“Chỉ chậm đúng một bước”, gần như xếp thứ hai trong danh sách những lời an ủi Lâm Triều Tịch không thể chấp nhận.
Xếp thứ nhất đương nhiên là “thế này đã giỏi lắm rồi”, nếu để Bùi Chi nói câu này thì lực sát thương phải tăng gấp đôi.
Trên thực tế, hễ những chuyện liên quan đến thống kê và số liệu lớn chắc chắn đều tồn tại sai sót. Nhưng Lâm Triều Tịch nghĩ, bất kể là cô hay người sắp gặp tai nạn giao thông là Lão Lâm, đều không chấp nhận được cái sai sót này.
Nhưng cô cũng không nhụt chí.
Nếu chưa đủ tốt thì làm nó tốt hơn là được, đây là một đạo lí hết sức đơn giản.
——
Sau mưa, nhiệt độ giảm dần, mùa Đông coi như chính thức ghé thăm.
Thứ hai, Lâm Triều Tịch hay tin Bùi Chi xin nghỉ học.
Bạn học Bùi Chi tuy là soái ca vườn trường, song lại không phải kiểu người khó tiếp cận, ngược lại là rất có duyên với mọi người. Vậy nên khi cậu xin nghỉ dài ngày, ai nấy đều vô cùng bất ngờ, còn chạy đây chạy đó nghe ngóng.
Chỉ một buổi sáng mà Lâm Triều Tịch nhận được không biết bao nhiêu câu hỏi “Bùi Chi xảy ra chuyện gì thế” của mọi người.
Cái cớ “tớ cũng không biết” của cô trở thành “tớ và Bùi Chi không thân đến thế”, bởi nói vậy nghe có vẻ lạnh nhạt và xa cách hơn hẳn.
Nhưng…
Đám nam thanh nữ tú tầm tuổi này vẫn líu ra líu ríu, hiển nhiên sẽ không bỏ qua chỉ vì thái độ thờ ơ, im ỉm của cô.
“Cậu và Bùi Chi chẳng phải…”
“Trương Minh bảo rồi, từ đầu cấp ba các cậu đã dính nhau như sam.”
“Đúng, bọn tớ học cùng nhau, vấn đề gì không?” Lâm Triều Tịch đáp.
“Xí.” Hai nữ sinh đứng sau cười khúc khích châm chỉa.
Bọn họ đang ngồi trong hội trường của trường, toàn thể học sinh chuẩn bị tham gia sinh hoạt thường kì các quý của trường. Lâm Triều Tịch không chịu nổi phiền phức, cô muốn đuổi họ đi nhưng chẳng biết lấy cớ gì.
Lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng “e hèm” nhắc nhở.
Đám học sinh giật mình, phó hiệu trưởng không biết đã đứng sau họ từ khi nào, học sinh rối rít quay đầu ngồi nghiêm chỉnh.
Lâm Triều Tịch thu lại tầm nhìn, cô cúi đầu đọc sách, song lại nghe phó hiệu trưởng gọi tên mình.
“Lâm Triều Tịch.”
Trông phó hiệu trưởng có vẻ định hỏi cô gì đó, Lâm Triều Tịch nói trong vô thức: “Thầy Cao, em thật sự không rõ chuyện nhà Bùi Chi đâu ạ.”
“…” phó hiệu trưởng nghẹn họng: “Có ai hỏi em chuyện này đâu, thầy đến thông báo, chút nữa kết thúc giờ sinh hoạt em đừng đi vội, thầy có việc cần nhờ.”
——
Bất kể thế nào, tóm lại sau khi tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện về Bùi Chi với phó hiệu trưởng trước mặt mọi người, không còn ai đến hỏi cô “Bùi Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì” nữa.
Sinh hoạt thường kỉ vẫn tổ chức theo lối cũ.
Đầu tiên là động viên học sinh lớp 12, sau đấy thì lấy học sinh lớp 12 làm ví dụ khuyến khích học sinh lớp 10 cố gắng.
“Tiếp theo đây là báo cáo thành tích thi đề chung toàn thành phố quý I của học sinh khối 10.”
Phó hiệu trưởng Cao ngồi ở bục ban tổ chức, ông đẩy gọng kính, màn hình lớp trong hội trường xuất hiện một file PPT, trên đó là các hạng mục kết quả làm bài thi giữa kì của học sinh lớp 10 thành phố An Ninh.
Điểm giữa kì bao gồm điểm trung bình của từng môn trong bài thi chung và xếp hạng trong thành phố.
Từ biểu đồ có thể thấy, điểm trung bình trường Trung học Thực nghiệm thành phố An Ninh cao hơn rất nhiều, xếp hạng thì đứng đầu hàng loạt.
Biểu đồ hiển thị rất rõ ràng nhưng lãnh đạo trong trường vẫn dõng dạc nhấn mạnh các thành tích đạt được: “Lần thi giữa kì đề chung này, điểm trung bình các môn trường ta đều đạt hạng nhất, nhất là điểm trung bình môn Toán, cao hơn điểm trung bình toàn thành phố là 15 điểm!”
Phó hiệu trưởng Cao nhấn mạnh câu cuối, ngừng một chút, ông lại nói: “Đây là kết quả của tập thể thầy cô giáo và học sinh khối 10, mong mọi người hãy dành tặng một tràng pháo tay, tiếp tục cố gắng, không ngừng phá kỉ lục.”
Tiếng vỗ tay trong hội trường vang như sấm rền, học sinh khối 10 được khen ngợi nên vô cùng kích động, vỗ tay càng nhiệt liệt.
Phó hiệu trưởng cao đợi một lúc, hội trường yên lặng trở lại, ông bấm điều khiển từ xa, PPT chuyển slide.
Xung quanh là tiếng mọi người hô hấp, Lâm Triều Tịch cúi đầu đọc sách, cô bỗng bị nữ sinh ngồi cạnh đẩy người: “Nhìn kìa nhìn kìa.”
Ngẩng đầu, cô hơi hãi hồn.
Màn chiếu trong hội trường xuất hiện hai bức ảnh thẻ to oạch, nền xanh áo sơ mi trắng, đây là ảnh thẻ hồi nhập học. Vì được chiếu trên màn hình nên trông to đùng đùng.
Một trong số đó là ảnh của Bùi Chi, bức còn lại…
Là cô.
Lâm Triều Tịch nuốt nước bọt, ảnh thẻ của cô và Bùi Chi bỗng phơi bày trước toàn trường khiến người ta hết sức hoảng hồn.
“Sao cậu chẳng phản ứng gì thế!” Nữ sinh bên cạnh lại đẩy cô.
“Phản ứng gì nữa, được xuất hiện trên PPT cùng tớ là vinh hạnh của người bạn Bùi Chi.”
Lâm Triều Tịch nghĩ thầm nhịp tim 160 của tôi lúc này còn lâu mới để bạn biết, ảnh thẻ của anh Bùi đẹp trai thế chứ, quá đáng sợ…
Quả như dự đoán, nữ sinh bên cạnh như bị giội gáo nước lạnh.
Phó hiệu trưởng Cai đứng trên bục ban tổ chức, ông nói đầy khí phách: “Bên cạnh thành tích tuyệt vời mọi người đạt được, thầy còn muốn đặc biệt tuyên dương hai học sinh lớp 10.”
Ông quay người nhìn màn chiếu: “Họ là bạn học Lâm Triều Tịch lớp 10-1 và Bùi Chi lớp 10-2. Hai em đồng loạt đứng đầu bài thi giữa kì đề chung toàn thành phố An Ninh. Chúng ta hãy cổ vũ hai học sinh này bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt.”
Ban đầu hội trường khá im ắng, sau một tiếng hít vào cùng những câu như “vãi thật đỉnh vãi”, vài học sinh bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm, bạn nữ kia lại thúc vào lưng cô mấy phát.
Xung quanh là tiếng hoan hô nồng nhiệt, Lâm Triều Tịch nhớ lại hồi tốt nghiệp cấp hai, cũng trong buổi sinh hoạt toàn khối như này, khi đó Bùi Chi đứng thứ nhất, cô đứng thứ hai.
Bây giờ họ lại vừa khéo đạt cùng điểm số, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Triều Tịch nhìn thành tích cụ thể dưới ảnh của bọn họ.
Bùi Chi giành điểm tối đa các môn Toán, Vật lí, Hóa học, cậu ta không phải người! Cô nhờ điểm Ngoại ngữ và Chính trị cao nên miễn cưỡng ngang hàng với Bùi Chi.
