Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 173: Bà cháu


1 tháng

trướctiếp

Rõ ràng bọn họ cũng coi như đã là người quen, nhưng sau khi Bùi Chi ngồi xuống, Lâm Triều Tịch vẫn không nghĩ ra nên nói gì.

Cô vô thức rút túi bánh quy Vườn Rau trong túi xé vỏ ăn vài miếng, chỗ còn lại đưa tới trước mặt Bùi Chi.

Phen này Bùi tử cũng phải sững sờ.

Xe bắt đầu lăn bánh, đồng hồ điện tử hiển thị chín giờ đúng. Lâm Triều Tịch bỗng nghĩ ra, giờ này hẳn là mọi người đều đã ăn sáng, làm gì còn bụng mà ăn bánh quy.

Cô che nửa mặt, bỗng cảm thấy hơi tuyệt vọng, Lão Lâm nói không sai, cô thực sự chẳng biết yêu đương là gì.

Tuy nhiên, hệt như hồi tiểu học ở thế giới phô mai bọn họ từng chia mì tôm trẻ em với nhau, Bùi Chi không hề chê bai ý tốt của cô. Cậu thò tay vào túi bánh bốc một nắm, ăn được hai miếng, cậu hỏi: “Cậu chuẩn bị cho bảo vệ luận văn thế nào rồi?”

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi một lúc, chắc chắn ý của Bùi Chi là luận văn dựng mô hình, thế nên cô thành thật đáp: “Bọn tớ đã chỉnh sửa sơ bộ, chuẩn bị thảo luận trong hôm nay, ngày mai và ngày kia.” Lâm Triều Tịch khựng một chút, lại thành thật khai báo: “Hay nói cách khác thì cho đến hiện tại bọn tớ vẫn chưa chuẩn bị gì.”

Bùi Chi cười: “Không cần nghiêm túc vậy đâu. Nhưng lần này bài biện luận sẽ tổ chức ở Đại học Vĩnh Xuyên, giám khảo có lẽ sẽ khá nghiêm khắc, chuẩn bị kĩ càng vẫn tốt hơn.”

Lâm Triều Tịch gật đầu. Bùi Chi không phải người rảnh rỗi thích dọa dẫm người khác, có lẽ cậu đã nghe ngóng được gì đó nên cố tình nhắc nhở cô.

Suốt chặng đường, Bùi Chi đưa ra rất nhiều hướng dẫn kĩ xảo biện luận, Lâm Triều Tịch viết vắn tắt vào sổ tay. Bọn họ mải mê thảo luận về chuyện đó, mãi đến khi khe hở giữa hai ghế ở hàng trước thò ra một bàn tay nhỏ xíu.

Đúng lúc đường cao tốc đang kẹt xe, trông ai nấy đều chán chường. Cô bé nọ thò nửa mặt nhìn họ, đã nghịch ngợm còn dễ thẹn.

Lâm Triều Tịch thấy cô bé này trông khá quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai. Cũng muốn bắt chuyện với người ta, cô lại lôi gói bánh quy Vườn Rau ra chơi chiêu, đặt một miếng vào bàn tay cô bé kia.

Nhìn miếng bánh quy trong lòng bàn tay, cô bé nắm hờ, mang về cho bà xem, song lại bị giáo huấn “không được ăn đồ của người lạ”.

Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cô bé đó tủi thân thút thít. 

Lâm Triều Tịch làm mặt quỷ, một giây trước khi người bà quay đầu lại, cô nhét cả gói bánh vào tay Bùi Chi.

Nam sinh anh tuấn luôn thu được thiện cảm từ người già và trẻ nhỏ, bà lão thấy người cho bánh là Bùi Chi thì thấy ngại.

“Bọn cháu không phải người xấu.” Câu đầu tiên của Bùi Chi là như vậy.

“Chúng tôi biết các bạn không phải, nhưng cháu tôi ham ăn, tôi sợ sau này nó bị người xấu lừa.”

“Lúc nhận được đồ ăn em ấy không ăn ngay mà mang về xin sự đồng ý của bà, bà đã dạy bé rất tốt rồi ạ.” Bùi Chi ngừng lại, cậu nói tiếp: “Hơn nữa bọn cháu cũng không tính là người lạ, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi ạ.”

“Hai anh chị gắp thú bông.” Cô bé nói lí nhí.

Lâm Triều Tịch kinh ngạc.

Mặt cô bé đỏ bừng, tóc bện sừng dê, Lâm Triều Tịch nhìn mãi mới nhận ra, hai người ngồi trước cô và Bùi Chi thực sự là hai bà cháu họ gặp trước quán lẩu KTV hôm đó.

Duyên số gì thế này…

Cô bé vẫn khóc thút thít, Bùi Chi đưa cả gói bánh quy qua đó nhưng cô bé không nhận. Trông vẻ này có lẽ ngồi trên xe quá chán nên cô bé nhõng nhẽo muốn chơi.

Lâm Triều Tịch vỗ tay, cô giang tay tới trước cô bé, cười nói: “Muốn qua đây chơi không?”

“Có ạ!”

Người bà bó tay với cô cháu gái, đành dặn dò hai câu rồi cho qua chỗ họ.

Lâm Triều Tịch còn tưởng cô bé sẽ chạy tới chỗ Bùi Chi, không ngờ nhóc thản nhiên ngồi thẳng lên đùi cô.

Phía trước kẹt xe không biết bao giờ mới lưu thông, Lâm Triều Tịch thắt dây an toàn cho cả hai rồi đưa gói bánh quy Vườn Rau cho cô bé.

Cô bé vừa ăn vừa nhìn quyển sổ tay của cô, mồm luyên thuyên không ngừng: “Đây là gì ạ?”

“Đây chính là Toán học.”

“Toán học nà (là) gì ạ?” Ngón tay nhỏ mập mạp chỉ vào dòng công thức Định lí Bayes

Lâm Triều Tịch ôm bé gái mềm mại, cô học theo giọng của cô nhóc, giơ một ngón trỏ, hỏi: “Thế đây là gì nhỉ?”

“Nà (là) 1.”

“Đây chính là Toán học đó.”

Cô bé hỏi tiếp: “Vì sao đây lại là Toán học ạ?”

Bạn nhỏ tràn đầy tinh thần nghiên cứu đặt câu hỏi, Lâm Triều Tịch quyết định đổi khách thành chủ, cô ôm cô nhóc, giơ hai ngón trỏ kề lại gần nhau, hỏi: “Em biết đây là gì không?”

“Nà (là) 2.”

“Bổ một đao vào giữa chúng đi.”

Bàn tay bé xíu giơ lên bổ xuống, Lâm Triều Tịch khoa trương tách hai ngón tay; sau đó hai ngón cái và hai ngón trỏ kề lại, làm thành hình trái tim.

Cô bé hơi ngẩn người, sau đó vui vẻ cười khanh khách.

Dùng mấy lời dỗ dành ngon ngọt quê mùa quả nhiên vô tác dụng, cô bé rất thích mấy trò kiểu này, cứ vậy đùa nghịch với cô.

Bọn họ thay nhau bổ đao xuống hai ngón trỏ của nhau rồi tạo hình trái tim, đại khái sau khoảng chục lần, cô bé vặn vẹo bảo cô bày sẵn đội hình cho hai ngón trỏ, sau đó bảo Bùi Chi làm thử.

Lâm Triều Tịch cúi đầu, thấy ngón tay mảnh khảnh của Bùi Chi khẽ khàng cắt xuống.

Tay họ khẽ chạm, Lâm Triều Tịch vô thức ngẩng đầu.

Trong mắt Bùi Chi thoáng hiện ý cười, nhưng hình như cũng đang chăm chú nhìn cô.

Lâm Triều Tịch cười, giơ hình trái tim với cậu.

——

Xe bus tiếp tục lăn bánh, Lâm Triều Tịch đưa cô bé về chỗ ngồi.

Đường xá không đẹp, xe cứ đi một đoạn lại dừng, mãi đến gần trưa mới đến ven hồ Đông Minh Nam Sơn.

Lúc dỡ hành lí, có đám sinh viên tài đức vẹn toàn ở đây nên hai bà cháu được hưởng đãi ngộ như nữ hoàng.

Đám nam sinh giúp xách đồ, Lâm Triều Tịch bế bé gái, tiếp tục cùng nhau đùa nghịch.

“Chị đến nhà em chơi đi.” Bé gái nói.

“Được thôi, có thời gian chị sẽ đến.”

“Thật không ạ?”

“Thật.”

“Ngoéo tay treo cổ một trăm năm không thay đổi!” cô bé giơ ngón út móc tay với Lâm Triều Tịch.

Giới Nhiên lững thững bước tới, thấy cảnh này, anh cười nói: “Thích trẻ con thế, sao không tự làm một đứa?”

“Thầy quen ông Vương không?” Lâm Triều Tịch bỗng hỏi.

“Ông Vương nào cơ?”

“Ông lão hàng xóm nhà em, em hay sang nhà ông chơi với cháu cố của ông ấy.”

Giới Nhiên trầm mặc một lúc, anh lặng lẽ bước nhanh vài bước tìm người khác tán chuyện.

Một sinh viên đứng cạnh lại gần: “Xin hỏi ông Vương đó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tầm chín mươi ba.” Lâm Triều Tịch đáp.

Lúc đến cổng khu dã ngoại Lâm Triều Tịch mới nhận ra người bà kia không dẫn cháu đến hồ Đông Minh chơi, bọn họ còn phải lên núi.

“Bọn cháu đi cùng bà nhé!” Đám học sinh dồn dập đề nghị.

“Không cần, không cần đâu, các cháu cứ đi chơi, bà rành đường trên núi hơn mấy đứa nhiều. Bà lớn lên ở đây, hè về rồi, bà dẫn cháu gái về đây nghỉ mát ấy mà.”

“Nhưng bà mang nhiều hành lí quá.”

“Còn dẫn theo trẻ nhỏ nữa.”

“Thầy giáo dặn phải kính già yêu trẻ.”

“Chúng cháu phải phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.”

Các sinh viên mỗi người một câu, đáng yêu như đám học sinh tiểu học.

“Không cần đâu, thực sự không cần mà.” Bà lão càng ngại hơn: “Trời sắp mưa rồi, các cháu lo việc của mình đi.”

Cứ nói qua nói lại không biết bao giờ mới xong. Bùi Chi và Giới Nhiên bàn bạc mấy câu, cậu xách hành lí của bà lão, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Mình anh Bùi đi sao?”

“Ngầu lòi!”

Đám nam sinh đứng sau cổ vũ.

Sau ngày biết Bùi Chi “đánh lộn” từ nhỏ đến lớn, Lâm Triều Tịch không còn nhìn cậu với vẻ thư sinh yếu đuối.

Cô ngồi xổm đật bé gái xuống: “Phải nghe lời bà nhé.”

Cô bé giữ chặt áo cô, nói: “Chị đi cùng đi!” 

“Chị yếu lắm!”

“Chị hứa sẽ đến nhà em mà.”

Câu này vừa thốt ra, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi không khỏi nhìn nhau.

Đầu cô hiện ra giao ước ngoéo tay treo cổ một trăm năm không đổi hồi nãy với cô nhóc, trước mắt là Nam Sơn cao lớn sừng sững, chân cô mềm nhũn——Giờ phải lên núi với hai bà cháu và Bùi Chi ư?

Ngộ nhỡ không trèo nổi thì nhục lắm.

Nhưng trước khi Bùi Chi rời nước, đây có lẽ là cơ hội hiếm hoi duy nhất hai người được đi riêng.

——

Đường lên Nam Sơn không quá gập gềnh, song vì tu sửa không tốt nên ít nhiều vẫn khá khó đi.

Bà lão bước đi như bay, Bùi Chi xách hành lí nhưng như đi trên đường bằng, Lâm Triều Tịch dắt tay bé gái, hai người họ tụt ở sau.

Xung quanh là rừng cây xanh tốt, sắc trời ảm đạm, xem ra đang ấp ủ một trận mưa dông xối xả.

Rừng núi yên ắng tĩnh mịch.

Cô nhìn phía trước, Bùi Chi vốn đã ít nói, sau khi lên núi hình như lại càng ít hơn.

Có lẽ đến bà lão cũng thấy xung quanh quá yên tĩnh nên đành nói chuyện phiếm với họ.

“Trước đó các cháu đã từng đến Nam Sơn chưa?”

“Chưa từng ạ, nhà cháu ở An Ninh.” Lâm Triều Tịch nắm tay bé gái, cô đáp.

Bùi Chi khoác túi lớn trên vai, tay cũng xách một cái, cậu đi vài bước mới đáp: “Cháu từng đến rồi.”

“Cháu chơi hết quanh đây rồi à?”

“Cũng không chơi gì ạ.” Bùi Chi đáp.

Lâm Triều Tịch nghĩ, chắc trước kia Bùi Chi từng đến đây với bạn bè, cô hỏi: “Bà ơi, ở đây có chỗ nào chơi không ạ?”

“Thật ra cũng chẳng có gì để chơi đâu, chỉ là ở đây núi non sông nước đều đẹp thôi.” Bà lão rất thành thật: “Người trẻ như các cháu cũng không mấy thích chùa đền hương khói, không thì có thể lên đỉnh núi thắp hương, Nam Sơn tự linh lắm đó.”

Lâm Triều Tịch cười: “Nghe nói chỗ đó rất nổi tiếng.”

“Các cháu à, có nguyện ước gì thì hãy lên đó dâng đèn Trường Minh, bà quen pháp sư Trí Công trong chùa, các cháu cứ bảo là Vương Mỹ Quyên ở thôn Thập Lí giới thiệu, ông ấy sẽ giảm giá 20% đấy.” 

“Thường khi dâng đèn Trường Minh mọi người sẽ cầu gì ạ?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Cầu gì cũng được, cầu cuộc sống hạnh phúc, cầu trí tuệ thông thái, Trường Minh Đăng của Nam Sơn tự linh lắm đấy. Chẳng kể gì trong tỉnh, xếp hạng toàn quốc cũng được ý chứ.” Bà lão nhiệt tình nói liên miên. 

“Nếu trong nhà có người bị bệnh thì sao ạ?” Lâm Triều Tịch hỏi. 

“Cháu hỏi đúng chỗ rồi đấy, đèn trong chùa linh nhất là phù hộ sức khỏe, hằng năm rất nhiều gia đình có người nhà bị bệnh nặng trèo đèo lội suối đến Nam Sơn tự dâng đèn đó.” Bà lão kéo tay cô, nói.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn đỉnh núi chót vót, cô gật đầu nói: “Vâng ạ, cháu nhất định sẽ đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp