh linh tinh như《Tây Du Ký 》và 《 Thủy Hử Truyện 》 , lăn qua lộn lại, xem đến mức trang giấy muốn cong lên. Đến khi anh lớn hơn một chút, nhận được mặt chữ rồi thì bắt đầu đọc tiểu thuyết võ hiệp thuần chữ. Kim, Cổ, Lương, Ôn đọc không sót cái nào.
Sau này bước vào cấp hai, việc học bắt đầu nặng nề, những cuốn sách ngoại khóa này đã chuyển hết thành tài liệu phụ đạo thật dày. Đến tận bây giờ Thẩm Quyết Tinh vẫn còn nhớ, cuốn tiểu thuyết võ hiệp cuối cùng mình đọc là hệ liệt《 Tứ đại danh bộ 》của Ôn Thụy An, vốn tưởng rồi sẽ có thời gian rảnh đọc cho xong, ai ngờ trì hoãn rồi lại trì hoãn, hoãn đến mười mấy năm cũng chưa mở nó ra lần nữa.
Trong vô số những chuyện xưa kia, ngoại trừ nhân vật anh hùng, mấy chiêu thức võ công làm người ta hoa mắt thì những loại kì hoa dị thảo cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Thẩm Quyết Tinh vốn nghĩ những thứ đó đều là bịa đặt, cái gì mà tình hoa, đoạn trường thảo, thất tinh hải đường, tất cả đều không hề tồn tại trên đời này, mãi cho đến năm ngoái, anh bắt gặp một chậu hoa sơn trà được chăm sóc tỉ mỉ ở nhà một đối tác.
Khách hàng cũng là một fan hâm mộ của Kim Dung, thấy anh đứng trước cây hoa sơn trà hồi lâu thì mang vẻ mặt tự hào đến giới thiệu với anh: “Chậu hoa này là tôi dưỡng từ lúc giâm cành đến nay, dưỡng hơn chục năm rồi, năm nào cũng nở hoa. Chắc cậu biết 《 Thiên Long Bát Bộ 》 mà đúng không? Trong đó có một loại hoa sơn trà tên là Trảo Phá Mỹ Nhân Kiểm*, chính là nó đó.”
(*): dịch nghĩa ra là “mỹ nhân bị cào rách mặt” mang tính hình tượng, ám chỉ loại hoa sơn trà cánh trắng mà có điểm một tia đỏ nhỏ như sợi tơ.
Cây hoa sơn trà của vị khách này tuy đã dưỡng hơn mười năm nhưng chỉ cao hơn một thước, được trồng trong một chiếc chậu gốm cổ màu đỏ đơn giản mà tao nhã, càng nhìn càng thấy giống một nàng mỹ nhân thẹn thùng e ấp.
Những cánh hoa trắng muốt tinh tế tầng tầng lớp lớp nở rộ, bên trên cánh hoa có điểm xuyết một đường tơ đỏ cực mảnh, hoặc là một đốm đỏ nho nhỏ, thoạt nhìn thật xứng với danh, hệt như mỹ nhân không cẩn thận bị chim anh vũ làm xước gò má.
Sau đó đối tác thấy anh có hứng thú, lại nói thêm vài lời, nói với anh rằng tên ban đầu của loài hoa này không phải là Trảo Phá Mỹ Nhân Kiểm, mà là Quải Tuyến Hằng Nga Thải, là một trong những chủng hoa sơn trà Hằng Nga Thải*.
(*) Hằng Nga Thải là tên một chủng hoa sơn trà truyền thống quý ở Giang Tô và Chiết Giang, có màu trắng, hồng hoặc đỏ, cả hình dáng và màu sắc đều tinh tế, nhẹ nhàng tao nhã như Hằng Nga giáng trần. Trong đó dòng hoa cánh trắng có tia đỏ được gọi riêng là Quải Tuyến Hằng Nga Thải, “quải tuyến” là sợi dây vắt ngang qua.
Khách hàng: “Cậu tưởng mỹ nhân này là mỹ nhân bình thường sao? Người ta là tiên nữ đó!”
“Hoa?”
Thẩm Quyết Tinh quay đầu lại, thấy Cố Chiếu vẫn đang mê mang, anh ngoắc ngoắc tay gọi cô sang.
Cố Chiếu đi vòng qua mảnh vỡ trên mặt đất, bước hai bước về phía anh.
Thẩm Quyết Tinh giơ tay lên, Cố Chiếu nhắm mắt lại theo bản năng, ngay sau đó đầu ngón tay lành lạnh vén tóc mái cô lên, dừng ở trên trán cô.
“Giống hoa sơn trà.”
Lông mi Cố Chiếu run rẩy, cô hơi hé mắt ra, bàn tay Thẩm Quyết Tinh chặn mất tầm nhìn của cô, khiến cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể phân biệt bằng âm thanh, hình như anh đang cười.
Hoa sơn trà?
Tại sao lại là hoa sơn trà?
Cố Chiếu không thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, cũng không có nghiên cứu về thực vật, Thẩm Quyết Tinh nói cô giống hoa sơn trà, cô hoàn toàn không tìm ra manh mối.
Trong lúc suy tư, trán cô bị cốc nhẹ một cái. Cố Chiếu kinh ngạc sờ cái trán, còn chưa kịp hỏi sao anh lại cốc đầu mình, Thẩm Quyết Tinh đã mở miệng trước cô một bước.
Khóe môi anh cong lên: “Phạt cậu làm vỡ rượu của tôi.”
Cố Chiếu ngơ ngác nhìn anh, trên trán nóng rát nhưng không phải vì đau.
“Tôi hóng gió một lát, cậu vào nhà trước đi.” Thẩm Quyết Tinh lại đề nghị Cố Chiếu vào trong nhà.
Lần này Cố Chiếu không do dự nữa mà gật đầu, hơi luống cuống tay chân quay lưng đi vào trong.
Bước qua cửa, cô không nhịn được mà chạm vào chỗ mới vừa bị Thẩm Quyết Tinh chạm vào, lòng thầm lẩm bẩm: “Người khác uống rượu xong thì tính tình sẽ trở nên bạo dạn, tại sao đến lượt Thẩm Quyết Tinh lại trở nên dịu dàng hơn vậy nhỉ? Thậm chí anh còn mỉm cười nhiều hơn, cười lên trông rất rung động.”
Cô bước khập khiễng về phòng, cầm điện thoại di động lên tra thử “Ý nghĩa của hoa sơn trà” — khiêm tốn, thận trọng, kiên trì, dễ thương, tình yêu đích thực, khơi gợi đam mê, mị lực ghê gớm.
Chẳng lẽ… Cố Chiếu có hơi do dự, những phẩm chất này, mấy cái sau nghĩ thế nào cũng không chút liên quan gì đến cô, mấy cái trước, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mỗi “thận trọng” và “kiên trì” là hơi giống cô một chút.
Chẳng lẽ Thẩm Quyết Tinh nhìn ra cô bày nhiều trò như vậy chỉ để làm vỡ rượu của anh nên mới nói cô “thận trọng” sao? Hay là, anh cảm thấy cô thích anh nhiều năm như vậy, xứng đáng được khen một câu “nghị lực”?
Cố Chiếu suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra nổi tại sao mình lại là “hoa sơn trà”, nhưng bây giờ bảo cô đi hỏi Thẩm Quyết Tinh thì cô không dám, đành phải tự cào xé lòng mình, trằn trọc cả đêm, ngay cả trong mơ cũng toàn là cây sơn trà mọc khắp núi đồi. ( truyện trên app T𝕪T )
Tỉnh rượu rồi thì xóa sạch dấu vết, sang ngày hôm sau, cho dù là chuyện bình rượu vỡ nát hay là đóa hoa sơn trà khó hiểu trong miệng Thẩm Quyết Tinh, cả hai người không một ai nhắc lại.
Thẩm Quyết Tinh lấy lại tinh thần chú tâm lao vào công việc tình nguyện lẫn nghiệp vụ ở công ty. Một Thẩm Quyết Tinh sa sút tinh thần và chán nản khi ấy dường như chỉ là ảo giác của Cố Chiếu mà thôi.
Chân của Cố Chiếu tĩnh dưỡng hai ngày đã tiêu sưng, kết vẩy, dù thoạt nhìn vẫn bầm tím một mảng nhưng lúc cử động đã không còn trở ngại nữa . Vốn cô muốn tiếp tục làm tình nguyện viên thay cho Thẩm Quyết Tinh nhưng lại bị mọi người nhất trí phản đối.
Quản lý Vương: “Hai ngày tới cháu nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, hiện giờ thời tiết nóng nực, mặc quần áo bảo hộ rất khó chịu, đừng để miệng vết thương bị bí mà xảy ra chuyện.”
Trương Nhã: “Đúng đó đúng đó, em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, có bạn trai ở đây em thì còn lo gì nữa.”
La Trạm: “Hình như hôm nay sẽ phân phát vật tư. Chị Tiểu Chiếu, mặc dù em rất nhớ chị nhưng chị nên để anh Tinh làm chuyện này đi, anh ấy khỏe lắm.”
Thẩm Quyết Tinh: “Ừ.”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm chữ “Ừ” kia, lông mày nhíu lại.
Vừa bước ra cửa phòng, cô thấy Thẩm Quyết Tinh đang gác máy tính trên đùi, một tay chống lên tay vịn sofa, nghiêng đầu, đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, cô tưởng đối phương đang xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, đi qua nói thẳng: “Lát nữa để tôi đi phát vật tư là được, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Có lẽ khoảng hai tháng nữa kỹ sư Trác chưa quay lại được…”
Giọng nam trẻ tuổi trong máy tính chợt dừng lại, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên có hơi vi diệu.
Thẩm Quyết Tinh nhướn mày ngẩng đầu, nhìn Cố Chiếu nói: “Tôi đang họp video.”
Kỹ sư Trác hôn mê hai ngày, cuối cùng đến hôm qua cũng tỉnh lại khiến mọi người đều nhẹ nhõm thở phào. Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao nữa, vấn đề còn lại cứ chậm rãi tĩnh dưỡng là được.
Tính cách của kỹ sư Trác vốn rất nghiêm túc có trách nhiệm, mới vừa tỉnh lại đã gọi điện thoại cho Thẩm Quyết Tinh giải thích công việc. Ông ấy yêu cầu Thẩm Quyết Tinh nhất định phải tìm người theo sát công việc của mình, còn nói mình sẽ mau chóng dưỡng thương thật tốt để quay lại làm việc, dặn Thẩm Quyết Tinh đừng quá lo lắng. Vừa nghe những lời này, đến Thẩm Quyết Tinh tự xưng là cuồng ma công việc cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành dặn dò đối phương trước tiên đừng nghĩ những chuyện này, an tâm dưỡng thương là trên hết.
Cuộc họp video hôm nay chủ yếu là để thảo luận về những việc trong tay kỹ sư Trác, ngoại trừ Thẩm Quyết Tinh và Thương Minh Viễn ra thì còn có tất cả nhân viên nòng cốt lẫn cao tầng của Khoa học kỹ thuật Ngân Phong.
Chữ “Ừ” lúc nãy là do pop-up nhóm WeChat nhảy ra trong lúc mở họp, Thẩm Quyết Tinh nhín chút thời gian ra để trả lời. Lúc đánh chữ, mặt anh vô cảm, hoàn toàn không để những người ở đối diện phát hiện ra.
“Mở họp?” Cố Chiếu sững sờ trong chốc lát, ý thức được mình đã gây rắc rối, hoang mang rối rít xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi!!” Nói xong liền xoay người chạy trốn vào phòng ngủ như con thỏ bị giật mình.
Thẩm Quyết Tinh nhìn bóng dáng cô biến mất ở hành lang thì khẽ thở dài, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trên màn hình máy laptop, khuôn mặt của mọi người đủ loại biểu cảm, có người vẫn duy trì bình tĩnh, có người không nén nổi bát quái, bắt đầu lén hỏi thăm tình hình.
Kỹ sư Lâm: “Đây thật sự chỉ là bạn học nữ bình thường thôi à?”
Lâm Lập là kỹ sư trẻ tuổi nhất trong công ty Thẩm Quyết Tinh, năm trước mới tốt nghiệp thạc sĩ, lúc trước vẫn luôn đi theo kỹ sư Trác, ngoại trừ kỹ sư Trác ra anh ta là người hiểu biết rõ nhất tiến trình của những hạng mục đó, lần này kỹ sư Trác xảy ra chuyện, những việc trong tay ông ấy cũng chủ yếu chuyển giao cho anh ta.
Thương Minh Viễn: “Cá nhân tôi xác nhận cô ấy chỉ là bạn học nữ.”
Kỹ sư Lâm: “Thật sao? Tôi không tin.”
Kỹ sư Lâm: “Có bạn học nữ nào lại nói ‘Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi là được’ không? Ông tôi ơi, bọn họ đã thành gia đình nhỏ rồi kìa! Thư ký Thương, mười phút nữa tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Thương Minh Viễn: “Chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ đi hỏi thăm. Anh cũng đừng kích động như vậy, nói không chừng người ta còn thấy chướng mắt Tinh Tinh nhà chúng ta.”
