“Này cô… cô tỉnh rồi đúng không? Nếu cô tỉnh rồi thì tôi đi đây.”
Giọng nói yếu đuối của một người phụ nữ vang bên tai cô. Bạch Xu Hòa chậm rãi mở mắt, trước mặt cô là một thân hình trong suốt, cô vẫn còn chút mê man: “Ngươi nói gì?”
“Ý của tôi là, tôi sẽ giao thân thể này cho cô. Hình như cô đang thiếu một cơ thể, còn tôi thì trong lúc vô tình đã thấy được vận mệnh bi thảm sau này của bản thân.” Hốc mắt người phụ nữ đỏ hồng, trên mặt khó nén sự bi thương và tuyệt vọng: “Nghĩ đến việc cả đời đều phải sống trong bạo lực gia đình làm tôi cực kỳ sợ hãi, đứa con trai mà tôi vất vả nuôi lớn, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa sau này cũng không nghe lời tôi, không hiếu kính tôi, cuối cùng tôi mệt chết mệt sống cả đời là vì cái gì chứ? Vậy nên giờ tôi cho cô thân thể này, cô thích sống như nào thì sống, chỉ cần không tự sát, sống thọ chết tại nhà là được.”
“Cho ta?”
“Cho cô.”
“Cô không cần?”
“Tương lai của tôi cực kỳ tăm tối, giờ có cơ hội rời đi thì ngu mới chọn ở lại.”
Bạch Xu Hòa là một vị nữ tu một lòng tu đạo, cô luôn muốn tìm kiếm cảnh giới tu luyện cao thâm nhất. Kỳ thật con đường tu đạo của cô cũng không mấy bình yên, nỗ lực tu đạo mấy nghìn năm rồi hoàn thiện công pháp của bản thân, cô phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể đạt tới một loại trình độ tu luyện khác.
Chỉ là thân thể cô có hơi không chống đỡ nổi nên đã nổ tan tành như pháo hoa.
Vốn tưởng là chết chắc rồi nhưng không ngờ sau khi tỉnh lại thì cô đã tiến vào trong cái thân xác người phàm này.
Có thể có thân thể mới, còn là đối phương cam tâm tình nguyện cho cô thì đương nhiên là cô cực kỳ vui mừng rồi. Về việc trong này có âm mưu hay không thì cô hoàn toàn không thèm để ý tới.
Có thân thể tương đương nhiều thêm một mạng, cũng là có thêm thời gian đi thăm dò sự huyền bí của sinh mệnh, à… Không, nghiên cứu xem tại sao khi cô tu luyện đến tầng cuối cùng lại khiến thân thể nổ như pháo hoa mới đúng.
Đến nỗi trước mắt thân thể này gặp phải khó khăn như nào hay là đang ở trong loại tình cảnh gì vốn không ở trong những gì cô suy tính. Chờ đến khi người phụ nữ kia đi cô cũng không đứng dậy khỏi mặt đất mà chỉ kiểm tra qua những chỗ đang phát đau trên cơ thể.
“Có một ít vết thương ngoài da, đều không nguy hiểm tới tính mạng, không cần xử lý, tu luyện trước đã.”
Cô khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi tập trung tụ khí bắt đầu tu luyện. Thông qua ký ức cùng trực giác, cô có thể nhận thấy nơi này không có sát khí hay nguy hiểm gì nên trong lúc nhất thời cô cũng không đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn việc cô có được thân thể mới và có thể bắt đầu tu luyện một lần nữa.
Cùng với thời điểm trời dần sáng tỏ, cô mở bừng mắt, nhẹ nhàng thở một hơi dài. Trên mặt cô lộ ra một chút vừa lòng, thiên phú của thân thể này miễn cưỡng còn có thể tu luyện được. Rất nhanh cô đã phát hiện không xa trước mắt có một đứa bé trai đang bĩu môi, trên mặt nó tràn ngập sự oán giận. Hình như đứa bé trai đã biết cô tỉnh lại, hốc mắt nó lập tức đỏ lên, lon ta lon ton chạy nhanh đến muốn nhào vào lòng cô.
Lúc thằng bé sắp nhào tới thì Bạch Xu Hòa dùng tay chặn lại cái trán của nó: “Đứa nhóc này từ đâu tới đây? Vừa gặp đã muốn nhào vào lòng người khác?” Nói xong sắc mặt cô có chút cổ quái, à, hình như đây là con trai của nguyên chủ, cũng không đúng, giờ nó là con trai cô.
Thực sự thú vị, tu luyện mấy ngàn năm không hiểu sao lại được tặng kèm đứa con trai. Nghe nguyên chủ nói tương lai tên nhóc này sẽ cực kỳ không hiếu thảo? Căn cứ vào ký ức thì tên nhóc này đã bị cô ấy chiều hư từ nhỏ rồi.
Cô hắng giọng: “Trần Hạo Thần, năm nay con đã lên bảy rồi không thể cứ nhào vào lòng người khác như vậy được, lúc mẹ bằng tuổi con mẹ đã có thể cầm kiếm chém yêu thú rồi.”
“Mẹ.”
Mắt Trần Hạo Thần đỏ rực nhìn Bạch Xu Hòa nhìn cực kỳ đáng thương, có lẽ là lời nói của Bạch Xu Hòa có tác dụng nên nó không nhào tới nữa mà là bắt lấy ống tay áo cô, kỳ thật có Bạch Xu Hòa chặn lại cái trán thì căn bản là nó cũng không thể nhào vào cô được nữa: “Con bị trễ giờ rồi mẹ mau nấu cơm cho con, ăn xong rồi còn phải đưa con đến trường. Con còn chưa rửa mặt, mẹ rửa giúp con nhanh lên, lát đến muộn chắc chắn con sẽ bị cô giáo phê bình đó.”
Phải rồi, nơi này còn cần phải đi học.
Bạch Xu Hòa nhớ tới đó liền nâng tay lên, quả nhiên trên đó có một cái đồng hồ đeo tay, đồng hồ biểu thị đã hơn bảy giờ. Nhớ lại chỗ học của Trần Hạo Thần cô liền buông lỏng mày, không xa, tới kịp.
“Con đi rửa mặt đi, lát nữa mẹ đưa con đi học.” Cô hoàn toàn xem nhẹ thái độ không lễ phép của Trần Hạo Thần.
“Mẹ rửa cho con đi mà.” Trần Hạo Thần làm nũng túm lấy ống tay áo của Bạch Xu Hòa không buông: “Mẹ ơi con đói quá, mẹ mau nấu cơm đi.”
Nhưng đối với lời thỉnh cầu của Trần Hạo Thần mặt Bạch Xu Hòa vẫn không biến sắc, cô túm nó tới chỗ rửa mặt: “Con tự rửa đi, nếu con không muốn đi học thì có thể không rửa.”
May mà cô một lòng tu đạo, không rối rắm mấy cái tình tình ái ái giống như các tu sĩ khác nên cũng sẽ không có loại phiền phức mang tên con cái này. Nhưng Trần Hạo Thần là con trai của nguyên chủ, khi cô dùng thân thể thì đáng lý cũng nên chăm sóc nó một chút, dù sao thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Trần Hạo Thần còn muốn khóc nháo để Bạch Xu Hoà giúp nó rửa nhưng Bạch Xu Hoà lại không thèm để ý tới nó, khi nó cố rặn ra hai giọt nước mắt chuẩn bị khóc thì Bạch Xu Hòa xoay người để lại một bóng lưng cho nó.
Thấy khóc cũng vô dụng nên nó chỉ có thể bĩu môi tự đánh răng rửa mặt.
Đợi đến khi nó rửa mặt xong thì Bạch Xu Hòa đã cầm cặp sách của nó đứng đợi ở cửa.
Mùi hương quen thuộc cũng không truyền ra từ phòng bếp, nó đi tới trước mặt cô nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nơi đó không có bữa sáng nóng hầm hập, không chỉ có không có bữa sáng mà trên đó vẫn còn chỗ cơm thừa canh cặn từ tối qua với chồng bát đĩa chưa rửa.
Có lẽ là Trần Hạo Thần đã nhận ra mẹ mình hôm nay không bình thường nên nó biết điều không khóc nháo nữa. Thật ra là nó vừa muốn khóc thì đã bị Bạch Xu Hoà dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm: “Nếu con cần khóc thì cứ khóc, khóc xong thì đi học, mẹ có thể chờ con.”
Bạch Xu Hòa dựa vào khung cửa rũ mắt, thực tế là cô đang suy nghĩ chuyện công pháp, trong cơ thể cũng có một dòng khí đang di chuyển chậm rãi. Dù đưa con trai đi học thì cũng không thể chậm trễ tiến độ tu luyện được. Nó muốn khóc cũng không làm mất thời gian của cô.
“Đi thôi, đi học.”
Bạch Xu Hòa nhàn nhạt ngó nó một cái rồi đặt tay lên vai nó.
Quả nhiên hôm nay mẹ không giống bình thường, Trần Hạo Thần nghĩ thầm, trước đây mẹ đều nắm tay nó lúc ra ngoài, sợ làm lạc nó, chỉ cần nó rời khỏi tầm mắt mẹ một chút thôi là mẹ đã khẩn trương đến mức sắp ngất rồi.
Đi xuống lầu, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trần Hạo Thần, Bạch Xu Hòa đưa nó đi ăn sáng ở tiệm bán bữa sáng cạnh nhà. Trước kia mẹ luôn nói tự làm thì sạch sẽ vệ sinh dinh dưỡng hơn mà.
Khi ăn bữa sáng Trần Hạo Thần nhìn đồng hồ theo thói quen, nó lập tức sốt ruột: “Mẹ, con bị muộn rồi.”
“Con ăn no chưa?”
Trần Hạo Thần gặm vài miếng hết cái bánh bao rồi uống một ngụm cháo: “Ăn no.” Nó cho rằng như vậy thì lúc sau Bạch Xu Hòa nhất định sẽ giống như bình thường vội vàng đưa nó đi học, cơ mà nó đoán sai rồi.
“Con no nhưng mẹ chưa no.” Bạch Xu Hòa thong thả ung dung ăn bữa sáng, mặc kệ vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt Trần Hạo Thần.
Trước đây mẹ khẩn trương lo cho nó đến vậy, việc gì cũng đều dựa theo nó mà hiện tại lại đối xử với nó không nóng không lạnh, nó sắp ấm ức đến mức muốn khóc luôn rồi.
“Trần Hạo Thần, nếu con muốn khóc thì thừa dịp mẹ đang ăn sáng khóc đi, con còn năm phút để khóc đấy.” Bạch Xu Hòa nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn qua Trần Hạo Thần đang ấp ủ nước mắt: “Con có thể bắt đầu khóc rồi.” Nói xong cô còn cắn một miếng bánh bao một cách ưu nhã, sau khi nhai kỹ mới chậm rãi nuốt xuống.
Bị nổ tung cũng chưa chết lại còn có thân thể mới nên thật ra tâm trạng Bạch Xu Hòa lúc này cực kỳ tốt. Khi hưởng thụ đồ ăn ngon trên mặt cô cũng treo một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không phải trên mặt, trên cánh tay cô còn có một ít dấu vết từng bị đánh qua thì những người thấy một cảnh như vậy đều sẽ cho rằng đây là một người phụ nữ có cuộc sống sinh hoạt thực hạnh phúc.
Sau khi chút nước mắt đọng lại ở hốc mắt Trần Hạo Thần rơi xuống thì rốt cuộc nó cũng không thể sản xuất thêm giọt nước mắt nào được nữa, đành phải trông mong nhìn Bạch Xu Hòa, giọng cũng nhỏ đi không ít, còn mang theo chút sốt ruột: “Mẹ, con bị muộn thật rồi.”
“Thời gian ăn sáng của mẹ còn ba phút.”
Trần Hạo Thần: Nhưng mà bị muộn thật rồi.
Chẳng lẽ là hôm qua bố về cãi nhau với mẹ rồi đánh mẹ, đánh bay luôn người mẹ dịu dàng đối xử tốt với nó rồi hả? Bạch Xu Hòa cũng không biết Trần Hạo Thần đang cố tìm lý do cho việc người mẹ dịu dàng của nó biến mất còn quy trách nhiệm của chuyện này cho ông chồng Trần Minh của nguyên chủ trong tiềm thức nữa chứ.
Cuối cùng thì Trần Hạo Thần cũng kịp giờ vì Bạch Xu Hòa gọi xe. Cô đã sớm biết con đường này sẽ không bị tắc vào buổi sáng từ trong trí nhớ nên khi gọi xe sẽ hoàn toàn tới kịp.
Người phụ nữ kia cần kiệm quản gia lại là một người mẹ toàn năng, mỗi tháng Trần Minh chỉ cho cô ấy một ít phí sinh hoạt cố định nên cô ấy sẽ không có khả năng bỏ được mà gọi xe, cơ bản là dắt Trần Hạo Thần đi ngồi xe buýt. Có chút tiền đều tiêu cho đứa con trai cưng Trần Hạo Thần với người chồng Trần Minh của cô.
Trần Minh trong bữa rượu ngon lâu lâu cũng sẽ chơi bạc một phen cơ mà hắn vẫn có sự đúng mực với bài bạc. Nhưng sau mỗi lần thua tiền, tâm tình không tốt hắn sẽ đi uống rượu. Uống rượu về nhìn nguyên chủ không vừa mắt cũng không thiếu một trận tay đấm chân đá.
Nguyên chủ đã từng chống lại nhưng sức của một người phụ nữ căn bản không phải là đối thủ của loại đàn ông cao lớn khỏe mạnh như Trần Minh. Chống lại càng nhiều thì thời gian bị đánh cũng càng nhiều.
Cô ấy đã từng báo cảnh sát nhưng loại việc nhà này thì cảnh sát nhiều nhất chỉ có thể phê bình miệng với Trần Minh một chút, cũng là có tâm mà không có lực, không thể quản được.
Cô ấy còn từng xin nhà ngoại giúp đỡ nhưng những người bên ngoại đều cho rằng cô ấy việc bé xé ra to, làm ầm ĩ muốn ly hôn còn báo cảnh sát, còn làm lớn đến vậy, cảm thấy cô ấy làm mất mặt nhà họ.
Còn khẳng định là cô ấy chọc tới Trần Minh, tự mình không nghe lời thì Trần Minh mới không nhịn được mà phải dạy dỗ. Bằng không thì sao Trần Minh lại chỉ đánh cô ấy?
Căn cứ vào lời nguyên chủ nói khi cô mới bám vào thân thể này thì Bạch Xu Hòa có thể đoán ra tương lai cô ấy vẫn đều sẽ phải trải qua những ngày bị tay đấm chân đá này, có thể thấy được hết sự thật giờ lại có cơ hội rời đi thì khẳng định cô ấy sẽ không chọn lưu lại.
Sau khi đưa Trần Hạo Thần đi học cô cũng không giống nguyên chủ đi mua đồ ăn rồi về dọn dẹp nhà cửa mà là cầm ví đi mua chu sa giấy vàng, lại đi loanh quanh trong công viên lựa một cây kiếm gỗ giá rẻ.
Hình như thời đại này không thể tùy tiện chém chết người thì phải, đây là chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy không tiện một chút.
Mua một ít đồ dùng cần thiết xong Bạch Xu Hòa mới về nhà.
Buổi chiều Trần Hạo Thần đi ra sân trường, đôi mắt nhỏ tìm kiếm sự tồn tại của Bạch Xu Hoà cuối cùng nhìn chằm chằm vào một người đứng ở cổng trường, nó có chút không xác định đi tới trước mặt cô, thử kêu một tiếng: “Mẹ ơi?”
“Đi thôi.”
Trần Hạo Thần nhìn người phụ nữ mặc đạo bào màu xám kia, đôi mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy ra, chạy nhanh tới bắt lấy ống tay áo của Bạch Xu Hòa: “Mẹ ơi hôm qua bố đánh mẹ hỏng rồi có phải hay không? Mẹ ơi mẹ biến về trước kia có được không?”
Trần Hạo Thần vẫn luôn được nguyên chủ cưng chiều rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khủng hoảng.
“Con vừa muốn khóc đúng không?”
“Giờ không gấp, con có rất nhiều thời gian để khóc.”
“Vừa đi vừa khóc cũng được.”
Nước mắt Trần Hạo Thần bị nghẹn về, cái tay nho nhỏ bắt lấy Bạch Xu Hòa: “Giờ con không muốn khóc, thật sự, có thể về nhà rồi mẹ ơi.”
“Ừ.”
Lại là gọi xe về, Trần Hạo Thần ở trên xe rũ mắt đánh giá Bạch Xu Hòa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự thấp thỏm.
Cơm chiều không ăn ở bên ngoài, Trần Hạo Thần nhìn Bạch Xu Hoà không ngừng chuyển động dao phay, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại nhìn những lát thịt được cắt cực kì đều nó không khỏi lui về sau hai bước. Mẹ bắt đầu trở nên cực kỳ kỳ quái từ sáng nay.
“Nhìn mẹ làm gì?” Bạch Xu Hòa quay đầu lại, trong mắt còn hiện lên một chút ý cười: “Đây là một loại đao pháp, nếu con muốn học thì chờ tới khi mẹ nhận định là con đã đủ tư cách thì mẹ có thể dạy con.”
Lúc ăn cơm ngoài dự đoán là đồ ăn cũng không tồi, trong lòng Trần Hạo Thần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới hình như hôm nay mẹ không có để lại đồ ăn cho bố, không biết bố có nổi giận không nữa?
“Để lại đồ ăn cho anh ta?”
Trần Hạo Thần dùng sức nhấn mạnh: “Nếu không để lại thì bố sẽ tức giận rồi đánh mẹ đó.”
“Anh ta không xứng!”
Trần Hạo Thần: “…” Nó có dự cảm tối nay bố mẹ sẽ lại đánh nhau, không hiểu sao nó còn có chút lo lắng.
Khi Trần Minh trở về đúng là không tìm được thức ăn gì trong phòng bếp, người phụ nữ yếu đuối kia cũng không chạy nhanh ra chào đón hắn, bưng trà đổ nước như bình thường, việc này làm hắn rất không vui.
Hắn đi tới phòng ngủ, vậy mà lại không mở cửa được.
“Con ả này mày đang làm cái gì vậy hả?”
“Mở cửa!”
Giọng nói bạo ngược của Trần Minh vang lên cùng tiếng tay đấm chân đá vào cửa phòng: “Mày tự nhốt ở trong đó làm cái gì hả, nhanh mở cửa cho bố mày, mày muốn tao dạy dỗ lại mày có đúng không?”
Bạch Xu Hoà mặc kệ Trần Minh đấm đá cửa phòng, căn bản là cô không hề có ý định mở cửa. Trần Minh tức muốn hộc máu, hắn cầm con dao phay từ phòng bếp ra, khi chuẩn bị chém cửa thì cửa mở.
Bạch Xu Hoà mặc một chiếc áo đạo sĩ xuất hiện trong tầm mắt Trần Minh. Nhìn thấy cô như vậy, hắn hiển nhiên là hơi sửng sốt một giây lát. Sau đó hắn phản ứng lại, giơ dao phay hét lớn một tiếng: “Con ả này, thế mà mày dám khóa cửa, muốn chết hả?”
“Tối rồi không cần làm ồn, vào rồi nói.”