Rất nhiều lần về sau, Lâm Triều Tịch thường nghĩ, rốt cuộc tâm trạng của cô khi đó là thế nào.
Cô có thực sự “từng muốn” từ bỏ, đáp án chắc chắn là có; nhưng cô có thực sự “muốn từ bỏ”, đáp án lại là không.
Càng nhiều câu hỏi càng khiến người ta tỉnh táo hơn, nhưng muốn tỉnh táo cũng phải mất thời gian. Với Lâm Triều Tịch mà nói, lúc đó cô không xóa tài liệu đó, là vì Lão Lâm bỗng gọi điện tới.
Cô sốt nóng hầm hập, vuốt tên Lão Lâm trên màn hình điện thoại Nokia, trong phút chốc ngập ngừng không muốn bắt máy.
Không thể giải thích vì sao, có lẽ là phản ứng bản năng muốn trốn tránh.Nhận thức được điều này, cô cắn răng nghe máy, dí ống nghe bên tai.
“Tối nay rảnh chứ?” đầu dây bên kia tương đối ồn ào, giọng Lão Lâm hơi khàn.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng Lão Lâm, sống mũi Lâm Triều Tịch cay xè, cảm xúc trở nên ủy mị.
“Vừa nãy thì không, nhưng giờ rất rảnh.” Cô nói.
“Thế tới đây đi ăn, Lão Tăng muốn gặp con.”
Lâm Triều Tịch ú ớ mấy giây mới nhớ ra Lão Tăng là ai, cô vô thức nói lắp: “Lão… Tăng, sao giáo sư Tăng lại muốn gặp con?”
“Chắc chắn do con thể hiện xuất sắc trong quá trình tập huấn ở Tam Vị, khiến ông ấy có ấn tượng sâu sắc.”
Lâm Triều Tịch thì thào: “Giáo sư Tăng sao có thể nhớ con chớ, bọn con còn chưa từng gặp ông ấy nữa kìa.”
“Bởi vậy nên ông ấy chỉ mời một câu khách sáo “bảo cả cô nhóc nhà cậu đi cùng cho vui”, bố cũng khách sáo gọi điện trưng cầu ý con đây.”
Đây mới là Lão Lâm, Lâm Triều Tịch cảm nhận được mùi vị của sự sống chân thực, cô lau nước mắt: “Con đi.”
“Con gái con đứa phải dịu dàng một chút, không nên tùy tiện văng tục.” Lão Lâm nói.
Lâm Triều Tịch nghẹn họng, nghe ra ý đùa trong lời Lão Lâm, cô thét ra lửa: “Con bảo là, con đi ăn cùng.”
“Quán cơm tọa nay gần nhà khách, chốc nữa bố về đón.”
“Ừm.”
——
Lâm Triều Tịch ra khỏi quán nét, cặp sách cũng chẳng buồn cầm theo, tuy nhiên cô vẫn nhớ uống thuốc.
Cô quấn khăn quàng cổ ngồi đợi Lão Lâm ở nhà trọ, tuyết đầu mùa để lại dấu tích của người đi bộ qua con ngõ.
Hơi ấm vây quanh khiến cô buồn ngủ, ngồi trên sofa hai mắt lim dim, thoáng chốc nghe có tiếng bước chân trên tuyết. Cô ngẩng đầu, giữa màn đêm tối, một người phủ dưới đèn đường vàng mờ, đi trên con ngõ dải tuyết vắng lặng hướng tới chỗ cô.
Nền đêm đen màu mực, màn cửa khẽ lắc lư, Lâm Triều Tịch dụi dụi mắt, ngỡ như đang nằm mơ.
Lão Lâm buông rèm cửa, mấy ngày liên tiếp chỉnh sửa luận văn khiến ông thấm mệt, song nụ cười vẫn hôn hòa và giảo hoạt như thường.
“Trùng hợp ghê.” Ông cười: “Bạn Tiểu Lâm ăn cơm chưa nhỉ?”
Lâm Triều Tịch hơi ngẩn người, cô đáp: “Trùng hợp ghê nhỉ sư phụ Lâm, con gái chú đâu, cô nhóc tan học chưa?”
“Để tôi tìm thử.” Lão Lâm nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng lại nhìn cô cười: “Con gái tôi không ở đây rồi.”
Nhìn ánh mắt cười hiền hòa của Lão Lâm, Lâm Triều Tịch chợt nghĩ đến chuyện mình không thể thực hiện. Lồng ngực như bị nhồi nhét đầy bông, cô không cứu được Lão Lâm.
Trầm mặc kéo dài một lúc.
Dường như Lão Lâm cảm nhận được điều gì bất thường, trước khi ông lên tiếng, Lâm Triều Tịch nhảy xuống ghế, cô kéo tay Lão Lâm, khịt khịt nước mũi: “Con sắp chết đói đến nơi rồi.”
“Đói đến mức nào, muốn ăn nướng hay ăn lẩu? Dạ sách, thịt bò, cải thảo mini nhúng lẩu mềm phải biết, chấm với tương bò nữa nhỉ?”
“…” Lâm Triều Tịch nuốt nước miếng, vốn không đói mấy, giờ thì bụng bắt đầu biểu tình.
——
Để Lão Lâm không phát giác cô đang lâm bệnh, suốt chặng đường, Lâm Triều Tịch cố nặn ra sinh khí dồi dào, gân cổ đánh trống lảng sang đủ thứ chuyện.
Đến nỗi tận khi đặt chân tới cửa tiệm canh dê, cách ô cửa sổ thủy tinh mờ sương nhìn vào trong, khách khứa vây kín nửa bàn, cô mới nhận ra quy mô của buổi tụ hội này.
Giáo sư tăng ngồi trong cùng, xung quanh ông là ba người trung niên. Trông họ chạc tuổi Lão Lâm, một trong số đó Lâm Triều Tịch từng gặp khi học tại Tam Vị về sau, là bậc thầy trong nghiên cứu Lý thuyết trường chuẩn (Gauge theory), suy ra thân phận của hai người còn lại không cần nói cũng biết.
Lâm Triều Tịch nhất thời sững sờ ngoài cửa, tay chân luống cuống cả lên. Lão Lâm ngược lại trông không giống có bất cứ vấn đề gì, ông dẫn cô đi vào.
Lâm Triều Tịch thấy mình như một người gỗ đứng trước bàn ăn, Lão Lâm lần lượt giới thiệu những người ngồi ở đây, cô cứng nhắc mở mồm “cháu chào giáo sư”.
Các vị giáo sư cũng gật đầu “xin chào”, cuối cùng, giáo sư Tăng khách sáo nói: “Con gái Triệu Sinh lớn tướng rồi nhỉ.”
“Chẳng phải giáo sư từng gặp đó ư?” Lão Lâm hỏi ngược.
Giáo sư Tăng hơi lúng túng, vò mẻ chẳng sợ nứt: “Không vờ như lần đầu gặp mặt thì cậu bảo tôi phải nói gì bây giờ?”
“Chẳng phải các giáo sư bảo muốn gặp con gái tôi đấy thôi?” Lão Lâm kéo cô vào chỗ ngồi: “Ai ai cũng gượng gạo thế là thế nào?”
Lâm Triều Tịch nghĩ bụng đâu phải ai cũng như bố chẳng có khái niệm gượng gạo, nhưng tất nhiên cô đâu dám nói ra mồm.
Nồi canh dê trên bàn bốc khói nghi ngút, đồ ăn thả kèm được đun căng mềm, xua tan cái lạnh mùa đông.
Gạt phăng đống lập trình và tai nạn ngổn ngang trong đầu, Lâm Triều Tịch cắm đầu múc canh. Cô múc cho Lão Lâm một bát, đưa đũa cho ông, sau đó mới tự múc một bát cho mình. Ngẩng đầu nhìn, mọi người trên bàn đều ngẩn ra nhìn cô.
“Hai người sinh con trai, hai người chưa vợ con. Bằng đấy tuổi chưa được nếm mùi có gái rượu quan tâm cũng khổ lắm.” Lão Lâm huỵch toẹt.
Lâm Triều Tịch suýt sặc.
“Quá lắm nhé Lão Lâm.”
“Lỡ lời rồi.”
Các giáo sư trên bàn cuối cũng cũng xôn xao trò chuyện, đến giáo sư Tăng cũng chỉ chỏ gật gù Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch cười, làm bộ tỉnh ngộ: “Chẳng trách.”
“Hờ.”
“Hờ hờ hờ.”
Các giáo sư trừng mắt với Lão Lâm, cuối cùng có người lên tiếng: “Cậu bảo tìm được con gái thất lạc bọn tôi còn không tin, giờ mới thấy, con gái cậu quả là giống cậu như đúc.”
Nghe đoạn, Lâm Triều Tịch thấy lòng hứng khởi.
Không phải vì họ bảo cô và Lão Lâm giống nhau, mà vì qua đây cô có thể nghe ra những giáo sư này đều là bạn cũ của Lão Lâm.
Những buổi tụ tập thế này là lẽ dĩ nhiên với Lão Lâm, nhiều năm sau, ở thế giới này, ông ấy cuối cùng cũng không để lỡ.
Sau hai câu khơi mào của Lão Lâm, bàn ăn trở nên náo nhiệt hẳn. Người lớn bàn chuyện Toán học, vô cùng chuyên nghiệp, Lâm Triều Tịch như vịt nghe sấm.
Cô không bận tâm những thứ đó, chỉ đơn giản hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng ở bên Lão Lâm tại thế giới này. Cô ăn canh dê, cơ thể đau nhức do cơn sốt hoành hành dường như tiêu tan.
Ngoài trời tuyết bay lả tả, ánh sáng hắt ra từ cửa sổ sát đất chiếu sáng một khoảng nhỏ trên đường, nền tuyết toả sáng lấp lánh. Nhà nhà lên đèn khắp chốn nhân gian, cuộc sống thật trọn vẹn.
Lâm Triều Tịch ăn hết một bát canh, cô ăn thêm cơm, song vì đang sốt nên không mấy ngon miệng.
Lúc buông thìa, cô bỗng chú ý tới một giáo sư mặc bộ đồ sọc trắng đen. Từ đầu đến cuối ông đều không lên tiếng, nhưng có vẻ ai nói gì cũng nghiêm túc lắng nghe.
Đúng lúc này, người trung niên đó dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ông bỗng lên tiếng: “Tôi tưởng con gái cậu vừa đẻ ra đã chết yếu, về sau tự nhiên tìm về được, sao cậu dám chắc cô nhóc là con gái cậu?”
Xung quanh chốc lát yên tĩnh.
Giáo sư bận bộ đồ sọc trắng đen đó chậm chạp nhả từng chữ, rất nghiêm túc. Câu nói không đầu không cuối, song như thể đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu, cuối cùng quyết định không hiểu thì hỏi.
Những giáo sư khác cũng không phản ứng gì nhiều, coi như đây là một câu hỏi hết sức bình thường.
“Chúng tôi xét nghiệm DNA.” Lão Lâm đáp.
“Ồ, thế thì phải rồi.”
Không còn bất cứ nghi ngờ gì, đối với họ, kết quả của khoa học đại diện cho tất cả, quá trình không quan trọng.
“Chết yểu” hả.
Lâm Triều Tịch thầm lặp lại từ này trong đầu, nghĩ bụng có lẽ mẹ cô cũng dùng cái cớ này để giấu Lão Lâm. Chỉ là không biết Lão Lâm ở thế giới dâu tây đã phát hiện ra kiểu gì, còn Lão Lâm ở thế giới phô mai lại không hề hay biết.
Lâm Triều Tịch giật mình, không hiểu sao Lão Lâm đột nhiên đòi về, xét tình huống thông thường thì đây là hành vi trở mặt. Nhưng các giáo sư khác đều không thấy việc ăn xong bỏ về là lạ, trông Lão Lâm cũng không chút phật ý.
Lâm Triều Tịch khó hiểu, nhận được ánh mắt ra hiệu của Lão Lâm, cô nhanh chóng đứng dậy cúi chào rồi lon ton chạy theo.
Ra khỏi quán canh dê, chiếc ô vàng nhạt bật mở giữa đêm tuyết, bông tuyết phủ đầy mặt ô.
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, nhận ra đây là ô truyền thống của trường Đại học Tam Vị, dưới ánh đèn lại gợi lên cảm giác không chân thực: “Sao bố tự nhiên mất vui?”
“Con cảm thấy các giáo sư khoa Toán nói chuyện đều lòng ngay dạ thẳng, bố không phải lo con không vui, con không để bụng những chuyện này.”
Lâm Triều Tịch mải nói, chợt nhận ra Lão Lâm đã đứng lại, ông nhìn cô với đôi mắt dò xét.
“Sao… Sao thế?”
Lão Lâm đặt tay lên trán cô, tự lẩm bẩm: “Sốt đến ngớ ngẩn luôn rồi ư?”
Lâm Triều Tịch: “…”
Sau đó, Lão Lâm thu tay về, ông bước tiếp. Lâm Triều Tịch chỉ đành bám theo, cô còn tưởng mình diễn không đến nỗi tệ, ai mà biết ông sớm đã nhìn ra. Lão Lâm đòi về sớm không phải vì những lời đó, mà vì nhận ra cô bị bệnh.
Lâm Triều Tịch khúm núm: “Bố êi.”
“Xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho con.” Ông thở dài: “Để con gái sốt cao thế này vẫn cứng đầu không chịu nói với bố.”
“Con… Con xin lỗi mừ.” Nghĩ cớ một hồi, cô chỉ rặn ra mấy chữ này.
Nhìn con đường dày tuyết phía trước, Lâm Triều Tịch nhận ra đây không phải đường về nhà trọ: “Bố ơi mình đi đâu thế?”
“Bệnh viện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT