Sáng sớm, bên bờ hồ.

Lâm Triều Tịch ném những mảnh giấy xé vụn xuống hồ, cách đó không xa, Trần Trúc vẫy tay với cô.

Lâm Triều Tịch giật nảy mình.

“Sao cậu lại xả rác bừa bãi xuống hồ?” Trần Trúc cắn bánh bao tiến về phía cô.

“Đừng mách giáo viên nhé.” Lâm Triều Tịch nói hùa một câu, cô nhận túi bóng Trần Trúc đưa tới, lấy chiếc bánh bao ra, cắn một miếng.

Trần Trúc liếc trái liếc phải: “Sao Bùi Chi còn chưa đến?””

“Cậu ấy bận.”

Trần Trúc sững sờ: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì à?” 

“Sao cậu lại cho rằng cậu ấy xảy ra chuyện?” Lâm Triều Tịch lên cầu.

“Bùi Chi có bao giờ đến trễ đâu?”

Lâm Triều Tịch nghĩ bụng, Bùi Chi làm người quá đỗi tỉ mỉ: “Xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng mà không có cách giải quyết đâu.”

Đây mà là đồng chí Lão Lục chắc chắn cậu sẽ bám víu cô hỏi đến cùng, rồi lại thắc mắc sao không giúp Bùi Chi.

Nhưng Trần Trúc rất sòng phẳng, cậu chỉ nói: “Ờm, cần gì thì bảo tớ.” 

Lâm Triều Tịch vỗ vỗ vai Trần Trúc: “Đương nhiên cần cậu rồi.”

——

Kho xe nhà Trần Trúc.

Lâm Triều Tịch ấn nút công tắc, ánh đèn chiếu xuống chiếc ghế cô và Bùi Chi thường ngồi.

Trên bàn đặt chiếc cốc sạch bóng của cô, lần trước rời khỏi đây, Bùi Chi còn giúp cô rửa cốc.

Trần Trúc đã ngồi vào bàn máy, tiếng động cơ ù ù, Lâm Triều Tịch bình tĩnh lại, cô khởi động màn hình.

Khoảng đôi tuần trước, cô đã hoàn thành chương trình phỏng đoán, tuy nhiên để kiểm tra chương trình chạy có hiệu quả hay không thì vẫn cần một sự kiện cụ thể để phỏng đoán.

Nhưng rốt cuộc nên chọn sự kiện gì lại là một vấn đề nan giải khác.

Lâm Triều Tịch định mời bố Trần Trúc cung cấp một vụ án gây chuyện bỏ trốn, dùng chương trình để tính toán địa điểm chuẩn nhất có thể tóm được nghi phạm, sau đó sắp xếp lực lượng cảnh sát trực sẵn.

Nói nghe có vẻ đơn giản, song tự Lâm Triều Tịch cũng hiểu, đây không phải là hoạt động ngoại khóa cho phép một học sinh cấp ba huy động nguồn lực.

Tuy nhiên thì cô vẫn thử đưa ra yêu cầu.

Bố Trần Trúc nghe hai câu liền từ chối. Đa số người lớn đều cho rằng học sinh nên tập trung vào việc học là chính.

“Chú chỉ cần nói cháu biết về thời gian và địa điểm nghi phạm gây án rồi bỏ trốn, cùng một số số liệu giám sát căn bản, không cần tiết lộ những thứ khác đâu ạ.”

“Triều Tịch, chú biết cháu rất sáng tạo, nhưng đây là Trung Quốc, giáo dục không cởi mở như nước ngoài, có rất nhiều thứ không thực tế.”

Đại khái ý là lãnh đạo cũng sẽ không cho phép học sinh cấp ba can dự vào việc bắt tội phạm bỏ trốn, dùng danh nghĩa áp dụng thực tiễn vào hoạt động ngoại khóa cũng không được.

Lâm Triều Tịch rất muốn nói rằng, trước khi làm chuyện này cháu cũng thấy rất nhiều chuyện xảy ra cứ như nằm mơ giữa ban ngày, nhưng sau khi làm xong thì hóa ra nó cũng không đến mức khó tin như ta vẫn tưởng.

Nhưng lúc đó cô còn chưa kịp giải thích, xóm mới bỗng rộ lên tiếng huyên náo.

Mấy cô mấy dì trong công viên bỗng hô hoán ầm ĩ, ai đó đang gào lên “ối ối, tìm lẹ tìm lẹ”, còn có người “mau gọi 110”.

Có hàng xóm biết bố Trần là cảnh sát, họ chạy tới kho xe hô lên: “Bớ làng nước, Lão Trần ơi, an ninh bây giờ chẳng ra làm sao, lại mất trộm xe rồi!”

Lâm Triều Tịch đứng cạnh nghe ngóng một hồi mới biết, gần đây khu này liên tiếp xảy ra các vụ trộm cắp xe điện.

Phố Ái Dân khá cổ, an ninh trật tự có tiếng mà không có miếng, đến tường rào còn chẳng xây, là khu vực lí tưởng cho quân trộm cắp lộng hành.

Lúc trước Bùi Chi ngồi cạnh cô, cô và Bùi Chi liếc nhau, họ nảy ra ý tưởng mới.

Cô không cố chấp với vụ phạm tội bỏ trốn nữa mà rẽ sang điều tra sự kiện mất trộm xe điện ở phố Ái Dân. 

Thống kê thời gian mất trộm, tần suất, số liệu giao thông khu vực lân cận, tốc độ lưu hành xe điện, địa điểm quân trộm cắp thường tới để thủ tiêu tang vật vân vân mây mây.

Mục tiêu là phải tóm được đám trộm cắp.

Từ đó, bọn họ sửa đổi một số thông số phỏng đoán, sau đó thử chạy lại chương trình.

Căn cứ vào thời gian cùng tần suất xảy ra các vụ án, kết quả phỏng đoán khoanh vùng khung giờ tảng sáng Chủ nhật. Khoảng thời gian này đa phần dân lái xe điện đi làm sẽ nghỉ ngơi, khu phố này ít người, dễ xảy ra các vụ mất trộm xe điện. 

Vốn dĩ họ đã chuẩn bị được kha khá, chỉ thiếu bước chờ chực thời điểm đã khoanh vùng, song Bùi Chi lại không có ở đây nên rất nhiều việc phải sắp xếp lại từ đầu.

“Bọn mình phải làm gì bây giờ?” Trần Trúc hỏi.

“Đành để cậu canh kết quả trên máy tính vậy, tớ sẽ ra quân.”

“Nhưng còn phải tùy cơ ứng biến mà, sửa đổi tham số gì gì đấy, mấy cái đó tớ chịu chết, để tớ đi cho.” Trần Trúc ngừng một chút, lại nói: “Hơn nữa ai lại để con gái con đứa đi bắt trộm.”

“Ặc… thỉnh thoảng tớ quên béng mất mình là con gái.”

Lâm Triều Tịch thành thật.

——

6:01 sáng Chủ nhật, thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.

Một đêm ngủ chưa đến 4 tiếng khiến Lâm Triều Tịch vừa ngồi vào bàn máy một lúc đã hết sức lờ đờ uể oải.

Cô vừa uống một ly cà phê hòa tan, không chút tác dụng. Bất đắc dĩ, cô đành hỏi xem nhà Trần Trúc có chè lá gì không.

“Ngoài tạp hóa có, cậu đi đi, tiện mua hộ tớ phong kẹo cao su nhé.” Trần Trúc nói.

Lâm Triều Tịch ra khỏi kho xe, trời vẫn tối mờ tối mịt. Cô vươn vai một cái, thấy bố Trần Trúc đang đi xuống từ cầu thang, cô vẫy tay từ xa chào hỏi Lão Trần.

Trần Kiến Quốc ngáp một cái, thấy cô, ông vội giấu cơn uể oải: “Triều Tịch à, cháu sang sớm thế?”

“Bọn cháu đang canh quân trộm xắp xe điện ạ.” Lâm Triều Tịch thẳng thắn báo cáo.

Lão Trần ngây người nhìn vẻ mặt hùng hồn của cô, ông bất lực: “Mấy đứa này…”

Ông và cô cùng đến quán tạp hóa.

Cô lấy một gói chè “Mãn khẩu hương” năm đồng. Trần Kiến Quốc định rút tiền, thấy gói chè, ông chợt hỏi: “Mười mấy tuổi đầu sao đã uống chè?”

Lâm Triều Tịch ngáp dài, mắt hiện tơ máu, nhưng vẫn hiền hòa sáng ngời: “Dạ chú, cháu buồn ngủ lắm rồi.”

Không biết tại sao, Trần kiến Quốc bỗng thấy mình hơi quá đáng. 

——

Sáng sớm, kho xe cũ.

Lâm Triều Tịch xé gói chè ngâm một ấm đặc sệt. Cô đặt ấm chè cạnh máy tính, rút cuốn sách tính toán gì đó bên cạnh ngồi đọc.

Trần Kiến Quốc theo cô vào kho, ông bị những thứ trên màn hình máy tính hút mắt.

Dù ông chẳng hiểu những thứ này là gì, có vẻ chỉ là một chương trình sơ sài, rất nhiều code đang liên tục tiến hành tính toán, sau đó sẽ xuất hiện những kết quả mới.

Cô nhóc thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu theo dõi màn hình, sau đó vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục gõ gõ bàn phím, chương trình lại chạy tiếp.

Trần Kiến Quốc nhìn không dứt được.

Trong chốc lát, kho xe yên tĩnh hẳn. Trần Kiến Quốc vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt “sao bố vẫn ở đây” của con trai ông.

Trần Kiến Quốc dặng hắng: “Triều Tịch, cháu còn cần chú giúp gì không?”

Ông vừa dứt lời, Lâm Triều Tịch liền ngẩng đầu nhìn ông với kèm nụ cười giảo hoạt: “Quá tuyệt, vậy thì làm phiền chú rồi.”

Cứ vậy, thời gian lại trôi qua nửa tiếng.

Trần Kiến Quốc ngồi trong kho xe nhà mình, nhìn Lâm Triều Tịch uống hết ba ấm nước chè, nghe âm thanh gõ bàn phím của con trai. 

Ngoài kho xe dần ồn ào hơn, người già rủ nhau đi chợ, đám trẻ đã dậy chạy qua chạy lại trong sân nhà.

Chăn nệm phơi lên xà, Trần Kiến Quốc nghĩ bụng, giờ này rồi, khả năng đám trộm cắp giở trò không cao.

Ông động đậy, nhìn hai đứa trẻ cặm cụi học hành bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nói: “Hai đứa có chắc hôm nay đám trộm sẽ đến không?”

“Ừm… không nói chắc được, chỉ có thể nói khả năng cao là hôm nay thôi ạ.”

“Tính ra kiểu gì thế?”

“Hành vi của con người trông có vẻ lộn xộn phức tạp, nhưng bên trong đều có khuôn mẫu cả ạ.” Lâm Triều Tịch nói: “Đặc biệt là hành vi phạm tội. Chúng ta tưởng đó là hành vi xảy ra độc lập, nhưng thực tế không hẳn vậy, mỗi sự kiện đều liên quan đến tính chất thời gian chú ạ.”

Lâm Triều Tịch nhấc bút viết một công thức dài ngoằng lên giấy: “Dùng quy trình Hawkes có thể dựng ra mô hình thống kê thời gian và tần suất xảy ra các vụ trộm cướp xe điện, sau đó dùng số liệu và công thức chuẩn xác để miêu tả chúng.”

“Haw… Haw cái gì cơ?”  Trần kiến Quốc lơ tơ mơ, cô bỗng phóng mắt ra phía bên ngoài kho xe.

Tiếng lao xao ồn ào vọng lại từ đằng xa.

Ban đầu không rõ nhà ai đang tìm đồ, sau đó hai vợ chồng cãi cọ trách cứ lẫn nhau. Không lâu sau thì cả phố biết chuyện, ở tòa nhà số 7, Lão Vương mang bình ắc-quy ra hành lang nạp ké điện của chung, ông quên không khóa xe trong kho nên bị bọn trộm thó mất. 

Trần Trúc đứng dậy, cậu cầm quyển sổ và điện thoại chạy ra ngoài, ngược lại thì Lâm Triều Tịch ngồi im trước máy tính, cô gập sách lại, tập trung nhìn màn hình.

Trần Kiến Quốc vội chạy theo con trai.

Trần Trúc đến hiện trường, dáng vẻ ngông nghênh như một cảnh sát giao thông điều tra vụ án thực thụ, cậu bắt đầu dò hỏi biển số và kiểu dáng xe bị mất trộm.

“Con xe ghẻ đấy chúng tôi biết đâu được biển số với chả kiểu dáng, mua từ kiếp nào rồi.” Một phụ nữ nói.

“Vậy đại khái khoảng từ năm bao nhiêu ạ?” Trần Trúc hỏi: “Từng đổi bình ắc-quy chưa?”

Trần kiến Quốc thấy người phụ nữ kia nhìn con trai mình với ánh mắt kì quái, ông lên tiếng: “Xe mất trộm trông như nào, có ảnh không?”

Người phụ nữ kia vừa lầm bầm con xe ghẻ đấy thì có ảnh ót gì, vừa mở album ảnh trong điện thoại ra xem.

Không lâu sau, bà tìm được một bức ảnh chụp con trai đang lái xe.

Lúc này, tòa nhà số 8 cạnh tòa số 7 cũng truyền tới những tiếng la ó: “Bọn giặc giời táng tận lương tâm! Ông mày vừa thay bình ắc-quy hôm nọ xong!!!”

Trần Trúc thu bút, cậu chạy về phía tòa nhà số 8. Xem ra bọn trộm không chỉ trộm xe điện nhà Lão Vương, còn tiện tay xách mất bình ắc-quy nhà Lão Trương.” 

Không có bình ắc-quy, chiếc xe điện chỉ còn cái khung, ở giữa rỗng tuếch một khoảng, trông rất chi kinh hoàng.

Trần Trúc nhìn thật kĩ kiểu dáng con xe điện, cậu chụp hai bức ảnh rồi chạy ù về kho xe, Trần kiến Quốc cũng chạy theo.

Trong kho xe, Lâm Triều Tịch đã mở sẵn một bảng excel to đùng, bên trong lít nha lít nhít các số liệu về xe điện, nào là kiểu dáng, tốc độ vận hành vân vân. 

Trần Trúc mở hai bức ảnh cậu chụp từ hiện trường, hai đứa nghiên cứu một lúc, xác định được một số giá trị của tham số.

Sau đó, cậu lại trông thấy sơ đồ tình hình giao thông họ điều tra ra. Trên đó chi chít chằng chịt đèn giao thông và tuyến đường phó thác cho những giá trị khác nhau, trông như một mớ hỗn độn.

Lâm Triều Tịch và Trần Trúc lại nghiên cứu thêm một lúc, sau khi xác định vào tuyến đường, họ bắt đầu nhập code và chương trình.

Trần kiến Quốc lại thấy ngờ vực: “Nhưng mấy đứa đâu biết thời gian bọn trộm trộm xe, cái này cũng tính ra được hả?”

“Cái này khó tính, vậy nên bọn cháu đã gài camera giám sát khắp đông tây nam bắc trong khu này.”

Giọng cô hời hợt, cô chỉ chỉ Trần Trúc. Trần kiến Quốc chạy qua đó, thấy con trai đang kéo thả trỏ chuột trên trục thời gian màn hình giám sát, ông suýt sặc cả nước bọt của chính mình.

Lắp sẵn cả camera theo dõi để tóm bọn trộm, mấy đứa nhóc này thành tinh rồi!

“Tuyến đường thì sao, mấy đứa xác định kiểu gì?” Trần Kiến Quốc không khỏi kinh ngạc, ông hỏi tiếp.

“Bọn cháu đã điều tra qua rất nhiều các tin tức, còn có thị trường thu mua xe cũ nữa, thường sau khi trộm xe đám trộm sẽ có hai hướng xử lí. Một là bán luôn, hai là thay đổi diện mạo cho con xe rồi mới bán đứt.”

Trần Trúc tự tin nói: “Bất kể là loại nào thì cũng dùng thủ đoạn phi tang vật chứng, từ lúc ăn trộm đến lúc phi tang cần một khoảng thời gian nhất định, dùng thuật toán Tối ưu hóa ràng buộc (Constrained Optimization), có thể tìm ra địa điểm phù hợp nhất để phi tang xe điện ăn cắp từ phố Ái Dân chúng ta.”

“Vậy nên… Tất cả những thứ này là do mấy đứa làm hả?” Trần kiến Quốc kinh hãi.

“Bạn ấy làm đấy.” Trần Trúc chỉ cô nhóc đang tu nước chè trước bàn máy.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, ngón trỏ và ngón giữa khép lại chỉ vào trán, cô cười cười.

Trần Kiến Quốc không hiểu Tối ưu hóa ràng buộc là cái gì, chỉ thấy chương trình sơ sài trên màn hình bắt đầu tính toán vùn vụt, từng dòng từng dòng code trút xuống, một chốc lại dừng lại.

Một cửa sổ mới bật ra.

Đó là bản đồ khu vực họ sống, phía trên có ba vùng khoanh đỏ, thể hiện ba kết quả.

Giao lộ Sao Đỏ 6:14 – 6:44

Giao lộ Tứ Dân 6:45 -6:47

Giao lộ Hòa Bình 6:51 – 6:55

Góc phải dưới màn hình hiển thị thời gian 6:45, giao lộ Sao Đỏ và giao lộ Tứ Dân coi như đã lỡ, hơn nữa lái xe từ chỗ họ đến giao lộ Hòa Bình cũng phải mất bảy tám phút.

“Làm phiền chú rồi.” Cô nhóc ngoảnh đầu, ánh mắt sáng ngời kiên định.

Trần Kiến Quốc không nói hai lời liền quay đầu chạy vội.

Ông trèo lên mô tô, đội mũ bảo hiểm, vặn khóa đề xe, con mô tô cảnh dụng lao về phía trước.

Gió sượt mạnh qua tai, cảnh vật đường sá lùi dần về sau, Trần Kiến Quốc thấy ở cái tuổi này, lâu lắm rồi ông mới điên cuồng đến vậy.

Nếu thực sự tóm được thì quả thực quá khó tin.

Trần kiến Quốc nghĩ mà kích động.

——

Giao lộ Hòa Bình.

Xe mô tô kít phanh, phát ra âm thanh chói tai. Trần Kiến Quốc nhảy xuống, ông liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp.

Bây giờ là 6:52, ông căng thẳng quan sát.

Cuối thu đầu đông, hơn sáu giờ trời vẫn chưa sáng hẳn.

Giao lộ Hòa Bình không phải trục đường lớn, người qua người lại thưa thớt, nếu có ai lái xe điện đi qua lại vác theo chiếc bình ắc-quy sẽ rất dễ nhận diện.

Ông nín thở nhìn chăm chú, lặng lẽ chờ đợi.

Ông lão lái xe, bà thím đi chợ mua rau, cậu thanh niên đi với người yêu…

——

Sau năm phút.

Sau mười phút.

Trời càng lúc càng sáng, nền trời màu chàm dần trở nên trong xanh, giao lộ đông đúc dần, Trần kiến Quốc lại càng lúc càng bình tĩnh.

Cuối cùng, điện thoại ông đổ chuông.

“Chú Trần.” Đầu dây bên kia, giọng cô nhóc bình tĩnh: “Chú không thấy bọn trộm phải không?”

“Không thấy.” Trần Kiến Quốc ngừng một chút, ông nhìn phía ngã ba: “Chắc do chú không đến kịp.”

“Không phải vấn đề ở chú, là do chương trình tính không chuẩn ạ.”

Trần kiến Quốc cầm điện thoại, ông gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt uể oải của Lâm Triều Tịch, ông vội khuyên nhủ: “Đừng nản chí, chú thấy mấy đứa thế này đã giỏi lắm rồi.”

“Chú đang an ủi cháu ạ?”

“Không phải an ủi, mà là cổ vũ…”

“Vậy chú có thể đến đồn cảnh sát xem giúp cháu camera theo dõi này không ạ, tiếp tục cổ vũ cháu nhé?”

Đầu dây bên kia, cô nhóc hỏi.

——

Giọng cô nhóc sảng khoái không chút ủ dột, nhưng lại chính vì vậy, Trần Kiến Quốc càng khó lòng từ chối.

Ông dẫn một nam một nữ về đội, kiểm tra camera, bị đồng nghiệp trêu ghẹo nam nữ song toàn, ông qua loa lấy lệ cho xong.

“Lão Trần, ông muốn xem lại thời gian nào?”

Lâm Triều Tịch không nói gì, Trần kiến Quốc đứng sau màn hình hiển thị, ông đọc tên giao lộ và khoảng thời gian vừa ghi nhớ.

Nói xong những thứ đó ông chợt nhận ra, kết quả của chương trình tính toán đều là những điểm tránh được camera giám sát từ trong ngõ ra đến đường cái, quả thực rất lợi hại.

Trục hiển thị thời gian chuyển động, màn hình hiển thị hình ảnh phố Hòa Bình.

Trần Kiến Trúc còn đang nghĩ, nếu bọn trộm thực sự không đi từ đường Hòa Bình, vậy thì tiếp tục điều tra tình hình ở hai điểm còn lại.

Đương lúc ông đang tính toán, một con xe điện màu hồng ung dung dạo qua giao lộ.

Bàn đạp bên trái rơi rụng, thân xe dán hình một đoàn chuột nhắt.

Quả nhiên là con xe nhà Lão Vương bị mất trộm, thời gian hiển thị trên màn hình là 6:51:03 giây, khoảng một phút sau, hình ảnh ông lái mô tô đến xuất hiện.

“Giời ơi, chậm đúng một bước!” Trần kiến Quốc kêu rên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play