Kỹ sư Lâm: “Cậu nói gì chứ? Tinh Tinh nhà chúng ta tốt như vậy sao cô ấy lại chướng mắt? Tuy sắc mặt có hơi khó ưa, tính cách xấu một chút, thiếu nhẫn nại nhưng người ta đẹp trai!”
“Lâm Lập, anh có đang nghe tôi nói không?” Giọng Thẩm Quyết Tinh phát ra trong loa chợt trầm xuống.
Lâm Lập đang lén lút bát quái với Thương Minh Viễn bị điểm danh thì giật mình, nháy mắt ngồi thẳng lưng như học sinh làm việc riêng bị giáo viên gọi tên.
“Nghe, có nghe!”
Cố Chiếu đưa lỗ tai ra lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không thấy tiếng nói chuyện mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Quyết Tinh đang rót nước trong bếp, vừa quay đầu đã thấy cô đi ra, anh giơ cổ tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Vật tư đến chưa?”
Điềm Điềm vây quanh chân anh, toàn thân nghiêng ngả sang một bên cọ cọ vào cẳng chân anh.
Con mèo béo này dường như cũng là một đứa nhan khống, dạo gần đây quan hệ của nó với Thẩm Quyết Tinh càng ngày càng thân thiết, thậm chí ban đêm còn ngủ bên nhau. Ban đầu Cố Chiếu sợ nó quấy rầy giấc ngủ của Thẩm Quyết Tinh, đến tối cô nhốt nó trong phòng ngủ, kết quả là nó không ngừng kêu gào khiến mọi người ngủ không ngon giấc. Cuối cùng vẫn là Thẩm Quyết Tinh hy sinh thân mình, để nó ngủ phía trên đầu anh mới chịu im lặng.
“Đến rồi, đang ở cổng khu dân cư.” Cố Chiếu đi ra cửa thay giày.
Mấy khu dân cư xung quanh bị quản lý phong tỏa ngày càng nhiều, việc mua đồ ăn trên mạng cũng ngày càng khó hơn. Phần lớn trấn Hà Lam toàn là chung cư cũ, người già trong khu dân cư chiếm tỉ lệ rất lớn. Hầu hết bọn họ không có điện thoại di động, không biết mua đồ online, có lẽ con cái cũng bị phong tỏa trong nhà, nước xa không cứu được lửa gần.
Xét thấy khó khăn thực tế của cư dân, chính quyền thị trấn đã quyết định mua một lô vật tư, phân phát cho ủy ban khu dân cư, sau đó lại phân phát xuống cho khu dân cư.
Quản lý Vương mới vừa thông báo trong nhóm chat, xe vật tư đã tới cổng, gọi tình nguyện viên đến tập hợp dưới cổng.
“Tôi sẽ đi với cậu.” Thẩm Quyết Tinh tiến lên đổi giày với Cố Chiếu.
Cố Chiếu vốn muốn khuyên anh ở nhà nghỉ ngơi, nhưng thấy dáng vẻ anh đã hạ quyết tâm, đành nuốt lại những lời định nói.
Hai người mang khẩu trang vào, một trước một sau bước ra khỏi cửa. Thẩm Quyết Tinh thân cao chân dài, bước chân cũng rộng, trên đùi Cố Chiếu còn có vết thương, vóc dáng lại nhỏ nhắn, đi được một đoạn cô đã tuột lại phía sau anh một khoảng khá xa.
Trong lúc vô thức Thẩm Quyết Tinh quay đầu lại nhìn, thấy Cố Chiếu đang bị mình bỏ lại sau lưng một quãng thì lập tức dừng bước chân.
“Cậu cứ đi trước đi.” Cố Chiếu nghĩ mình di chuyển chậm nên cứ bước từ từ là được. Còn Thẩm Quyết Tinh đi được nhanh nên đi trước cũng không có gì đáng trách. Bước chân của hai người không nhất quán, mỗi người có cách đi của riêng mình, không cần thiết phải nhân nhượng nhau.
Nhưng nghe cô nói xong, Thẩm Quyết Tinh không những không tiếp tục đi lên trước mà ngược lại còn bước hai bước về phía cô.
“Tôi chờ cậu.” Đợi khi Cố Chiếu bước đến trước mặt mình, anh nhẹ nhàng nói rồi lại bước tới một bước.
Lần này anh đi rất chậm, chậm đến mức Cố Chiếu cũng có thể dễ dàng sánh bước bên anh.