Quãng đường từ bệnh viện về quán net, nhiệt độ như giảm thêm 10 độ.
Lâm Triều Tịch vào hiệu thuốc bên cạnh mua thuốc hạ sốt, còn cố ý dặn lấy loại không gây buồn ngủ.
Hiệu thuốc Tề sư phụ có lẽ thấy cô nhỏ tuổi nên kéo lại hỏi vài câu, dặn dò nếu bệnh trở nặng thì phải vào viện ngay, ho dai dẳng nhiều ngày dễ gây viêm phổi.
Đằng nào lập nhiều FLAG cũng chả có gì đáng sợ, Lâm Triều Tịch khịt khịt mũi, kéo tấm rèm vải bông nặng trịch của quán nét, không khí nóng ẩm bên trong phả vào mặt.
Cô về chỗ cũ, bưng cốc đi hứng nước, theo lời dặn của anh Bùi, cô uống thuốc hạ sốt.
Tuy thấy bất lực, ánh mắt sâu hút của Bùi Chi lúc cô rời khỏi đó vẫn rõ mồn một trước mắt, song cô cảm thấy mình vẫn đủ sức để đè nén những bất lực và tuyệt vọng đó xuống.
Thôi nghĩ về biểu cảm lúc đó của Bùi Chi, dừng việc tính toán thời gian đang cấp bách đến mức nào, Lâm Triều Tịch khởi động máy tính, cô quan sát số liệu dở dang hồi chiều.
Trước tiên, cô cần phân loại chỗ tài liệu này theo thứ tự những thứ cô cần. Nghĩ đến đây, cô giở quyển sổ trên bàn, trong đó ghi chép đầy đủ trình tự cô từng sắp xếp, có cả cách phân loại và sắp xếp số liệu.
Cô buộc mình phải tĩnh tâm, phần chính và phần trọng điểm là lưu lượng giao thông mới nhất trong thành phố. Cô xếp những thứ liên quan đến phần này vào một tệp mới tạo, tiếp theo là đặt tên theo trình tự chỉnh sửa, xếp tên và thứ tự lại từ đầu.
Cô từng nhẩm qua thời gian xử lí những việc này, lúc đó cô yêu cầu bản thân phải sắp xếp cho thật thỏa đáng, nhưng thực tế khi bắt tay vào thao tác, quá trình này luôn phức tạp đến đáng lo.
Thời gian trôi qua, từng giây từng phút, cuối cùng cô cũng làm xong file đầu tiên, chuyển một số tài liệu Excel thành dạng CSV. Chỉ những thao tác đơn giản như vậy nhưng khi hoàn thành cũng đã đến hơn bốn giờ chiều.
Ngoài cửa sổ, bão tuyết đang ập xuống thành phố, những mảng mây đen như mực.
Lâm Triều Tịch tức khắc rùng mình, có lẽ thuốc hạ sốt đang phát huy tác dụng, cô lại liếc góc phải màn hình.
17:11, gấp ba lần so với thời gian dự tính. Từ đây cô có thể chắc chắn, với tiến độ hiện tại, cô không thể nào hoàn thành việc chỉnh sửa chương trình.
Màn hình máy tính hiển thị số liệu lưu lượng giao thông trong thành phố cô vừa sắp xếp, ánh sáng hắt ra rất chói mắt. Bên còn lại là những tài liệu chưa động vào, thanh cuộn vẫn mảnh như đường thẳng đơn bạc.
Đây chính là quá trình thực hiện một kế hoạch, khi tiến độ vừa trì trệ vừa khó như lên trời, tâm lí có được rèn giũa vững đến mấy cũng không thể chịu nổi.
Sốt cao khiến toàn thân cô đau nhức, đầu muốn nứt toạc, như thể vùi trong đống bọt khí nóng bừng, trước mắt không ngừng hiện ra những hình thù méo mó lạ lùng. Hoặc có thể nói, dường như cô đã rơi vào một mảnh vỡ không gian ảm đạm.
Cô thấy chính mình đang ngồi một góc trong quán nét cũ kĩ, ô cửa đối diện dán chữ “nét” màu đỏ to oạch, nhiệt độ chênh lệnh trong và ngoài phòng khiến ô cửa phủ một lớp sương mỏng.
Cô cũng thấy mình đang rê chuột, chương trình đang chạy trên màn hình, phông nền màu trắng, hàng loạt số liệu màu đen.
