Edit: Tiểu Manh
Tốc độ cực nhanh đến mức ngay cả Tần Việt và bí thư Ngô cũng suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
Cho đến khi cô cười hì hì, đưa lại hai phần hợp đồng cho bí thư Ngô.
Sau đó cô quay đầu lại, nháy mắt tinh nghịch với Tần Việt đang hơi ngạc nhiên.
Tần Việt yên lặng nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Cuối cùng anh bật cười vài tiếng: “Bé, em không sợ tất cả hợp đồng này đều là bẫy hãm hại em à, không sợ bẫy rập là anh giăng ra để bán em hửm?”
“Không sợ đâu.”
Hạng Tinh nghiêm túc lắc đầu.
Đôi mắt cô ngấn nước sáng lấp lánh, dáng vẻ trông ngây thơ vô hại.
Trong giọng nói của cô lại lộ ra một chút xảo quyệt, “Không có em thì anh không ngủ được, anh sẽ chết trước em đó.”
Nói xong, cô dừng một chút, tiếp tục bổ sung, “Cho dù anh giết em trước đi nữa thì anh vẫn sẽ chết thẳng cẳng 100%.”
Hai câu chặn họng khiến Tần Việt không nói nên lời.
Nhưng mà hình như cũng có lý.
Nghĩ vậy, anh cười nhẹ một chút, giơ tay lên dùng sức xoa đầu nhỏ mềm mượt của bé con.
Vẫn rất ngốc.
Đặt bé con như vậy ở bên ngoài, sớm muộn gì cũng bị sói xám khác ngoạm đi.
Ví dụ như, bên đầu tư phía sau phát sóng trực tiếp Cơm Nắm — Kỳ thị đã gửi cho cô lời mời ký hợp đồng.
Phần hợp đồng khác người kia mới là thật sự độc ác.
. . .
Lại nói tiếp, Kỳ thị đột nhiên đối phó một cô bé, cũng không biết ý nghĩa đằng sau nó là gì.
Nghĩ đến đây, Tần Việt chợt nhướng mày.
Có vẻ như nền tảng của anh cần phải nhanh chóng thiết lập xong.
Nghĩ vậy, nam nhân híp đôi mắt nâu bình tĩnh, đứng dậy.
“Anh còn phải tổ chức một cuộc họp, bé, em về lớp đi học trước nhé.”
Nam nhân bước được hai bước, bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn bé con ngốc nghếch.
Ánh mắt sâu thẳm, nói, “Chờ thời điểm anh muốn ngủ, anh sẽ tìm em.”
. . .
Hai người rời khỏi Nam Trung, mới vừa ngồi trên xe.
Máy tính bảng của bí thư Ngô nhận được một email.
“. . .Thiếu gia, hình như là bộ phận thông tin gửi tư liệu của Hạng tiểu thư.”
Cậu trực tiếp đưa máy tính cho Tần Việt, ngay sau đó khởi động máy.
Tần Việt thản nhiên ngước mắt lên, thờ ơ mở ra đọc sơ qua.
Nhưng mà khi anh hắn nhìn thấy hàng “cha mẹ” trên tư liệu, đôi mắt lại đột nhiên trợn to.
Hạng Văn?
Nam nhân thầm đọc tên này, đồng thời trong đầu phảng phất có một sợi dây, dần dần kết nối hai chữ này và phần hợp đồng của Kỳ thị.
Anh cân nhắc một lát, không nhịn được cong môi cười sâu xa.
Chợt căn dặn bí thư Ngô: “Đặt vé máy bay bay tối nay, tôi phải về thủ đô một chuyến.”
“Vâng.”
. . .
Tan học.
Trong lòng Hạng Tinh cực kỳ vui vẻ, tràn đầy sức sống chạy đến phố ăn vặt nổi tiếng gần Nam Trung.
Cầm số tiền nhỏ rút ra từ phát sóng trực tiếp Cơm Nắm tối hôm qua, mua xúc xích nướng cỡ lớn, bánh kếp mặn, hạt dẻ rang đường, bánh trứng chiên cuộn, lẩu Oden, trà sữa trân châu khoai môn. . .
Dọc đường, ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến khi mặt trời lặn về phía tây, lại đóng gói một đống thức ăn, mới miễn cưỡng rời đi, bắt xe buýt về nhà.
Trở lại làng đô thị có hơi thở sinh hoạt mạnh mẽ, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt đang đứng ở lối vào.
Cô bối rối nhéo cằm nhỏ tinh xảo, cố gắng nhớ lại một chút.
Ơ.
Hình như là vệ sĩ cấp dưới của Tần Việt, số 6 ngấp nghé Áp Áp.
“. . .A! Hạng tiểu thư! Ngài đã trở lại!”
Lúc đó, số 6 cũng nhìn thấy Hạng Tinh, không nhịn được vừa gọi, vừa vội vàng chạy tới.
“Cậu tìm tôi là có việc gì à?”
Hạng Tinh bối rối nhìn này vẻ mặt lo lắng của nam nhân trẻ tuổi, suy nghĩ một chút, đưa một ly trà sữa chưa khui trong tay cho cậu, “Muốn uống ly trà sữa để bình tĩnh một chút không?”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)