Anh đưa Thượng Quan Hiểu Tuệ đến khách sạn như cô mong muốn. Trước khi xuống xe, Trương Tuấn Kiệt nhanh chóng nắm lấy tay cô khẩn trương nói
'' Chúng ta ... nói chuyện đi''
Cô vùng ra, ngại ngùng chạy đi mất
'' Có ... có gì thì nói sau đi''
Thượng Quan Hiểu Tuệ nhớ đến cảnh tượng hôm đó trong đầu ong ong cả lên. Còn màn tỏ tình của anh nữa, thật là xấu hổ quá đi
Cô không có giận gì anh, vì mọi chuyện đều là do cô hiểu nhầm. Không những vậy, anh còn giúp ông anh trai ngốc kia của cô rất nhiều việc
Nhưng mà bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh thì cô lại không thể nào bình tĩnh. Nhất là khi vô tình thấy đôi môi mỏng, yết hầu nam tính, lồng ngực tinh tráng, vóc dáng khoẻ mạnh ... cả cơ thể liền rạo rực
Oa!!! Thượng Quan Hiểu Tuệ, mày tỉnh táo lại đi
Đến phòng, đang định đóng cửa thì có bàn tay từ đâu thò vào ngăn cản làm cô sợ hãi thốt lên
'' Ôi má ơi!''
Trương Tuấn Kiệt bất chấp cô đang không muốn nghe mà chui vào trong. Thượng Quan Hiểu Tuệ trợn tròn mắt, môi nhỏ lắp bắp
'' Anh ... anh sao lại vào đây?''
'' Chúng ta nói chuyện đi''
'' Không nói, anh mau ra ngoài đi'' - Cô muốn đuổi người
'' Anh không đi'' - Trương Tuấn Kiệt nhất quyết không chịu đi ra ngoài
Cô vì anh không phối hợp mà tức giận cắn môi, nhanh chóng chạy đến đặt tay lên lồng ngực rắn chắc vì đã đuổi theo cô đến tận phòng mà giờ đây đập liên hồi. Thượng Quan Hiểu Tuệ dùng hết sức lực có được mà đẩy, nhưng anh giống như pho tượng, làm cách nào cũng không lung lay
Cô thật sự tức muốn chết, gương mặt đỏ ửng vì gắng hết sức đan xen phẫn nộ. Dùng vũ lực không được, cô buông tay rồi đứng đó thở hồng hộc
Trương Tuấn Kiệt vươn nhẹ đầu lưỡi liếm cánh môi để tiếp thêm dũng khí rồi nói
'' Anh muốn nói chuyện''
Thượng Quan Hiểu Tuệ thở dài, cô chống hai tay lên hông, hoàn toàn không quan tâm hình tượng thục nữ mà lúc này như biến thành bà thím đang tranh giành thức ăn với người khác ngoài chợ
Cô chỉ tay ra cửa chính, hùng hổ nói
'' Anh ra ngoài cho em, có biết hành động đang làm chính là xâm nhập gia cứ bất hợp pháp không?''
'' Cho anh 5 phút, chỉ cần 5 phút là được''
'' Anh lập tức ra ngoài, 5 phút cũng không được!!!''
Cô và anh nói lớn, không chú ý đến bây giờ họ đang đứng giằng co ở lối ra vào, điều quan trọng là cửa vẫn chưa được đóng kín
Vài vị khách đi ngang qua liên tục cười cợt bàn tán
'' Nhìn như thế kia mà chỉ được có 5 phút liền ra?''
'' Đúng đó''
Thượng Quan Hiểu Tuệ ngẫm nghĩ lại lời họ vừa nói đồng thời cũng nghĩ đến những gì anh và cô đã nói, cảm thấy đúng là có chút gì đó rất ám muội. Đặc biệt là họ lại đang ở khách sạn, nên nó càng thêm nhạy cảm
Da mặt cô mỏng không chịu được ánh mắt soi mói của quá nhiều người, nhanh chóng thét lên
'' Các người đừng có nói bậy!!!''
Sau đó đóng sầm cửa lại
Thượng Quan tiểu thư thở hồng hộc, luồng tay vào mái tóc mềm mượt gãi gãi vài cái rồi muốn đi vào phòng nghỉ ngơi, xoay lưng đã thấy anh đứng cách cô không xa
'' Á!!!''
Cô thét lên đầy sợ hãi rồi nhanh chóng đặt tay lên lồng ngực, xoa xoa trái tim sắp rơi ra ngoài
Chết tiệt, quên mất lúc nãy trước khi đóng cửa quên đuổi anh đi
Trương đeo bám vẫn cứ câu nói cũ
"" Anh có chuyện muốn nói""
"" Không nghe, cũng không muốn nghe, em đã nói là anh mau về đi, sao lại mặt dày như vậy?""
"" Chỉ cần em nghe anh nói xong, anh sẽ đi ngay""
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT