Lâm Triều Tịch vẫn nghĩ, nếu cô là Lão Lâm, cô sẽ làm thế nào.
Có lẽ cô sẽ dẫn con gái mình đến gặp Bùi Chi, nhưng tuyệt đối không dễ dàng quyết định ở lại để nó cùng cậu con trai kia trải qua giai đoạn khó khăn nhất trong đời.
Cô không hiểu sao Lão Lâm có thể dễ dãi đưa ra quyết định được vậy, như thể việc ở lại Vĩnh Xuyên một tuần, không bắt cô đi học, đều là những chuyện quá đỗi đơn giản.
Lão Lâm đưa cô đến một phòng trọ tìm bừa.
Vị trí nhà trọ nằm giữa trường Đại học Vĩnh Xuyên và bệnh viện Từ n, Lâm Triều Tịch cực kì nghi ngờ Lão Lâm từng ở tại nhà trọ này. Căn trọ nằm sâu hoắm trong con hẻm chật hẹp, trông khá cổ kính.
Trong phòng dán lớp giấy màu xanh lá cao một mét, gạch mài nước màu xám, giường cũng làm bằng gỗ, thậm chí còn có vại trà tráng men và gạt tàn thủy tinh của thời đại đó. May được cái nhà trọ rất sạch sẽ, Lão Lâm thuê một căn gia đình, có hai phòng và một máy tính được kết nối mạng.
Lâm Triều Tịch để cặp xuống bàn trà, xác nhận Lão Lâm thực sự quyết định ở lại Vĩnh Xuyên mấy ngày nữa.
Mọi kế hoạch quả nhiên xáo trộn lung tung beng, thế chương trình của cô thì sao?
“Chúng ta không về thật ư?” Lâm Triều Tịch quay đầu: “Luận văn của bố thì sao, không phải làm báo cáo à?”
Lão Lâm rút ra một chuỗi chìa khóa trong túi, ông chỉ vào chiếc móc khóa, nói: “Con không biết có một thứ đồ gọi là USB hả?”
“Trường học thì sao?”
“Thành tích tốt cũng chỉ để muốn trốn học lúc nào thì trốn mà, không được sao?”
Lão Lâm học giọng điệu của cô, giống y như đúc, Lâm Triều Tịch không nói nên lời, cuối cùng đành cãi: “Nhưng con có mang quần áo đâu.”
“Có sao đâu, dù sao chả lọt vào mắt người ta rồi.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Lão Lâm đánh bại cô, ông nhàn nhã mở máy tính, ngồi xuống ghế tựa, cắm USB.
Hết cách, cô đành bưng bình siêu tốc đi đun nước, trong lúc lơ đễnh nhìn bóng lưng Lão Lâm trên bàn làm việc, lại không cảm nhận được sự nhẹ nhõm sau mỗi trận đấu mồm với ông như mọi khi.
Lão Lâm có vẻ đang loay hoay với một phần mềm gì đó, ông bỗng quay ngoắt lại: “Đừng nghĩ nhiều, luận văn còn nhiều chỗ cần sửa lắm, mỗi ngày bố sẽ ghé chỗ Lão Tăng báo cáo, ở lại đây tiện hơn.”
Lão Lâm để ý tâm trạng cô, ông khuyên nhủ.
Nói rồi ông đứng dậy, vơ chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, nói: “Đi nào~”
“Đi đâu?”
“Mua quần áo cho con gái, tiện mua ít thuốc.” Ông nói.
——
Trên đường dạo phố với Lão Lâm, Lâm Triều Tịch đại khái hình dung ra tình hình đường sá khu vực lân cận.
Gần đó có ba quán nét, rất gần trường Tam Vị, một trong số đó trông rất xa hoa, có đường truyền kết nối mạng cao tốc rộng 1000m.
Hai quán còn lại khá nhỏ, nhưng trông có vẻ sẽ chấp nhận khách vị thành niên.
Vừa đi, cô vừa ngẫm nghĩ, trước hết phải thu thập số liệu giao thông trong khu vực Vĩnh Xuyên.
Số liệu về giao thông đường phố và sách tham khảo đều có đủ ở đại học Tam Vị, cực kì đầy đủ, nhưng phần lớn số liệu giao thông vẫn cần nhờ người làm lại.
Sau đó lặp lại quá trình trước kia một lần nữa…
Cô cố gắng không nghĩ đến độ khó nhằn, chỉ tính toán xem cô phải mất bao nhiêu ngày đêm để sắp xếp số liệu, cài đặt thông số, sửa bug mới hoàn thành được chương trình này.
Cùng Lão Lâm dạo bước giữa chợ đêm, đèn đuốc chập chờn.
Cô tự bảo chính mình, Lão Lâm đã thay cô đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Vậy thì cô cũng nên thử lại một lần.
Sau khi trở lại nhà trọ, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Trần Trúc.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, có lẽ Trần Trúc đang ngủ dở giấc thì bị cô đánh thức.
Lâm Triều Tịch đứng ngoài hành lang nhà trọ, cô nói ngắn gọn kế hoạch của mình.
“Tuần này cậu ở Vĩnh Xuyên không về, và muốn tớ gói đống chương trình này gửi cho cậu?” giọng Trần Trúc cũng bừng tỉnh: “Tớ đang ngủ mơ à?”
“Chỉ là một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.” Lâm Triều Tịch cố gắng nói hết một lèo, nếu không đến chính cô còn thấy hành động này quá ngang ngược: “À phiền cậu báo với chú nhà một tiếng luôn, địa điểm tớ nhờ chú ấy có chút thay đổi, tớ vẫn cần số liệu giao thông ở Vĩnh Xuyên.”
“Chắc chắn là tớ chưa tỉnh ngủ rồi.” Trần Trúc nói.
“Không đâu ông anh, cậu rất tỉnh đấy.” Bàn tay cầm điện thoại đông cứng, Lâm Triều Tịch đổi sang tay còn lại, nói: “Tớ muốn làm lại một chương trình, phạm vi hẹp hơn nhưng độ chính xác cao hơn, địa điểm được chọn là Vĩnh Xuyên.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, cuối cùng, Trần Trúc nói: “Không ngầu tí nào đâu nhé.”
Lâm Triều Tịch không biết cậu đoán ra được gì, một lúc sau, cô nhẹ giọng nói: “Cậu giúp tớ đi mà.”
Đầu dây bên kia lại trầm ngâm, song Trần Trúc cũng là một người quyết đoán: “Cậu nghĩ xem còn cần những tài liệu và chương trình gì rồi viết thành danh sách hoàn chỉnh, tớ sẽ đóng gói gửi qua đó cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Cuộc điện thoại kết thúc.
Lâm Triều Tịch nhoài ra lan can trên hành lang nhà trọ, cô không buồn ngủ chút nào.
Nếu có thể, lúc này cô rất muốn cầm tiền ra nét thâu đêm. Nhưng sự thực là trong tay cô hiện giờ chẳng có bất cứ thứ gì.
Đứng trên hành lang bốn bề vắng lặng, mây che khuất trăng khiến người ta rét lạnh.
——
Lão Lâm cho cô khá dư dả tiền tiêu vặt.
Sáng sớm hôm sau, Lão Lâm đến trường đại học Tam Vị, Lâm Triều Tịch chạy thẳng đến quán nét, cô bao hai con máy ngon nhất, tốc độ đường truyền và thiết bị đều rất mượt.
Trần Trúc chuẩn bị tài liệu cho cô ngay trong đêm, tất cả đều đã được gửi tới.
Sáng sớm, quán nét tràn ngập mùi khói thuốc đêm qua hòa với mùi mì tôm, đang là mùa đông, không gian khép kín khá ngột ngạt.
Lâm Triều Tịch ngồi trước màn hình máy tính trong quán nét, cô hít sâu một hơi, khởi động chương trình, kéo thanh chuyển động.
Mỗi dòng code trên cửa sổ giao diện đều do chính tay cô gõ ra, ban đầu cô nghĩ việc sửa lại chương trình có khó đến mấy cũng có thể khắc phục.
Nhưng khi nhìn vào những dòng code tự mình gõ ra, cô thấy như đang đứng trước một đống đổ nát tinh xảo.
Tuy công trình còn đó, song tất cả đều đã trở nên vô dụng, cô phải tự tay phá hủy chúng ngay bây giờ.
Trầm mặc trước màn hình một lúc lâu.
Mấy thanh niên thâu đêm chơi điện tử trong quán gào rống lên “mẹ cha thằng chó”.
Lâm Triều Tịch vò mặt, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Đọc lại một lượt code mình tự viết, bắt đầu chỉnh sửa và sắp xếp tư duy.
Đầu tiên, cô điều tra bản đồ khu vực thành phố Vĩnh Xuyên.
Bản đồ Vĩnh Xuyên trông thì tưởng nhỏ hơn vùng phỏng đoán thực tế, nhưng đây vốn là một thành phố lớn. Số liệu đường sá, lưu lượng xe cộ, tình hình xảy ra tai nạn ở đây An Ninh không thể so kịp.
Trong quá trình lập chương trình hỏng đoán tai nạn ở thành phố An Ninh, cô đặt giả thiết những vị trí có khả năng là điểm xuất phát của Lão Lâm, toàn bộ chương trình men theo cơ sở đó mà triển khai.
Nhưng ở Vĩnh Xuyên, địa điểm xuất phát của Lão Lâm đã thay đổi. Thành phố đã thay đổi, cô không có nhiều số liệu ban đầu để tham khảo, cũng khó dự đoán phạm vi hoạt động của Lão Lâm hơn.
Đây chỉ là một khó khăn nhỏ trong tổng thể, rách việc hơn cả là hiện giờ cô không có cơ sở dữ liệu lưu lượng giao thông ở thành phố Vĩnh Xuyên.
Bố Trần Trúc gọi điện tới.
Không lòng vòng như mấy lần trước, ông chỉ nói bốn chữ: “Chú không giúp được.”
Khói thuốc trong phòng khiến cô ho khan: “Chú không quen biết ai, không nhờ cậy được người cùng ngành ạ?”
“Nói thật thì Vĩnh Xuyên cách chỗ chúng ta xa quá. Quan hệ ở thành phố lớn phức tạp hơn cháu tưởng, việc này chú thực sự không giúp được.”
“Hoặc chú có bạn bè gì cùng ngành ở Vĩnh Xuyên không ạ, nhờ họ hỏi hộ một chút được không ạ?”
Lão Trần có thể coi là hi vọng lớn nhất của cô, vậy nên cô vẫn cứng đầu hỏi.
“Triều Tịch, cháu cố chấp quá, những thứ cháu muốn vượt quá việc người ở tuổi cháu nên làm rồi.”
“Làm phiền chú cố giúp cháu với, chú hỏi giúp cháu đi mà?” cô vẫn kiên trì.
“Sao tự nhiên cháu lại cần tài liệu ở Vĩnh Xuyên?” Cuối cùng, bố Trần Trúc cũng không nhịn được nữa.
Lâm Triều Tịch nắm chặt điện thoại, nghĩ đoạn cô nói: “Nếu chú cần một lời giải thích, vậy cháu sẽ nói, là bởi cháu cảm thấy phỏng đoán ở thành phố An Ninh đã kết thúc một cách nhẹ nhàng, nên cháu muốn tiếp tục thử thách ở Vĩnh Xuyên.”
Nói xong câu này, cô hít một hơi thật sâu: “Nhưng nếu chú nghe lời thật lòng, cháu chỉ có thể nói “không vì gì cả”.”
Giống con trai ông, Lão Trần cũng trầm ngâm một hồi lâu.