Bệnh viện cách đây rất gần, đi bộ năm phút, Lâm Triều Tịch và Lão Lâm đã đứng đứng trước cổng vòm bê tông trắng xám.
Đêm tuyết, sảnh chính bệnh viện lạnh lẽo trống trải, cửa sổ không đóng chặt khiến những tờ tuyên truyền vệ sinh dán trên tường tung bay.
Nếu không phải khoang thu ngân đề biển “Lấy số” đỏ chói, Lâm Triều Tịch còn tưởng đi nhầm vào chung cư dân.
Cô vô thức túm chặt cánh tay Lão Lâm, ông đưa cô đến băng ghế, cởi áo khoác trải lên mặt ghế lạnh buốt: “Ngồi đây đợi bố, bố đi lấy số khám.”
Lâm Triều Tịch buông tay, trời tối nhiệt độ cũng hạ dần, cô lạnh run cầm cập, chỉ đành kéo áo khác Lão Lâm rải trên ghế đắp lên đầu gối.
Nhìn xung quanh, cô nhận ra nền gạch ở đây cùng loại với sàn gạch chỗ nhà trọ họ ở, nửa tường dưới quét sơn xanh lá kiểu cũ, chao đèn trên hành lang cũng là màu xanh lục, bóng đèn toả ánh sáng vàng mờ.
Bỗng chốc, cô như trở về mười mấy năm trước.
Tuy lỗ tai inh ỏi tạp âm, song cảm giác vẫn rất rõ rệt. Lâm Triều Tịch bịt tai lại, cô cúi đầu, cách đó không xa là tiếng bước chân hối hả.
Ai đó đang xông vào sảnh chính, bác sinh đang đẩy xe cứu thương, người trẻ dìu người già khám bệnh, Lâm Triều Tịch chỉ nhìn thấy một góc áo trắng của bác sĩ lướt qua. Sảnh lớn vô cùng tối tăm, khung cảnh ngoài cửa sổ lại đang là ban ngày. Vò sống mũi, ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Triều Tịch nghĩ mình nhìn thấy Lão Lâm.
“Đi thôi.” Giọng Lão Lâm cất lên.
Lâm Triều Tịch quay ngoắt đầu, Lão Lâm không hề ở phía trước, ông đứng phía sau cô. Tay ông cầm tờ phiếu khám bệnh và hồ sơ bệnh lý vừa mua, đỡ cô đứng dậy, tay còn lại cầm áo khoác trên băng ghế. Nhiệt độ cơ thể rất chân thực, tuổi tác chạc 40, không giống Lão Lâm cô gặp khi nãy chút nào.
Khi nãy… Lão Lâm khi nãy mặc áo khoác xám và áo len màu gạo, ông đang tiến vào, quan sát sơ đồ bệnh viện, sau đó chạy đến quầy tư vấn, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú vụt qua trong nháy mắt.
Lâm Triều Tịch ngoái đầu nhìn sảnh lớn không một bóng người, có lẽ cô sốt đến ngớ ngẩn thật rồi. Hoang mang nhìn Lão Lâm, cô vô thức hỏi một câu hết sức ngờ nghệch: “Chúng ta đang ở bệnh viện thật sao?”
“Chả nhẽ lại không, đa số các bác sĩ tốp 3 của Vĩnh Xuyên nghỉ hưu đâm ra rảnh, chạy hết đến đây cống hiến nốt hơi tàn đấy.” Lão Lâm giải thích.
Họ đi thẳng, rẽ phải, tiếng người ồn ào phía trước truyền tới.
Hành lang khoa cấp cứu khá đông, băng ghế ngồi kín người. Nhìn kĩ sẽ thấy nhiều bệnh nhân được người nhà dìu đỡ, tuyết rơi đường trơn, rất nhiều người té ngã.
“Bố am hiểu chỗ này phết nhỉ.” Lâm Triều Tịch nói.
“Không phải am hiểu chỗ này.” Không có chỗ ngồi nên Lão Lâm bào cô tựa vào tường: “Bố am hiểu ngày tuyết rơi thế này bệnh viện thường có khoảng bao nhiêu người gặp nạn.”
Lão Lâm không nói gì, ông chỉ đứng đấy cạnh cô, cho cô một chỗ dựa. Hành lang người qua kẻ lại, thanh âm vụn vặt, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng rên rỉ đau đớn và những khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Lâm Triều Tịch nghệt ra một hồi, cô quay đầu nhìn Lão Lâm, hỏi: “Có phải tâm trạng bố không tốt lắm?”
“Không phải.” Lão Lâm nói.
Hành lang rõ ràng rất ồn, Lâm Triều Tịch lại cảm thấy yên tĩnh hơn bao giờ hết. Cô dựa vào Lão Lâm, chợt nghĩ, thật ra ngày xưa từng xảy ra những chuyện gì đều không quan trọng, mấy ngày nữa là cô phải về rồi. Lão Lâm đưa cô đến bệnh viện, đây là nơi khám bệnh, nghĩ nhiều thế làm gì?
Chỉ là lúc cô đang tự an ủi bản thân, cảm giác rõ rệt song cũng mơ hồ đó lại truyền tới.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, âm thanh biến mất dần, bầu trời ngoài ô cửa lại bừng sáng. Khoang khám bệnh ở đầu còn lại trên hành lang sảnh lớn, bầu trời ngoài cửa lại sáng trong. Lão Lâm hồi trẻ đang hỏi hộ sĩ vấn đề gì đó.
Rất xa, cũng rất gần, Lâm Triều Tịch gần như có thể nhìn thấy cổ tay áo cũ sờn của ông, nhìn thấy biểu cảm sốt sắng sau khi nghe được đáp án, loạt ảnh này khiến cô muốn lập tức lao lên giữ ông lại để hỏi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lâm Triều Tịch!”
Bỗng nhiên, một âm thanh vang dội từ đâu truyền tới.
Lâm Triều Tịch vô thức nhìn theo, lại trở về cửa phòng cấp cứu ồn ào.
“Bệnh nhân tiếp theo, Lâm Triều Tịch.” Bác sĩ đang gọi.
Lão Lâm đứng thẳng người đỡ cô.
Lâm Triều Tịch bàng hoàng nhìn bố mình, quay đầu nhìn khoang khám bệnh. Nơi ấy một mảng tối đen, không có hộ sĩ, càng không có Lão Lâm hồi trẻ.
“Sao thế?” Lão Lâm nhíu mày, hỏi.
“Không… Sao.” Lâm Triều Tịch nói.
——
Bĩnh tĩnh lại, Lâm Triều Tịch vào phòng khám.
Như Lão Lâm vừa nói, bác sĩ khám bệnh đa phần đều là người già về hưu. Ít nhất thì bác sĩ khám cho cô là một quý bà tóc trắng da mặt hồng hào, thái độ đoan trang, nhã nhặn.
Bà đo thân nhiệt cho cô, hỏi vài câu hỏi. Lúc nghe bảo cô đã ho hắng nửa tháng nay, bà cau mày, đứng dậy nói: “Nghe phổi xem nào.”
Lâm Triều Tịch vén áo len, cô khom lưng.
“Phổi vẫn ổn, nhưng ho lâu thế rồi, vẫn phải chụp x-quang xem sao.” Nghe xong, bà kê thuốc cho cô rồi đưa lại kèm cả quyển bệnh án, nói: “Ra khỏi cửa đi thẳng rồi rẽ phải, từ đầu cầu thang đi thẳng vào.”
Lâm Triều Tịch lại đứng dậy, đi ra đầu cầu thang, cô nhìn ngó xung quanh, lo sợ lại nhìn thấy cảnh tượng thật giả lẫn lộn như vừa nãy. Tuy nhiên sau khi rời khỏi phòng chụp x-quang, cô cầm tấm phim trở lại phòng khám, cả quá trình đều không gặp lại Lão Lam hồi trẻ.
Đi đâu rồi nhỉ?
Chẳng hiểu sao cô cứ nghĩ về việc này.
“Vẫn phải truyền một chai.” Bác sĩ đặt tấm phim xuống, cầm bút viết địa điểm khám kế tiếp.
Lâm Triều Tịch hoàn hồn: “Truyền xong sáng mai cháu sẽ khỏi luôn chứ ạ?”
“Xem có hạ sốt không hẵng.” Bác sĩ nói.
Lúc trở lại sảnh lớn, mọi thứ vẫn như bình thường.
Đi qua khoang khám bệnh, Lâm Triều Tịch cố tình rướn vào trong một xíu, cô đặt tay lên quầy, chỉ thấy lạnh ngắt. Bên trong quả thực không một bóng người, đây là cảnh thường thấy ngoài giờ hành chính.
Cô khẽ thở phào, tuy không hiểu sao lại gặp Lão Lâm hồi trẻ, nhưng là một thanh niên từng du hành thời gian vô số lần, bất kể có nhìn thấy gì, cô cũng không nên lấy làm lạ.
Cô cúi đầu, hai tay buông thõng.
Cũng vào lúc này, cô chợt nhìn thấy một lá thư.
Lá thư này có thể nói là xuất hiện trong hư vô, tới vị trí nơi dư quang của cô đủ bắt gặp. Cô vội quay đầu, đúng lúc sượt qua ai đó, cảm giác quen thuộc và rõ rệt ấy lại ập tới. Cô biết, mình vừa mới sượt qua Lão Lâm hồi trẻ.
Đúng vậy, Lão Lâm 20 tuổi đang lao về phía cầu thang phía sau cô. Cùng lúc đó, Lão Lâm 40 tuổi đang ở ngay phía trước, ông tiến về phía quầy thu ngân.
Hai thời không, một sáng một tối, phản chiếu lẫn nhau.
Nhịp tim Lâm Triều Tịch tăng vọt, thình thịch từng nhịp.
“Mệt rồi hả?” Lão Lâm 40 tuổi dừng lại, hỏi cô.
“Con không đi nổi nữa, con muốn lên tầng truyền nước.”
Lâm Triều Tịch nhìn hướng còn lại, Lão Lâm 20 tuổi lao lên trên rồi. Cô biết, cô phải chạy lên theo.
Không đợi Lão Lâm đồng ý, cô đã chuyển bước tới cầu thang dẫn lên tầng. Lão Lâm nói gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy. Cô chỉ biết rằng, nếu để lỡ, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ đoạn quá khứ này, vậy nên cô đang đẩy nhanh bước chân.
20 bậc cầu thang, nửa cầu cầu thang, rẽ, thêm 20 bậc…
Càng ngày càng tiến gần tới Lão Lâm 20 tuổi, cô gần như còn cảm nhận được làn gió sượt qua mỗi khi ông lao đi.
Sao lại gấp gáp đến vậy, rốt cuộc bố đang tìm gì?
Lâm Triều Tịch vừa nghĩ vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy ba chữ “Khoa Phụ sản”, tim cô chấn động, chớp mặt liền hiểu ra.
Cô bước nhanh hơn, theo sát Lão Lâm 20 tuổi. Nhìn ông chạy vụt đi, dừng lại trước quầy hộ sĩ, hỏi gì đó, lại bỏ chạy. Ông lao vào phòng bệnh khoa sản, cô theo sau thở hổn hển.
Cuối cùng, lúc cô suýt không thở ra hơi, Lão Lâm hồi trẻ dừng lại trước một cửa phòng bệnh.
Ông đẩy cửa, cô cũng vào theo.
Bên trong có tới 17 18 giường bệnh, khí nóng và tiếng ồn phả vào mặt, cô bỗng đứng giữa một phòng bệnh siêu rộng.
Phía trong cùng có hơn 20 giường bệnh, có người đang chào hỏi người thân, có người đang dỗ con, còn có cả người đang gọt táo.
Khoanh vỏ táo màu đỏ trượt dần xuống theo lưỡi dao, thậm chí cô còn ngửi thấy hương sữa từ các em bé sơ sinh.
Nhưng tất thảy đều chỉ là mùi hương, không hề có âm thanh.
Bầu trời ngoài cửa tinh khiết không tì vết, phòng bệnh lại ảm đạm như phủ dưới một lớp sương mỏng nhạt màu, mọi thứ chỉ còn lại hình ảnh mờ ảo.
Đúng lúc này, Lâm Triều Tịch nhìn thấy một giường bệnh cạnh cửa sổ.
Nơi đó thả rèm màu xanh lam, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.
Lão Lâm nhìn một lượt quanh phòng, cuối cùng bước tới góc đó.
Lâm Triều Tịch dám chắc người nằm phía giường đó là người mẹ chưa từng gặp mặt của cô.
Cô tiến nhanh vài bước, muốn lại gần nhìn xem rốt cuộc mẹ cô trông thế nào, muốn nghe xem họ đang nói gì với nhau.
Lão Lâm kéo rèm, bước vào phạm vi giường bệnh, song tốc độ của thời gian không vì ý chí của cô mà chuyển dời, không đợi cô kịp tới, Lão Lâm đã mở rèm bước ra.
Góc rèm xanh lam buông xuống, Lâm Triều Tịch suýt soát chạm tới, cũng chính lúc này, cả căn phòng tan ra như viên đường.
Lão Lâm hồi trẻ là vật thể duy nhất rõ rệt và hiện hình, thậm chí cô còn nhìn rõ đôi mắt ông.
Rất khó để dùng từ ngữ mô tả ánh mắt ấy.
Rất giống những chùm mây lắng đọng trên bầu trời trước cơn bão, chúng mang màu đen tuyền, dường như sắp xối xuống một trận mưa như đổ nước.
Nhưng không có cơn mưa nào, không một giọt nước mắt, không có gì cả.
Vô cùng trống rỗng.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lão Lâm bỏ đi, cô không kịp nghĩ, chỉ vô thức đuổi theo.
Cô theo sau ông, cảm nhận được bước chân rệu rã của ông, thấy ông trở lại quầy hộ sĩ và trao đổi gì đó với họ bằng chút lí trí cuối cùng. Ngay sau đó, hộ sĩ gọi bác sĩ tới, người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước mặt ông. Bác sĩ đẩy gọng kính, nói vài lời.
Không gian không một tiếng động, cô cố gắng phân tích xem bác sĩ đang nói gì, song lại chẳng nghe được gì.
Bác sĩ quay người bỏ đi, Lão Lâm vẫn đứng im tại chỗ.
Giống một thước phim điện ảnh, ánh mắt sau cùng của Lão Lâm khiến lòng cô chua xót.
Cô muốn đưa tay ôm lấy Lão Lâm, nói với ông rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng bàn tay hụt hẫng giữa không trung, hình ảnh tan biến, mọi thứ trở về hư vô.
Hình ảnh trên hành lang tan biến như mật ong hoà vào nước, hoà quyện từng chút từng chút. Trước khi mọi thứ hoà thành nước, cuối cùng cô cùng nhìn thấy lá thư Lão Lâm tuổi 20 đang cầm.
Lâm Triều Tịch hơi không tin vào mắt mình, tuy rằng cô nên làm thế sớm hơn.
Lá thư trắng in chữ đỏ, phía trên có huy hiệu và địa chỉ của trường được đóng dấu đỏ, người nhận đề tên tiếng Anh: Lin Zhaosheng, Yongchuan University. (Dịch: Lam Trieu Sinh, Vinh Xuyen University)
Lá thư đó trước kia cô từng thấy, là thông báo nhập học trường CHU của Lão Lâm.
——
“Sao lại đứng đây?”
Giọng nói vang lên, Lâm Triều Tịch giật mình.
Lão Lâm xách một cái giỏ đứng cạnh cô. Trong giỏ có dụng cụ tiêm truyền, chất lỏng trong suốt khẽ lắc lư.
Lâm Triều Tịch ngẩng bật đầu, hình dáng Lão Lâm hiện rõ mồn một, phía cuối hành lang là cảnh tuyết rơi giữa đêm. Đây là Lão Lâm 41 tuổi, là hiện thực của thế giới phô mai.
Không biết nên trả lời Lão Lâm thế nào, cô lẩn tránh ánh mắt của ông, quay người nhận ra mình đang đứng trước một quầy bán quà vặt.
Hình dáng của khoang hộ sĩ vẫn còn đó, khoang ban đầu đã được thay đổi. Dây tóc bóng đèn giăng trên quầy bán quà vặt khẽ lay động, chủ quán nhìn cô với ánh mắt dị hợm.
Đêm tuyết, bệnh viện, một cô nhóc mặt đầy thảng thốt đối diện với không trung, cộng thêm ngọn đèn đơn độc, chủ quán hẳn phải hết hồn một phen.
Lão Lâm ướm tay lên trán cô, bàn tay thô ráp lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.
Lâm Triều Tịch nhìn quầy quà vặt, sạp hàng bày bán mấy đồ lẻ tẻ, đa số đều là đồ dùng giá rẻ tạm bợ cho mấy ngày ở viện, có cả mì gói và bánh mì. Cô đánh mắt qua, cuối cùng chỉ vào cốc giấy đóng nắp trên quầy, nói: “Con muốn uống trà sữa.”
Lão Lâm không phí lời nói mấy câu như “đang ốm không được uống”, ông thẳng thừng moi tiền trong túi.
Lâm Triều Tịch bưng cốc trà sữa giấy khẽ lắc lắc, cô và Lão Lâm cùng tiến về phía trước. Tiếng sột soạt của túi trà chưa ngấm khiến tâm trạng cô dịu lại.
Lá thư cô vừa thấy là thư trúng tuyển của trường CHU.
Ở thế giới dâu tây, Lão Lâm nhận được thư hỏi thăm lí do không tới nhập học của giáo sư Paul George, bởi vậy hình ảnh cô nhìn thấy khi nãy có lẽ là quá khứ ở thế giới phô mai.
Lâm Triều Tịch tiếp tục hồi tưởng, bức thư rất to, phần niêm phong chưa bị bóc, vì không nhét vừa túi áo nên ông cầm trong tay.
Vậy tức là Lão Lâm vừa nhận được thư báo trúng tuyển, mang theo tương lai rạng sáng của ông vào viện, vì câu nói đó của mẹ cô mà từ bỏ tất cả?
Như bị một vật với sức nặng ngàn cân đè xuống, cô hít thở khó khăn.
——
Cô và Lão Lâm đi hết dãy hành lang dài dằng dặc.
Khoa sản náo nhiệt biến thành lối đi lạnh lẽo, cửa phòng bệnh hai bên hành lang khép chặt, chỉ dư chút ánh sáng hắt lại từ phía cuối con đường.
Lâm Triều Tịch đến phòng truyền nước, nhận ra đây chính là phòng bệnh khoa sản cô vừa tới.
Sau mười mấy năm, căn phòng bị sửa thành phòng truyền, bên trong có mười mấy ghế ngồi, tất cả đều còn trống.
Lão Lâm đưa bình truyền cho hộ sĩ.
Lâm Triều Tịch ngồi xuống.
Mũi kim xuyên qua mạch máu, chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt, bung dây truyền dịch, Lão Lâm xách bình truyền của cô, Lâm Triều Tịch nhìn vị trí giường bệnh cạnh cửa ngày xưa, cô bước tới, ngồi xuống phía đối diện.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết tung bay, cô nhìn chằm chằm nơi trước kia từng kê giường bệnh ấy, nghĩ mãi vẫn không hiểu lí do Lão Lâm từ bỏ.
Trà và sữa hoà quyện toả hương thơm, Lâm Triều Tịch cúi đầu, cô thấy đôi bàn tay thô ráp sau một thời gian dài làm quản lí công viên của Lão Lâm.
Cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bố ơi, vừa nãy giáo sư Vương bảo ‘thai lưu’, thật ra hồi đó bố tưởng con đẻ ra liền tử vong, vậy thì vì lí do gì mà bố lại từ bỏ việc học?”
Lão Lâm ngồi vào chỗ trống đối diện, ông không nao núng trước câu hỏi của cô, nhưng cũng không đáp gì.
“Toán học là ước mơ của bố cơ mà?” Cô hỏi tiếp.
“Để nghĩ coi.” Giọng Lão Lâm từ tốn, như thể rốt cuộc cũng hiểu cô đang hỏi gì: “Con đang không hiểu vì sao bố lại từ bỏ Toán học vì việc để mất con hả?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại không hiểu?”
“Con nghĩ là, một thiên tài như bố, hẳn nên lí trí cân nhắc được mất, để rồi đưa ra quyết định đúng đắn.”
Lão Lâm vẫn tỏ ra thoải mái: “Quyết định gì mới được gọi là đúng đắn?”
Từ tận sâu trong lòng, Lâm Triều Tịch không biết đáp án. Song cô biết Lão Lâm sẽ văn hỏi như vậy, nên cô đáp trả bằng đáp án đã chuẩn bị từ trước: “Con cho rằng đối với bố thì là tìm kiếm chân lí tự nhiên, tạo phúc cho nhân loại.”
Tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ. Sau một buổi vào viện khám bệnh, nền xi măng xám xịt đã hoàn toàn biến thành màu trắng.
Một lúc sau, Lão Lâm bỗng động đậy. Ông lần mò gì đó trong áo, sau một hồi, ông rút ra một bức thư đưa cho cô.
Lâm Triều Tịch cúi nhìn, cô hoá đá.
Đây là lá thư ông lão bảo vệ quá cố gửi cho Lão Lâm. Phong bì nhăn nhúm, có vẻ Lão Lâm đã mang theo từ lâu.
Lúc này, Lão Lâm lắc lắc lá thư, ông bỗng cười: “Đừng sợ.”
——
Bì thư mỏng manh, Lâm Triều Tịch cầm nó, cô không dám bóc.
Lão Lâm chậm rãi nói: “Thật ra bố không đi Mĩ là vì với bố mà nói, mọi chuyện đều xảy ra quá đỗi trùng hợp. Tuy nghe hơi giống một tên vô trách nhiệm, nhưng trước khi nhận được cuộc điện thoại đó, bố thực sự không biết con sắp chào đời.”
“Khi đó bố đang bị gắn tội đạo văn học thuật nên mải mê chứng minh mình trong sạch. Cũng vì vụ việc bị quy chụp đạo văn mà cuộc sống ở trường mới của bố cực tệ, cho nên bố toàn quẩn quân bên trường Tam Vị ngay cạnh, không hề hay biết mẹ con đã mang thai.”
“Trước kia bố từng nói rồi, bà ấy là một người con gái rất đặc biệt. Bà ấy đặt độc lập và chủ nghĩa tự do lên hàng đầu, có lẽ chúng ta đều không hiểu được đâu, nhưng chúng ta phải tôn trọng bà ấy. Vậy nên mãi tới trước lúc con chào đời, bố mới nhận được điện thoại gọi tới kí túc xá, mẹ con tìm bố, bảo bố đến đây một chuyến.”
Lão Lâm kể rất có trật tự, ngữ khí điềm đạm, nhưng Lâm Triều Tịch nghe ra, ông chưa thực sự thoát khỏi quá khứ này.
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
“Sau đó bố không tới kịp.”
Lâm Triều Tịch lắc đầu, cô không hiểu ý câu này. Ánh mắt Lão Lâm dừng lại ở lá thư trên tay cô.
Dưới sự cổ vũ của Lão Lâm, cô bóc lá thư.
Thể chữ Khải viết tay tiêu chuẩn, dưới ánh đèn phòng truyền dịch, Lâm Triều Tịch đọc được dòng chào hỏi đầu tiên.
——Xin chào Triệu Sinh, bao năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu khi đó tôi không giữ cậu lại, có phải cuộc sống của cậu sẽ vô cùng hạnh phúc viên mãn.
“Sau khi nhận được điện thoại của mẹ con, bố liền chạy tới bệnh viện. Tuy không biết lí do, nhưng người như mẹ con, một khi bà ấy mở lời bảo bố đến bệnh viện một chuyến, tức là bà ấy đang thực sự cần bố.”
Lão Lâm nói tiếp: “Trời tháng Hai vẫn rất lạnh, bố chạy khỏi kí túc, lao qua con đường chính trong trường, chạy tới phòng truyền tin, bố thấy thầy giáo của mình đang đứng ở đó.”
“Ông ấy ở đó làm gì?” Lâm Triều Tịch lo sợ.
“Ông ấy thấy thư báo trúng tuyển của bố.”
Lâm Triều Tịch thầm bật ra ba chữ “Phùng Đức Minh” trong đầu.
Địa điểm khác nhau của hai thế giới, một lá thư trúng tuyển, một lá thư hỏi thăm của tiến sĩ Paul George.
Khoảnh khắc này khiến Lâm Triều Tịch cảm thấy toàn thân sởn da gà, một phỏng đoán trước nay chưa từng có hiện ra trong đầu cô. Thậm chí cô còn không dám nghe Lão Lâm kể tiếp, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn bức thư trong tay.
——Tôi của ngày xưa thực sự không hiểu.
Tôi khoe khoang ăn nhiều muối hơn cậu, lại còn làm gác cổng trường đại học, chắc chắn là tôi lõi đời hơn cậu. Vậy nên năm đó tôi thực sự rất khó hiểu với quyết định của cậu năm đó.
Ví dụ tôi cho rằng, giáo sư Phùng đã gọi cậu lại, bày tỏ muốn bàn bạc với cậu, vậy thì cậu nên ở lại, đây là cơ hội hiếm có biết bao.
“Thầy giáo không muốn bố đi du học, về sau bố mới nhận ra, cội nguồn của sự bất đồng giữa bọn bố, chính từ việc bố nói với ông ấy mình đã gửi đơn xin nhập học trường CHU.”
Lâm Triều Tịch không thể hiểu nổi, cô cúi đầu đọc tiếp.
——Về sau biết cậu từ bỏ cơ hội đi du học, tôi vô cùng buồn bã.
Lúc cậu xuất hiện ở cửa tôi thấy giáo sư Phùng cầm tờ thông báo trúng tuyển của cậu, tôi đứng nhìn một hồi. Lúc đó tôi không rõ thầy trò hai người phát sinh sinh mâu thuẫn gì, sớm biết hai người có mối bất hoà học thuật sâu sắc đến thế thì tôi đã không để ông ấy bắt gặp lá thư ấy.
Lâm Triều Tịch hết sức chấn động, giọng cô run lên: “Giáo sư Phùng bịa đặt chuyện bố đạo văn, còn giấu nhẹm thư trúng tuyển của bố, sao ông ấy lại làm vậy?”
“Sao bố phải bận tâm lí do ông ấy làm vậy?” Lão Lâm hơi nghiêng người, ông khá nghiêm túc: “Bạn nhỏ Lâm, vấn đề của chuyện này nằm ở lựa chọn của bố, không phải vấn đề của người khác.”
“Sao vấn đề lại nằm ở lựa chọn của bố?!”
Lâm Triều Tịch thấy giọng nói kích động của mình vang lên trong phòng truyền dịch, một bệnh nhân đang xem tivi cách họ xa tít ngoái lại nhìn, sau đó lại chìm vào thế giới phim ảnh.
“Ừ, ông lão họ Trương đã giữ bố lại bảo bố vào phòng truyền tin bàn bạc với giáo viên. Nhưng người bước vào căn phòng đó là tự bố, không ai dí dao vào cổ bắt ép cả.”
Lão Lâm càng bình thản, Lâm Triều Tịch càng không thể chấp nhận, cô biết mình sắp oà khóc đến nơi.
“Sau khi đi vào, bố thấy thư trúng tuyển đặt trên bàn, bọn bố đã nói chuyện về lá thư này. Thầy giáo mong bố ở lại tiếp tục nghiên cứu, ông ấy sẽ bãi bỏ tố cáo đạo văn, cung cấp môi trường nghiên cứu tốt nhất, thậm chí còn hứa hẹn giúp đỡ sự nghiệp nghiên cứu về sau của bố. Nhưng bố từ chối.”
Lão Lâm không đề cập về lí do giáo sư Phùng làm vậy, ông chỉ thuật lại, không xen lẫn cảm xúc cá nhân.
“Chính vì bố lựa chọn bước vào căn phòng đó nên đã đến bệnh viện chậm trễ. Mẹ con thông báo hai việc: thứ nhất, bà ấy đã mang thai 8 tháng; thứ hai, vì vừa rồi bố không đến, nên bà ấy đã phẫu thuật phá thai, đứa trẻ là con của bố, nhưng bấy giờ thì không còn nữa rồi.”
Lão Lâm hơi hồi tưởng thời niên thiếu: “Bố hỏi bà ấy vì sao không đợi thêm một chút, bà ấy nói, bà ấy tính toán thời gian từ kí túc đến bệnh viện, thời gian bố lí ra nên có mặt vượt mức giá trị cực đại, bà ấy tưởng bố không đến.”
Một giọt dung dịch từ bình truyền nhỏ xuống, Lâm Triều Tịch chấn động cúi đầu.
Dường như trong một khoảnh khắc nào đó, Lão Lâm cũng từng tính thời gian Bùi Chi về đến nhà, cô lại không thể ngờ rằng, đằng sau “giá trị cực đại” này đại diện cho điều gì.
Hình ảnh Lão Lâm 20 tuổi chạy băng băng trong bệnh viện hiện lên trong đầu, thậm chí cô cảm thấy không gian lại như nhuốm màu xám xịt mà rõ nét, phía đối diện nơi chiếc giường bệnh không hề tồn tại, tấm rèm xanh lam khẽ phất phơ theo gió.
Cô rất muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.
“8 tháng, nếu đẻ ra thì vẫn có thể sống được. Chỉ vì một cái quay người, đứa con của bố đã mất đi cơ hội tồn tại trên đời.” Lão Lâm chìm trong dải ký ức đằng đẵng, song ánh mắt ông vẫn rất tỉnh táo.
“Lúc đó bố vô cùng đau đớn, vừa không hiểu vì sao bà ấy lại làm vậy, vì sao không chịu cho bố một cơ hội. Đồng thời cũng hiểu rõ, chuyện này không thể trách bà ấy, tại bố trong thời điểm quan trọng nhất cuộc đời đã đưa ra lựa chọn sai lầm.”
“Nhưng bố không biết mà.”
“Bạn nhỏ Lâm.” Ông bỗng mỉm cười nhìn cô: “Đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời, đa số con người đều không biết nó quan trọng đến mức nào, đây là điều công bằng với tất cả mọi người.”
——Sao em không đợi tôi?
——Anh tới trễ rồi.
Tiếng đối thoại thoáng qua đâu đây, vang lên trong không gian vô thanh.
Lão Lâm 25 tuổi cầm trên tay lá thư trúng tuyển, ông bần thần rời khỏi phòng bệnh, lao đến khoang hộ sĩ, ông giữ một y tá, nhận được đáp án tàn nhẫn như dự liệu.
——Là một bé gái, nếu nạo thai sẽ đẻ ra một thai lưu.
——Sản phụ sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng, nạo phá thai là hành vi hợp pháp, cậu có kiện cũng vô dụng.
——Ừm, không cứu được đứa bé.
“Nhưng con vẫn sống mà.” Lâm Triều Tịch chùi nước mắt, như vớ được cọng cỏ cứu mạng, cuối cùng cũng nghĩ ra câu hỏi quan trọng nhất: “Bố chưa từng thấy nghi ư?”
“Bố từng đắn đo. Nhưng thời điểm đó với bố mà nói, giả tưởng về khả năng con gái bố còn sống chỉ giúp bố cảm thấy đỡ tệ hơn một chút.”
Lão Lâm nói tiếp: “Bố tra cứu về quá trình phá thai, rất tàn khốc. Họ tiêm Rivanol vào màng ối để giết chết thai nhi, sau đó dùng thuốc kích hoạt cơn gò tử cung thai phụ, quá trình tương tự việc sinh ra một đứa trẻ.”
Lâm Triều Tịch thấy Lão Lâm giơ tay áp lên trán cô, khiến cô sởn gai ốc một phen.
“Thật ra mẹ con vẫn đẻ con ra, sau đó đưa đến trại trẻ?”
“Bố không biết, lúc đó bố không biết gì cả.” Lão Lâm điềm đạm nói: “Bố chỉ tra ra, sản phụ trải qua các khâu từ tiêm Rivanol cho đến dẫn thuốc co bóp tử cung phải mất một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có lẽ dài hơn thời gian bọn bố nói chuyện, nếu bà ấy chủ đích đến bệnh viện phá thai, có lẽ sẽ không đẻ ra một đứa trẻ sơ sinh bị giết chết nhanh đến vậy.”
Lão Lâm nói: “Bố từng tìm bà ấy nói chuyện, lí do bà ấy đưa ra giống hệt lí do bố nhận được từ bác sĩ. Bệnh viện thời đó đã can thiệp vào chuyện này, họ rất giỏi ngụy tạo bằng chứng. Bà ấy thể hiện rõ quan điểm muốn sống độc lập, không muốn vướng bận chồng con. Nhưng điều bố muốn biết là, cớ gì bà ấy đã mang thai suốt 8 tháng, cuối cùng lại quyết định phá thai vào tháng thứ 8.”
Tuyết rơi ngày một lớn, cửa sổ phủ lớp khí dày, mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng phô bày uy lực của nó.
“Vì sao?”
“Bạn cùng phòng bà ấy bảo rằng, trước đó bố mẹ cô ấy từ quê lên thăm. Còn một chuyện khác bố không hề hay biết, đó là lần đầu tiên mẹ con ngất xỉu vì mang thai, bà ấy đang học lớp giáo sư Phùng, ông đã đưa bà tới bệnh viện này.”
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt: “Mẹ con bị phát hiện mang thai, bị ép phá bỏ, giáo sư Phùng đều biết?”
Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao hồi đầu họ nhận nhau, Lão Lâm lại gọi điện cho thầy giáo của ông. Bao nhiêu năm sống trong cô độc, bao nhiêu năm, ông quá khát khao đáp án, lại không một ai tiết lộ với ông.
“Con không biết đấy chứ, bạn nhỏ Lâm, những manh mối bố có hồi đó chỉ có vậy. Từ những chứng minh y tế thì con đã tử vong vì bố tới trễ. Nhưng đối với bố mà nói…” Lão Lâm nhìn cô, cười: “Đây là bài toán dành cho bố, bố không chấp nhận đáp án người khác làm xong truyền lại. Ngộ nhỡ một ngày những người đó trỗi dậy lương tâm phát hiện ra, hoặc nói cách khác, con gái bố rơi xuống hố thỏ, vô tình phát hiện ra bố mình là ai, bố phải đợi cô bé đến ngáng chân mình gọi sư phụ chứ, phải không nào?”
Nước mắt Lâm Triều Tịch chốc lát tuôn rơi.
Cô hiểu, Lão Lâm chỉ muốn an ủi cô, thật ra trước nay ông đều không biết mình còn có cơ hội đợi được con gái trở về.
Nhưng ông vẫn không đi du học, ông muốn chờ đợi một đáp án.
Từ đầu đến cuối câu chuyện không máu chó chút nào, rối ren và phức tạp, lòng người thiện ác. Nó chỉ bắt nguồn từ một lựa chọn nhỏ bé, cùng với sự kiên trì gần như vô vọng.
Cô nhìn Lão Lâm trước mặt, bỗng nhớ về nơi thế giới dâu tây, tồn tại một Lão Lâm khác.
“Trước khi con đến tìm bố, ngày nào bố cũng nghĩ, có lẽ ở một thế giới nào đó, bố đã không do dự mà xông vào phòng truyền tin. Sau đó ẵm con gái của bố về, cùng nó lớn lên. Cuộc sống hẳn sẽ khó khăn, nhưng chắc chắn rất hạnh phúc.”
Lão Lâm của thế giới đó không có thư trúng tuyển, là bởi ông chưa từng nhận nó.
Ông không quay người, không ở lại, không gặp giáo sư Phùng, không do dự lao vào bệnh viện, cuộc chạy đua giữa thời gian và lòng người, ông đã vượt lên phía trước.
Thư của ông lão bảo vệ đã đi đến hồi kết, Lâm Triều Tịch đọc được dòng chữ cuối cùng.
——Tôi già rồi, khi con người già đi, nghĩ về chuyện hồi trẻ, mới nhận ra rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Đứng trước Toán học và lương tâm, cậu đã lựa chọn vế sau.