“Dạ?”

Lâm Triều Tịch hơi nghiêng đầu, cô ngờ vực.

Điền Vĩ trung muốn hỏi em “dạ” cái gì, nhưng vẫn rất hòa nhã: “Bạn học Lâm có câu hỏi gì không?”

“Bùi Chi còn từ chối rồi, sao thầy lại cho rằng em sẽ nhận lời?”

Điền Vĩ Trung: “…”

Lý Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Thật ra cô biết, những đứa trẻ như các em đều không muốn bị nghiên cứu, nhưng em có từng nghĩ rằng, nếu chúng tôi có được kinh nghiệm từ những học sinh trí tuệ siêu việt như các em, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nuôi dạy những đứa trẻ khác…”

Lý Nhiên có vẻ muốn từng bước dụ dỗ, cô nói với thái độ nhã nhặn khiến người ta khó lòng từ chối, song điều khiến Điền Vĩ Trung không ngờ tới là nữ sinh trước mặt họ lại thẳng thắn hơn cả.

Lâm Triều Tịch: “Em và Bùi Chi không giống nhau, cậu ấy là thiên tài, em chỉ là một học sinh bình thường có cố gắng.”

“Hự”, Điền Vĩ Trung suýt sặc: “Bạn học Lâm khiêm tốn quá.”

“Không ạ, đây là sự thật.” Lâm Triều Tịch nói: “Bọn em gần như cùng nhau lớn lên, em hiểu rõ khoảng cách giữa chúng em. Vậy nên rốt cuộc các thầy cô muốn nghiên cứu thiên tài, hay là người bình thường?”

Lâm Triều Tịch chỉ chính mình, hỏi. 

Phòng làm việc lặng ngắt.

Phó hiệu trưởng trường Thực nghiệm sắp không trụ nổi nữa rồi, một đứa thì từ chối thẳng thừng, một đứa thì nhất quyết nhận mình là học sinh bình thường, phong thủy trường này thật sự có vấn đề.

Mặt Lý Nhiên lộ vẻ trầm tư, một lúc sau, cô nói chậm rãi: “Chúng tôi muốn lí giải, ngoài có trí tuệ hơn người, thiên tài còn có những tính chất đặc thù nào khác khiến họ dễ dàng thành công hơn người bình thường. Hoặc là…” cô ngừng một lúc, lại bổ sung: “Hoặc là nói, chúng tôi muốn tìm cách khiến người bình thường trở thành thiên tài.”

Điền Vĩ Trung nhìn Lý Nhiên, trong quá trình nghiên cứu, để đạt được hiệu quả mong đợi từ người thí nghiệm, họ vẫn luôn che giấu mục đích nghiên cứu với các đối tượng, thản nhiên thừa nhận như này có thể coi là lần đầu tiên.

Lâm Triều Tịch ngồi đối diện với họ lộ vẻ trầm tư. Một lúc sau, nữ sinh ngồi thẳng người, đáp lại họ một tiếng: “Ừm.”

““Ừm” là ý gì, giáo sư đang làm thí nghiệm, đề nghị em phối hợp một chút, Lâm Triều Tịch.” Thầy Cao không nhịn được phê bình.

Cô nhìn phó hiệu trưởng đang tức giận mặt đỏ tía tai, đành khuyên: “Thầy đừng nóng giận.”

“Thầy không giận! Em trả lời cho đàng hoàng chút!”

“Ừm, vâng ạ.” Lâm Triều Tịch nhìn hai vị giáo sư, nói một chữ “vâng”.

Điền Vĩ Trung: “Bạn Lâm Triều Tịch có suy nghĩ gì cứ thoải mái chia sẻ, ví dụ như tại sao em cho rằng mình là người bình thường chứ không phải thiên tài.”

Lâm Triều Tịch trầm ngâm một lúc: “IQ của em chỉ đạt mức trên trung bình, chưa đạt đến tiêu chuẩn của thiên tài đâu ạ.”

“Có lẽ bạn Lâm Triều Tịch có sự hiểu lầm với IQ rồi, bản chất nó chỉ là một khái niệm trong Thống kê học, dùng để chỉ trình độ trí tuệ của em so với những người khác cùng độ tuổi.” Giáo sư Lý tự tin: “Hiện giờ thành tích của em và Bùi Chi đều đứng đầu, xét trên phương diện nào đó, em thực sự là một thiên tài.”

Lâm Triều Tịch ngẩn người.

Cô rất muốn nói, đấy là vì cô cầm được kịch bản đánh bóng hào quang nhân vật chính, nhưng chuyện này nói ai tin.

“Em thực sự không cho rằng mình là một thiên tài.” Cô chỉ biết nói vậy.

“Vì sao chứ?” Lý Nhiên ôn hòa hỏi: “Vậy em thấy mình và thiên tài khác nhau ở điểm nào?”

Lâm Triều Tịch há miệng, cô nghĩ ra một rổ đáp án, nhưng lời đến cửa miệng lại không thoát ra được.

Dường như trong tiềm thức của cô, dù cô có cố gắng đến mấy, đạt được kết quả thế nào, từ đầu chí cuối cô và Bùi Chi hoặc Lão Lâm đều không giống nhau.

Bọn họ vẫn luôn là đối tượng khiến cô ngưỡng vọng, cô rất chắc chắn.

Nhưng rốt cuộc là khác nhau ở điểm nào?

Lâm Triều Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô thực sự hỏi khó em rồi.”

——

Lâm Triều Tịch không ngờ, cô tưởng có thể thoải mái đối mặt trò chuyện, cuối cùng lại bị lọt vào tròng.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cô vẫn nghĩ mãi.

Làm thế nào để trở thành thiên tài?

Hình như cô cùng từng hỏi Bùi Chi câu này, lần trước trước khi rời khỏi đây, gần như cô cũng đã tìm ra đáp án.

Ngoài ra thì sao?

Nếu phải đặt một định nghĩa về thiên tài, ngoài trí tuệ siêu việt và năng lực vượt trội, cô còn điểm nào không bằng Bùi Chi hoặc Lão Lâm?

Chắc chắn tồn tại một thứ như vậy, thứ khiến cô luôn phủ nhận mình là một “thiên tài”?

Chưa chắc đã do cô khiêm tốn chứ?

Sao cô không biết mình lại có đức tính tốt đẹp đến vậy…

——

Số 284 ngõ Chuyên Chư.

Tan học về nhà, Lâm Triều Tịch cất cặp.

Thư phòng của Lão Lâm thắp một ngọn đèn nhỏ, xuyên qua ô cửa, ông đang cúi đầu làm việc, hết sức tập trung.

Lâm Triều Tịch nhìn một lúc, có lẽ do cảm ứng tâm linh, Lão Lâm vô ý ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ông mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Lâm Triều Tịch đẩy cửa đi vào, Lâm Triều Tịch đặt bút xuống, hệt như mọi lần cô tìm ông, ông đều hạ bút tiếp cô.

“Hôm nay đi học thế nào?”

“Chẳng thế nào cả ạ.”

“Ồ~ có tâm sự nha.”

“Bố có nghĩ con là thiên tài không?” Lâm Triều Tịch chống cằm hỏi. Cô rủ mắt nhìn trang giấy chi chít kí tự Lão Lâm đang viết, dường như cô lại cách đáp án sẵn có xa hơn một chút.

Lão Lâm trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc, đăm chiêu.

Lâm Triều Tịch cũng giữ yên lặng. 

Một lúc sau, Lão Lâm chép miệng, Lâm Triều Tịch ngồi thẳng lưng trong vô thức, cô nghe Lão Lâm nói hai từ:

“Đoán xem?”

“Bố trả lời kiểu gì đấy!”

“Con đoán xem.”

Lâm Triều Tịch: “…”

“Thế cũng không đoán ra, sao làm thiên tài được?”

“Con đoán kiểu gì chứ!”

“Nào nào.” Lão Lâm ưỡn ngực: “Đổi lại là con hỏi bố câu đấy.”

Lâm Triều Tịch ngẩn người, cô nói: “Lão Lâm, bố có phải thiên tài không?”

Phía bàn đối diện, Lão Lâm cười.

“Phải chứ.”

Ông nói vậy.

Nếu gọi được cho Bùi Chi, có lẽ cô cũng sẽ gọi hỏi anh Bùi câu hỏi này.

Tuy Bùi Chi sống khiêm tốn kín đáo, nhưng một khi cô đã hỏi, đáp án của Bùi Chi có lẽ cũng sẽ tự nhiên và bình tĩnh như Lão Lâm.

——Phải chứ.

Vậy nên vấn đề của cô nằm ở chỗ cô không đủ tự tin.

Lâm Triều Tịch không nói được như vậy.

Nếu đã không nói được, vậy thì coi nó như một khúc nhạc đệm, Lâm Triều Tịch nhìn đống tài liệu của Lão Lâm, hỏi: “Tiến độ của bố thế nào rồi?”

“Phía sau mọi tiến triển đều là sự đổi mới trong tư tưởng, con xem, Phân phối xác suất trước (Prior probability) của Bayes đề ra nhận định rằng xác suất là một tham số chủ quan và liên tục thay đổi, điều này đã thay đổi quan điểm khách quan ban đầu về xác suất trong trường phái Frequentist.” Lão Lâm giở trang cuối bản thảo, sao đó vẽ hai hình minh họa, xác định rõ vị trí: “Con nhìn nhé, đây là hai hình vẽ, chúng ta làm thế nào để xác định hai hình vẽ này đồng cấu hay không?”

(Nene nhắn độc giả: Nếu mọi người có hứng thú với đề tài này thì có thể tham khảo bài viết: Cuộc chiến Frequentist vs. Bayesian

Lâm Triều Tịch: “Chúng có cùng số đỉnh, cùng số cạnh, giữa các đỉnh với nhau và các cạnh với nhau đều tương ứng, đồng thời sự tương ứng giữa các đỉnh và cạnh của chúng không thay đổi.”

“Thuộc bài đấy.” Lão Lâm cười: “Theo định nghĩa về Đẳng cấu đồ thị, Điều kiện cần và đủ của sự đẳng cấu G và G’ là chúng có cùng một ma trận tương quan.”

“Ừm.” Lâm Triều Tịch nghiêm túc lắng nghe.

“Bố đã đi một đường vòng trong quá trình lập dãy, nhưng nó đã cho bố một ý tưởng mới về cách xác định đẳng cấu của hai đồ thị.”

“Con nhìn nhé, theo định nghĩa 1, nếu n điểm trong đồ thị G và các cạnh nối n điểm này liên thông với nhau, thì đồ thị này được gọi là đồ thị con liên thông gồm n điểm của đồ thị G, ký hiệu là G (Vn); theo định nghĩa 2…”

Vừa nói, Lão Lâm vừa viết liên tay.

Ban đầu Lâm Triều Tịch nghe còn hiểu nội dung định nghĩa ông trình bày, nhưng đến khi Lão Lâm bắt đầu chứng minh chứng minh ma trận tương quan giống nhau của G1G2, cô cũng bắt đầu thấy khó hiểu.

Có lúc cô sẽ nhíu mày, có lúc lại muốn Lão Lâm nói chậm lại, nhưng Lão Lâm không chú ý đến phản ứng của cô như lúc bình thường để giải thích theo lối phổ thông dễ hiểu hơn, dừng lại chỉ cho cô.

Lần này Lão Lâm vừa bắt đầu đã chìm đắm trong thế giới Toán học của ông, thỉnh thoảng ông sẽ rơi vào trạng thái trầm tư một khoảng lâu, lúc lại lẳng lặng tự thuật liên hồi.

Ông như một diễn viên trên sân khấu tăm tối, cô là khán giả duy nhất ngồi dưới.

Kể cả có nhắm mắt lại, đầu cô vẫn tưởng tượng ra Lão Lâm đang khoa tay múa chân, tinh thần phấn chấn hừng hực, tâm trạng hết sức vui thích.

Không cần giao lưu, không cần tán thưởng.

Cô ngồi đó lắng nghe là đủ.

“Vậy nên phần bố phải giải quyết lúc này là giảm bớt khối lượng công việc xác định đẳng cấu trong việc tìm ra S (n).” Mắt Lão Lâm sáng bừng, ông kết luận với giọng điệu tràn đầy tự tin.

Một lúc sau, Lâm Triều Tịch mới gật gật đầu.

Mặt bàn bày đầy bản thảo của Lão Lâm, tuy chẳng hiểu gì, nhưng cô buộc phải tìm ra những thứ cần mang đi trong đống này.

Ánh chiều tà le lói ngoài cửa sổ, cỏ cây trong vườn đung đưa theo gió, thời gian không còn nhiều, cô định ra ngoài pha cốc cà phê rồi quay lại làm tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play