Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 174: Trận bão


1 tháng

trướctiếp

Thôn Thập Lí nằm trong khe núi Nam Sơn.

Có lẽ do trời sắp mưa, hơi nước bao phủ trong núi, những làn mây trắng ngà vần quanh thôn. Thế nhưng quãng đường từ đầu thôn vào đến nhà bà lão, trời lại trong xanh.

Bốn phía là cây cối xanh ngắt, ánh nắng sáng loáng chiếu xuống từ bầu trời, chiếu rõ từng đường nét khung cảnh trong thôn.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đưa hai bà cháu về đến nhà, sau đó những lời mời chào qua lại “đến cũng đến rồi, thôi mời các cháu ở lại dùng bữa” và “dạ thôi ạ, mọi người còn đang chờ bọn cháu”.

Đứng trước ngôi nhà nhỏ, Lâm Triều Tịch bị bà lão giữ tay không cho về, cô chỉ đành đánh mắt cầu cứu Bùi Chi.

Nam sinh nhìn xung quanh, trong cậu rất có hứng: “Nếu thực sự chỉ là ăn uống đơn giản thì bọn mình ở lại cũng được.” 

Thấy cậu nói vậy, bà lão mừng rỡ phân phó cháu gái phụ trách việc nhà thổi lửa nấu cơm, sau đó ra vườn hái ít rau nhà trồng. Lâm Triều Tịch muốn phụ giúp thì bị nhét cho hai quả trứng trà, bảo cô và Bùi Chi mang ra hàng ghế ngoài cửa ăn.

Bé gái kia chạy qua chạy lại trước cửa bắt gà.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi xếp hàng ngồi trên ghế đẩu, thấy ống tay áo khoác của cậu nửa xắn nửa thả, đôi tay nhàn nhã lột vỏ trứng.

Lâm Triều Tịch: “Cậu bảo không muốn cầm của ai cây kim sợi chỉ nào cơ mà?”

“Bà ấy đã nhận ý tốt của mình, mình cũng nên nhận lại của bà.” 

“Nói có lí.” Lâm Triều Tịch đập quả trứng vào mặt ghế, lúc cầm lên lại phát hiện vẫn chưa vỡ.

Bùi Chi đưa quả trứng trà cậu đã bóc cho cô, quả trứng sạch bong không tì vết, chỉ dư lại chút vỏ dưới đáy để cầm, dưới ánh mặt trời, quả trứng sáng lấp lánh, trông rất mê người.

“Không cần không cần, cậu ăn đi.”

“Ý tốt của tớ.” Bùi Chi vừa nói, vừa ra hiệu cô đưa quả trứng của cô đổi lại.

Lâm Triều Tịch hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì Bùi Chi cũng không từ chối bánh quy Vườn Rau của cô, cô cũng không nên từ chối Bùi Chi mới phải.

“Cám ơn cậu.” Lâm Triều Tịch đưa quả trứng còn nguyên của cô cho cậu.

“Không có gì.” Bùi Chi đặt trái trứng đã lột vỏ vào tay cô.

——

Lúc họ rời khỏi thôn Thập Lí, mặt trời vẫn chiếu sáng ngàn dặm. Chim muông trong rừng hót líu lo, ven đường thỉnh thoảng còn có suối chảy từ khe núi.

Trước khi ra về, bà lão lấy một đống đồ ăn vặt đặc sản tặng họ. Lâm Triều Tịch chỉ xin ít óc chó bổ não, còn lại đều trả cho bà.

Thái độ của Bùi Chi lại khác hẳn, cậu hỏi xin bà áo mưa nilon, một cái bật lửa, thậm chí còn dừng ở phòng chứa củi, có lẽ sợi dây thừng gai và cái lưỡi liềm đối diện cửa ra vào cũng rất thú vị với cậu, nhưng cuối cùng vẫn ngại không dám xin.

Lâm Triều Tịch xoa bọc óc chó trong tay, cô bóp mạnh, sau đó đưa cho Bùi Chi một nửa.

“Lúc nãy cậu thực sự muốn xin sợi dây thừng kia à?”

“Ừ.”

“Thế còn chiếc lưỡi liềm?”

“Có thể dùng để chặt những nhánh cây đã gãy mà.”

“Thế còn ô?”

“Nếu trời đổ mưa, ô là đồ vật thuộc tính kim loại, hơn nữa cũng không giữ được đâu, vậy nên nó vô tác dụng.”

Lâm Triều Tịch không nhìn được bật cười: “Đừng lo, trời đẹp thế này cơ mà, trông không giống sẽ mưa.”

“Tớ biết.” Bùi Chi nói nhàn nhạt: “Là vấn đề của tớ.”

Lâm Triều Tịch sửng sốt: “Cái này thì có vấn đề gì chứ…”

“Trước khi lên núi tớ đưa ba lô cho thầy Giới, quên không mang theo.” Bùi Chi dưng một chút, lại nói: “Tớ không quen đối phó với những việc chưa được chuẩn bị trước.”

Cậu nói rất chân thành, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Triều Tịch thấy Bùi Chi tự nói về khuyết điểm của mình, tuy điều này chẳng tính là gì.

“Chuẩn bị trước là tốt mà.” Lâm Triều Tịch an ủi.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi vào khu vực sương mù. Làn sương trắng ngà bay bay với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Bọn mình vừa đi qua đám mây à?” Lâm Triều Tịch hơi bất ngờ.

“Đúng vậy.”

“Mây và sương khác nhau ở điểm nào?”

“Về bản chất thì không có gì khác biệt, nếu nhất định phải phân tích…”

“Cái này tớ biết nè, mây ngưng tụ tạo thành mưa, sương thì không thể.” Lâm Triều Tịch lanh chanh trả lời.

Cô nói vậy chủ yếu muốn trêu Bùi Chi một chút, nhưng thật không ngờ, giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống mà không hề báo trước.

Thời tiết trong núi bỗng trở nên u ám, mây đen ùn ùn kéo đến, bao trùm cả một khoảng không trên đầu họ.

“Có hơi lố rồi không?” Lâm Triều Tịch ngẩng đầu hỏi trời, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống trán cô.

Cô giật nảy mình, vội ôm đầu chạy trối chết: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không nên nói năng lung tung.”

“Không phải do cậu, đang là mùa mưa mà.” Bùi Chi nói xong, cậu ra hiệu bảo cô lấy đồ ra.

Lâm Triều Tịch vội vàng đặt ba lô xuống đất lấy áo mưa.

Bùi Chi nhanh tay giăng rộng áo mưa, sau đó dặn cô: “Nhắn tin cho thầy Giới đi, bảo thầy bọn mình gặp phải trận bão, phải tránh đi một lúc, bọn họ cứ yên tâm. Nhưng nếu một tiếng sau vẫn chưa nhận được tin nhắn thứ hai thì làm phiền báo cảnh sát.”

Lâm Triều Tịch gửi xong tin nhắn liền mở hai chiếc túi bóng nilon Bùi Chi vừa xin ban nãy, cô nhét điện thoại của cả hai vào trong, cuốn hai lớp rồi buộc chặt miệng túi.

Trong một chốc chuẩn bị, mưa đã chuyển lớn, núi rừng mênh mông bị màn mưa bao phủ. Nước mưa dội xuống dãy núi phát ra tiếng vang cực lớn, một tia sét giáng xuống, Lâm Triều Tịch lại giật nảy mình.

Lúc này, Bùi Chi cởi áo khoác của cậu đưa cho cô. Lâm Triều Tịch nhận lấy trong vô thức, giây tiếp theo, cậu mở rộng áo mưa che chắn cho cô.

Dưới lớp áo mưa, ánh sáng ảm đạm, bọn họ đứng sát gần nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. 

Lâm Triều Tịch nắm chặt áo khoác của Bùi Chi, đầu óc thoáng chốc trì trệ. Vừa rồi cô còn định nói “không cần đâu”, nhưng bỗng nhận ra hôm nay mình mặc áo phông trắng, khi nãy đã bị mưa ướt hơn nửa, không khoác áo vào chắc chắn sẽ rất khó coi. 

Lúc trong bệnh viện dẫn bé nam kia rời khỏi phòng cũng vậy, bây giờ gặp trận mưa trong núi cũng thế, Bùi Chi ga lăng từ trong cốt cách.

“Cảm ơn.” Vừa được dạy nên biết nhận ý tốt của người khác, Lâm Triều Tịch khoác áo lên người.

“Tiếp theo phải làm gì đây?” cô hỏi.

“Tìm một chỗ… ngồi đợi.” Bùi Chi nói: “Tốt nhất là chỗ nào cao một chút.”

Lâm Triều Tịch trầm mặc, bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ngồi đợi có thể đảm bảo che chắn cả hai không bị ướt, trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất.”

“Tớ nhớ mình vừa đi qua một sân trời.” Cô hô lên.

Họ kéo tấm áo mưa quay lại một đoạn. Chỉ ngắn ngủi vài trăm mét, khe núi bên đường tuôn nước ồ ạt phủ kín con đường lát đá. Dòng nước này không lớn đến mức hình thành dòng lũ, nhưng chớp mắt đã cao hơn bàn chân, nước suối lạnh buốt khiến người ta hoảng sợ.

Cuối cùng cũng tìm được sân trời tương đối cao. Họ lập tức ngồi xuống.

Không gian dưới tấm áo mưa bó hẹp, họ sít sao kề lại một chỗ, xung quanh tối tăm mờ mịt, không khí lại vừa nóng vừa bí bách, hoàn toàn không thể phân biệt thứ trên người là nước mưa hay mồ hôi.

Rõ ràng là tư thế cực kì chật vật, song có thể do cuối cùng cũng đến được nơi an toàn, hoặc ngay cả không mấy an toàn nhưng không còn lựa chọn nào tốt hơn nên Lâm Triều Tịch chợt bình tĩnh lại.

Tiếng sấm đánh vào không trung, phát ra tiếng vang kịch liệt như muốn phá thiên diệt địa, nước mưa đập xuống từng phiến lá trong rừng rậm, thậm chí cô còn nghe được nhịp thở của Bùi Chi và nhịp tim của chính mình.

Đột nhiên, gió bỗng nổi lớn, xốc lên một góc áo mưa. Nhìn thoáng qua, phía xa xa có một tia chớt đánh xuống đỉnh núi, mây mưa trên đỉnh núi mang một màu tím đặc quánh không tan, sương mù bốc hơi, tựa như cõi thần tiên.

Cô rất muốn nói gì đó, nhưng cảnh sắc này chỉ khiến người ra rung động không thôi.

Một lúc sau, họ lại kéo tấm áo mưa lần nữa.

Qua những tia sáng lọt qua tấm áo mưa trong suốt, Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, cô bỗng thoải mái bật cười.

“Vừa rồi đẹp thật đấy.”

“Vô cùng tráng lệ.”

“Thật ra như này cũng rất thú vị.” Cô nhìn mình và Bùi Chi cuộn người ngồi xổm thành một đám, chỉ thấy buồn cười: “Gặp phải tình huống xảy ra bất ngờ, bị vần cho không kịp trở tay, tuy nhiên lại có trải nghiệm li kì để chốc nữa mang về bốc phét với mọi người rồi!”

“Đúng vậy.” Bùi Chi nở nụ cười hiếm hoi: “Cố gắng kể sao nghe khoa trương một chút, tranh thủ bịa cho đặc sắc vào.”

“Không thành vấn đề!”

——

Nếu không có chuyện tiếp theo xảy ra thì đối với Lâm Triều Tịch, đây có lẽ là một hành trình ngắn đầy mới lạ và thú vị. Mặc dù cô bị ướt mưa, nhưng được cùng Bùi Chi tránh bão trong núi, cùng cậu ngâm nước suối chưa đến mắt cá chân, đây không phải là trải nghiệm ai ai cũng có.

Mưa nhỏ dần, cô và Bùi Chi căng áo mưa, tiếp tục chặng đường xuống núi.

Gió núi quất vào mặt mang theo hơi thở sảng khoái sau cơn mưa, thời tiết trên núi thật sự giống khuôn mặt của một em bé, thay đổi thất thường, mặt trời đã ló dạng trên đoạn đường núi họ vừa đi qua.

Họ vội vàng dừng lại xử lí vài chuyện. Lâm Triều Tịch rút điẹn thoại trong túi nilon ra, cô đưa cho Bùi Chi, sau đó tự giăng tấm áo mưa.

Bùi Chi cầm điện thoại tránh ra vài bước, cậu đứng dưới ánh nắng, cúi đầu nhắn tin báo bình an cho Giới Nhiên.

Ánh nắng chiếu xuống núi phủ lên người Bùi Chi khiến cả người cậu bừng sáng.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn, cô chợt sửng sốt.

Bùi Chi mặc áo sơ mi trắng bị ướt mưa một mảng, ướt vào cả áo lót mặc bên trong, chúng dính chặt vào người cậu khiến rất nhiều vết hằn trên da vốn được che giấu lộ ra rành rành.

Chúng có dài, có ngắn, ửng hồng một góc, có chỗ hơi nhô lên, có chỗ lại bằng phẳng như ảo ảnh phai nhòa. Cô không thể xác định số lượng chính xác, cũng không biết chúng đã hình thành từ khi nào bởi chúng luôn bị quần áo che phủ, thậm chí cô còn không nhìn thấy rõ hoàn toàn. 

Nhưng nếu cô không nhìn nhầm thì đó có lẽ là rất nhiều vết sẹo dao cứa.

Lâm Triều Tịch chấn động, đầu óc trống rỗng, cô hoàn toàn không biết từng xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Bùi Chi gửi xong tin nhắn, cậu cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Triều Tịch vội vàng dời mắt, vờ như mọi thứ đều bình thường, cô tiếp tục gấp chiếc áo mưa, bàn tay lại không nhịn được run rẩy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao trên người Bùi Chi lại nhiều sẹo đến vậy?

Chặng đường xuống núi còn lại vẫn rất tươi đẹp, suối nước dồi dào, chim hót líu lo, tuy nhiên Lâm Triều Tịch lại đằm chìm trong trạng thái không biết phải làm sao, cô không có tâm trạng thưởng thức hết thảy những thứ này.

Cô ép mình phải bình tĩnh hơn, cố nghĩ lại khi ở thế giới phô mai có từng thấy những dấu vết như vậy không, nhưng hoàn toàn không thể.

Hoa Quyển từng nói, Bùi Chi luyện MMA từ bé, vậy nên những vết sẹo cũng có thể để lại từ quá trình huấn luyện. Hơn nữa Bùi Chi cũng từng kể, người nhà sợ cậu bị bắt cóc nên cho cậu học võ, có thể vì cậu từng bị bắt cóc và ngược đãi. Thậm chí cũng có khả năng những vết sẹo này hình thành sau một lần nào đó ẩu đả đánh lộn với người ta hồi bồng bột…

Trên đường xuống núi, Lâm Triều Tịch luôn nhìn lén mảng áo bị mưa ướt trên người Bùi Chi, não cô bắt đầu hỗn loạn muốn nổ tung, sau khi phân tích một hồi, cô cũng tìm ra rất nhiều lí do giải thích cho những vết thương này.

Nắng hè gay gắt độc hại, từ trên núi đi xuống, họ dần nghe thấy tiếng cười đùa của nhóm du khách. Mảng áo trên người Bùi Chi khô dần, từ trong suốt mơ hồ đến hoàn toàn trở về màu sắc ban đầu, như miệng vết thương đang khép lại, che đậy hết thảy.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi bước trên thảm cỏ bên hồ, tất cả sinh viên tham gia dã ngoại đều chạy tới, giống như đang nghênh đón anh hùng khải hoàn.

“Không đùa được nha, chẳng hề ướt như chuột lột.”

“Phí công nấu nước gừng cho các cậu rồi.”

Mọi người vui vẻ nói.

Giới Nhiên ung dung bước đến trước mặt Bùi Chi: “Sau này muốn tôi không gọi điện cho các bạn chỉ cần nhắn một câu “chớ làm phiền” là được rồi, không cần dài dòng văn tự.”

“Nghe điện thoại lúc mưa dông rất nguy hiểm.” Bùi Chi giải thích.

Lúc này Lâm Triều Tịch mới nghe ra ý Giới Nhiên đang nói đến tin nhắn Bùi Chi bảo cô gửi lúc đang mưa lớn, mục đích gửi tin nhắn cũng rất rõ ràng, anh có thể ngăn mọi người không gọi cho họ.

Các sinh viên vây lại chỗ Bùi Chi quầy đồ nướng Bùi Chi đã lắp ráp xong, Lâm Triều Tịch tụt lại phía sau nhìn bóng lưng của cậu.

Mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, tư duy logic của Bùi Chi lúc này vô cùng rõ ràng, cậu luôn biết rõ mình cần làm gì, cũng luôn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Mặt hồ sóng sánh lấp lánh, gió táp sảng khoái, Lâm Triều Tịch vươn vai, quả tim vốn tụt lên tận cổ họng cuối cùng cũng trở về vị trí cố định.

Cô nhét tay vào túi áo khoác, sờ thấy một tờ giấy, tưởng chỉ là tờ vé xe quên vứt trong chiếc áo của chính mình nên không nghĩ gì đã mở ra. 

Mảnh giấy bị nước mưa thấm ướt một góc, nét bút trên đó mơ hồ vẫn có thể thấy rõ.

Lâm Triều Tịch nhìn lướt qua, cô ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp