“Chủ nhật gặp lại nhé.”

Ra cửa, giáo sư Tăng vỗ vỗ vai Lão Lâm.

Giọng ông khàn khàn, nghe ra sự dịu dàng và mong chờ.

Lâm Triều Tịch vừa ngẩng đầu, vốn định thở phào một hơi, song chớp mắt lại bị nện một chiêng vào đầu.

Lỗ tai đọng lại tiếng ong ong sau khi các thứ kim loại choảng nhau thật mạnh gây ra, nhức nhối và rét buốt, cũng bởi vậy mà khiến người ta tỉnh táo hơn.

“Chủ nhật đi đâu cơ?”

Cô nghe thấy giọng của chính mình, vừa run vừa khô khốc, vang lên đột ngột giữa những tiếng động viên đầy phấn khích của các giáo sư.

Lão Lâm sớm đã chú ý cô, ông cau mày, nhìn nền đất lạnh lẽo.

Nhưng đây là Lão Lâm, ông sẽ không hỏi cô sao lại ngồi đây mà chỉ bước tới kéo cô đứng dậy.

“Ngồi đấy không lạnh à?”

“Chủ nhật bố đi đâu?” Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng mình lặp lại.

“Hội họp các nhà Toán học năm nay, các thầy cô mời bố em đến báo cáo.” Giáo sư Tăng nói.

“Hội họp… ở đâu ạ…?” cô lại hỏi.

“Trường Đại học Vĩnh Xuyên.” Lão Lâm đáp. 

Đầu Lâm Triều Tịch tức thì hiện ra những tuyến đường hôm nay đi qua, hiện cả tấm bản đồ khu vực Vĩnh Xuyên. 

Hôm nay lúc họ đổi tuyến bus từng đi qua Đại học Vĩnh Xuyên.

Nội dung kịch bản sau khi thay đổi, Chủ nhật tuần này Lão Lâm sẽ đến Đại học Vĩnh Xuyên diễn thuyết.

Sao lại thế, tại sao Lão Lâm cứ phải đến Vĩnh Xuyên?

Bản đồ trong đầu xoay chuyển qua những con đường, chồng chéo, đan xen…

Lâm Triều Tịch rùng mình một cái, chớp mắt cô bỗng hiểu rõ, địa điểm Lão Lâm xảy ra tai nạn sẽ không thay đổi ngay cả khi bị cô cản trở.

Cô đưa ra vô số dự đoán trong lòng, tuy rất khó tin nhưng tất cả đều đã thu được phạm vi chuẩn nhất.

Vụ tai nạn của Lão Lâm chưa từng xảy ra ở An Ninh, mà là Vĩnh Xuyên, hơn nữa rất có thể sẽ xảy ra trong khu vực trường Đại học Vĩnh Xuyên.

“Con sao thế, lạnh ngáo người rồi hả?”

Lão Lâm xoa đầu cô.

Bàn tay ông ấm áp, hành lang cách một đoạn lại có một ngọn đèn, dài như không thấy lối ra.

Lâm Triều Tịch rùng mình, cô nhìn ông, nói: “Không có gì, sẽ ổn cả thôi.”

——

8 giờ 57 phút, tối thứ Hai.

Chuyến xe muộn nhất từ Vĩnh Xuyên về An Ninh khởi hành lúc 10:21 tối.

Lâm Triều Tịch và Lão Lâm đứng ở trạm bus trước cổng trường Tam Vị, gió lạnh như dao cứa qua mặt.

Kể từ lúc quyết định đến Vĩnh Xuyên tối qua, cô đều không ngừng đưa ra suy đoán, giờ đáp án đã xuất hiện, chỉ khiến người ta càng thêm khó thở.

Cô bắt đầu nghĩ cách trong vòng một tuần chỉnh sửa lại chương trình phỏng đoán, song lại nhanh chóng nhận ra, vấn đề đang bày trước mắt có một phần vô cùng quan trọng.

Kể cả vụ tai nạn của Lão Lâm nhất định sẽ xảy ra ở khu vực lân cận trường Vĩnh Xuyên, nhưng nếu ông vẫn xuất phát từ An Ninh, vậy khả năng địa điểm xảy ra tai nạn có ba chặng:

Ngõ Chuyên Chư, thành phố An Ninh → Nhà ga thành phố An Ninh.

Nhà ga thành phố Vĩnh Xuyên → điểm trung chuyển tại nhà ga Vĩnh Xuyên.

Trạm bus trường Đại học Vĩnh Xuyên → Đại học Vĩnh Xuyên.

Nhìn có vẻ như đã thu hẹp được phạm vi, nhưng Vĩnh Xuyên rộng gấp mấy lần An Ninh, số liệu cần xử lí quá nhiều, cô lại không thể cùng lúc sát sao cả hai thành phố. 

Nếu là bất kì chuyện gì khác, cô còn có thể lèo nhèo giữ chân Lão Lâm.

Nhưng được diễn thuyết trước một hội nghị học thuật quan trọng như vậy là cơ hội ai ai cũng tha thiết ước mơ, cô không có lí do gì ngăn cản nổi.

Lão Lâm xoa mặt.

Hơi thở nhân gian nơi thành thị bốc lên mịt mờ, ánh trăng sáng tỏ giữa trời đêm, hệt như một trò đùa của vị thần vận mệnh.

Bất kể là Lão Lâm hay Bùi Chi, đều phải bước trên con đường vận mệnh đã định của họ.

Phải làm gì bây giờ?

Xe bus số 156 dừng lại trước mặt, Lâm Triều Tịch hoàn hồn.

Cô móc vội hai đồng tiền trong túi.

Cửa xe mở ra, cô bước lên một bước, lại thấy Lão Lâm vẫn ngồi im trên băng ghế, không hề động đậy.

Nam thanh nữ tú đại học lên xe, những ô cửa vọng ra tiếng cười đùa nô nức. Cửa xe đóng lại, con xe đi mất, Lâm Triều Tịch ngồi xuống cạnh Lão Lâm.

“Sao còn chưa đi?”

“Thưởng thức một lúc… ánh trăng.”

“Hôm nay hẳn rất xúc động đi, bố có muốn làm một điếu?” Lâm Triều Tịch chọc chọc vị trí bức thư cất trong ngực áo Lão Lâm.

“Rất xúc động, con gái tui cuối cũng vẫn bị cải thảo cuỗm mất.”

“…” Lâm Triều Tịch: “Bố ám chỉ con là lợn, con nghe ra rồi nhé.”

Lão Lâm quay đầu nhìn cô, ông mỉm cười: “Sao hôm nay cứ vội giục bố về thế?”

Lâm Triều Tịch nghẹn họng, không kịp nghĩ cớ, cô ngẩng đầu nhìn trời, không lên tiếng.

Lão Lâm giơ bàn tay to lớn khẽ vỗ đầu cô, cô cúi đầu ho hai tiếng.

Lại ngẩng đầu, Lão Lâm chắp tay sau lưng đứng dậy, ung dung rời khỏi trạm bus.

Lâm Triều Tịch vội khoác quai cặp đuổi theo: “Giờ bố định đi đâu?”

“Tìm chỗ ở.” Lão Lâm nói.

“Chúng ta không về nữa ư?” Lâm Triều Tịch kinh ngạc.

“Con muốn trở về, hay muốn ở lại đây cùng Bùi Chi?” Lão Lâm hỏi.

Dưới ánh đèn đường, Lâm Triều Tịch ngẩn ngơ. 

Bố cô vẫn mỉm cười, khóe mắt hằn lên nếp nhăn, trông không giống đang nói đùa.

Trong phút chốc, cô hiểu toàn bộ ý nghĩ sâu xa của Lão Lâm.

Họ phải ở lại đây, ở bên Bùi Chi khoảng thời gian cậu khó khăn nhất.

Giây phút này, cổ họng Lâm Triều Tịch nghẹn ngào, không thốt nên lời.

“Con phải tận hưởng tình yêu tươi đẹp.” Ông móc bao thuốc trong túi áo, rút một điếu ngậm trong miệng, song không hề châm lửa.

“Đừng để phải tiếc nuối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play