Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Nhờ em mà anh ngủ rất ngon.”
Nam nhân cong môi đỏ, chợt di chuyển một chút sang một bên sô pha, sau đó ra hiệu cô lại đây ngồi xuống.
“Anh đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với em về chuyện quà cảm ơn.”
Anh khẽ giơ tay, ngoắc ngón trỏ với bí thư Ngô đang cầm máy tính bảng đứng ở một bên.
Bí thư Ngô cười gật đầu, nhàn nhã tiến lên.
Cười với Hạng Tinh, nói: “Thiếu gia có thể ngủ ngon là nhờ công sức của Hạng tiểu thư! Đây là những món quà cảm ơn dành cho ngài. . .”
Cậu nói xong, chợt quay máy tính bảng đến trước mắt Hạng Tinh.
Vừa lướt, vừa giới thiệu, “Đây là một tấm séc trắng đã ký tên, là thù lao lần này ngài giúp đỡ thiếu gia. . .”
“Đây là một căn hộ 2 tầng cao cấp gần Nam Trung, nội thất và trang thiết bị, bao gồm thức ăn cho vịt cũng đã chuẩn bị đầy đủ, các loại nguyên liệu nấu ăn sẽ có người đặc biệt đến cung cấp cũng như bổ sung, ngài có thể lập tức dọn vào ở. . .”
“Đây là tư cách ăn uống miễn phí trọn đời các bữa tiệc trong chuỗi cửa hàng chính cung cấp dịch vụ ăn uống thuộc Tần thị, mỗi cửa hàng đều đã đăng ký thông tin của ngài, ngài có thể lập tức đến ăn uống thỏa thích. . .”
“Đây là số điện thoại của tài xế riêng của thiếu gia, ngài muốn đi đâu thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế, tài xế sẽ điều động xe Tần gia có khoảng cách gần ngài nhất, đảm bảo trong mười phút ngài có thể lên xe. . .”
“Đây là. . .”
Bí thư Ngô nói liên tục không nghỉ, như thể đang điều khiển một đống quà lớn liên tục ném vào đầu nhỏ Hạng Tinh, ném đến mức đầu óc cô rối tung.
Cô không khỏi chậm rãi quay đầu lại, có chút ngơ ngác nhìn Tần Việt.
Tần Việt nghĩ rằng bé con bị dọa sợ, bật cười: “Một chút món quà nhỏ mà thôi, em không cần quá kinh ngạc. . .”
Nhưng mà, anh còn chưa dứt lời, Hạng Tinh lại đột nhiên đến gần.
“Anh Tần Việt ơi!”
Cầm tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay nho nhỏ của mình, đôi mắt hạnh sáng trong xuất hiện vẻ say mê và nhiệt tình.
Nghiêm túc cũng như tha thiết mở miệng, “Anh ơi, về sau nếu anh còn muốn ngủ, thì anh cứ việc tìm em, em sẽ giúp anh ngủ!”
“. . .”
Tần Việt hơi khựng lại.
Không khỏi cụp mắt xuống, cảm thấy có chút buồn cười mà cong đôi môi đỏ hơi mỏng.
Thời điểm bé con này nói chuyện, có vẻ hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Nghĩ vậy, đôi mắt nâu của nam nhân hơi dao động, chợt đứng dậy đến gần cô hơn.
Nghiêng đầu một chút, trong giọng nói khàn khàn có một chút cân nhắc, “Đương nhiên là mỗi ngày anh đều cần ngủ. . .Em chắc chắn em có thể giúp được à?”
“Đương nhiên là có thể!”
Hạng Tinh không chút do dự, gật đầu như giã tỏi.
Chỉ cần ăn khoai tây chiên, kể truyện cổ tích một chút mà thôi!
Tối nay cô trở về bảo Áp Áp lại chiếu mấy bộ truyện cổ tích xem sơ qua!
“Vậy được.”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của bé con, Tần Việt càng cười sâu xa, chợt chớp mắt ra hiệu với bí thư Ngô.
Bí thư Ngô gật đầu, lập tức lấy ra một phần tài liệu trong cặp hồ sơ, đưa đến trước mặt Hạng Tinh.
Cười nói: “Vậy Hạng tiểu thư, nếu ngài quan tâm, vậy mong ngài xem qua phần hợp đồng này.”
“. . .”
Hạng Tinh sửng sốt một chút, buông Tần Việt ra, yên lặng nhận hợp đồng nhìn xem.
Trên cái cặp kẹp tài liệu có hai phần hợp đồng, một phần là 《 Hợp đồng ký kết streamer của Kình Thiên Entertainment 》, một phần khác lại viết 《 Kế hoạch hỗ trợ giấc ngủ dài hạn 》.
Chỉ vừa nhìn thấy hai hàng tiêu đề này, đôi mắt Hạng Tinh đã sáng lấp lánh.
“. . .Mong Hạng tiểu thư đọc kỹ, nếu có ý kiến bất đồng. . .”
Bí thư Ngô còn ở bên cạnh quan tâm nhắc nhở, lại thấy cô gái không hề nhìn, đã trực tiếp lật đến trang cuối cùng của hợp đồng.
Cầm bút trên bàn, ký tên mình một cách lưu loát.
——
“Quà nhỏ” ghê
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)