Vận hành trình hướng dẫn nhập, xác định nghĩa một vài tùy chọn bổ sung, chọn bảng mục tiêu, nhập vào cơ sở dữ liệu MySQL.
Cô thấy mình thao tác lờ đờ, ít nhất là chậm hơn bình thường rất nhiều. Đôi khi não không kịp phản ứng, gây ra trì độn, cô đành giở sổ ghi chép đánh dấu bừa vài chỗ.
Bầu trời ngoài cửa tối dần, đèn đường lần lượt bừng sáng.
Nhập xong một phần dữ liệu nhỏ, cô thử vận hành chương trình, tuy nhiên ngay sau đó…
UnboundLocalError: Local variable ’road’ referenced before assignment
IndexError: list index out of range
…
Hàng loạt lỗi nhảy ra khiến da đầu cô tê dại, cứ như bị vật thể gì đó liên tục giày xéo bó dây thần kinh đau nhức vì sốt cao trong não. Song chút tỉnh táo còn lại nhắc nhở cô, phải bình tĩnh, mày đang sửa chương trình, xuất hiện báo lỗi là chuyện vô cùng bình thường.
Tuy vậy, lỗi sai vẫn hiện ra không ngừng, việc phải tìm lỗi và sửa khiến cô mệt nhoài, bất lực không khác gì trở lại vạch xuất phát làm lại từ đầu. Đồng hồ góc dưới màn hình chuyển động dần đều, thậm chí cô còn nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường trong quán đang kêu “tích tắc, tích tắc”.
Giá có nhiều thời gian hơn một chút thì tốt, Lâm Triều Tịch nghĩ. Ngòi bút nhọn ma sát trên mặt giấy mỏng, cô cúi đầu nhìn những kí tự mình viết trong vô thức, dòng chữ ngoáy nhàn nhạt, E=MC2.
Đầu bút dừng lại, chăm chú nhìn trang giấy mỏng, ánh đèn trong quán bỗng mờ ảo như sương, cô chợt nhận ra một điều, thực chất không hoàn thành cũng chẳng sao.
Đúng thế.
Suy nghĩ “Không hoàn thành cũng chẳng sao” bỗng nảy ra.
Có lẽ suy nghĩ này sớm đã ẩn giấu nơi sâu nhất trong tâm thức cô. Góc tối hèn mọn ấy bị cô áp chế bằng mọi cảm xúc, để rồi bung bét ngay lúc cô không muốn đối mặt với hiện thực nhất.
Những nét bút trên giấy lại khiến cô tỉnh táo ý thức mọi việc đã trải qua: bất kể là âm thanh gì, hương vị gì, cô của hôm qua đang bôn ba khắp nơi, hay cô của hôm nay đang ngồi đây bấm chuột, cả cái nắm tay Bùi Chi thật chặt ban nãy, tất cả đều chỉ là khoảnh khắc tồn tại trong quá khứ.
Chúng thể hiện hướng phát triển khác của cốt truyện tại thế giới song song, đồng thời tạo cho cô ảo giác có thể thay đổi một vài thứ.
Thế nhưng trên thực tế, quá khứ là quá khứ. Mọi thứ cô làm lúc này cũng chỉ để đền bù tiếc nuối xưa kia.
Tuy nhiên đối với cô, tiếc nuối suy cho cùng cũng đã xảy ra rồi.
Ở thế giới hiện thực, Bùi Chi chung quy vẫn là thiếu niên cô thích thầm nhiều năm lại không kịp ngỏ lời. Cậu đã ra đến sân bay, chuẩn bị du học nơi đất khách.
Lão Lâm là người trung niên 45 tuổi mắc bệnh Alzheimer, ông đã thu dọn mọi bản thảo, dọn sẵn đường cho kí ức đang dần mai một của mình.
Còn cô, cô chỉ là một kẻ không cam tâm với kết cục như vậy, bèn xuyên không trở về thay bố mình “gian lận”.
Lúc này luận văn của Lão Lâm cơ bản đã hoàn thành.
Điều cô muốn làm bây giờ là tắt máy tính, quay về nhà trọ, mở tài liệu Lão Lâm lưu trong máy tính và học thuộc lòng.
Sau đó trở về.
Chỉ cần mang được luận văn của Lão Lâm trở về, coi như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ trong chuyến đi lần này.
Đúng thế, trở về là được, kiểu gì cô cũng phải về cơ mà.
Tâm trạng thả lỏng khiến người ta đắm chìm, điều hòa trong quán phả nhiệt ấm áp, Lâm Triều Tịch như đang ngâm trong nước ấm, cô chậm chạp dời mắt nhìn khung cảnh ngoài ô cửa.
Cửa sổ đối diện dán chữ “nét” màu đỏ cam, phần mép hơi quăn. Con đường phía dưới tấp nập người đi bộ, bếp lò của tiệm ăn vặt ven đường tỏa làn khói trắng. Xa hơn một chút là thành thị đang chìm trong ánh đèn bình yên giữa đêm đông.
Mệt mỏi ùa tới như sóng triều, cô muốn nằm xuống đánh một giấc.
Lâm Triều Tịch nhoài người ra bàn, hai mắt khép dần.
“Cơ sở dữ liệu của cậu quá lớn.”
Như gặp ảo giác, cô nghe thấy chất giọng trong trẻo hoạt bát của con trai.
Miễn cưỡng mở mắt, quay đầu nhìn, cô thấy một cậu bé cỡ tiểu học đứng cạnh mình. Đầu vẫn đang đeo tai nghe chơi game siêu to, mồm ngậm kẹo mút vị dâu, đôi mắt rất to.
“Đây hẳn là python, tớ ngồi ngay sau cậu, đánh game ba ngày nay, thấy cậu loay hoay sửa ba ngày.” Như một tiểu “bà tám”, cậu nhóc hồn nhiên ghé lại, chỉ chỏ màn hình của cô và nói với giọng điệu phả đầy hương dâu: “Chỗ này, phép tính bắt đầu bằng 0 thì độ dài kí tự cuối cùng phải trừ 1.”
Lâm Triều Tịch gắng gượng ngồi dậy, nhìn màn hình báo sai, xác định quả thực là lỗi ở đây.
“Cảm ơn cậu.” Cô nói.
“Không có gì.” Cậu nhóc nói: “Nhưng cái này không đủ để xử lí vấn đề của cậu.”
Lâm Triều Tịch nhìn cậu nhóc: “Vấn đề của tớ?”
“LookupError, loại cơ bản của truy vấn dữ liệu không hợp lệ.” Cậu nhóc vừa nhìn màn hình vừa liến thoắng: “Cơ sở dữ liệu bị quá tải, dữ liệu trước đấy của cậu hẳn là ít hơn nhiều so với đống này.”
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Lâm Triều Tịch.
Giữa không gian ảm đạm, có người bị sập máy giữa chừng đang hô hoán chủ tiệm, có người gọi mì dưa chua. Cơn ù tai tái lại, cô cảm thấy mồm mình sắp sặc mùi máu tươi.
Cô chợt nhận ra một điều, vấn đề cô gặp phải gần như là một trong những vấn đề khó nhất của lĩnh vực tin học.
Cậu nhóc vẫn đang nói: “Lượng tính toán này tăng theo cấp số nhân, khuyên cậu tìm một server online bình thường chạy thử chương trình, nhưng rất có thể sẽ không thành công, có trời mới biết bọn bug lại nhảy ra ở chỗ nào, chi bằng khấn cụ Ung Chính xem sao?”
“Cụ Ung Chính…?”
“Chuyên trị Bát (bug) a ca đó!”
Trò đùa nhạt nhẽo, Lâm Triều Tịch thực sự không cười nổi.
Ánh mắt cậu nhóc sáng ngời, có lẽ do đầu óc vượt trội hơn đám cùng lứa, lại sốt sắng được giao lưu với người lớn hơn nên lúc nói chuyện thường dùng thứ ngôn từ không hợp tuổi cho lắm.
Không hiểu sao, Lâm Triều Tịch chợt nghĩ đến Bùi Chi, tuy hai người này chẳng giống nhau tẹo nào.
“Còn cách gì khác không?” Lâm Triều Tịch nghe thấy giọng mình khản đặc.
Cậu nhóc im lặng một chốc, búng tay một cái, người ngợm phấn chấn hẳn lên: “Máy tính lượng tử!”
Chút hi vọng chớm nở lần nữa sụp đổ, Lâm Triều Tịch cảm thấy mình sắp điên thật rồi.
Vừa rồi, cô gần như đánh liều cược mọi hi vọng vào cậu nhóc tình cờ gặp trong quán nét này.
“Ặc, tớ nói đùa mà, cậu đừng buồn.” Cậu nhóc vội nói: “Nếu đã không xử lí được phần cứng, chi bằng ra tay từ phần số liệu, thiết kế một mô hình toán học mới xem.”
“Thiết kế một mô hình toán học mới.” Lâm Triều Tịch lặp lại câu nói này.
“Nếu cậu thiết kế được chương trình xịn hơn để vận hành đống dữ liệu này hợp lí, hoặc là xử lí dữ liệu ban đầu của cậu cho giản tiện hơn cũng được. Nhưng mà trong giới trong Tin học thì mô hình Toán học là cái khó nhằn nhất đấy, bình thường lập trình viên chỉ viết được code thôi, biết làm mô hình thì lương khởi điểm mỗi năm có mà hàng triệu.”
Có lẽ do sắc mặt cô khó đăm đăm, cậu nhóc cũng ăn nói dè dặt hơn: “Cậu giận hả, ông bô tớ bảo tớ quá lắm mồm ra đường dễ ăn đòn, tớ lắm mồm thật hả?”
“Không, cảm ơn cậu nhiều.” Lâm Triều Tịch muốn dơ tay xoa đầu cậu nhóc, song người chẳng còn tí sức nào.
“Tớ tên Vương Triều, rất vui được làm quen với cậu.” Cậu nhóc tạm biệt bằng động tác lịch thiệp, cuối cùng nói: “Người bình thường như cậu không làm được mô hình cũng không phải tự ti, trước mắt đến tớ cũng chưa làm được.”
Cậu nhóc này vừa kiêu ngạo vừa thành thật, hệt như những thiên tài khác, nói xong liền bỏ đi.
Thật ra trước khi cậu đưa ra những kết luận cuối cùng kia, Lâm Triều Tịch đã biết rõ đáp án: Cô không làm được điều này.
Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi, cô lần lượt trải qua cảm giác hi vọng lóe lên lại vụt tắt trong nháy mắt, không thấy buồn như trước kia, hơn thế là nhận thức rõ hơn về bản thân.
Sự thả lỏng ban nãy, mọi suy nghĩ “tất cả đều đã qua rồi” đều là lời khuyên vô năng cho sự hèn nhát không dám đối mặt của cô.
Màn hình máy tính điểm xuyết vài kí tự đỏ chót loang lổ, như những lời phê của giáo viên trên bài thi từ nhỏ đến lớn, đúng, sai, đúng sai…
Lâm Triều Tịch nhắm mắt, đầu ngập tràn thương tích đỏ chói, chồng chéo phức tạp, dày đặc như mạng lưới mạch máu. Đó đều là những thứ cô vừa thấy trên cánh tay Bùi Chi, rất nhạt, một số đã kết vảy, cũng có vết thương mới.
Những hình ảnh cố không nghĩ tới vẫn không tự chủ xuất hiện: Bùi Chi thu tay về, giọng điệu cậu nói chuyện và ánh mắt cuối cùng cậu nhìn cô. Những hình ảnh này không ngừng dựng lên, ghép lại, xuất hiện tuần tự.
Một khoảnh khắc bất chợt, một cảm xúc nào đó bị cô đè nén đã lâu, dường như cuối cùng cũng giải phóng triệt để bằng phương thức nào đó mà cô không hề nhận ra.
Cô bỗng hiểu được ánh mắt cuối cùng Bùi Chi nhìn cô.
Đó là sự quyến luyến không nỡ rời xa sâu sắc dành cho mẹ cậu, cậu không hề bị ép ở lại đó, cũng không tự làm hại bản thân vì bị mẹ giày vò, cậu chỉ không thể giải quyết mâu thuẫn tồn tại giữa họ.
Cậu cũng có cách.
Lâm Triều Tịch từng cho rằng chỉ cần cố gắng, con người rồi sẽ đạt được thứ mình muốn.
Nhưng sự thật là cô không cứu nổi Lão Lâm, ở bên Bùi Chi cũng chưa từng giúp cậu giảm bớt đau buồn.
Dù sao đến Lão Lâm cũng buộc phải từ bỏ Toán học vì sự ra đời của cô, thật ra sống trên đời, trở thành một thiên tài không đồng nghĩa có thể giải quyết mọi vấn đề. Bởi thiên tài mới là người thường phải hứng chịu sự giày xéo của vận mệnh.
Lúc này, cô cũng chỉ có thể bị ép phải từ bỏ.
Rê chuột tới nút close chương trình, quán nét rộ lên tiếng hô khe khẽ của các thanh niên, nhìn ra cửa sổ, cuối cùng cũng bắt gặp bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Đèn đường chiếu sáng bông tuyết.
Cô nắm chặt con chuột, cuối cùng cũng òa khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT