“Vãn Vãn.”

Nam nhân gần như thì thầm tên nàng, trong đôi mắt mờ ảo, trên khuôn mặt thánh thiện lạnh lùng như mộng: “Là con sao?”

Thật khó tưởng tượng, Tiên quân cao cao tại thượng lúc này lại thể hiện vẻ mặt quyến rũ như vậy.

Ngay cả đầu óc đang lân lân mê man, cảm giác có thể xỉu bất cứ lúc nào, Lâm Vãn có chút ngây người, trong thoáng chốc đã quên đi cơn đau đầu đang diễn ra.

Nàng thích thú tiến đến trước mặt sư phụ, nhịn không được đưa tay chọc vào mặt sư phụ, mịn màng có chút nóng bỏng.

Dáng vẻ của sư phụ như vậy, giống như những người được vẽ trong sách cấm mà nàng từng xem qua.

Đôi mắt đen nhánh ngấn nước, giống như hồ nước mờ mịt, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, tràn đầy dáng vẻ phóng đãng thuần khiết.

Sư phụ sao vậy, Lâm Vãn chớp chớp đôi mắt long lanh, nghĩ, rõ ràng nàng mới rời đi có một lúc thôi mà.

Sư phụ đã cô đơn sao?

Lâm Vãn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cho rằng linh lực của sư phụ nàng rối loạn dẫn đến dáng vẻ quyến rũ là do… sự rời đi ngắn ngủi của nàng nên sư phụ cô đơn.

Đúng vậy, Lâm Vãn liền suy nghĩ đến chuyện này, không chịu được cô đơn, nàng thấy mình nghĩ rất chính xác.

Vì thế, nàng rất nhanh đưa ra kết luận, quả nhiên sư phụ không có nàng không chịu được.

Nếu nàng nhốt hắn ở chỗ nàng, nàng phải chịu trách nhiệm, sau này nàng phải thường xuyên đến đây thăm sư phụ, kẻo sư phụ cô đơn vì quá nhớ nàng.

Không thể vì chuyện thăng cấp mà trở nên lạnh nhạt với sư phụ.

Đôi mắt đen nhánh của Lâm Vãn sáng lên, lúc này ánh mắt ngây thơ vô tội híp lại.

Nàng chắc chắn là như thế, cười khanh khách vui vẻ sờ mặt sư phụ.

“Sư phụ, Vãn Vãn đã về, lần này người nhất định phải thưởng cho ta, ta…”

Vừa nghĩ đến chuyện thăng cấp, cô cười càng vui vẻ, nhưng nụ cười trên môi Lâm Vãn cũng không kéo dài được lâu, giọng nói của nàng ngày càng yếu ớt, đầu càng ngày càng choáng váng.

Sau khi nam nhân đưa tay chạm lên đỉnh đầu, đầu của Lâm Vãn vẫn choáng váng, nàng không thể dùng sức, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể có một nguồn năng lượng đang chạy loạn khắp người.

Có chút khó chịu, nàng còn chưa nói muốn sư phụ thưởng cho cái gì, cả người liền xụi lơ, ngã trên mặt đất.

Sau khi nàng đến gần Ly Vọng, ý thức hỗn loạn của hắn cũng dần ổn định lại, nhất là khi mùi máu tanh nồng nặc trên người Lâm Vãn lặng lẽ xộc vào mũi hắn, da thịt toàn thân phảng phất như bị ăn mòn.

Hắn ngửi thấy mùi máu tươi trên người nàng.

Đồ đệ của hắn bị thương.

Nam nhân ngạc nhiên, đồng tử co lại.

“Lâm Vãn, con chảy máu?” Bởi vì quá lo lắng nên giọng nói không kiểm soát được, hắn lớn tiếng.

“Sư phụ, lần này người nhất định phải thưởng cho ta, nếu song tu không được thì dạy Vãn Vãn thần giao được không, ta đã nói rồi, sư phụ chỉ có thể là của ta, ta nhất định phải có được sư phụ, sư phụ không được từ chối, nếu không ta sẽ rất tức giận…”

Lâm Vãn đầu váng mắt hoa, nói ra những lời đại nghịch bất đạo không biết sợ hãi.

Đúng là Ly Vọng bị tiểu đệ tử này làm cho phát điên, dạy dỗ không được, trách mắng cũng không xong, lúc này vẫn đang bận tâm đến vết thương của nàng.

“Đừng nói nhảm, để sư phụ xem vết thương…”

“Ta không bị thương…” Lâm Vãn giải thích, nhưng hiển nhiên, giờ phút này lời giải thích của nàng vẫn còn rất yếu ớt.

Y phục màu đỏ trên người bị dính máu trở nên đỏ thẫm, thậm chí tà váy còn biến thành màu đen.

Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp cũng dính máu.

Tiểu cô nương ngày thường luôn nghịch ngợm vui vẻ đang ngã trên mặt đất, vô hồn, lời nói cũng không trọn vẹn, chỉ hé môi thở dốc yếu ớt, như cá thiếu nước, ánh mắt dần mờ đi.

“Sư phụ, ta không thấy rõ mặt của người…” Lâm Vãn cười nói, đầu càng ngày càng choáng váng, mí mắt dần dần nhắm lại.

Ly Vọng cũng biết máu trên người tiểu cô nương không phải là của nàng, chỉ riêng việc nhìn thấy cơ thể dính đầy máu của Lâm Vãn ngã trên mặt đất, cũng đủ làm cho khuôn mặt của vị Tiên quân này trở nên trắng bệch, mí mắt run rẩy.

Tiểu đồ đệ là một tay hắn nuôi lớn.

“Vãn Vãn, con đừng sợ, có sư phụ đây.”

Giọng nói Ly Vọng khàn khàn đang trấn an nàng.

Hắn muốn chạm vào nàng, kéo xiêng xích làm cả hang động như rung lên, tiếng xích sắt chói tai đột ngột vang lên.

Nhưng không có linh lực pháp lực, hắn không cách nào giải thoát.

Tiểu cô nương ngã xuống trước mặt hắn cách đó không xa, bởi vì bị sợi xích đen và đinh Toả Hồn khóa chặt, dù khoảng cách không xa nhưng hắn vẫn không thể chạm tới nàng, càng không cách nào kiểm tra được vết thương của nàng.

Lâm Vãn ngã trên mặt đất, ý thức hỗn loạn, mí mắt rũ xuống, cố gắng mở mắt ra nhưng không có cách nào mở nổi.

Nàng cảm giác rất khó chịu, có một luồng khí trong cơ thể quấy nhiễm linh mạch hỗn loạn của nàng, mặc dù đã thăng cấp đến Kim Đan kỳ, nhưng nàng vẫn không cách này khống chế được linh lực.

Nàng không thích cảm giác này.

Quả nhiên, nam nhân kia muốn làm hại nàng.

“Sư phụ… Vãn Vãn khó chịu.” Lâm Vãn ngã trên mặt đất, lông mi khẽ động, nàng thành thật bày tỏ cảm xúc của mình, vừa nỉ non vừa nũng nịu.

Nghe tiểu đồ đệ nói khó chịu, môi mỏng của Ly Vọng mím thành đường thẳng, lông mày đen nhíu chặt, vẻ mặt ửng đỏ lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt ảm đạm lại đau thương.

Sợi xích sắt màu đen bị Lâm Vãn hạ cấm chế, nếu hắn cố gắng giải thoát, sẽ bị cấm chế phản vệ, đinh Toả Hồn đâm xuyên qua hai mươi bốn linh cốt trên cơ thể hắn, linh lực hắn sử dụng cũng bị hạn chế, trừ khi…

Lông mi dài ướt át, ánh mắt dịu dàng của nam nhân nhìn thiếu nữ ngã trước mặt hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, rắc một tiếng, hắn dùng pháp lực còn sót lại mạnh mẽ phá vỡ một mảnh linh cốt vỡ vụn.

Linh cốt nối liền với máu thịt bị vỡ vụn, đôi môi dính máu của nam nhân trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy qua đuôi mắt ửng đỏ, chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống đất. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngoài mồ hôi còn có máu trên môi hắn chảy xuống.

Làn da trắng nõn của nam nhân trong suốt như nước, mồ hôi và máu trộn lẫn với nhau, đỏ trắng đan xen, nhưng vẫn đẹp đến kinh người, làm cho dục vọng nổi lên, vẻ đẹp càng thêm nhợt nhạt và bệnh hoạn.

“Vãn Vãn nhẫn nhịn, sư phụ sẽ không làm con khó chịu.” Hắn vẫn đang nhẹ nhàng trấn an nàng.

Một mảnh linh cốt bị vỡ vụn, đinh Toả Hồn cũng trở nên yếu ớt, hắn có thể sử dụng linh lực nhiều hơn.

Mặc dù không thể sử dụng toàn bộ, nhưng đối với một vị Tiên quân, một chút linh lực là đủ rồi.

Cũng đủ để hắn thoát khỏi xiềng xích, chữa thương cho tiểu đồ đệ của hắn, làm cho nàng không còn khó chịu nữa.

Rất nhanh, sau khi đinh Toả Hồn yếu đi, leng keng vài tiếng, Ly Vọng đã thoát khỏi xiềng xích mà tiểu đồ đệ đã giam cầm hắn.

Cổ tay tuyết trắng bị xích sắt trói lại hằn lên vết đỏ, cực kỳ rõ nét.

Ly Vọng ho khan hai tiếng, mau chóng đi tới trước mặt Lâm Vãn, cúi người xuống.

Hắn ôm thân thể tiểu cô nương dậy, nhẹ nhàng đặt đầu nàng dựa vào lồng ngực trần của mình.

Lông mi của nam nhân rũ xuống, bóng tối che khuất cảm xúc trong ánh mắt, hắn đưa đôi bàn tay mảnh mai lên, run rẩy kiểm tra vết thương cho Lâm Vãn.

Hắn cẩn thận kiểm tra chỗ dính máu trên y phục nàng, xem đi xem lại nhiều lần vẫn không thấy vết thương trên người nàng, cuối cùng xác định vết máu này không phải của nàng.

Đến lúc này, sắc mặt của nam nhân mới nhẹ nhõm, chỉ là bàn tay ôm bả vai nàng khẽ run.

Trên người không có vết thương, vì sao lại ngất xỉu.

Nàng rất khó chịu khi nói chuyện với hắn.

Thiếu nữ trong ngực còn đang lẩm bẩm gọi tên sư phụ, nói khó chịu, giọng nói rõ ràng yếu ớt nhưng lại như mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.

“Vãn Vãn ngoan, sư phụ bảo đảm, rất nhanh Vãn Vãn sẽ không khó chịu nữa.” Ly Vọng ôm chặt tiểu đồ đệ trong ngực, bên tai thì thầm dỗ dành nàng.

Lúc này, giọng nói nam nhân cực kỳ dịu dàng, giống như mưa rơi trên mái hiên, như suối trong veo trên núi, Lâm Vãn nghe thấy thật nhẹ nhõm, đưa tay kéo lồng ngực trắng nõn lạnh lẽo của sư phụ, môi lưu luyến dính chặt vào, cũng không quá khó chịu.

Chỉ là, nàng không khó chịu nữa nhưng lúc này sư phụ rất khó chịu.

Môi tiểu đồ đệ dính lên ngực hắn, dường như đang cắn, Tiên quân bị làm cho giật mình, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm.

Cùng với đó là… mồ hôi trên trán hắn rơi xuống mà không hề báo trước.

Nhưng chẳng qua chỉ là chớp mắt mà thôi, rất nhanh, nam nhân mạnh mẽ dời đi lực chú ý, suy nghĩ một lúc, ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn quay lại nhìn vào lông mày của tiểu cô nương.

Dấu đỏ ở giữa chân mày đang rực sáng, trong người nàng còn tỏa ra vài tia hắc khí.

Đây là… ma khí.

Hắn phát hiện ma khí đang bao vây cơ thể Lâm Vãn.

“Ma ―― Tôn ――”

Đáy mắt tối lại, trong nháy mắt lạnh như băng, Ly Vọng thốt ra từng chữ, giữa kẽ răng nói ra hai chữ Ma Tôn.

Quả nhiên, Ma Tôn đã tới Thanh Vân môn còn gặp tiểu đệ tử của hắn.

Gân xanh trên mu bàn tay của nam nhân dần dần hiện lên.

“Sư phụ, Vãn Vãn rất khó chịu…” Đôi mắt Lâm Vãn khép hờ, đầu óc choáng váng, lẩm bẩm kêu khó chịu, đôi môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, ra sức cắn chặt.

Nam nhân kêu lên đau đớn, suy nghĩ kéo về người dưới mắt, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bất lực nhìn thiếu nữ trong lòng.

Hắn khẽ thở dài.

Thôi vậy, nàng còn khó chịu, lúc này có lẽ không biết mình đã làm ra những chuyện kinh khủng gì, nên lần này hắn sẽ dung túng cho nàng.

Việc quan trọng lúc này là phải thanh lọc ma khí trong người nàng.

Bàn tay Ly Vọng phủ lên lưng thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an nàng.

Trong mắt Lâm Vãn, đây chắc chắn là một loại cổ vũ.

Sư phụ có vẻ rất thích.

Vì vậy, nàng lại cắn mạnh thêm.

Cổ họng Ly Vọng thắt lại, cắn chặt môi gần như bật máu.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể cố gắng vượt qua, lực ôm tiểu đồ đệ lại mạnh hơn một chút.

Trong hang động tĩnh lặng lan tràn, thỉnh thoảng có những tiếng răng rắc kỳ lạ vang lên, nhưng đều bị nam nhân cố tình bỏ qua.

Sau khi cân nhắc, Ly Vọng quyết định dùng máu của mình để thanh lọc ma khí cho nàng.

Máu của đệ nhất Tiên quân sạch sẽ tinh khiết, có hiệu quả chữa trị cực cao, tự nhiên cũng có tác dụng thanh lọc ma khí.

Đối với hắn mà nói, đây không phải là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng đối với tiểu đồ đệ của hắn, đây là lựa chọn có thể ngay lập tức loại bỏ ma khí trong nàng, trấn áp ma khí trong cơ thể nàng.

Ly Vọng cúi đầu, ánh mắt bất lực ôn nhu nhìn tiểu đồ đệ làm loạn trong lòng, cười khẽ dỗ dành: “Vãn Vãn, nói cho sư phụ, con khát không, có muốn uống nước không?”

Đột ngột bị hắn hỏi làm cho nàng nghĩ rằng hắn muốn cho nàng uống nước.

Ly Vọng không muốn để nàng biết, hắn dùng máu đút cho nàng, sợ nàng không uống.

Lâm Vãn mơ màng nghe nói như vậy, đầu lưỡi liếm môi, mơ hồ đáp: “Vâng, khát, con muốn uống nước, sư phụ…”

Nam nhân nghe xong sủng nịnh cười, hắn xoa đầu nàng, đôi môi mỏng đến bên vành tai nhỏ, mềm mại, trắng nõn của nàng, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành ――

“Đồ đệ ngoan, sư phụ cho con uống nước, rất nhanh sẽ hết khát.”

“Sư phụ bảo đảm, Vãn Vãn sẽ không khó chịu nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play