Tinh thần Lâm Vãn hoảng hốt, đầu óc choáng váng, nàng dựa vào lồng ngực rộng lớn của sư phụ, hé đôi môi mềm mại, miệng chỉ lo cắn món đồ chơi trước mặt.
Ly Vọng ngồi bên cạnh gọi nàng rất lâu, nàng cũng chưa từng dừng lại hay nhả ra, còn đang rất thích thú chơi với nó.
Nếu như chơi vui, nàng sẽ ậm ờ lẩm bẩm một tiếng, mặc dù vẫn còn rất đau đầu, nhưng trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ thoải mái.
Nếu như không vui, nàng sẽ lộ ra răng trắng như tuyết, tức giận cắn một cái thật mạnh, nam nhân thở gấp một tiếng, mồ hôi trên trán lại rơi xuống.
Đầu Lâm Vãn rất nặng, ý thức hỗn loạn, suy nghĩ của nàng mơ mơ màng màng, mặc dù giọng nói dịu dàng dễ nghe của sư phụ cứ quanh quẩn bên tai nàng, êm tai tới mức khiến bả vai nàng khẽ run...
Nhưng thật ra vốn nàng cũng không biết hắn đang nói gì ở bên tai nàng...
Nàng mơ màng, hoàn toàn không quan tâm.
Bởi vì bây giờ nàng đang làm chuyện vui vẻ và thoải mái hơn.
Lông mi của thiếu nữ cong lên, khẽ lên xuống như cánh bướm đang rung động, cũng không biết bản thân làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, ngược lại còn lún sâu vào trong đó, hơn nữa còn vui vẻ.
Ngoài hang động bầu trời sáng trưng, ánh nắng chói chang, trong hang động thì khắp nơi đều có mùi máu tanh, ánh sáng mờ mờ, u ám giấu hết mọi thứ trong đó trong đó, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Đôi mắt Ly Vọng tối tăm u ám, gương mặt lạnh như băng như ngọc của hắn cuối cùng cũng phiếm hồng và đổ mồ hôi, cảm giác cấm dục không thể xâm phạm khẽ rút đi một chút, đổi lại là phong tình mỹ lệ.
Tay ôm nàng nổi lên gân xanh, tăng thêm một chút lực, rồi sau đó sợ sẽ khiến nàng đau, lại thả lỏng tay.
Hắn đã ở bên tai xinh xắn của nàng gọi nhiều lần, nhưng tiểu đồ đệ trong ngực hắn vẫn hôn mê mơ màng như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại còn... càng ngày càng làm càn, càng ngày càng lớn mật.
Ly Vọng khẽ mím môi mỏng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phải nắm lấy chiếc cằm đầy đặn của nàng rồi nâng mặt nàng lên, ngăn cản nàng tiếp tục làm càn.
"Nghe được sư phụ đang nói gì không?" Hắn hỏi, nhẹ nhàng lau dòng nước trong suốt ở khóe môi của nàng.
Đầu Lâm Vãn vẫn mơ màng, thậm chí còn hơi đau, nàng lắc đầu, hé mắt một nửa, chỉ nhìn thấy đôi mắt mờ hơi nước và gương mặt tuấn mỹ của sư phụ nàng.
Vài sợi tóc đen rũ xuống mặt nam nhân, giấu đi sườn mặt lạnh như băng bức người của hắn, gương mặt tái nhợt, môi mỏng dính máu, ngũ quan khiến người ta say mê... Dưới ánh sáng u ám như thế này, có một loại mỹ cảm lăng nhục mê hoặc người.
Muốn có được, muốn chiếm hữu, đây là dục vọng trắng trợn của Lâm Vãn đối với sư phụ của nàng.
Giống như muốn có được thứ nàng thích nhất.
Mà nàng muốn cái gì, sẽ trực tiếp thể hiện bằng hành động.
Huống chi bây giờ ý thức của Lâm Vãn còn chưa tỉnh táo, mơ màng lại nghĩ tới xúc cảm trong lồng ngực hắn, hơi cúi đầu, xấu xa cắn một phát.
Mà lúc này còn thấy máu, mùi máu tươi quanh quẩn ở răng môi của nàng, cũng không gay mũi, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng.
Hắn là Tiên quân thánh khiết không thể chạm tới, không nhiễm một hạt bụi trần trong mắt mọi người, linh lực thuần khiết sạch sẽ, ngay cả linh huyết cũng thế.
Bị thiếu nữ khẽ cắn, Ly Vọng xuýt xoa một tiếng.
Âm cuối của hắn run rẩy, đôi môi dường như đỏ hơn, trên mặt lộ ra vẻ khó tả, chưa bao giờ thấy vẻ chịu đựng trên gương mặt của vị Tiên quân này.
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên trong hang động âm u, nhưng nhanh chóng biến mất đột ngột, giống như bị ai đó cố tình xoá đi, trong hang động im lặng trong chớp mắt, không hề có một tiếng vang, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió bên ngoài.
Trong giây lát, lông mi của nam nhân khẽ run, thả đôi môi bị mình cắn đến chảy máu ra.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cằm cọ vào trán của cô nương, thấp giọng kêu: "Vãn Vãn nghe lời, nhả ra, sư phụ đút nước cho con uống, không phải Vãn Vãn rất khát sao?"
Vừa nghe, lực chú ý của Lâm Vãn đã bị hấp dẫn.
Đúng ha.
Nàng mông lung suy nghĩ, đúng là bây giờ miệng lưỡi nàng đã khô.
Vậy uống nước đi.
Vì thế, dưới sự dụ dỗ của sư phụ nàng, cuối cùng nàng cũng há miệng ra , sau đó lại sờ lên vòng eo tuy gầy nhưng có lực của sư phụ nàng.
Hơi thở của Ly Vọng hơi loạn, mắt phượng phiếm hồng, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tùy nàng.
Nàng còn bị thương, bị ma khí xâm nhập vào cơ thể, quả thật là lúc này khá yếu ớt, cần được che chở, hắn là sư phụ của nàng, dung túng nàng cũng không sao.
Ánh mắt Ly Vọng dịu dàng, hạ mắt nhìn tiểu đồ đệ trong lòng, rõ ràng bị nàng nhốt ở đây, linh cốt và vết thương trên người cũng do nàng gây ra, nhưng trong ánh mắt của nam nhân lại xuất hiện ý cười vui vẻ. ( truyện trên app T𝕪T )
Thiếu nữ mềm mại trong lòng, mặt của nàng cũng mềm, trắng nõn đáng yêu, lúc kề sát vào lồng ngực hắn, có hơi thở ấm áp phả ra, phất quá làn da hắn.
Đột nhiên hắn nhớ lại cảnh tượng ngày nàng vào tông môn, trở thành đồ đệ của hắn.
Khi đó, nàng chỉ là một cục nhỏ xíu, ngọc tuyết đáng yêu, sẽ ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng sư phụ, ra dáng đi với hắn làm lễ bái sư.
Mới đầu, hắn thu nàng làm đồ đệ cũng không phải do trong đầu nảy sinh ý nghĩ thu nhận đồ đệ, hắn chỉ xem đây là chuyện mà thân là Tiên quân, là tông chủ phải làm.
Nhưng ngày đó, hắn hạ mắt nhìn tiểu đồ đệ này, một người đã có thói quen cô đơn và lãnh đạm như hắn lại có suy nghĩ rằng trong kiếp sống tu hành dài đằng đẳng này, thu nhận một đồ đệ là quyết định đúng đắn.
Hắn tự mình dạy nàng, nuôi nấng nàng, dạy nàng biết chữ, dạy nàng đạo lý, dạy nàng kiếm thuật, dạy nàng tu hành tụ linh, bất tri bất giác đã trải qua hơn trăm năm.
Đã nhiều năm trôi qua, cục viên nhỏ trở thành thiếu nữ, lại càng ngày càng xấu xa lớn mật, làm càn tới mức như bây giờ.
Hạ thuốc nhốt hắn, dùng đinh Toả Hồn với hắn, thậm chí không ngờ còn đại nghịch hơn khi nói muốn song tu với hắn.
Ly Vọng dịu dàng vuốt ve mặt của thiếu nữ, nghĩ rằng quan hệ của hắn và nàng chính là thầy trò, cũng chỉ có thể là quan hệ thầy trò.
Trước kia là tình thầy trò, bây giờ cũng vậy, trăm ngàn năm sau cũng vậy.
Hắn có thể dung túng nàng mọi thứ từ đinh Toả Hồn, nhốt hắn hay vết thương trên người... Hắn xem nàng như trẻ nhỏ, sẽ không mảy may quở trách nàng.
Nhưng chỉ mỗi việc nam nữ song tu, bất kể thế nào thì hắn cũng không thể đồng ý với nàng.
Thầy trò song tu là cấm kỵ, thầy trò là đạo lữ cũng bị người đời khinh thường, vi phạm luân lý thiên đạo, nên hắn tuyệt đối sẽ không dung túng nàng vượt qua điểm mấu chốt.
"Sư phụ..." Lâu rồi chưa được uống nước, tiểu cô nương trong lòng mặc kệ, nỉ non lẩm bẩm: "Vãn Vãn khát, không phải sư phụ nói muốn đút ta uống nước sao..."
Nàng lẩm bẩm nói, lúc tay để trên da thịt trước eo nam nhân vô thức muốn đi xuống, khoé mắt Ly Vọng lướt qua đoạn cổ tay trắng nhỏ, hô hấp bị kìm hãm, kịp thời ngăn cản.
Ly Vọng hạ mắt suy nghĩ một lát, để tránh nàng lại làm loạn, dứt khoát để tay nàng quấn lên lưng mình.
Sau đó, hắn nhìn ấn đỏ trên mi tâm Lâm Vãn bị nhiễm khí đen, tay phải ngưng tụ lại một tia sáng trắng sắc bén cắt qua cổ tay.
Linh huyết ồ ạt chảy ra, hắn đặt tới bên môi nàng.
Nói là linh huyết, nhưng mà tinh khiết sạch sẽ giống như suối ngọt, Lâm Vãn uống một ngụm, nàng mê man không rõ chân tướng nhưng quả thật cảm thấy được giải khát không ít, vì thế yên lặng uống, không ồn cũng không náo loạn.
Sắc mặt Ly Vọng lại dần dần tái nhợt, ngược lại thì khí đen ở chỗ dấu đỏ giữa ấn đường Lâm Vãn đã tan đi, nụ cười bên môi hắn càng ngày càng dịu dàng, hắn hạ mắt, ánh mắt nhìn nàng khẽ rung động giống như hồ nước ngày xuân.
Hắn sửa sang lại hai bên tóc mai rối bù rồi vén chúng ra sau tai thay nàng, đôi mắt của hắn phản chiếu gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Mí mắt run rẩy vì bất an, lông mi chớp chớp, lông mày như xa xăm, hai má trắng hồng, đôi môi anh đào tươi tắn dính một ít đỏ bừng càng lộ ra nét xinh đẹp của nàng.
Da thịt mềm mại trắng nõn, ngây thơ hồn nhiên.
"Vãn Vãn còn khó chịu không." Sau đó hắn cúi đầu, tiến đến bên tai nàng hỏi nhẹ nhàng.
"Không khó chịu, sư phụ thật tốt, Vãn Vãn không khát." Linh huyết tinh lọc ma khí mà Ma Tôn rót vào cơ thể nàng, dòng khí hỗn loạn trong cơ thể nàng đã ngừng lại, cả người đầy linh lực, cảm giác đầu đau đớn như bị xé rách cũng biến mất theo.
Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Vãn vẫn mê man, giống như cực kỳ buồn ngủ, chỉ có thể miễn cưỡng nâng mí mắt lên, lại vô lực hạ xuống.
"Vậy là tốt rồi."
Giọng Ly Vọng khàn khàn, khi thu tay lại, sắc mặt còn trắng hơn tuyết, làm nổi bật lên đôi môi mỏng càng ngày càng đỏ bởi vì vết máu.
Vì tránh cho tiểu đồ đệ phát hiện, Ly Vọng thi triển thuật chữa trị, khép lại chỗ vết thương đang chảy máu kia.
Rồi sau đó, hắn ôm nàng đứng dậy, sau đó biến ra giường mềm, cẩn thận đặt cô nương lên giường mềm.
Hắn ngồi ở mép giường, thấy bên môi tiểu đồ đệ còn dính ít linh huyết của hắn, cực kỳ tự nhiên lấy tay lau.
Nhưng khi hắn lau, ngón tay trong lúc vô tình đụng trúng cánh môi của thiếu nữ.
Môi của nàng mềm như vậy sao.
Hắn giật mình, đầu ngón tay dừng trên môi thiếu nữ một lát.
"Sư phụ, người không thể đi, không thể rời khỏi đây."
Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói, đầu ngón tay Ly Vọng chạm vào trong môi nàng, ngón tay khẽ run.
"Người không thể trốn, nếu không ta sẽ tức giận." Lâm Vãn gối mặt lên mu bàn tay, giọng điệu hung dữ, mặc dù là nỉ non nhưng cũng rất chăm chú: "Nếu sư phụ chạy, Vãn Vãn sẽ giết người, sư phụ chỉ có thể là của ta, không thể rời đi."
Ly Vọng hoàn hồn cười khẽ, vẫn không coi lời nói của nàng là thật, còn dỗ dành nói: "Sư phụ sẽ không đi, Vãn Vãn ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại là có thể nhìn thấy sư phụ."
Cấm chế bị phá, Ma tộc xâm lấn, Ma Tôn xuất hiện tiếp cận đồ đệ hắn, bây giờ hắn có chuyện quan trọng cần phải giải quyết.
"Tỉnh dậy là có thể thấy sư phụ sao? Sư phụ vẫn sẽ ở đây không rời đi sao?" Nàng buồn ngủ, không mở nổi mí mắt, nhưng vẫn còn hỏi hắn, muốn hắn hứa hẹn giống như điều này rất quan trọng, buồn ngủ cũng không quên.
"Có thể." Nam nhân cười trả lời, vẫn dỗ dành: "Sẽ không rời đi."
Ly Vọng khẽ phất tay, một tia sáng vàng hiện lên, Lâm Vãn đã ngủ thiếp đi.
"Đứa bé ngoan, ngoan ngoãn ngủ một giấc."
Ly Vọng khẽ xoa đầu của nàng, thấp giọng nói.
Cuối cùng, khi âm cuối biến mất, Ly Vọng chỉnh lại quần áo bị nàng làm cho lộn xộn rời khỏi hang động.
Bị nhốt trong bóng tối nhiều ngày, vừa bước ra khỏi hang động, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến Ly Vọng hơi khó chịu mà nheo mắt lại.
Một lát sau, hắn triệu linh kiếm đến, thi triển thuật thanh khiết, vết máu vết bẩn trên quần áo biến mất trong nháy mắt, khi nhìn lại thì vẫn là trời quang trăng sáng trong mắt người ngoài, Tiên quân đứng đầu ở trên mây cao, tông chủ Thanh Vân môn không ai dám xâm phạm.
Nhưng mặc dù bên ngoài như thế, chỗ bị thiếu nữ cắn vẫn còn dấu vết.
Xúc cảm giữa môi lưỡi nàng giống như vẫn còn ở trên đó.
Ánh sáng trong mắt Ly Vọng tối lại, ngẩn ngơ ngự kiếm một hồi.