Dù gì cô cũng được buff bằng năng lực xuyên không cơ mà, nói gì thì nói cũng từng là sinh viên khoa Triết, thành tích hai môn này khó mà không cao cho được.
“Vậy sau đây xin mời bạn học Lâm Triều Tịch lên sân khấu, chia sẻ ngắn gọn bí quyết học tập tâm đắc của mình.” Phó hiệu trưởng nói.
Hội trường thoáng chốc tĩnh lặng, rất nhiều học sinh quay ra nhìn cô.
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu xoay bút, mọi người đã lần lượt tránh đường, cô đứng dậy, bị ép rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên bục phát biểu.
Con đường từ hàng cuối hội trường lên trên vừa dài vừa hẹp.
Cô lên bục phát biểu, nhận micro, hội trường lặng ngắt như tờ.
Phía dưới là những khuôn mặt trẻ trung mơn mởn, có người ngờ vực coi khinh, có người ngưỡng mộ ao ước.
Lần tốt nghiệp cấp hai đó, Bùi Chi có lẽ cũng được chứng kiến cảnh tượng này. Lúc ấy cậu từng nói gì nhỉ, hình như là một câu siêu đơn giản “rất mong được cùng mọi người cố gắng”.
Nói xong liền đi xuống, ngầu thì thôi rồi.
Vậy nên giờ cô phải nói gì đây?
Lâm Triều Tịch vuốt nhẹ chiếc mic, phía dưới thấy cô yên lặng thật lâu, mọi người bắt đầu rục rịch.
“Thật ra em không có bí quyết học tập tâm đắc nào cả.”
Lâm Triều Tịch nghe thấy giọng của mình mình vọng ra từ thùng loa.
“Phương pháp học tập cũng chỉ là những thứ giáo viên ngày nào cũng dặn, tra trên mạng cũng rất nhiều, mọi người chọn cái nào hợp với mình là được.”
Thầy Cao chen vào một câu: “Vậy bạn học Lâm Triều Tịch có phương pháp học tập đặc biệt nào không? Ví dụ như tập trung đánh bại cái khó chẳng hạn?”
“Cái khó ạ…” Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi cẩn thận: “Em thấy khó nhất là biến những thứ người khác làm thành những thứ mình phải làm. Chuyện này thực sự khó, không làm được cũng rất bình thường.”
Phía dưới có tiếng thở dài, Lâm Triều Tịch nghe thấy giọng mình vọng lại, cô cười: “Vậy nên không sao cả, không việc gì phải sợ. Cứ vậy mà bước tiếp, một ngày nào đó, đi đến một khắc nào đó trong đời, ta bỗng sẽ nhận ra mình không thể đi tiếp nữa. Vậy thì chúc mừng các bạn, được làm điều mình thích và trở thành người mình muốn, bất kể bắt đầu từ khi nào cũng chưa bao giờ là muộn.”
Nói xong, cô cúi người, bước xuống dưới.
Đi hết quãng đường về đến chỗ ngồi của mình, hội trường mới dần dần có tiếng động.
Mọi người thì thà thì thào, cuối cùng là mấy câu cảm thán như “vãi thật”, “mother father”…
Cuối cùng, một nữ sinh khá thân với cô giơ tay bóp mặt cô, còn nhe nanh trợn mắt: “Gan lắm, dám trào phúng trước toàn trường mấy nghìn người!”
Lâm Triều Tịch trợn mắt, một nồi canh gà của cô sao lại thành trào phúng rồi.
““Không làm được cũng rất bình thường”… Mặt chủ nhiệm Mai đen sì sì rồi kia kìa.” Cô bạn cười.
——
Phòng làm việc phó hiệu trưởng trường Trung học Thực nghiệm thành phố An Ninh.
Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt, Lâm Triều Tịch ở lại, cô bị dẫn đến đây.
Cô ngồi trên chiếc ghế sofa gỗ chuyên dùng để tiếp khách, phó hiệu trưởng ngồi bên cạnh, trước mặt còn có đôi nam nữ trung niên cô không hề quen biết.
Người phụ nữ kia nhìn cô một lúc lâu, bà chậm rãi lên tiếng: “Bài phát biểu của bạn Lâm Triều Tịch rất thú vị.”
Người đàn ông kia cười: “Có từ gì ấy nhỉ, “giả tạo”?” Ông thoáng ngừng: “Mấy bạn ngồi dưới nói vậy đó, nhưng tôi lại thấy rất cơ trí đấy chứ, nghe rất lõi đời.”
Người đàn ông này rất biết cách ăn nói, ông muốn dụ cô lên tiếng. Lâm Triều Tịch đặt tay lên đùi, cô hơi nghiêng đầu, không nói một lời.
Người đàn ông kia hơi sượng sùng, lại đến lượt người phụ nữ nói: “Là thế này, thầy cô là giáo viên khoa Tâm lí học trường Đại học Vĩnh Xuyên, cô tên Lý Nhiên, đây là đồng nghiệp của cô, giáo sư Điền Vĩ Trung.”
“Em chào các giáo sư.”
“Chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu các vấn đề liên quan đến sự phát triển của học sinh bằng cách theo dõi dài hạn. Thầy cô rất quan tâm đến quá trình trưởng thành và tương lai sau này của em, nên muốn hỏi em có hứng thú tham gia dự án của chúng tôi với tư cách là đối tượng nghiên cứu không?”
Lâm Triều Tịch thở phào.
Vừa rồi bước vào phòng làm việc, thấy đôi nam nữ trung niên này chạc tuổi Lão Lâm, trí tưởng tượng của cô chốc lát bay xa, còn tưởng gặp phải kịch bản nhận người thân hay gì…
Giáo sư Điền Vĩ Trung rút một tập tài liệu dày cộp trong cặp, Lâm Triều Tịch cúi đầu, trên cùng là một tờ hồ sơ cá nhân.
“Ở đây có một số câu hỏi trắc nghiệm, mong em sẽ điền đúng sự thực, không cần quá áp lực đâu.”
Lâm Triều Tịch cúi đầu, giở trang đầu tiên ra đọc.
Nếu cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, có sẽ lẽ hứng thú với những câu hỏi trong bài trắc nghiệm này, bài làm gồm rất nhiều câu suy luận theo hình vẽ.
Nhưng dù gì cô cũng từng là một sinh viên sư phạm, cũng từng tiếp xúc với bộ môn Tâm lí học, sau khi đọc trang đầu, cô cô chắc chắn đây là Ma trận tiến bộ của Raven, một dạng bài kiểm tra đo lường IQ.
Hồi tưởng lại lúc thầy Cao tìm mình, và quá trình tuyên bố thành tích thi hôm nay, cô nhìn phó hiệu trưởng Cao, thẳng thắn hỏi: “Em đến thay Bùi Chi ạ?”
Phòng làm việc tĩnh lặng, hai vị giáo sư cũng như phó hiệu trưởng đều kinh ngạc nhìn cô.
Giáo sư Lý Nhiên phản ứng siêu nhanh: “Sao em lại nói vậy?”
“Trước hết đây là bài trắc nghiệm đo lường IQ, lần này hai vị giáo sư cùng tìm đến thể hiện các thầy cô rất coi trọng bài nghiên cứu này. Học sinh có trí tuệ xứng đáng thu hút sự chú ý, ngoại trừ Bùi Chi, em không nghĩ ra ai khác.” Lâm Triều Tịch dừng một chốc: “Vậy tại sao em lại ở đây, hiển nhiên là vì Bùi Chi đang xin nghỉ, dù sao các thầy cô cũng đến rồi, thành tích thi giữa kì của em ngang hàng cậu ấy, vậy nên thử nghiên cứu em cũng được đúng không?”
Giáo sư Lý: “…”
Giáo sư Điền: “…”
Phó hiệu trưởng Cao: “…”
Những giáo viên khác trong văn phòng cũng trầm mặc một lúc lâu, Lâm Triều Tịch mỉm cười: “Các thầy cô đừng căng thẳng, bị đoán trúng cũng đâu có gì kì lạ.”
Mặt giáo sư Điền rõ rành rành biểu cảm “căng thẳng cái con khỉ”, ông hắng giọng: “Được thôi, em đoán không sai, chúng tôi muốn tiến hành theo dõi nghiên cứu trường kì những học sinh có trí tuệ vượt trội. Bùi Chi chính là đối tượng chúng tôi lựa chọn.”
Lâm Triều Tịch gật gật đầu, sau đó, cô nghe giáo sư Điền nói: “Nhưng chúng tôi muốn chọn em không phải vì Bùi Chi đang nghỉ, mà vì bạn ấy và em đều đoán được mục đích chúng tôi tìm đến, sau đó quyết định từ chối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT