Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 175: Một lời


1 tháng

trướctiếp

Kể từ ngày Lão Lâm chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, Lâm Triều Tịch nhận thức được rằng mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với bất kì ai.

Nhưng để mà “tất cả đều chẳng có gì ghê gớm” thì cô vẫn chưa rộng lượng đến mức đấy.

Vậy nên cô đã dành thời gian khiến bản thân bình tĩnh hơn, mặc dù thời điểm đó suy nghĩ của cô gần như đã tách rời với mọi thứ xung quanh, cô hoàn toàn phản ứng với môi trường xung quanh bằng bản năng của mình.

Lịch trình cắm trại là làm tiệc nướng, dựng lều qua đêm bên hồ, và ngày hôm sau là hoạt động leo núi.

Lâm Triều Tịch được xếp vào một lều ba người.

Cô bạn chung lều với cô dẫn cô tới chỗ lều, cô cúi xuống bò vào trong, cô bạn kia đợi ở ngoài.

Chiếc áo khoác nam trên người cô rất hiển nhiên, cô bạn kia nhìn ngắm một lúc, nói: “Đợi các cậu lâu quá, đồ nướng sắp nguội luôn rồi, tớ dẫn cậu đi chút gì nhé?”

Lâm Triều Tịch cởi áo khoác, bên trong lộ chiếc áo phông thấm ướt: “Tớ thay cái áo rồi đi ngay, vừa nãy xuống núi mưa to quá, ướt hết rồi.”

Lời giải thích của cô khiến bạn nữ kia thả lỏng hẳn: “Được rồi, tớ qua đó trước, chút nữa cậu qua nhé.”

Đối phương rời đi, còn chu đáo giúp cô kéo khoá lều.

Không gian bên trong thoáng chốc trở nên tăm tối, sự u ám bao phủ.

Lâm Triều Tịch khoanh chân ngồi vậy một lúc, sau đó lấy mẩu giấy trong túi áo khoác trên đầu gối.

Nhìn nội dung bên trong, chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ lại đủ để khiến cô mơ hồ thấy hoang mang. 

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, bật sáng màn hình rồi lại nhìn nó tối dần, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng, cô không gõ bất cứ chữ gì.

——

Lâm Triều Tịch mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm.

Theo lịch trình, nhiệm vụ chính của hôm nay là leo núi.

Các sinh viên tinh thần hưng phấn, hôm qua họ gặp phải trận bão, điều này lại khiến mọi người càng thêm kì vọng vào chuyến thám hiểm tới Nam Sơn tự lần này.

Ai nấy ôm đồm túi lớn túi bé, chuẩn bị áo khoác, áo gió, tay xách theo bánh bao và ngô nướng còn thừa từ hôm qua.

Lâm Triều Tịch đứng trước cổng khu cắm trại, nói: “Chú ý an toàn.”

“Đồ nhi, con không đi thật à?” Lão Vương vờ vịt quan tâm hỏi han.

“Tớ không đi đâu, có bóng đen tâm lí rồi.”

“Bọn tôi cũng có bóng đen tâm lí!” Lão Vương và A Quang bỗng hô lên: “Bọn tôi cũng không đi được không?”

“Không được đâu, không được.” Lâm Triều Tịch đuổi hai người họ đi: “Các cậu có gặp bão trên núi đâu, mau đi mà cảm nhận tiếng gọi của thiên nhiên.”

Giới Nhiên khẽ cười, anh giơ hai tay, mỗi tay tóm một người, đem cả hai kéo khỏi khu căm trại: “Làm phiền bạn học Lâm ở lại trông coi khu cắm trại.”

Bùi Chi gật đầu với cô: “Chú ý an toàn.”

Lâm Triều Tịch cười, cô vẫy tay chào họ.

——

Nhìn đoàn quân đông đảo tiến vào núi, khu cắm trại bên hồ bỗng trở nên trống trải. Tàn dư từ đống lửa trại đêm qua toả khói đen yếu ớt, nhìn xa xa là mặt hồ lấp lánh.

Lâm Triều Tịch tìm mãi mới thấy một vị trí tương đối thoải mái. Cô khoanh chân ngồi trên tảng đá bên hồ, bắt đầu đọc lại những điểm cần chú ý khi tranh biện Bùi Chi nhắc đến trên xe bus hôm qua.

Thỉnh thoảng cô sẽ viết vài ý nghĩ của mình vào vở, cũng có lúc đưa ra quá trình theo những gì Bùi Chi tổng kết ra, suy nghĩ về những câu hỏi hóc búa có thể bị hỏi và câu trả lời nên đưa ra.

Lúc đang xuất thần, cô cũng sẽ lấy điện thoại đọc tin nhắn trong nhóm chat để theo dõi tiến trình leo núi của mọi người.

Hôm nay trời rất đẹp, thời tiết trong núi đầy nắng và gió, những con suối dâng trào hôm qua đã trở lại bình thường, chúng lặng lẽ chảy trôi.

Lâm Triều Tịch thấy ảnh Lão Vương cởi giày thò chân nghịch nước. A Quang trong ảnh đang nếm thử nước suối, tóm lại bức ảnh tiếp theo là cảnh hai người uýnh lộn.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp của núi rừng, thỉnh thoảng Lâm Triều Tịch thấy Bùi Chi lọt vào khung hình. Đôi mắt cậu sáng trong, những đốm sáng dịu nhẹ rơi trên khuôn mặt cậu.

Tầm hơn hai tiếng sau, cả đoàn đã đặt chân đến cổng vào Nam Sơn tự.

Nhóm chat trong Wechat gửi đầy ảnh check-in đỉnh núi, trước cổng Nam Sơn tự có hai cây bạch quả cao chọc trời, những tán cây um tùm như tấm bình phong bao phủ, tĩnh mịch và tráng lệ.

Cô xoay bút, vươn vai trên tảng đá, đặt quyển sổ tay xuống chăm chú xem ảnh.

So với hai cây bạch quả cao chót vót trước cổng, ngôi chùa lại không mấy bắt mắt.

Tường sân màu vàng sẫm, gạch ngói cũ kỹ.

Có lẽ do những chú sóc lảng vảng ở lối vào, cũng có thể do nụ cười của các chú tiểu  trong sân chùa nhìn vào ống kính quá đỗi hiền hoà, ngôi chùa như độc lập với không gian, quả là nơi độc lập với thế giới bên ngoài.

Cô theo những bức ảnh, cùng mọi người tiến vào chùa.

Sinh viên tuân thủ nghiêm ngặt quy định chụp ảnh, sau khi vào chùa, họ chỉ chụp cảnh núi non, cây cối, chim muông và góc mái hiên, cùng cảnh mây trời trên đỉnh núi.

Cô xem đoạn video ngắn quay đuôi cá koi một lúc, Bùi Chi đang vịn lan can cạnh hồ cá tình cờ lọt vào khung hình.

Cô trở lại giao diện chat Wechat, bấm vào tin nhắn với Bùi Chi. Dòng tin nhắn cũ nhất là lần họ hẹn cùng nhau đi ăn trước khi Hoa Quyển phải đi.

Lâm Triều Tịch gõ vài chữ: Cậu có rảnh nói chuyện chút không?

Sóng trên mặt hồ vỗ vào bờ, bọt nước mềm mại, Lâm Triều Tịch đợi một lúc, cô cúi đầu đọc tin nhắn trả lời, điện thoại bỗng rung lên.

Tên người gọi đến hiện ra hai chữ “Bùi Chi” khiến cô lóng ngóng chân tay, nhưng sau khi bấm nghe máy, cô bỗng bình tĩnh hơn hẳn.

“Chào buổi sớm.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch nắm điện thoại, cô thẳng thắn: “Cũng không còn sớm nữa, sắp đến trưa rồi.”

“Trên núi nhiều cây, sương vẫn chưa tan, nhìn tưởng như vẫn còn sớm.” Bùi Chi nói.

“Hừm.” Cô hắng giọng: “Bên hồ nắng to lắm.” 

“Cậu bôi kem chống nắng chưa?”

Giọng Bùi Chi rất dịu dàng, dường như cậu đã đoán được ý đồ của cô nên cố tình gợi vài câu nói đùa để cô bớt căng thẳng.

Sự dũng cảm ban đầu của Lâm Triều Tịch bỗng nhiên tiêu tan, chỉ còn lại nỗi xót xa khôn tả.

Cô đổi tư thế cầm điện thoại, gió từ hồ nước thổi qua tóc cô, cô giơ tay vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói: “Chưa bôi, tớ quên mất.”

Điện thoại truyền tới tiếng gió thổi nhẹ, có lẽ Bùi Chi đang đi. Cậu càng ngày càng đi xa khỏi đám người, cũng đang đợi cô lên tiếng.

Lâm Triều Tịch: “Những gì tớ sắp nói, bất cứ khi nào cậu cảm thấy không nghe nổi nữa hoặc khó mà chấp nhận đều có thể cúp máy.” Cô hít một hơi thật sâu: “Thật đấy, tớ không sao hết, cậu không cần để ý đâu.”

Đầu dây bên kia, Bùi Chi vẫn đang đi, thậm chí Lâm Triều Tịch còn cảm thấy cậu không hề dừng bước tí nào.

“Hôm qua cậu có nói rằng muốn lên đây thắp đèn Trường Minh phải không?” Bùi Chi rất nhạy bén, cậu hỏi: “Lúc này, cậu muốn hỏi tớ một số câu hỏi mà có thể khiến tớ xấu hổ. Vậy nên để tớ có cơ hội lựa chọn không trả lời và từ nay về sau sẽ mặc kệ cậu nên cậu không lên cùng?”

“Ừ.”

“Cảm ơn, tớ hiểu rồi.” Bùi Chi nói: “Cậu hỏi đi, không sao cả.”

Lâm Triều Tịch: “Hôm qua lúc trời mưa, cậu cho tớ mượn áo khoác. Nhưng rất xin lỗi, cũng bởi vì vậy mà tớ đã vô tình thấy những vết thương lâu năm trên người cậu. Tớ nhớ là cậu có học MMA, người bị bầm tím là chuyện bình thường, nhưng những vết sẹo kia là do dao cứa, hơn nữa trông không giống vết phẫu thuật.”

“Đúng là vết dao.” Bùi Chi nói: “Cũng đúng là không phải sẹo phẫu thuật.”

Người ở đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh như thường, Lâm Triều Tịch hít thở sâu, cô chỉ thấy buồn: “Tớ biết, giờ tớ chỉ đang lấy danh nghĩa quan tâm cậu để cố gắng tìm hiểu đời tư của cậu, việc này không mấy thoả đáng, thậm chí còn có chút vụng về. Nhưng sau một đêm suy nghĩ, tớ vẫn muốn hỏi cậu hai câu: Chuyện gì đã xảy ra với cậu, và giờ cậu vẫn ổn chứ?”

“Cậu đọc được mảnh giấy kia rồi à?” Bùi Chi bỗng hỏi.

“Đúng vậy, tớ cũng đọc được tờ giấy trong áo cậu rồi, rất rất xin lỗi cậu.” Lâm Triều Tịch không tìm được lí do ngoài ý muốn nào khác.

Đầu dây bên kia lặng thinh.

Lâm Triều Tịch đã sẵn sàng với tình huống bị Bùi Chi cúp máy, nhưng lại nghe cậu nói: “Bảo sao cậu lại như vậy.” Cậu nói: “Người nên xin lỗi phải là tớ, thật ra không có gì nghiêm trọng đâu, đó chỉ là một sự chuẩn bị, xin lỗi vì đã dọa cậu sợ.”

Lâm Triều Tịch không biết nên nói gì, mặt nước mênh mông bốc khói, tự nhiên Bùi Chi lại phải quay ra an ủi cô.

“Tớ không hiểu lắm.” Lâm Triều Tịch nói.

Bùi Chi ngừng một lúc, cậu bỗng nhận ra điều gì đó: “Cậu chưa gọi cho số máy trong tờ giấy đó ư?”

“Tớ chưa gọi.”

“Vì sao?”

“Cái gì?”

“Sao cậu không gọi? Như vậy sẽ nghe được ngay đáp án, sau đó vờ như chẳng biết gì hết.”

“Nói cái này tuy hơi sến súa, nhưng tớ rất lo cho cậu, một khi đã thấy là không thể vờ như chưa thấy.”  Chẳng mấy khi Bùi Chi lại sắc bén như vậy, Lâm Triều Tịch chỉ biết thành thật trả lời: “Hơn nữa tớ cũng cầm điện thoại do dự rất lâu, nhưng nếu đi nghe ngóng về đời tư của cậu mà không cho cậu biết, làm vậy là quá không tôn trọng cậu.”

“Tớ hiểu rồi.” Giọng Bùi Chi nhàn nhạt, không có vẻ đã thở phào, cậu chỉnh lại: “Cậu rất lo cho tớ, thấy mảnh giấy đó thì vô cùng bất an, nhưng vì tôn trọng nên muốn trực tiếp hỏi tớ. Sau khi đã cân nhắc kĩ lưỡng, cậu lựa chọn cách hỏi qua điện thoại. Cậu dùng cách này để thể hiện quyết tâm giúp tớ mắt không thấy tim không đau?”

“Đúng vậy, nếu cậu cúp máy, tớ sẽ bắt xe về thẳng nhà, bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

Đầu dây bên kia lại im lặng, có vẻ Bùi Chi cũng đang ngơ ngác.

Một lúc sau, cậu mới nói: “Cứ thế mà bỏ đi, có phải hơi hèn không?”

“Cậu đừng đâm thẳng vào tim đen thế chứ…” Lâm Triều Tịch muốn bật khóc.

Bùi Chi gần như cười bất lực, giọng cậu rất nhẹ nhàng: “Nói thật thì, cậu không cần quá dè dặt với tớ, chuyện này qua lâu lắm rồi, hỏi tớ cũng chẳng sao cả. Nhưng sau khi hiểu được suy nghĩ của cậu, tớ chỉ có thể nói rằng, vô cùng cảm ơn cậu.”

Lâm Triều Tịch cảm giác Bùi Chi đã đi đến một nơi vắng vẻ, cô nghe thấy tiếng gió, và cả tiếng chim hót thoáng qua.

Cô trầm mặc một lúc, trước khi lên tiếng, Bùi Chi lại kịp thời chặn lại những điều cô định nói.

Cậu tự nói tự nghe, cực kì bình tĩnh: “Vừa rồi tớ có nói, tờ giấy đó là một sự chuẩn bị, vì tớ có tiền sử gia đình mắc bệnh tâm thần. Dãy số điện thoại đầu tiên trên tờ giấy là của Bệnh viện Tử Chi thành phố Vĩnh Xuyên. Đó là một bệnh viện chuyên khoa thần kinh, chữa trị những bệnh về thần kinh và tâm lí, bác sĩ từng trị liệu tâm lí cho tớ đang làm việc ở đó. Số điện thoại thứ hai trên tờ giấy cũng chính là số máy cá nhân của ông ấy.”

Lâm Triều Tịch mở quyển sổ trên đùi, trên trang giấy nọ kẹp một tờ giấy bị thấm nước mưa, nét chữ trên đó mơ hồ nhưng rất điềm đạm, hai dãy số trong đó hiện đã có đáp án.

“Sở dĩ tớ tìm tới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí là bởi tớ từng có những hành vi tự ngược đãi bản thân. Thời dậy thì tớ cũng từng có những mâu thuẫn tâm lí không thể giải quyết, những vết sẹo trên người tớ từ đó mà ra.”

Bùi Chi càng bình tĩnh, Lâm Triều Tịch càng thấy khó chịu: “Vì… Vì sao?”

“Vì mẹ tớ qua đời rồi.”

Gió hồ xung quanh bỗng thật lạnh lẽo, hai mắt cô lập tức đỏ bừng. Sau một lúc, cô cố gắng kìm chế để giọng mình khỏi run rẩy.

“Sao lại thành ra như thế?”

“Ung thư vú.” Bùi Chi đáp: “Tớ vừa nói rồi, tớ có tiền sử gia đình mắc bệnh tâm thần, vậy nên mẹ tớ luôn phản đối việc tớ học Toán, bà cho rằng lĩnh vực này sẽ khiến tớ phát triển chứng bệnh tâm thần phân liệt, giống như bố tớ vậy.”

“Cách nhìn nhận này là không đúng.”

