Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Ừm.”
Tần Việt thấp giọng đáp lại.
Anh ngồi ngớ người một lát, dường như nhớ đến gì đó, không khỏi mở miệng, “Hạng Tinh đâu?”
“Hạng tiểu thư ăn cơm trưa, sau đó về nhà.”
Vẻ mặt Bí thư Ngô có hơi đáng tiếc đáp lại, “Tôi vốn định giữ ngài ấy lại, nhưng ngài ấy nói không muốn lãng phí một buổi chiều, còn nói phải quay về Nam Trung đi học. . .”
“Đã biết.”
Tần Việt đúng lúc cắt ngang lời nói luyên thuyên của bí thư Ngô.
Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ, lại hỏi tiếp, “Năm tiếng này em ấy đã làm gì?”
“Hừm?”
Bí thư Ngô cau mày suy nghĩ một lát.
“Hạng tiểu thư ăn mấy túi khoai tây chiên, sau khi thiếu gia ngài ngủ, tôi cho ngài ấy uống nước sâm giải nhiệt, sau đó. . .”
Cậu dừng một chút, tiếp theo cười nói, “Sau đó ăn một vài món ngọt, rồi chơi với vịt cưng trong phòng khách cho đến lúc ăn trưa.”
“Những chuyện này cậu đều nhìn?”
Nam nhân ngước mắt nhìn bí thư Ngô.
“À. . .”
Bí thư Ngô bối rối một lúc, cuối cùng lắc đầu, “Trước khi ăn trưa, tôi quay lại công ty mở họp. . .nhưng mà người hầu cũng không báo cáo có điều gì khác thường.”
“Vậy à.”
Tần Việt hơi gật đầu, suy nghĩ gì đó.
Sau khi cân nhắc một lúc, đôi môi đỏ hơi mỏng chợt mơ hồ cong lên.
Chợt xuống giường.
“Đến Nam Trung.”
. . .
Tuy rằng trở về đi học, nhưng cả buổi chiều Hạng Tinh gần như ngáp trong lúc học.
Thực sự là cô kể chuyện cổ tích trước khi ngủ mà đến cô cũng buồn ngủ.
Nhưng mà chiều nay, dường như tất cả giáo viên các môn có vẻ vô cùng khoan dung việc cô ngáp liên tục.
Trong giờ học, thậm chí chủ nhiệm trường còn đích thân đến hỏi cô có khó chịu trong người hay không, nếu cảm thấy khó chịu có thể đến phòng y tế nghỉ ngơi.
Vẻ mặt các bạn học hâm mộ ghen ghét, còn Hạng Tinh lại cực kỳ ngạc nhiên.
Không phải là xin nghỉ nửa ngày không đi học à, sao lại có cảm giác tất cả giáo viên đều cho rằng cô có vẻ bị bệnh nặng. . .
Hôm nay hai tiết cuối cùng là môn thể dục, ngay cả giáo viên thể dục vốn nổi tiếng nghiêm khắc trong trí nhớ của nguyên chủ cũng lần đầu tiên tuyên bố toàn bộ quá trình môn học này tự do hoạt động.
Dẫn tới cô gần như nghĩ rằng hôm nay mình gặp phải vận may to lớn gì đó. . .
Nhưng mà, hiển nhiên không phải.
Ngay lúc Hạng Tinh quyết định tìm khoảng đất trống không có ai, tập đánh võ nâng cao tinh thần, lớp phó học tập trong lớp Trương Doanh Doanh chạy chậm về phía cô.
Vẻ mặt khẩn cấp: “Hạng, Hạng Tinh, ừm. . .hiệu trưởng tìm cậu, cậu đến phòng hiệu trưởng nhé!”
Lời này vừa nói xong, các bạn học xung quanh hai người lập tức nhìn Hạng Tinh với ánh mắt cực kỳ thương hại.
Hiệu trưởng Nam Trung, cọp cái ăn người không nhả xương!
Bị bà ta tìm thì có thể có chuyện tốt gì!?
Làm bản thân Hạng Tinh cũng có chút căng thẳng.
Cô chỉ có thể cau mày, ôm tâm trạng lo lắng nho nhỏ bước đến trước cửa phòng hiệu trưởng.
Mím chặt môi, thật cẩn thận gõ cửa vài cái.
Cánh cửa lại tự động mở ra.
Mà bên trong không có bóng dáng hiệu trưởng cọp cái.
Chỉ có một bóng người quen thuộc, đang thanh thản ngồi dựa trên sô pha tiếp khách trong phòng hiệu trưởng, gọi điện thoại.
Hạng Tinh bỗng chốc sửng sốt.
Sao lại là Tần Việt?
“ . . .Mọi người tiếp tục mở họp.”
Nghe thấy tiếng động, Tần Việt nhướng mày căn dặn người trong điện thoại, sau đó cúp máy.
Chợt ngước đôi mắt nâu, khẽ cười, vẫy tay với Hạng Tinh.
“Bé, lại đây.”
“. . .”
Tuy rằng không không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hạng Tinh vẫn yên lặng bước qua.
Cô cắn môi hồng, dừng một lát, chuyển sang cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi, “Anh Tần Việt, anh có ngủ ngon không?”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)