Con mẹ nó chứ, tên cầm thú kia gặm muốn nát cổ cô luôn rồi. Thế đ*o này thì che chắn thế nào được?
Không lẽ phải dùng băng gạt quấn kín cổ, vờ như bản thân đã bị tai nạn giao thông nên mới thành ra bộ dạng thế này?
Sao về nhà được đây?
Cô nghĩ ngợi mãi mà chẳng biết nên làm gì. Thở dài vệ sinh cá nhân rồi định bụng sẽ ở khách sạn vài tuần để cho cơ thể khoẻ hẳn, không thì ít nhất cũng phải khiến cho dấu vết mờ ám này biến mất mới có thể về nhà
Nhìn bộ quần áo của phụ nữ được xếp ngay ngắn trên tủ nhỏ đối diện gương, Thượng Quan Hiểu Tuệ nhíu mày khinh khỉnh cười
- Xem như anh vẫn còn chút lương tâm
Cô thay quần áo rồi đi ra ngoài, kết quả vừa đến phòng khách đã thấy anh ung dung ngồi trên sofa bắt chéo chân, cầm trên tay chiếc ipad
Trương Tuấn Kiệt nhìn thấy cô bước xuống không tự chủ được mà mỉm cười, anh đến bên cạnh dìu cô ra ghế. Nhìn cứ như tên thái giám đang cố sức nịnh nọt chủ tử
Thượng Quan Hiểu Tuệ đang định lén chuồn đi thì bị bắt lại, khó tránh trong lòng sẽ không thầm mắng vài câu tục tĩu
- Chết tiệt, sao anh ấy lại ở nhà chứ?
'' Ừ, cái đó ... sao anh không đi làm'' - cô thăm dò
Trương Tuấn Kiệt cười đến sáng lạn, đưa cho cô bữa sáng rồi trả lời
'' Đêm hôm qua vừa mới mặn nồng mà sáng lại đi làm, sợ em mất mát'' - bàn tay anh không quên xoa xoa đầu cô
Mất cái đầu anh đó, không đi làm thì bà đây làm sao trốn đi được?
Hiểu Tuệ gượng cong môi lộ ra nụ cười méo xệch
'' Em có nên cảm ơn anh vì suy nghĩ chu đáo không?''
'' Chăm soc em là điều nên làm mà, không cần cảm ơn đâu'' - Giám đốc Trương cười cười
Nhìn điệu bộ này của anh càng khiến cho cô điên tiết. Bà đây móc mỉa rõ ràng như mặt trời ban trưa, anh cố ý nghĩ sai có đúng không hả???
Thượng Quan Hiểu Tuệ không nói gì nữa, ngồi yên mà dùng bữa. Ngủ đến tận trưa mới dậy cho nên bụng cô đang kêu gào, cơ thể lại nhức mỏi vì những gì tên cầm thú này làm đêm qua
'' Em ăn xong chúng ta cùng đi mua đồ nhé'' - anh nói
'' Đồ gì?''
'' Một ít đồ dùng cá nhân, quần áo giày dép và những thứ em thích''
Trước nay anh luôn chiều chuộng mua những thứ mà cô muốn. Nhưng mà Hiểu Tuệ vẫn chưa thông cho lắm, cô hỏi
'' Mua đồ dùng cá nhân làm gì, khách sạn có cả mà?''
'' Khách sạn?'' - Trương Tuấn Kiệt lặp lại - '' Sao lại nhắc đến khách sạn ở đây?''
'' Mấy ngày tới em sẽ không về nhà '' - Thượng Quan Hiểu Tuệ đem bát đũa bỏ vào sóng chén, bình thản nói ra ý định- '' Ở khách sạn''
Trương Tuấn Kiệt gương mặt đang vui vẻ có chút chau lại. Khi cô xoay người đã thấy anh đứng chắn trước mặt mình, bộ dạng như cô nợ anh một khoản tiền mà đến đời con cháu cũng không trả hết
'' Em có gì không hài lòng về nơi này cứ nói cho anh biết''
'' Nơi này tốt mà ...''
'' Vậy tại sao không ở mà lại muốn đến khách sạn?'' - Anh chen ngang
Thượng Quan Hiểu Tuệ nghiên đầu - '' Mặt em cũng không dày, ở lỳ nhà của anh làm gì?''
Trương Tuấn Kiệt gật gật đầu, thời khắc này anh hận không thể bóp chết cô. Cái đồ vô lương tâm này
'' Chơi anh xong liền muốn quất ngựa truy phong?''
Nghe thấy từ "Chơi" từ miệng anh thốt ra, cô súyt chút còn tưởng bản thân nghe nhầm, lắp bắp nói
"" Anh ... sao anh lại nói ra cái từ hư hỏng như vậy? Im đi""
"" Hư hỏng? Chỉ có vậy đã bị em nói là hư hỏng?""
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT