Tuyết rơi cả đêm, tảng sáng mới ngừng lại. Bầu trời mang màu xanh lam thuần khiết, như bình sứ được lau chùi sạch sẽ.

Lâm Triều Tịch ra khỏi bệnh viện, cô thấy đỡ sốt hơn nhiều. Tuy người không còn sức, hai mắt quay cuồng, song tinh thần lại phấn chấn hơn bao giờ hết. Bởi vậy cô tranh thủ lúc Lão Lâm đi mua đồ ăn sáng liền để lại tờ giấy nhớ, cô gọi xe đến cổng bệnh viện Từ  n cạnh bờ hồ Đông Minh.

Sau cuộc trò chuyện đêm qua, cô đã hiểu người bình thường như cô và thiên tài như Lão Lâm khác nhau ở điểm nào.

Cô từng đặt câu hỏi với Lão Lâm ở thế giới dâu tây, người mắc bệnh Alzheimer, rằng ông có từng cảm thấy hối hận vì một lựa chọn nào đó không, câu trả lời là “đương nhiên”.

Giờ cô mới biết, hai chữ “đương nhiên” mà Lão Lâm nói thật kiêu ngạo biết bao.

Ở thế giới thực sự thuộc về cô, Lão Lâm không hề nao núng xông qua cánh cửa đó, ông chưa từng nhận được thư trúng tuyển, cũng không trải qua 12 năm chờ đợi ròng rã, ông hiểu rõ mình muốn gì, ông muốn làm một người bố tròn trách nhiệm, điều này quan trọng ngang với Toán học của ông.

Vậy nên cô bắt đầu tự hỏi, thứ cô thực sự muốn là gì?

Thật ra câu hỏi không hẳn không có đáp án. 

Cô cố gắng bao lâu nay giúp Lão Lâm tránh khỏi vụ tai nạn, tuy xét trên phương diện nào đó đây là hành động rất vô nghĩa; cô còn muốn cùng Bùi Chi trải qua giai đoạn khó khăn này, bởi cô biết rõ Bùi Chi đang phải hứng chịu những gì, việc này xét cho cùng cũng cực kì vô nghĩa.

Nhưng khi nói về ý nghĩa, con người thường cân nhắc được mất, gặp phải khó khăn không thể xử lí, sau cùng là bật khóc.

Trở thành thiên tài không phải phép mầu hoá giải mọi khó khăn, song thiên tài thực thụ luôn biết điềm nhiên ứng phó, họ hiểu rõ bản chất, trung thành với chân lý, theo đuổi đam mê, từ đầu đến cuối vẫn vậy.

Nội tâm của con người dường như luôn phải trải qua trăm ngàn lần gột rửa mới thực sự được bộc lộ. Lâm Triều Tịch không rõ mai sau liệu mình có còn mơ hồ hay không, nhưng lúc này, ít nhất là giây phút này, cô biết rất rõ, cô nên vào trong đó với Bùi Chi.

10 phút trôi qua, 15 phút trôi qua…

Cô vẫn chưa được vào.

Bảo vệ hạ ống nghe, mở cửa sổ bảo cô trở về.

Gió từ mặt hồ thổi tới thực sự quá lớn, lí do cụ thể Lâm Triều Tịch không nghe rõ, chỉ cảm thấy đánh mắt trông ra, thế giới đã lạc vào cõi trắng xoá vô tận, chỉ còn lại cánh cổng sắt xám xịt.

Nghĩ đến vết thương trên tay Bùi Chi, ánh mắt cậu lúc rời đi, nghĩ đến những lời cậu từng nói, hồ nước gần đó và cả đỉnh núi phía xa…

Cô nhìn núi Nam Sơn.

Nghĩ bụng, đã lâu thế rồi, Bùi Chi ngày nào cũng luẩn quẩn trong viện, mỗi khi ngẩng đầu đều nhìn thấy ngọn núi này. Vậy nên cậu mới biết rõ về nó đến vậy, cậu từng tới đó, biết trên đỉnh núi có một nơi thả đèn Trường Minh, được giảm giá với mỗi một điều ước, có tờ giấy gấp sẵn đặt dưới ngọn đèn.

Lâm Triều Tịch hít một hơi thật sâu, cô nhìn ngọn núi xa xăm.

——

Núi Nam Sơn không cao không thấp.

Đỉnh núi bị tuyết trắng bao phủ, mỗi khi làn gió sớm thổi qua, biển tuyết trên núi gợn sóng lăn tăn. Cây thông cây bách cởi bỏ lớp vỏ trắng như bông, để lộ tán rừng xanh mướt.

Lâm Triều Tịch đứng dưới chân núi, dẵm lên bậc đá phủ tuyết.

Không khí lạnh buốt khoan khoái, đường núi rất khó đi. Trên đường cô gặp vài sinh viên đại học, họ khuân vác dụng cụ quay chụp, trang bị đầy đủ, một đội quân lên núi chụp cảnh tuyết.

Một nữ sinh thấy cô đi một mình liền tốt bụng chia sẻ cành cây khô: “Sao đi một mình lên đây thế em gái?”

“Có người mách em đỉnh núi cảnh đẹp tuyệt, em nên đến đó xem thử.” Cô thành thật trả lời.

Đám nam sinh đi cùng cười ha hả, nữ sinh nhạy cảm hơn quan tâm hỏi, kèm theo ánh mắt dè dặt: “Người nhà em sao, Nam Sơn Tự trên đỉnh núi cầu nguyện linh lắm đấy.”

Thật ra Bùi Chi cũng không hẳn là người nhà, Lâm Triều Tịch nghĩ mãi, cuối cùng đáp: “Là một người bạn em vô cùng tôn trọng, cậu ấy rất khoẻ mạnh.”

“Sao em đáng yêu quá vậy?”

“Dạ?”

“Không cần trả lời nghiêm túc câu hỏi này.”

Lâm Triều Tịch bất lực cười.

Càng lên cao, đường đến Nam Sơn Tự càng khó đi. Đám sinh viên đại học dừng chân tại thôn nhỏ trên lưng núi, Lâm Triều Tịch một mình đi tiếp.

Trong núi, không gian yên tĩnh cực độ, cô nghe rõ mồn một tiếng tuyết rơi lao xao trên phiến lá cây tùng.

Mỗi hơi thở như một nhát dao cứa vào khí quản. Lâm Triều Tịch bịt mồm bịt mũi ho hắng, hai chân mềm nhũn, song quyết không dừng lại.

Lúc lên tới đỉnh núi, tiếng chuông sớm vang vọng giữa núi, khi cô thực sự đặt chân trước cổng chùa, các tăng nhân đã bắt đầu vào nhà ăn. Tiếng chuông chạy một vòng quanh chùa, giờ ăn trưa sắp bắt đầu.

Nam Sơn Tự quả giống những gì cô từng nhìn qua ảnh.

Đi qua điện Thiên vương sẽ đến hồ Phóng sinh, dưới tầng băng mỏng có cá koi đỏ đang bơi lội, mặt đất vừa được tăng nhân quét dọn để lộ đường đá xanh.

Hương khói bốc ra từ lư hương, xa xăm trường tồn.

Lâm Triều Tịch đi mãi, trong kí ức của cô, Bùi Chi và cô bắt đầu cuộc gọi từ hồ Phóng sinh. Sau đó cậu đi mãi, họ nói chuyện khoảng tám chín phút, sau đó cửa gỗ mở ra, vọng lại tiếng cọt kẹt.

Cô cũng thầm tính thời gian, đi thẳng dọc theo hành lang, cuối cùng dừng chân, dơ tay.

Cửa mở cọt kẹt, gió lạnh ùa vào, trong căn phòng trước mắt, đèn thắp kín như những hạt đậu, chúng nghiêng ngả theo gió.

Một tăng nhân lớn tuổi đang chọn tim đèn quay lưng lại với cô, ông chậm rãi buông que trúc trong tay, sau đó quay người hành lễ.

Lâm Triều Tịch đánh giá diện mạo tăng nhân, cô thở phào, chắp tay chữ thập, cúi người hành lễ.

Đôi bên giữ yên lặng, bầu không khí trầm mặc.

Cuối cùng, lão hoà thượng lên tiếng: “Thí chủ cớ gì mà lặn lội đến đây?”

“Con muốn… Dâng đèn Trường Minh ạ.”

Hoà thượng gật đầu, ông tới góc điện, nơi đó kê một kỷ án, ông ngồi xuống, giở tập giấy mỏng trên bàn: “Đèn dầu 500 một năm, đèn điện 100 một năm, thí chủ muốn loại nào?”

“Có cả đèn điện ạ?”

“Bảo vệ môi trường ấy mà.”

Lâm Triều Tịch mỉm cười cúi đầu, lão hoà thượng giở tập giấy, nhấc bút lông miết lên thỏi mực đông cứng. Mặt giấy ố vàng, bên trên dùng thể chữ Khải viết họ tên và tiền cúng của mỗi người, năm rồi đến tháng, gì gì đó, mã đèn thờ xx.

Mắt quét qua danh sách tên, tim Lâm Triều Tịch khẽ hẫng một nhịp: “Xin hỏi dâng đèn ở đâu ạ?” Cô chỉ mã đèn thờ trên tập giấy, nhỏ giọng hỏi.

Trước khi thực sự bước vào điện này, cô vẫn chưa biết đáp án.

Như Lão Lâm đã từng nói, trước vô số quyết định quan trọng trong đời, con người chỉ có một dự cảm mơ hồ, không ai đoán trước được kết quả.

Nhưng cô biết, phía ngoài cửa sổ bên phải cô là bức tường ngàn thước, gió sẽ gào thét qua dãy thung lũng, bởi cô từng nghe nói Bùi Chi đã đến đây. Đi qua con đường chăng đầy đèn Trường Minh, Lâm Triều Tịch ngồi thụp xuống, giữa vô số ngọn đèn nhấp nháy.

Đèn thờ số 142857, người dâng đèn: Bùi Chi.

Cô ngửa cổ nhìn, giữa vô số ánh đèn vàng, cô tìm thấy ngọn đèn ấy. Khẽ nhấc nó lên, một tờ giấy gấp gọn đặt phía dưới.

Đặt ngọn đèn xuống, mở tờ giấy đó.

Lâm Triều Tịch nghe tiếng bấc đèn lách tách, sự từ chối của Bùi Chi, sự bỏ đi, vết thương trên tay cậu, giọng nói dịu dàng nhắc nhở cô uống thuốc, nỗi dằn vặt ngày đêm, tất cả đều đã có đáp án.

Phía xa xa, ánh mặt trời trên núi xuyên qua tầng mây, dát vàng ngọn núi phủ đầy tuyết. Cô ngỡ tưởng trên đường đến đây đã trải qua đèo núi và biển tuyết, song thứ khó lay chuyển hơn cả biển núi, chỉ có thể là trái tim của một thiên tài.

“Cháu mang nó đi được không ạ?” Lâm Triều Tịch khẽ hỏi. 

“Vì sao?”

“Bởi từng có người tới đây cầu nguyện, cháu hi vọng điều ước của người ấy sẽ thành hiện thực.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play