Đã trôi qua gần một năm rưỡi rồi thế nhưng ngụm khí bị nghẹn lại trong lòng Trần Minh vẫn không thể nào thoát ra được.

Sau này Trần Minh thấy Bạch Xu Hoà không để ý tới hắn thì hắn thử tan làm không về nhà mà hẹn hai ba đứa bạn ra ngoài ăn uống hoặc chơi vài ván bạc nhỏ, lúc nào có hứng thú thì lại đi hát hò, hẹn hai em gái ra ngoài chơi đùa.

Một ngày hai ngày rồi lại ba ngày trôi qua, Trần Minh vẫn không về nhà. Đúng là lúc trước hắn quá đần rồi, hắn đã không đánh lại con yêu quái lợi hại kia thì tại sao hắn lại không tránh đối phương đi chứ?

Chắc là đối phương chỉ muốn chiếm thân xác của vợ hắn để sống mà thôi, thật ra thì cũng không quan tâm tới hắn đâu nhỉ.

Hắn không trêu chọc người nọ, bây giờ người nọ xuất phát từ áy náy mà còn giúp hắn nuôi dạy con trai, hắn cần gì phải dây dưa nữa chứ, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp như bây giờ không sướng hơn sao?

Lần rong chơi này của Trần Minh lại kéo dài khoảng nửa tháng. Bây giờ hắn đã phóng khoáng hơn trước rất nhiều, lúc trước đừng nói là mười ngày nửa tháng không về nhà, chỉ cần một ngày không về nhà thì điện thoại đã nhận được ít nhất là hai mươi cuộc gọi rồi.

Trần Minh chơi rồi lại chơi, càng chơi càng hăng. Mỗi khi nhận được tiền lương thì hắn cũng không giao phí sinh hoạt cho Bạch Xu Hoà nữa. Bọn họ đã xé mặt với nhau rồi, cô còn là yêu quái, cô lại chiếm đoạt cơ thể của vợ hắn, cô còn mặt mũi nào mà đòi tiền của hắn nữa đây? Sao không lên trời mà ở luôn đi?

Cho đến một ngày, khi Trần Minh đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc bên trong phòng riêng thì bị đánh thức bởi tiếng đẩy cửa đột ngột.

Xuyên qua căn phòng ngập khói, Trần Minh nhìn thấy vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào, hắn đột nhiên nhớ ra tình hình ở nơi này, suýt nữa thì sợ tới mức tè ra quần.

“Nam đứng bên trái nữ đứng bên phải, ngồi xuống! Không được cử động!”

Trần Minh chợt có cảm giác không còn gì để lưu luyến nữa, chẳng phải đã nói là sẽ không xảy ra chuyện gì hay sao? Bọn họ đã chơi như thế hơn nửa tháng rồi, cũng không thấy ai tới kiểm tra mà, tại sao lại đột nhiên có người xông vào thế này, tại sao lại không có chút tin tức nào vậy?

Trần Minh lập tức nhớ ra rằng hình như Bạch Xu Hoà không quan tâm tới hắn nữa, tâm tình của hắn chợt trở nên bình thản. Vợ hắn đã đi rồi, cho dù hắn đi ra ngoài chơi bời thì cũng không có gì quá đáng hết, con yêu quái kia không thể kiểm soát được cuộc sống của hắn.

“Đúng vậy, Trần Minh đúng là chồng trên danh nghĩa của tôi.” Bạch Xu Hoà trả lời vấn đề của người đầu dây bên kia rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Bây giờ Trần Minh đang ở đồn cảnh sát, anh ta…”

Sau khi nghe tin Trần Minh đã bị bắt vào đồn cảnh sát vì tụ tập đông người đánh bạc và chơi gái mại dâm thì khóe môi của Bạch Xu Hoà khẽ cong lên: “Rất xin lỗi, tôi đang tham gia trại hè cùng với con trai của tôi rồi, tôi tạm thời không thể rời khỏi nơi này được, tôi sẽ thông báo với bố mẹ Trần Minh để họ đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện đó.”

Từ hai ngày trước thì Bạch Xu Hoà đã xin nghỉ và dẫn Trần Hạo Thần đi tham gia trại hè. Bây giờ lại gặp phải tình huống này, cô chắc chắn không thể mặc kệ Trần Hạo Thần rồi qua đó chăm sóc cho một người trưởng thành như Trần Minh được.

Vậy thì chuyện này chỉ có thể nhờ bố mẹ của Trần Minh đến đồn cảnh sát giải quyết cho hắn thôi.

“Xu Hoà đấy hả? Cũng đã giờ này rồi mà con gọi điện cho mẹ làm gì vậy? Đừng nói là A Minh lại đánh con nữa, dù sao thì A Minh cũng là một đứa trẻ tốt, con phải nghe lời phải dịu dàng và chịu khó thêm một chút, vậy thì nó có thể đánh con được sao? Có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp.”

Khi mẹ Trần Minh chuẩn bị cúp máy thì Bạch Xu Hoà đã ngắt lời: “Trần Minh tụ tập đánh bạc và chơi gái mại dâm nên đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi. Con đang dẫn Trần Hạo Thần tham gia trại hè nên không thể đến đồn cảnh sát được.”

Bạch Xu Hoà nói xong thì ngắt máy, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Hạo Thần đang chìm vào giấc ngủ. Đứa nhỏ này đã sắp chín tuổi rồi, còn chín năm nữa là trưởng thành. Không biết sau ngần ấy năm, đứa nhỏ này có thể giống như trong thiên cơ mà nguyên chủ đã nhìn thấy hay không nữa.

“Mẹ ơi?” Trần Hạo Thần mơ màng mở mắt ra, nó nhìn thấy Bạch Xu Hoà đang ngồi cạnh giường thì hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại không ngủ ạ? Mẹ đang nhớ đến bố sao? Bố không về nhà cũng không sao cả, có Hạo Thần ở với mẹ rồi, Hạo Thần sắp chín tuổi rồi, con có thể giúp mẹ rửa rau và quét dọn nhà cửa.”

Không biết người mẹ dịu dàng đã biến mất từ lúc nào, nó không còn được trải qua khoảng thời gian áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng nữa. Nhưng mà mỗi lời nói và mỗi hành động của người mẹ trước mắt này lại giúp nó hiểu được rất nhiều chuyện.

Trong một năm nay, mỗi ngày bố tan sở về nhà đều sẽ làm cơm tối và quét dọn nhà cửa. Lúc đó nó thật sự tin tưởng những lời mà mẹ đã nói rằng bố đang dần dần thay đổi và trở nên tốt hơn.

Sau đó nó vô tình nhìn thấy bố đứng ở trong góc, mặt mũi cực kỳ hung ác mắng mẹ và nói rất nhiều điều không hay về mẹ. Từng câu nguyền rủa mẹ mau chết đi đều khiến trong lòng nó run sợ, tại sao nó lại có người bố tàn nhẫn như vậy chứ.

Mà mẹ tốt lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả, mỗi ngày mẹ đều đi ngược về xuôi đưa đón nó, hoàn toàn không để ý tới người đang đứng trong góc tối và nguyền rủa mẹ mau chết đi.

Nó còn nghe bố nói mẹ là yêu quái, mẹ đã chiếm đoạt cơ thể này. Sau này nó nhận thấy mẹ ăn càng ngày càng ít, cho tới bây giờ thì nó đã rất hiếm khi thấy mẹ ăn cơm rồi. Nhưng mà trong khoảng thời gian tham gia trại hè này, mỗi lần tới giờ ăn thì mẹ đều sẽ ăn một chút xíu, có lẽ là mẹ không muốn mọi người cảm thấy mẹ kỳ quái nhỉ.

Phải mấy tháng nữa thì nó mới tròn chín tuổi, thế nhưng nó đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

“Con ngủ đi, ngày mai còn có hoạt động nữa đấy.”

Trần Hạo Thần không cãi lại mẹ, nó gật đầu rồi nhắm mắt lại ngủ.

Bạch Xu Hoà đi tới bên cạnh cửa sổ rồi đứng ở nơi đó, cô quay về phía ánh trăng bên ngoài và từ từ nhắm mắt lại. Bên này Trần Hạo Thần đang nằm trên giường lại mở mắt ra, nó nhìn về phía Bạch Xu Hoà đang được ánh trăng mềm mại bao trùm. Nó nhìn thấy nửa bên mặt tuyệt đẹp của mẹ, mặc kệ mẹ có phải là yêu quái hay không, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của nó.

“Ai mới gọi thế?” Bố Trần Minh là Trần Tông Bình cảm thấy mẹ Trần Minh là Phương Cúc Lan đang sững sờ mà vẫn chưa chịu ngủ, vì thế ông ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi bà ta. Ông ta ngủ rất nông, người bên cạnh chỉ cần có cử động nhỏ thì cũng có thể khiến ông ta không ngủ được nữa.

Lúc này Phương Cúc Lan mới hoàn hồn lại, bà ta sợ hãi kêu lên: “Vừa rồi Xu Hoà gọi điện tới nói, nói A Minh bị bắt vào đồn cảnh sát vì tụ tập đánh bạc và… chơi gái điếm. Ông nó à ông mau dậy đi, chúng ta mau đi xem thử đã xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy chắc chắn rằng trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, A Minh nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy mà, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được chứ?”

“Bà nói cái gì?” Trần Tông Bình cứ tưởng là ông ta nghe nhầm, nếu như nói Trần Minh chơi bài đánh bạc này nọ thì ông ta còn tin tưởng, thế nhưng ông ta sẽ không bao giờ tin rằng Trần Minh thực sự đã làm loại chuyện đó, ông ta hỏi lại: “Bà chắc chắn là Xu Hoà gọi điện cho bà hả?”

“Chắc chắn, chắc chắn là Xu Hoà mà. Ông nó à, mặc kệ thế nào thì chúng ta vẫn nên qua đó xem thử đi, à đúng rồi, trước tiên phải gọi điện hỏi thử mới được.”

Hai người vội vàng gọi điện xác nhận thật sự là Trần Minh, lại vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài.

Khi nhìn thấy Trần Minh ở trong đồn cảnh sát, gương mặt của hai người đều nóng bừng. Ngày thường Phương Cúc Lan vẫn luôn phách lối hung hăng, thế nhưng đứng ở nơi này cũng cảm thấy thấp thỏm không yên kèm theo một chút sợ hãi, đương nhiên là bà ta cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, bà ta có cảm giác như có rất nhiều người đang cười nhạo bà ta.

Vẻ mặt của Trần Tông Bình cũng rất nặng nề, khi nhìn thấy Trần Minh thì sắc mặt lại càng xấu hơn nữa.

Trần Minh vô thức hỏi: “Bố mẹ, tại sao bố mẹ lại đến đây? Xu Hoà đâu?” Tại sao con yêu quái kia lại không đến, rõ ràng là hắn đã báo cho cảnh sát số điện thoại của cô ta mà, tại sao lại là bố mẹ của hắn tới đây chứ.

Trần Tông Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông ta hỏi ngược lại Trần Minh: “Chẳng phải là con bé đã dẫn Hạo Thần tham gia trại hè do trường học tổ chức rồi sao?”

Cái gì?

Trần Minh trợn mắt há hốc mồm, tham gia trại hè từ lúc nào thế?

“Sao vậy? Chẳng lẽ con không biết chuyện đó?” Qua tìm hiểu vừa rồi, Trần Tông Bình biết được rất nhiều thông tin, ông ta nói: “Bố nghe đồng chí cảnh sát ở đây nói rằng hơn nửa tháng nay mỗi ngày con tan sở thì đều qua bên đó chơi, việc ấy có đúng hay không? Con tiến bộ quá nhỉ!” Trần Tông Bình tức giận không chịu được, ông ta thẳng tay tát Trần Minh, khi ông ta muốn tát thêm cái nữa thì bị cản lại.

Nửa tháng sau, Bạch Xu Hoà dẫn theo Trần Hạo Thần trở về nhà.

Cả gia đình đều đang ở nhà chờ cô, họ hàng đều đã biết chuyện Trần Minh tụ tập đánh bạc và chơi gái rồi, cũng không biết là ai đồn cho bọn họ nữa.

Dường như Trần Minh đã trở nên dày dặn kinh nghiệm hơn, hắn đối diện với nhiều người như vậy mà cũng không hoảng hốt một chút nào cả. So với con yêu quái Bạch Xu Hoà này thì hắn thật sự không sợ bất cứ thứ gì.

“Nếu như em cảm thấy không thể chấp nhận được, vậy thì chúng ta ly hôn đi, chuyện này đúng là do anh sai.”

Lý do mà Trần Minh không sợ là vì hắn đã nghĩ ra được một biện pháp hoàn hảo rồi.

Hiện giờ hắn đã dơ bẩn như thế, vậy thì hắn có thể thuận lợi ly hôn với con yêu quái Bạch Xu Hoà này đúng không?

Bạch Xu Hoà liếc Trần Minh, cô biết rõ dự định trong lòng Trần Minh. Ly hôn hay không ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả, cô cũng không định tìm bạn đời mới, việc cần làm mỗi ngày cũng chỉ là đưa đón Trần Hạo Thần rồi đi dạy kiếm thuật cho học viên mà thôi, thời gian còn lại đều dành để tu luyện.

Đối với Trần Minh thì ly hôn giống như là giải thoát, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng như thế được chứ.

Bạch Xu Hoà vẫn không nói gì, mẹ của cô là Từ Ngọc lại lên tiếng: “A Minh vẫn luôn rất ngoan mà, mẹ thấy đứa nhỏ này chỉ là sơ suất đi nhầm đường mà thôi, quá nửa là bị người khác dạy hư, có ai mà không có lúc mắc sai lầm đâu chứ? Chỉ cần thằng bé biết sửa đổi thì vẫn là đứa trẻ tốt thôi.”

Lần này Phương Cúc Lan cũng không còn hung hăng như trước nữa, bà ta còn nắm tay Bạch Xu Hoà an ủi cô rằng: “Xu Hoà à, chuyện này đúng là A Minh không đúng, mẹ đã dạy dỗ thằng bé rồi, sau này mẹ cũng sẽ giám sát nó, con tha thứ cho nó lần này đi. Mẹ tin chắc là những người kia đã dạy hư A Minh của mẹ, bản tính của nó không xấu đâu.”

Những người khác cũng gật đầu ủng hộ, bọn họ vẫn giống như lúc trước, tôi một câu chị một câu nói tốt cho Trần Minh.

Trần Hạo Thần trốn ở trong phòng, nó nhẹ nhàng kéo cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy mọi người đang giải thích giúp bố vừa mới mắc lỗi, nó muốn đẩy cửa đi ra thế nhưng nó lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh của mẹ, mẹ còn ra hiệu không cho nó được đi ra ngoài, nó vội vàng rụt cổ nép người vào trong phòng.

Trần Minh không hề vui vẻ chút nào cả, hắn cực kỳ không hiểu, hắn đã dơ bẩn như thế rồi, hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy vì sao mấy người này còn muốn khuyên Bạch Xu Hoà tha thứ cho hắn?

Trần Minh nhìn Bạch Xu Hoà với ánh mắt trông mong, ánh mắt của hắn giống như đang nói: Yêu quái à, tôi đã dơ bẩn như thế rồi, cô là yêu quái kiêu ngạo mà, cô mau nói rằng cô không tha thứ cho tôi rồi muốn ly hôn với tôi đi!

“Xu Hoà à, con xem A Minh không hề giải thích câu nào luôn kìa, nó chỉ mãi nhìn con mà thôi, nó đáng thương biết bao nhiêu, con tha thứ cho nó một lần đi mà.” Phương Cúc Lan lau nước mắt nói tiếp: “Con không nể tình A Minh thì con cũng phải nể tình Hạo Thần chứ, đứa nhỏ còn bé như thế mà.”

“Đúng vậy, A Minh vẫn luôn nhìn con đấy, Xu Hoà à con tha thứ cho nó đi.”

Trần Minh vô cùng bất lực, cầu xin mọi người đó, không cần phải giải thích giúp hắn đâu mà, yêu quái kia, dù sao thì cô cũng phải kiên trì với lập trường của cô đó, hắn đã dơ bẩn và không thể nào tha thứ được nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play