Ngày 30 tháng 6, ngày bảo vệ luận văn và dự lễ tốt nghiệp.
Lâm Triều Tịch đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô khoác cặp sau khi chắc chắn mình đã mang đủ USB và ổ sạc.
Lịch trình đã đi đến ngày cuối cùng, sáng nay cô tới đại học Vĩnh Xuyên bảo vệ luận văn dựng mô hình, buổi chiều về trường tham dự lễ tốt nghiệp, chiều tối ra sân bay tiễn Bùi Chi.
Sau cuộc điện thoại ngày đó, Lâm Triều Tịch không hề đi tỏ tình với Bùi Chi.
Tuy lúc đó cô rất muốn bỏ điện thoại xuống chạy ào lên núi, thổ lộ với Bùi Chi tấm lòng này, nhưng cô không hề làm vậy.
Có lẽ do suy nghĩ nhiều quá, cũng có thể do vừa nghe xong chuyện về Bùi Chi nên trong lòng cô khâm phục cậu nhiều hơn là yêu.
Bởi vậy suy đi tính lại, cô cho rằng thời khắc trước khi Bùi Chi rời đi là lúc thích hợp nhất.
Cô mở Wechat, cô và Bùi Chi, Lục Chí Hạo, Thẩm Mỹ, Hoa Quyển có một nhóm chat hẹn nhau đi ăn, trong nhóm, Lục Chí Hạo đang cùng cô chốt lịch hẹn thời gian đi ăn hôm nay.
Lục Chí Hạo: Mấy giờ cậu kết thúc bài biện luận?
Lâm Triều Tịch: Xem lịch có lẽ trước 11 giờ sẽ xong.
Lục Chí Hạo: Thế tớ đợi cậu dưới toà nhà khoa Toán, tham gia lễ tốt nghiệp với các cậu, sau đó cùng nhau tới sân bay tiễn Bùi Chi, lịch vậy ok chứ?
Lâm Triều Tịch: Chốt!
Trả lời xong, cô cất điện thoại, ra ngoài phòng khách mới nhận ra hôm nay không có đồ ăn sáng.
Hiếm khi thấy ngài Lâm không mặc áo lót ông già mà diện áo sơ mi cộc tay cùng quần âu, trông ra dáng đàn ông đích thực, cũng khá chín chắn.
Lâm Triều Tịch: “Hôm nay bố đi xem mắt à?”
Ngài Lâm đang uống thuốc trong bếp, nghe cô nói vậy ông suýt sặc.
Lão Lâm e hèm lau miệng: “Ăn nói cẩn thận.”
“Vậy sao nay bố ăn diện thế?”
“Hôm nay bố phải tới công ti một chuyến.”
Lâm Triều Tịch cười: “Công ti bố có cô bác nào xinh xắn mới đến à?”
Lão Lâm bỗng nghiêm túc: “Bạn Lâm Triều Tịch, ăn mặc đẹp và yêu đương hẹn hò thì liên quan gì đến nhau?”
“Có liên quan đấy chứ?”
“Vậy sao nay con ăn mặc như đàn ông thế, không tiễn Bùi Chi nữa à?”
Lâm Triều Tịch: “…”
Đấu mồm với Lão Lâm quả nhiên không thể thắng nổi, cả đời này cũng không thể.
Lâm Triều Tịch đeo cặp bỏ đi, nhưng đi được hai bước, cô bỗng nghĩ ra gì đó nên lại dừng chân, quay người nhìn Lão Lâm: “Bố.”
“Làm sao?”
“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của con, có phải vì vậy nên bố mặc đẹp không, nhưng mà…”
Nhưng bố lại quên luôn chuyện đó.
——
Trên xe bus, Lâm Triều Tịch đứng nắm tay cầm, đồng chí Lão Lâm ngồi trên ghế cạnh ô cửa.
Mấy ngày nay thời tiết oi nóng, ngoài kia là những tòa nhà cao tầng, bức tường kính phản chiếu ánh nắng chói mắt.
Lão Lâm giơ quạt gấp che nắng chiếu từ ngoài vào, trông vô cùng tinh tế.
“Bố không có hứng thú với lễ tốt nghiệp của con.” Lão Lâm vẫn lải nhải về câu hỏi của cô trước lúc ra khỏi nhà: “Tuy bố con mắc chứng đãng trí người già, nhưng bố biết dùng quyển lịch đấy nhé, chưa đến mức quên ngày tốt nghiệp của con đâu.”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Tất nhiên kể cả có quên thật thì bố cũng không đời nào thừa nhận.”
Lâm Triều Tịch nhìn ngoài ô cửa, vờ như chẳng nghe thấy ông đang nói gì.
Xe bus đúng lúc đi qua khu Hồng Trang, đó là nơi cô và Bao Tiểu Manh từng sống. Mặc cho xã hội có phát triển nhanh đến mức nào, khu vực xung quanh trường đại học Vĩnh Xuyên dường như vẫn không thay đổi nhiều.
Đường phố nhỏ hẹp, khuôn viên trường học cũ kĩ lâu đời. Xe bus chậm rãi lăn bánh đi qua mấy trường đại học, thỉnh thoảng sẽ có những người mang dáng vẻ sinh viên lên xe, lại xuống xe.
Bọn họ đọc sách, nhẩm từ mới, chuyện trò v.v., khiến Lâm Triều Tịch muốn rút một cuốn sách ra đọc.
Nơi làm việc của Lão Lâm cách khu trường Tam Vị trước một trạm xe bus, ông đứng dậy, chuẩn bị xuống xe
Lâm Triều Tịch nhìn ra xa, vẫn là cổng trường quen thuộc, Khuôn viên trồng cỏ xanh mướt, thư viện trường sừng sững đằng xa.
Lão Lâm vỗ vỗ vai cô: “Cảm ơn bạn nữ tốt bụng này đã nhường chỗ cho bác, bây giờ cháu có thể ngồi được rồi.”
Ông rất thích diễn mấy trò kiểu này, Lâm Triều Tịch nhìn mặt bố mình, thu lại ánh mắt đang trông về phía trường Tam Vị, cô buột miệng hỏi: “Rốt cuộc bố đã tốt nghiệp từ trường nào vậy?”
Lão Lâm kéo lan can chuẩn bị xuống xe, ông chớp mắt: “Con từng nghe về “dị nghiệp” (*) chứ?”
(*) 肄业 /yìyè/: bỏ học giữa chừng. (Nene: theo mình hiểu đoạn này thì ý Lão Lâm là thế, nhưng mình chưa tìm được được từ nào trong Tiếng Việt dịch ra cho phù hợp.)
“”Nhất Diệp”(*) á, có trường đại học này à?”
(*) Chỗ này là đồng âm thôi.
Lão Lâm tuyệt vọng: “Bạn học Lâm Triều Tịch, hi vọng quá trình đào sâu nghiên cứu Toán học sẽ giúp con cải thiện trình độ ngôn ngữ của bản thân.”
Lúc này Lâm Triều Tịch mới nghe ra Lão Lâm đang nói đến từ nào, cô sững sờ. Tuy rất khó tin, nhưng có vẻ đáp án này cũng giải thích cho sự thật rằng sổ tốt nghiệp trường Tam Vị không hề có tên Lão Lâm.”
“Nhưng bố đã bỏ dở lúc đang theo học trường nào cơ…”
“Quên mất rồi, bố là bệnh nhân đãng trí người già đấy.” Lão Lâm hùng hồn.
Xe bus dừng lại, cửa sau mở ra, Lão Lâm chắp tay xuống xe.
Lâm Triều Tịch trầm mặc, cô không hỏi gì thêm.
Người mắc Alzheimer như Lão Lâm sẽ lãng quên những việc xảy ra trong thời gian gần, tuy nhiên kí ức dài hạn của họ lại vô cùng rõ ràng.
Thực sự quên rồi sao?
Cô cũng không biết nữa.
——
Từ khu trường đại học Tam Vị đến đại học Vĩnh Xuyên còn cách mấy trạm bus.
Dọc đường đi, hai bên đường vô cùng thanh tịnh.
Bởi khu ngoại ô đã xây dựng khu trường học hiện đại hoá, số lượng sinh viên các khu trường cũ trong thành phố giảm xuống. Dù vậy, khu trường cũ do Đại học Tam Vị và Đại học Vĩnh Xuyên đứng đầu vẫn là trung tâm nghiên cứu nổi tiếng cả nước.
Ở đây có vô số viện nghiên cứu quốc gia, nhiều giáo sư lớn tuổi không muốn rời đi.
Xe bus dừng trước trạm Đại học Vĩnh Xuyên.
Lâm Triều Tịch xuống xe, cô đi qua cổng vòm bằng đá cẩm thạch trắng mang tính biểu tượng của Đại học Vĩnh Xuyên.
Đại học Vĩnh Xuyên rộng hơn Tam Vị nhiều, trong trường còn có hồ nước lớn. Kể ra thì chỉ khi tham gia tập huấn ở thế giới phô mai, cô mới có phúc được đến đây nghe tọa đàm một lần, sau lần đó cũng không ghé qua nữa.
Vì vậy sau khi cô tự tin ngời ngời tiến vào trường liền đi lạc. Bất đắc dĩ, cô đành mở bản đồ chỉ đường, cuối cùng cũng tìm ra địa điểm biện luận trong thông báo.
Đó là một tòa nhà gạch đỏ rợp bóng dây leo, trông rất cũ kĩ, có lẽ thuộc về khoa Toán.
Lão Vương và A Quang đã đến từ sớm, thấy cô, họ vô cùng sốt sắng.
“Đồ nhi, con mag USB chư?”
“Mang rồi.” Lâm Triều Tịch thấy lạ.
“Tốt rồi, A Quang quên mang rồi!” Lão Vương đổ tội: “Vậy nên con bảo các thầy mang USB dự phòng cũng vô dụng, các thầy không đang tin cậy đâu.”
“Đúng, lần bảo vệ luận văn này các thầy đành nhờ cả vào con!”
Lâm Triều Tịch nhớ tới lời cảnh báo của Bùi Chi, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà gạch đỏ lạnh lẽo trước mặt, cảm thấy tương lai thật mờ mịt.
——
Phòng chuẩn bị nằm ở tầng ba, phòng thi biện luận trên tầng bốn.
Mỗi nhóm được đánh số thứ tự tương ứng, có vài nhóm đã vào thi. Trong ngoài hành lang đều có người, tuy nhiên không khí lại yên tĩnh lạ thường.
Nhóm sinh viên tham gia thi dựng mô hình trường Tam Vị được giải nhất quốc gia cũng đến từ sớm, Lâm Triều Tịch và Lão Vương, A Quang đi tới, định chào hỏi bọn họ một câu.
Nhưng đôi bên vừa gặp mặt, nhìn quần áo trên người nhau, ai nấy đều ngây người tại chỗ.
Đội bạn mặc đồ tây, thắt cà vạt, trông nề nếp như đi phỏng vấn ở một công ti, nữ sinh thì đi giày cao gót đen, trông rất nghiêm chỉnh như công chức.
Nhìn lại bọn họ, quần đùi áo thun một màu. Lâm Triều Tịch, Lão Vương và A Quang chân đi dép lê, so với đối phương, ba người họ trông như dân buôn cá ngoài biển.
“Sao các cậu lại mặc thế này?” Nhóm bạn hỏi.
“Sao các cậu lại mặc thế này?”
“Móa, khoa Toán trường Vĩnh Xuyên là đối thủ một mất một còn với trường mình đấy, đến đây sao không mặc đẹp chút, làm sáng sủa bộ mặt của trường?”
Lão Vương sững sờ, mãi sau mới đáp: “Cậu nói cũng phải, bọn tôi sơ sót rồi.”
“Cậu tin thật à?” Nam sinh khác cạn lời: “Phải mặc đẹp chút mới tạo ấn tượng cho giáo khảo chấm thi, hơn nữa giám khảo lần này là giáo viên trường Vĩnh Xuyên đấy, hà khắc lắm, mình không thể để họ thấy mình có thái độ hời hợt được.”
Lâm Triều Tịch khẽ thở dài, không hiểu Bùi Chi và những sinh viên này moi được mấy tin đó từ đâu ra.
Cô không biết những lời đồn đó đến từ đâu, nhưng dù thế nào, họ cũng chỉ có cách phát huy hết khả năng của mình.
Cô kéo Lão Vương và A Quang lại, muốn tìm một góc yên tĩnh hẻo lánh để thảo luận lại về những điểm quan trọng trong bài biện luận, cũng như nội dung trình bày của từng người.
Đúng lúc này, một nhóm bốn người vừa hoàn thành tranh biện ở tầng bốn đi xuống, tình cờ đó cũng chính là đội được giải nhất toàn quốc của trường họ.
Lâm Triều Tịch muốn chạy tới hỏi thăm tình hình, song cô bỗng khựng lại.
Nữ sinh trong đội họ đứng khóc trên cầu thang, Lâm Triều Tịch nhận ra, đó là Lý Nhiên. Một bạn nam khác trong nhóm mặt cũng đỏ bừng, có vẻ đang cực kì tức giận.
Mọi người nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Lâm Triều Tịch ngẫm nghĩ, đợi bạn nữ kia xuống cầu thang, cô kéo người đến một góc, đưa khăn giấy để cô bạn lau nước mắt. Bạn nữ kia ôm chầm lấy cô, đầu gục xuống vai cô òa khóc nức nở, vô cùng vô cùng đau lòng.
“Chuyện gì thế?” một lúc sau, Lâm Triều Tịch mới hỏi nhỏ.
“Giám khảo tranh biện như cố tình dìm nhóm tớ.” Nam sinh nói.
“Sao thế được, họ đã hỏi gì rồi?”
“Tóm lại họ cho rằng bài luận văn không phải do bọn tớ tự viết, đặt rất nhiều câu hỏi.”
Lâm Triều Tịch nhíu mày.
Thật ra cô cũng tham khảo một số tài liệu, trọng tâm đặt câu hỏi tranh biện cho luận văn đoạt giải nhất toàn quốc và luận văn tốt nghiệp không giống nhau, điều đầu tiên mà giám khảo kiểm tra chính là luận văn đó có phải do chính tay họ viết hay không.
“Lý Nhiên căng thẳng quá, lúc bị giám khảo hỏi biện luận về công thức mô hình cậu ấy không trả lời được. Tớ phải giúp cậu ấy trả lời, giám khảo nằng nặc đòi cậu ấy nói, còn nói giải nhất toàn quốc không phải dễ cầm đến vậy.”
Nghe đến đây, Lâm Triều Tịch vỗ vỗ vai an ủi Lý Nhiên.
“Đâu đến dìm các cậu, mọi người đều được số thứ tự cơ mà, giám khảo cũng đâu biết các cậu là ai đúng không?” một nữ sinh nhóm khác nói.
“Họ biết.” Lúc này, Lý Nhiên đứng bật dậy, vai áo Lâm Triều Tịch dính một mảng phấn mắt và mascara của cô nàng.
Lý Nhiên: “Tớ từng làm thư kí giáo vụ, từng đi giao lưu học thuật, từng gặp giáo sư Vương, người chủ trì bảo vệ luận văn.”
Nữ sinh ngồi gần đó khó hiểu: “Chỉ vì cậu là sinh viên trường Tam Vị nên giáo viên trường Vĩnh Xuyên chèn ép cậu á, hẹp hòi đến vậy cơ à?”
“Có phải vì Phép đẳng cấu đồ thị không?” A Quang bỗng chen miệng vào.
“Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm.” Lão Vương sờ chiếc cằm không tồn tại râu ria: “Nhưng tôi cũng thấy có khả năng này?”
“Các cậu nói gì đấy?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Đồ nhi không biết đấy thôi, hơn nửa năm trước Phùng Thái Đẩu đã đăng một luận văn về Phép đẳng cấu đồ thị lên arXiv.” Lão Vương đầy vẻ hóng hớt.
“arXiv?”
“Một website học thuật toàn cầu, thời hạn chấm luận văn nộp đi thường mất khá lâu, nên việc đăng chúng trên arXiv chủ yếu là để chứng minh rằng mình đi trước những người khác.” A Quang giả thích.
“Anh Quang hẹp hòi quá, sự tồn tại của chính nó tạo điều kiện cho các đồng nghiệp của chúng ta ven theo và tiến hành trao đổi chuyên sâu về một vấn đề nhất định…”
Lão Vương còn muốn thao thao bất tuyệt thì bị Lâm Triều Tịch ngắt lời: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lão Tăng trường mình cực kì anh dũng, gần đây ông đang đưa ra một vài nghi ngờ trong bài luận văn của ngôi sao họ Phùng.” Hoa Quyển lanh chanh đáp.
“Từ “nghi ngờ” chưa đủ chuẩn xác, ổng dựng cờ phản đối thì đúng hơn, tạo ra tiếng vang mãnh liệt trong giới học thuật, khiến ai ai cũng vui vẻ.”
Lâm Triều Tịch trầm mặc, Lao Tăng trong miệng hai người họ đương nhiên là Tăng Khánh Nhiên, thầy giáo hướng dẫn của Bùi Chi.
Sau ngày kết thúc cuộc thi dựng mô hình, cô tìm Bùi Chi lấy lại cặp sách và vô tình gặp được giáo sư Tăng.
Không khí trong phòng làm việc khi đó rất nghiêm trọng, cô và Bùi Chi đi in bài luận văn, họ cũng nhắc tới “giới học thuật” …
Cô bỗng tỉnh ngộ, chẳng lẽ là vì bài luận văn này?
Hơn nữa nếu cô nhớ không nhầm, thi Phép đẳng cấu đồ thị… hình như vẫn dây mơ rễ má với vấn đề pnp?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT