“Cậu có chắc chắn chính là cô ta không?” Dương Phong đánh giá Bạch Xu Hòa một hồi, trên người cô mặc đạo bào mà ông ta rất quen thuộc, trên tay còn cầm một thanh kiếm gỗ. Cách ăn mặc này thường nhìn thấy ở bộ phận bọn họ.
Ông ta hơi nghi ngờ, người phụ nữ này rốt cuộc có phải là yêu quái không? Bộ dáng chính phái lạnh lùng này, nhìn không giống lắm. Ánh mắt đối phương nhẹ nhàng lướt qua, rõ ràng không lộ ra một tia dữ tợn nào, nhưng áp lực xung quanh ông ta tăng lên rất nhiều.
Trực giác nói cho ông ta biết, người phụ nữ này không đơn giản.
“Chính là cô ta, đội trưởng Dương, ông mau tới bắt cô ta đi, cô ta chiếm giữ thân thể vợ tôi rất lâu rồi.” Trần Minh có chút sốt ruột, nhưng lần này hắn hoàn toàn không sợ hãi nữa.
Dương Phong là cao thủ ở bộ phận đặc biệt, bắt một con yêu quái chẳng phải là quá dễ dàng à. Nếu mà tới cả bộ phận đặt biệt cũng không có cách nào bắt được yêu quái thì từ lâu yêu quái đã ngự trị đất nước, làm mưa làm gió rồi.
Dương Phong khẽ gật đầu, dẫn người đi về phía Bạch Xu Hòa. Trên thực tế bị Bạch Xu Hòa nhìn chằm chằm, mỗi bước đi của ông ta đều có chút khó khăn. Những người làm ngành này đối mặt với nhân vật nguy hiểm luôn có chút nhạy cảm.
Trông ông ta có vẻ rất trẻ nhưng tuổi tác thực tế cũng lớn rồi. Ông ta đã từng trải qua không ít sinh tử lẫn sóng gió, nhưng chưa từng gặp người nào khiến ông ta trở nên sợ hãi chỉ vì một cái nhìn bình thường cả.
“Cô là Bạch Xu Hòa đúng không?”
“Đúng vậy.”
Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, tìm một lý do nói muốn đưa Bạch Xu Hòa đi trước để phối hợp điều tra vụ án, còn lấy giấy chứng nhận của mình ra. Giấy chứng nhận chắc chắn là thật, người bình thường nếu nhìn thấy nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo.
Nhưng Bạch Xu Hòa chỉ nhìn lướt qua nó sau đó hỏi: “Là vụ án gì? Xảy ra khi nào? Mỗi ngày trừ lúc tôi đưa đón con trai thì tôi đều ở đây cho học viên luyện kiếm, khoảng thời gian này không gặp phải chuyện gì cả.”
Xem ra không phải là người dễ bị lừa.
Dương Phong nghiêm mặt: “Cái này là cơ mật, trước hết cô đi cùng bọn tôi về để phối hợp điều tra, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Tôi nghĩ các người đang lừa tôi.” Bạch Xu Hòa bày tỏ sự nghi ngờ của mình mà không chút do dự.
“Cô Bạch, nếu cô không phối hợp chính là đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ...”
“Vậy ông lấy bằng chứng ra và tới bắt tôi đi, lệnh bắt giữ của ông đâu? Nếu tôi thực sự có tội các người có thể trực tiếp bắt tôi. Tôi không có cản trở các người thi hành công vụ, chỉ là hoài nghi tại sao tôi lại dính vào một vụ án, các người vừa tới liền muốn tôi đi cùng các người, tôi không muốn đi thì lại nói tôi cản trở thi hành công vụ, tôi có thể nghi ngờ các người đang lạm dụng công quyền hay không?”
Dương Phong: “...” Không dễ chơi!
“Cô Bạch, chúng tôi không hề có ý xấu.”
“Người có ý xấu, sẽ nói bản thân có ý xấu sao?”
Khi mà Dương Phong còn đang cảm thấy bất lực, đột nhiên Bạch Xu Hòa cười với ông ta, tiến gần về phía ông ta một bước, nhỏ giọng nói: “Trần Minh kêu ông tới bắt tôi đúng không? Biết điều thì mau đi đi, mấy người các ông cộng lại cũng không phải đối thủ của tôi. Cán bộ thanh liêm thì không can dự việc nhà, chuyện này mấy người không quản nổi.”
“Nhưng mà cô Bạch, cô không còn là cô Bạch lúc trước đúng chứ? Cho dù thế nào cô cũng không nên chiếm giữ thân thể người vô tội, chuyện như vậy chúng tôi bắt buộc phải quản lý. Trừ khi cô Bạch tự động rời đi.” Dương Phong nhỏ tiếng hỏi.
Bây giờ yêu quái cũng nói đạo lý với ông ta rồi, Dương Phong cũng không dám tùy tiện động thủ, có thể khuyên bảo thì khuyên bảo đã, nhỡ đâu khuyên bảo được thì sao, quan trọng là ông ta thực sự đánh không lại cô.
“Ông thực sự muốn bị đánh mà.”
Bạch Xu Hòa vung thanh kiếm gỗ trong tay: “Đi cùng các người cũng được thôi, nhưng các người phải có bản lĩnh đó mới được.”
Lời vừa dứt, Dương Phong căng thẳng, xem ra thực sự phải động thủ rồi.
“Tới đây, lên sàn đấu chúng ta so tài thử xem, nếu tất cả các người đánh bại được tôi, tôi sẽ đi cùng các người.”
Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, con yêu quái này cũng biết nói đạo lý và có nguyên tắc quá chứ, lần đầu tiên ông ta gặp được một yêu quái biết phải trái, không hề tùy ý trút giận lên người khác như vậy.
Có lẽ do vô ý nên cô mới chiếm đoạt thân xác của người khác, không biết do cơ duyên trùng hợp gì… Phì! Ông ta đang nghĩ gì kì lạ vậy.
“Được.”
Dương Phong nghĩ mười mấy người bọn họ cộng lại cho dù thực sự không đánh lại Bạch Xu Hòa, nhưng cũng không thua quá thê thảm. Yêu quái này nói đạo lý, bọn họ đánh không lại thì lại thông báo cho người khác tới thử xem.
Nhưng ông ta không hề nghĩ tới, bọn họ lại thua thảm thiết như vậy.
Hết người này tới người khác tới võ đường Dịch Thành so chiêu với Bạch Xu Hòa, lúc đầu Trần Minh còn vô cùng tự tin, càng về sau sắc mặt hắn ta càng trắng bệch, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.
Hắn ta run rẩy nhìn về Dương Phong đứng bên cạnh, người bên cạnh mặt mũi bầm dập sưng vù, chỉ biết cười bất lực nói với hắn: “Cô ta quá lợi hại, đánh không lại.” Nơi giữa ngón trỏ và ngón cái của ông ta còn đang tê rần, còn rách da chảy máu đây.
Trần Minh mím môi không nói gì, hắn biết là đánh không lại, có phải là hắn không có mắt nhìn đâu, còn cần cái tên đánh không lại yêu quái này tới thuyết minh à?
“Đây là nhóm người cuối cùng mà bộ phận tôi có thể cử tới.” Dương Phong thở dài, vỗ vai Trần Minh: “Chúng tôi bị cô ta đánh vô cùng thê thảm, toàn thân đau đớn, cô ta còn đặc biệt chỉ đánh vào mặt chúng tôi, không có chút khách khí nào. Nhưng mà cô ta cũng hiểu đạo lý, chỉ đánh hai ba cái chứ không có ý định muốn tính mạng của chúng tôi, bản tính không xấu...”
Trái tim Trần Minh chùng xuống: “Ông nói như vậy, câu nào cũng khen cô ta, rốt cuộc là ông muốn nói gì?”
“Ý của tôi là,” Dương Phong cười có chút ngượng ngùng: “Tôi nghĩ cô ta không phải người xấu, tôi cũng điều tra rồi, cô ta cũng không làm gì anh cả, vừa chăm con lại vừa kiếm tiền, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận. Đợi chút nữa người của tôi đều bị cô ta đánh cho nằm sấp rồi thì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, tôi tin cô ta không phải loại người tùy tiện chiếm đoạt thân thể của người khác.”
Trần Minh tức không chịu được, cả cổ cũng đỏ lên, buột miệng nói: “Mấy người do đánh không lại mới tìm lý do, còn nói kiểu đường đường chính chính như vậy.”
Dương Phong cũng không tức giận, quả thật bọn họ đánh không lại nhưng đối phương không giết người vô tội cũng không lấy mạng họ, như vậy là rất khách sáo rồi. Trong lòng ông ta còn có ý định khác, nhân tài như này thay vì đuổi cùng giết tận thì không bằng chiêu mộ về, ông ta tin tưởng trực giác của bản thân, đối phương nhất định không phải loại tùy tiện chiếm đoạt thân thể của người khác, nhất định là có nguyên nhân.
Khi Linh Hư Tử dẫn đám tiểu bối tới, tất cả người của bộ phận Dương Phong mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Ở phía bên kia, đám học viên mặt đầy ngưỡng mộ, thậm chí có rất nhiều học viên xin tăng thời gian tiết học. Huấn luyện Bạch đúng là con át chủ bài ở đây mà.
Bạch Xu Hòa ngồi trên ghế cạnh quầy lễ tân, nghe tiếp tân báo cáo lại có thêm bao nhiêu người báo danh tiết học của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Linh Hư Tử đi tới cạnh Bạch Xu Hòa, lại thấy cô đang âm thầm tính toán tháng sau có thể nhận được bao nhiêu tiền, ông không thể nhịn được cười.
"Tiền bối Bạch, ở đây có người tới phá võ đường à?”
Bạch Xu Hòa chỉ đám người đang nằm bò trên đất: “Trần Minh lại không nghe lời rồi, dẫn người tới bắt tôi lại bị tôi đánh nằm sấp.”
Trần Minh lúc này thần trí bất an, không dám nhìn Bạch Xu Hòa, bắp chân hắn bắt đầu run rẩy.
Hắn cảm thấy cuộc đời của hắn xong rồi, hết hy vọng luôn rồi, cả đời này sẽ bị yêu quái kia bắt nạt.
“Dương Phong?” Dương Phong mặt mũi bầm dập đi từ nhà vệ sinh ra, Linh Hư Tử vừa nhìn liền thấy ông ta: “Tôi đang nói sao đám người này nhìn mặt quen vậy, hóa ra đều là người của cậu à?”
“Tiền bối Linh Hư Tử?” Trong lòng Dương Phong vui mừng khôn xiết, vị lão tổ tông này là ngẫu nhiên hay là đi ngang qua đây, ông ta chạy như bay tới, vừa dừng trước mặt Bạch Xu Hòa liền nghe thấy xưng hô của Linh Hư Tử với Bạch Xu Hòa.
“Tiền bối Bạch, đều tại tôi quên nói với bọn họ sự tồn tại của cô, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm, mong cô tha thứ.”
Tiền bối Bạch? Ai? Là nữ yêu quái lợi hại này á?
Dương Phong cười không nổi, Linh Hư Tử vỗ vai ông ta: “Mau xin lỗi tiền bối Bạch đi, mạng sống của mấy người vẫn còn là do tiền bối Bạch hạ thủ lưu tình đấy.”
Đám người Bạch Xu Hòa đi tới phòng họp của võ quán, Trần Minh cũng muốn chuồn đi nhưng không ngờ Linh Hư Tử đã sắp xếp người trông chừng hắn nên không có cách nào trốn được.
Sau khi mấy người Dương Phong hiểu rõ tình hình thì xin lỗi Bạch Xu Hòa. Trong lòng Dương Phong lại có chút vui vẻ, còn hỏi Bạch Xu Hòa có muốn treo tên ở bộ phận của ông ta không.
Bạch Xu Hòa nghĩ, nhập gia tùy tục, thân phận của họ lại khá là hữu ích. Đám người này cũng không được tính là ngu ngốc, thôi thì cứ “treo tên” cũng được, Dương Phong vui mừng khôn xiết.
Đoàn người đi ra, Trần Minh nhìn thấy Dương Phong ban nãy còn mũi ngẩng lên trời, bây giờ cười vô cùng nhiệt tình với Bạch Xu Hòa. Mũi hắn cay cay, hốc mắt ửng đỏ, không nhịn được ấm ức mà rơi lệ.
Dương Phong vỗ vai Trần Minh: “Tiền bối Bạch đã là người của bộ phận chúng tôi rồi, ăn cơm nhà nước, tên nhóc cậu thức thời chút, đừng cho rằng những việc mà cậu làm chúng tôi không điều tra ra. Nghe lời tiền bối Bạch ngoan ngoãn nuôi dưỡng con trai cậu nên người đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa, tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Trần Minh: Từ đó, cuộc đời hắn là là một màu đen tối.
Mấy ngày sau, Bạch Xu Hòa nhận được giấy chứng nhận, Trần Minh cũng có mặt ở đó. Nhìn cuốn sổ bé xíu mà lại vô cùng quý giá kia, hai mắt Trần Minh đau nhức, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Còn chiêu gì thì xài luôn đi.” Bạch Xu Hòa liếc mắt nhìn hắn ta.
Trần Minh: “Hết chiêu rồi.”
“Hết chiêu rồi thì đi nấu cơm đi, con trai anh đang đợi ăn đấy.”
Theo thời gian qua đi, Trần Minh phát hiện Bạch Xu Hòa càng ngày ăn càng ít, có lúc còn không ăn gì. Lúc đầu hắn còn tưởng cô ốm rồi, nhưng nhìn thấy cô tinh thần vô cùng phấn chấn, một đấm có khi còn đấm chết một con bò, làm gì có chuyện mệt mỏi bơ phờ đâu.