“Đúng vây.” Giọng Bùi Chi mang chút hoài niệm: “Nhưng lúc đó bà ấy đang bị bệnh, bà yêu cầu tớ không được động vào Toán, tớ đã đồng ý. Sau khi bà qua đời, những cam kết mà tớ từng hứa với bà ấy tạo áp lực lớn quá về tâm lí. Mỗi khi đọc những thứ liên quan đến Toán học, tớ phải ngược đãi bản thân để giải tỏa cảm giác tội lỗi trong lòng. Tớ tự rạch hai nhát lên người, không ai phát hiện ra, điều đó sẽ khiến tớ cảm thấy thoải mái hơn.”

Giọng Bùi Chi rất lãnh đạm, dường như không thể khiến người khác cảm nhận được chút đau khổ nào, song Lâm Triều Tịch lại thấy khó chịu kinh khủng.

“Chuyện xảy ra… Từ lúc nào?”

“Nghỉ hè năm lớp chín.”

Có rất nhiều điều không thể nói và không được nói, chốc lát đã có ngay đáp án.

Ngày hôm đó, Bùi Chi ngồi trong căng-tin nói với cô cậu buộc phải trở về. Cô không giữ cậu lại, thậm chí đến chuyện trò như lúc này cũng không có.

Cô vô cùng vô cùng hối hận.

“Xin lỗi.” Cô nói nhỏ đến mức gần như không nghe ra: “Thực sự xin lỗi…”

“Đừng như vậy, cậu không có lỗi với tớ, hơn nữa từ đầu đến cuối, người có lỗi với tớ cũng chỉ là bản thân tớ.”

Giọng Bùi Chi bình tĩnh và tỉnh táo: “Cậu nói rất đúng, cách nhìn nhận của mẹ tớ không hề đúng. Tớ lại đặt nặng quan điểm sai trái của bà ấy lên chính mình, khiến bản thân phải chịu đau khổ, tớ cũng đã sai.”

Cậu dừng một chút, giọng điệu bất đắc dĩ hiếm hoi: “Nhưng kho đó trong nhà không ai để ý tớ, nên tớ mất một thời gian mới nhận ra không nên tiếp tục như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tớ đã tới bệnh viện tìm một bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Sau khi tiến hành trị liệu, tớ dần nhận ra, tuy tớ tưởng mình đã đủ bình tĩnh để thoát khỏi sức ảnh hưởng từ mẹ, nhưng chứng rối loạn lo âu mãn tính của bà ấy đã khiến tớ gặp vấn đề tâm lí nghiêm trọng.”

Chứng rối loạn lo âu?”

“Đúng vậy, cũng là một loại bệnh tâm tầm. Vậy nên bà ấy mới quá đáng, vô duyên vô cớ lo âu tớ mắc tâm thần phân liệt vì học Toán.” Bùi Chi như đang tự giễu: “Đến bác sĩ tâm lí của tớ còn nói, có lẽ do sự kết hợp giữa gen của người bệnh tâm thần phân liệt và người mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, mới sinh ra một kẻ khác người như tớ.”

“Không, cậu rất giỏi.” Lâm Triều Tịch nói.

“Phải nói là rất giỏi về chuyên ngành.” Bùi Chi nói: “Nhờ sự giúp đỡ từ bệnh viện, tớ dần nhận ra, sâu trong nội tâm tớ thực sự chấp nhận quan điểm của mẹ. Tớ rất sợ mình sẽ mất đi lí trí như bố, rồi trở thành một kẻ điên hoàn toàn. Vậy nên tớ dùng mọi cách để giữ gìn sự tỉnh táo, bao gồm việc tìm bác sĩ giúp đỡ, cũng bao gồm việc có hành vi tự ngược đãi. Bản chất của tất cả những việc này đều là sợ hãi.”

Bùi Chi thản nhiên đưa ra tổng kết, Lâm Triều Tịch lặng thinh không nói.

Tiếng bước chân ở đầu dây bên kia nhỏ dần, có vẻ Bùi Chi đã mở một cánh cửa.

Cửa gỗ kêu cót két, Lâm Triều Tịch mơ hồ nghe có người nói “tới rồi à”.

Cô không biết Bùi Chi đã làm động tác gì, có lẽ là cúi chào và gật đầu hỏi thăm.

“Vậy nên tờ giấy mà cậu đọc được là một biện pháp trị liệu, nó giúp tớ khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng.” Giọng Bùi Chi nhẹ nhàng, cũng vì vậy nên nghe càng dịu dàng: “Và sau khi hồi phục, tớ vẫn giữ lại tớ giấy đó vì nó mang tính nhắc nhở nhiều hơn. Kể cả một ngày nào đó tớ thực sự bị bệnh tâm thần thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên, không còn gì phải sợ hãi.”

Bùi Chi hết sức thản nhiên.

Ánh mắt Lâm Triều Tịch dừng ở tờ giấy kẹp trong sổ—— Nếu bạn phát hiện tôi có biểu hiện lạ, xin hãy gọi vào số: 021-56823XX hoặc 189765434XX

Lâm Triều Tịch nghĩ, hai câu hỏi của cô đã nhận được đáp án hết sức thẳng thắn và chân thành.

——Chuyện là vậy đấy, hơn hết hiện giờ tớ đã ổn rồi.

Cô bịt miệng, nước mắt chảy xuống mu bàn tay, len qua kẽ tay chảy đến khoé môi, vừa đắng vừa chát.

“Cậu có nguyện vọng gì không?” Bùi Chi ngừng một lúc cậu bỗng hỏi cô.

“Tớ ư?”

“Hôm qua cậu có vẻ rất muốn lên đây dâng đèn Trường Minh, lại vì chuyện của tớ mới không đến được, vậy nên tớ tình nguyện làm thay.” Bùi Chi ngừng một chýt: “Hơn nữa tình cờ là tớ cũng quen vài người, không cần nhắc đến tên Vương Mỹ Quyên ở thôn Thập Lí cũng sẽ được giảm giá.”

“Tớ chuyển tiền qua Wechat nhé?”

“Không cần khách khí vậy đâu.”

“Cầu nguyện kiểu gì bây giờ?”

“Nếu tiện thì cậu cứ nói thẳng nguyện vọng của cậu với tớ tớ sẽ viết thay cậu, sau đó dán lên đèn Trường Minh.”

“Vậy phiền cậu ước hộ tớ nhé.” Lâm Triều Tịch nói.

“Ước có vẻ không thể làm hộ được.”

“Không cần khách khí vậy đâu.” Lâm Triều Tịch khẽ cười.

Bùi Chi dường như đã tiếp thu cách lí giải của cô.

Điện thoại truyền tới tiếng đối thoại ngắn gọn, đưa tiền, thanh toán, nhấc bút, dâng đèn…

Sau đó là khoảng lặng kéo dài.

“Xong chưa vậy?” một lúc sau, Lâm Triều Tịch không nhịn được hỏi.

“Xong rồi.”

“Chỗ cậu bên đó thế nào rồi?” cô hỏi.

Bùi Chi không trả lời, chỉ thấy một bức ảnh được gửi tới.

Bức ảnh chụp nửa căn phòng chập chờn ánh nến, bên ngoài khung cửa gỗ là núi xanh nguy nga, cô dường như có thể thấy gió lớn cuồn cuộn, bầu trời tươi sáng.

Lâm Triều Tịch không thể tưởng tượng được, một thiếu niên 16 tuổi sau khi mẹ qua đời đã phải làm thế nào mới có thể ôm nghị lực to lớn, mang một thân đầy vết thương cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cô cũng không rõ, một người phải phân tích bản thân mình kĩ càng đến mức nào, mới thực sự ngộ ra điểm yếu đuối nhất trong nội tâm chính mình, để rồi vài năm về sau, cậu có thể dùng thái độ đến là bình tĩnh mà kể cho người khác nghe.

Thậm chí có thể cô sẽ không bao giờ biết được Bùi Chi đã nỗ lực đến mức nào, mới có thể trở thành một người như bây giờ.

Cậu cực kì tỉnh táo, không mảy may bàng hoàng. Cậu biết mình là ai, cũng biết mình muốn gì. Hơn nữa, cậu cũng luôn chuẩn bị thật tốt để nghênh đón những điều xấu nhất có thể xảy ra.

Khoảnh khắc trước khi cúp máy, Lâm Triều Tịch thấy Bùi Chi nói rằng: “Nơi này rất đẹp, cậu nên thử ghé thăm.” 
Người dịch nhận xét công tâm:

Gộp tất cả lời thoại của Bùi Chi trong hơn 170 chap trước cũng không nhiều bằng chương này :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp