Lâm Triều Tịch không khỏi nhớ tới một câu nói của Lão Lâm, mở ngoặc, là câu hỏi này:
“Rốt cuộc con có biết yêu đương là gì không đấy?”
Vốn dĩ cô định hùng hồn nói “biết”, nhưng thực sự là đến chính cô còn chột dạ.
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng cô cũng chạm mặt Bùi Chi. Tuy nhiên số lần không nhiều. Một là vì cô phải chăm chỉ ôn thi, hai là học kì này cũng đã kết thúc, Bùi Chi không thường xuất hiện trong trường.
Nhờ phúc Hoa Quyển.
Thỉnh thoảng Lâm Triều Tịch được đi ăn cùng họ, không thì cũng tụ tập chơi board game.
Bùi Chi luôn rất ga lăng làm tròn bổn phận, song giữa họ cũng chưa từng xảy ra tình huống mập mờ quá giới hạn.
Do tổ phim chuẩn bị đóng máy, Hoa Quyển phải chuyển tới trường quay khác nên cậu rời khỏi Vĩnh Xuyên sớm hơn Bùi Chi mấy ngày.
Trước lúc Hoa Quyển đi, họ lại tụ tập đi ăn.
Thầy Kỷ cuối cùng cũng lộ ra bản chất cường hào của một minh tinh đang nổi, cậu đĩnh đạc mời họ một bữa ăn đạt chuẩn Michelin.
“Không gian tuyệt vời, hương vị hài hòa, nhưng thực sự là không đủ no.” Sau khi thưởng thức xong, đồng chí Lão Lục tổng kết.
“Liên quan gì đến cậu?” Hoa Quyển nhìn cậu, nói: “Chủ yếu hôm nay ăn bữa chia tay anh Bùi xuất ngoại mà, cũng phải tử tế một tí, sau này không còn cơ hội đâu.”
“Gì mà cứ như không bao giờ gặp lại ý.” Lục Chí Hạo nói.
“Không kém bao nhiêu đâu.”
“Cậu làm như giờ xuất ngoại như hai ba mươi năm trước ý, một đi không trở lại, vé máy bay giờ có đắt đâu.”
“Đương nhiên, ngày cậu kết hôn anh Bùi nhất định sẽ tới, nhưng sinh con thì chưa chắc đâu, có lẽ cậu ấy sẽ gửi thẳng tiền mừng qua Wechat cho cậu thôi.”
Mặt Lục Chí Hạo ửng đỏ: “Tớ kết hôn cũng phải vài năm nữa, chưa biết chừng lúc đó anh Bùi cũng học xong rồi về rồi.” Lục Chí Hạo nói đoạn, cậu bỗng nhìn Bùi Chi: “Cậu sang đó rồi sẽ về chứ?”
Bùi Chi dùng khăn lau miệng, cậu hùa theo lời Hoa Quyển: “Nếu cậu kết hôn, tớ nhất định sẽ về.”
“Ý tớ là cậu học xong sẽ về nước làm việc chứ?” Lục Chí Hạo thẳng thắn.
Dưới ánh đèn lãng mạn của nhà hàng, khuôn mặt Bùi Chi tinh tế khôi ngô, hàng mi siêu dài rủ xuống nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn lên, đáp: “Hiện giờ vẫn chưa có kế hoạch gì.”
Lâm Triều Tịch liếm thìa, cô đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Hoa Quyển đi, cô và Lão Vương, A Quang nhận được thông báo bảo vệ luận văn từ cuộc thi dựng mô hình toàn quốc. Thời gian rơi vào ngày Bùi Chi xuất ngoại, nhưng là buổi chiều.
Cô là người từng xuyên tới thế giới song song, với những chuyện trùng hợp của số mệnh như này đã không còn hoảng hốt. Nhẩm tính thời gian, có lẽ vẫn kịp đi tiễn cậu, cô hẹn sẽ cùng Lục Chí Hạo tới sân bay.
Lịch trình sau đó vô cùng rõ ràng.
Ngày 27, 28 đi dã ngoại; ngày 29 xử lí cho xong việc bảo vệ luận văn cùng Lão Vương và A Quang. Sáng ngày 30 họ sẽ cùng nhau tới khu trường cũ đại học Vĩnh Xuyên để hoàn thành bài bảo vệ; một giờ chiều ngày 30 tham gia lễ tốt nghiệp; chiều tối ngày 30 tới sân bay tiễn Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch vẽ một chú lợn “cố lên” vào số 30 trên lịch, sau đó cô thu dọn hành lí đi dã ngoại.
Bàn nước ngoài phòng khách bày sẵn bữa sáng, Lão Lâm đang lột vỏ trứng.
Lâm Triều Tịch vào phòng bếp dán mấy tờ ghi chú vừa viết lên tủ lạnh: “Bố, mấy ngày con đi dã ngoại bố đừng quên đọc giấy nhớ trên tủ lạnh nhé, nhớ uống thuốc đấy.”
“Đồng chí Lâm Triều Tịch, con viết mỗi giấy nhớ A thôi cũng vô dụng, phải viết thêm tờ B nhắc bố nhớ đọc tờ A, sau đấy viết thêm tờ C dặn bố nhớ đọc tờ B… cứ lặp đi tuần hoàn như vậy cho đến vô tận.”
“Khỏi cần.” Lâm Triều Tịch ngồi xuống, cô đập vỏ trứng: “Lên núi con vẫn sẽ gọi về nhắc bố, cứ 10 phút lại gọi nhác nhận một lần.”
“Sao con nhớ được bố uống thuốc hay chưa chứ!”
“Con chia đều thuốc vào hộp rồi, số chẵn ngày uống ba lần…”
“Con làm thế sẽ khiến bố áp lực khủng khiếp.”
“Nếu bố không chịu thì con không đi dã ngoại nữa là được, ở nhà giám sát bố uống thuốc.”Lâm Triều Tịch nói nghiêm túc.
Hai ngày trước, cô phát hiện ra Lão Lâm không uống đủ thuốc theo chỉ định.
Có thể do ông quên, cũng có thể do những lí do khác, sau lần đó cô khá là ghim chuyện này.
Lão Lâm trợn mắt dựng râu, trông có vẻ chột dạ: “Con đang uy hiếp bố ruột của mình.”
“Đúng zị.”
“Mau đi đi, mau đi đi, lo chuyện yêu đương của con đi.” Lão Lâm phất tay đuổi cô.
“Bố!” Lâm Triều Tịch bóc mảnh vỏ trứng cuối cùng, cô không chạy theo tiết tấu của Lão Lâm: “Bố phải uống thuốc đầy đủ, con cũng sẽ luôn bên bố, nhưng cuộc đời của con sẽ không vì bệnh tình của bố mà thay đổi.”
Cô đưa quả trứng cho Lão Lâm.
Lão Lâm cắn một miếng trứng, thưởng thức một hồi, sau đó nói: “Vốn dĩ bố còn thấy hơi cảm động…”
“Cái gì gọi là vốn dĩ cơ!”
“Nhưng nếm kĩ thì nghe như con đang cảnh cáo bố ý, lớn rồi, cánh cứng lắm rồi, bố còn không quản lí con, ngược lại con lại đi quản bố.”
“Ý con cũng chính là như vậy.”
“Không công bằng.” Lão Lâm kháng nghị.
Lâm Triều Tịch cười: “Kháng nghị vô hiệu lực!”
——
Hồ Đông Minh Nam Sơn nằm ở phía Tây Nam thành phố Vĩnh Xuyên, ở đó có núi có hồ, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng núi Nam Sơn rất cao, ngoài Nam Sơn tự nổi tiếng trên đỉnh núi thì không có danh lam thắng cảnh nào đặc sắc, hơn nữa cũng chưa hoàn thiện khâu phát triển nên khách du lịch theo gia đình không thích đến đó, tuy nhiên các bạn trẻ lại thích phiêu lưu trải nghiệm, hầu hết họ đều thích đến Nam Sơn.
Đương độ giữa hè, nhiều học viên trong lớp thi mô hình bọn họ về nhà nghỉ hè, bởi vậy số người tham gia dã ngoại Nam Sơn không nhiều lắm.
Do ít người đi nên họ không thuê xe chung mà hẹn gặp nhau ở bến xe.
Hiếm khi có cả Lão Vương và A Quang tham gia.
Mọi người đều đã biết kết quả cuộc thi dựng mô hình, lúc Lâm Triều Tịch đến, cô thấy mọi người đang vây quanh Lão Vương và A Quang hỏi đủ thứ chuyện.
“Cuối cùng con cũng đến rồi đồ nhi, mau cứu vi sư!” Lão Vương cầu cứu.
“Sao thế sư phụ?” Lâm Triều Tịch cười.
“Đám Muggle này hỏi thầy viết kiểu gì mà được giải nhất toàn quốc???.”
“Viết cho nghiêm túc thôi.” Lâm Triều Tịch nói.
Lão Vương vỗ đùi: “Nghe thấy chưa!?”
Học viên quanh đó bật cười, cũng có người cảm khái: “Bạn Lâm may mắn thật đấy.”
“Hôm đó thấy cậu giơ tay vào chung đội với hai người họ, bọn tớ còn tưởng cậu tiêu rồi cơ.”
“Đôi khi sự lựa chọn còn quan trọng hơn sự cố gắng.”
“Đương nhiên rồi.” Lão Vương vỗ ngực: “Đồ nhi lựa chọn gánh bọn tôi nằm không cũng thắng là vô cùng sáng suốt, bọn này thừa thông minh và sức lực!”
“Và còn đẹp trai.” A Quang bổ sung.
“Ai đẹp trai cơ?”
Giọng Giới Nhiên lửng lơ bay tới.
Họ cùng lúc quay đầu, thấy Giới Nhiên và Bùi Chi đến cùng hai nữ sinh phụ trách hoạt động làm đồ nướng. Trong tay họ xách tám túi to đựng nguyên liệu nấu ăn, trông đầy thành ý.
Sau hôm Hoa Quyển tổ chức tiệc chia tay đến giờ, Lâm Triều Tịch vẫn chưa gặp lại Bùi Chi, hôm nay cậu vẫn mặc đồ thể thao đơn giản, trông nhẹ nhàng khoan khái, cũng rất bổ mắt.
Lâm Triều Tịch gật đầu cười với cậu.
Tuyến bus này một tiếng sẽ tới một xe.
Trước lúc lên xe, Lâm Triều Tịch giúp phân chia nguyên liệu đồ nướng, đồ không dễ hư hỏng nhét dưới cốp xe, nguyên liệu nấu ăn còn tươi dễ hỏng mang hết lên xe.
Bùi Chi đứng dưới cất đồ, cô xách một túi đồ lên xe, thấy Lão Vương và A Quang ngồi với nhau, Giới Nhiên ngồi tán chuyện với cùng một nam sinh, những người khác hầu như cũng có cạ cả.
Mình cô tìm một vị trí còn trống cạnh cửa sổ.
Bùi Chi lên xe sau cùng, cậu nhìn quanh khoang xe, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Triều Tịch thảng thốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT