Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 170: Annie


1 tháng

trướctiếp

Chương Lượng gào lên với Bùi Chi, không khí trên sân đã hòa hợp đôi phần, nhưng vẫn khác xa kiểu hòa hợp bạn bè đi chơi với nhau, trận cầu vẫn vô cùng căng thẳng.

Lâm Triều Tịch hiểu tại sao Lục Chí Hạo lại đồng ý đến đánh một trận cầu lông như thế này với Chương Lượng, bởi vì Lão Lục là người tốt, nhưng cô không thể đánh giá Chương Lượng.

Có rất nhiều chuyện Bùi Chi chỉ kể đại khái, cậu không để lộ ngày hôm đó Chương Lượng đã nói những gì, càng sẽ không phân tích vì sao Chương Lượng lại nói những lời đó.

Thậm chí còn không liên quan đến Lục Chí Hạo, là chuyện của một mình Chương Lượng mà thôi.

Ba trận thắng hai, Chương Lượng thắng với tỉ số 2-1.

Chương Lượng và bạn gái nhỏ của cậu ta thu dọn đồ đạc ở sân bên kia, nửa sân bên này bọn cô cùng khá hòa bình. Hoa Quyển dỗ Lục Chí Hạo vài câu, trông đồng chí Lục không có vẻ gì là muốn đáp lại.

“Chị Lâm, chị có muốn đi tắm không, ở đây có phòng tắm đó.” Thẩm Mỹ ngượng ngùng hỏi.

Lâm Triều Tịch ngạc nhiên, vô thức trả lời: “Chị có.”

Thẩm Mỹ lại chạy đến sân đối diện, gọi cả bạn gái của Chương Lượng.

Vào phòng tắm cùng hai cô gái xinh đẹp phơi phới, Lâm Triều Tịch cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn lắm rồi. Nhưng cũng giống như Chương Lượng với Lục Chí Hạo, Thẩm Mỹ cũng chẳng biết nói gì với bạn gái Chương Lượng.

Hai bọn họ im lặng vào phòng tắm, im lặng thay quần áo, im lặng lấy sữa tắm dầu gọi. Lâm Triều Tịch tắm vèo vèo, tắm 30 giây, mặc quần áo 1 phút, ngồi xuống ghế xỏ giày.

Tiếng dép nhựa loẹt xoẹt vang lên, bạn gái Chương Lượng quấn khăn tắm đi ra, mái tóc còn ướt nước. Lúc này Lâm Triều Tịch mới nhìn thấy trên bả vai cô ấy xăm hình một con rắn ngậm bông hoa hồng kiểu loli hắc ám, khác hẳn dáng vẻ vô hại nép vào Chương Lượng.

Phòng tắm của Thẩm Mỹ vẫn còn nghe tiếng nước ào ào.

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, chào hỏi “Em tên gì thế?”

“Annie, tôi không nhỏ đâu, bằng tuổi Chương Lượng.”

“Annie, tên cậu nghe ngọt thật đấy.” Lâm Triều Tịch cũng không nghĩ ra được gì, chỉ đành tán gẫu vu vơ: “Hôm nay đánh cầu hơi ngại nhỉ.” Cô cười gượng. 

Annie lại nói: “Không ngại, thực ra Chương Lượng rất vui.”

Lâm Triều Tịch: “Các cậu thắng mà, vui là đương nhiên.”

“Không, các cậu chịu đến, anh ấy rất vui.”

“Ờm, cái các cậu này không bao gồm tôi.” Lâm Triều Tịch nói. 

“Anh ấy đáng ghét lắm phải không?”

“Đáng ghét thật.”

“Thực ra anh ấy chỉ muốn tìm chút cảm giác tồn tại thôi.” Loli cười lạnh: “Mấy đồ ngốc đều vậy.”

Lâm Triều Tịch kinh ngạc, tiểu thư Annie điềm nhiên ngồi xuống, lấy bao thuốc lá ra, Lâm Triều Tịch rón rén chỉ vào biển cấm hút thuốc.

Annie bực bội cất thuốc: “Biết vì sao tôi lại yêu Chương Lượng không?”

“Bởi vì…” Lâm Triều Tịch đào hết cõi lòng, không nghĩ ra nổi từ ngữ nào để khen Chương Lượng, đành nói: “Vì cao?”

Annie nguýt cô một cái: “Đương nhiên là vì nhà anh ấy giàu.”

“…”

“Nhưng về sau lại phát hiện ra nhà anh ấy cũng không giàu như tôi tưởng, thậm chí anh ấy còn không có ý định định cư lại Thụy Sĩ, tôi muốn có hai quốc tịch, cho nên tôi đã định đá anh ấy một lần

“Thế sao lại không đá?”

Lâm Triều Tịch hỏi xong, lại hứng một cái nhìn xem thường của Annie.

“Đương nhiên vì tôi yêu anh ấy.”

Lâm Triều Tịch rối rắm.

Annie nguýt cô một cái nữa: “Cô làm vẻ mặt gì thế?”

“Cảm thấy khẩu vị cô hơi lạ.” Lâm Triều Tịch đáp.

“Cô nghĩ khi nào thì một người phụ nữ xong đời với một người đàn ông?”

Lâm Triều Tịch: “???”

“Cô chưa yêu đương bao giờ chứ gì?” Annie biết thừa.

“Khụ”, Lâm Triều Tịch hắng giọng: “Tôi có người để thích rồi.”

“Đáng tự hào ghê.”

Lâm Triều Tịch: “…”

Annie vặn nắp chai nước khoác, uống một ngụm, hoàn toàn không có ý định lau lau: “Tôi nói cho cô nghe, khi một người phụ nữ bắt đầu thấy đồng cảm với một người đàn ông là coi như cô ta xong đời rồi, cho nên cô tuyệt đối đừng bao giờ đồng cảm với thằng đàn ông nào hết.”

Lâm Triều Tịch cũng không hiểu sao đề tài lại quẹo sang chuyện tình cảm, mà càng đáng sợ hơn là cô không có mẹ, từ lớn đến bé chưa từng có ai trò chuyện với cô về vấn đề tình cảm con gái thế này.

Nhưng mà đồng cảm ư? Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Nhà Chương Lượng xuống dốc à?”

“Cô nghĩ gì thế hả?”

“Tại vì cô nói như kiểu Chương Lượng rất thảm thương ấy.”

“Cô có quan tâm không?”

“Tôi không.”

“Thế chẳng có gì để nói.”

“Thôi được, tôi muốn hóng hớt một chút.: Lâm Triều Tịch ngẫm nghĩ, vẫn là kiếm cái cớ uyển chuyển hơn: “Tôi cùng trường với cậu ta hồi cấp hai cấp ba, từng nghe danh cậu ta rồi, cậu ta học rất giỏi.”

“Học giỏi thì có ích gì?”

“Cậu ta ổn phết mà, tốt nghiệp cấp ba xong là du học luôn.” Lâm Triều Tịch nhớ ra Annie nhắc đến Thụy Sĩ: “Cậu ta học gì ở Thụy Sĩ?”

“Quản trị khách sạn.”

Lâm Triều Tịch há hốc, khác xa hoàn toàn với Chương Lượng trong dự đoán của cô, nhưng cô vẫn nói: “Ngành đấy tốt mà.”

“Đương nhiên, bao nhiêu phú nhị đại thích học ngành này, học phí cũng đắt đỏ.” Lông mi Annie rất dài, khẽ chớp mắt một cái cũng duyên dáng đáng yêu: “Chính vì thế nên tôi mới đi làm thêm gần trường bọn họ.” 

“Ồ, sau đó thì sao.”

“Rồi sau đó tôi quen Chương Lượng. Loại con trai này cực dễ lừa, thậm chí cô không cần phải đối tốt với bọn họ, chỉ cần mỗi ngày tâng bốc dỗ dành vài câu là bọn họ đã thích mê rồi, cô nói gì cũng nghe.” Annie gác chân lên ghế: “Tôi thực sự không được hút thuốc à?”

“Chắc thế.”

“Tôi tìm hiểu hết bối cảnh gia đình anh ấy, biết nhà anh ấy có một chuỗi khách bình dân trong nước, sau đó tôi lại tra ra An Ninh nhà các cô cũng có khách sạn ấy.”

“Bảo sao lại học Quản trị khách sạn, về kế thừa gia nghiệp.” Lâm Triều Tịch bình thản: “Phú nhị đại mới là nghề nghiệp ổn định nhất trên đời.”

“Cô nói nghe giả dối quá.”

“Nói xã giao thôi mà.”

Lâm Triều Tịch khoanh chân lên ghế theo Annie, tâm tình phức tạp.

Cô và Chương Lượng từng có một khoảng thời gian đua nhau học hành mà chỉ mình cô biết, Chương Lượng là đối thủ, là kẻ địch, cho dù về sau Chương Lượng theo học Lão Lâm thì trước nay cũng chưa từng bạn bè gì. Bởi vì Chương Lượng luôn cao cao tại thượng, cảm thấy tất cả mọi người đều là rác rưởi, giống hệt như bà mẹ kiêu ngạo của cậu ta.

Người kiêu căng như thế lại đi học Quản trị khách sạn, chắc là muốn biến gia nghiệp thành Hilton quá. Lâm Triều Tịch miễn cưỡng tìm lí do, lại không khỏi băn khoăn không biết Chương Lượng ở thế giới phô mai được Lão Lâm dạy dỗ cuối cùng sẽ chọn đường đời thế nào?

Có lẽ do thèm thuốc, Annie uống nước liên tục, một lúc sau cô ấy mới nói: “Biểu cảm lúc này của cô rất kì cục.”

Lâm Triều Tịch xoa mặt cho tỉnh táo hơn: “Tôi đang nghĩ tính cách cậu ta mà đi làm ngành dịch vụ như kiểu khách sạn liệu có làm khách hàng tức chết không.”

Annie ghét bỏ mỉm cười: “Đương nhiên là có, kiểu đồ ngốc như anh ấy nhìn có giống hợp với kinh doanh không?”

Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Bây giờ tôi hiểu sao cô lại đồng cảm với cậu ta rồi.”

Annie: “Cũng tàm tạm, tệ lắm thì phá sản thôi.”

“Thế Chương Lượng thì sau, bản thân cậu ta thích công việc này không?” Lâm Triều Tịch không nén nổi tò mò.

“Cô với cái cậu Lục Chí Hạo kia cũng thú vị thật.” Annie dừng một chút, bỗng nghiêm túc nhìn cô.

“Là sao?”

“Vốn dĩ không định nói, nhưng đằng nào cô cũng không nói cho Chương Lượng đâu nhỉ?”

“Đương nhiên không.” 

“Có lần tôi đọc tin nhắn QQ của Chương Lượng, chủ yếu là xem danh sách chặn, người bình thường đều ném bạn gái cũ vào đấy.” Annie chớp mắt nhìn cô.

“Trong đấy có một hàng dài số QQ?”

“Không, chỉ có một.” Annie cười: “Tôi còn tưởng là mối tình khắc cốt ghi tâm hay thế nào, còn kết bạn với số QQ đó. Sau đó phát hiện người ta là nam, sinh viên Y đại học Vĩnh Xuyên.”

‘Lục Chí Hạo?”

“Trước kia tôi không biết, nhưng bây giờ thì chắc là thế rồi.” Annie nhướng mày: “Tôi sợ xu hướng giới tính của Chương Lượng có vấn đề, có lần về nhà với anh ấy, tôi lén tra lịch sử trò chuyện trên máy tính cũ.”

“Cô kể chuyện liền một mạch được không.” Lâm Triều Tịch rối rắm.

“Trong lịch sử trò chuyện, cái người bị block đấy đã nói với anh ấy: Tôi cảm thấy cậu nên tham gia thi đại học.”

Lâm Triều Tịch ngẩn ngơ.

“Gã ngốc bị block đó thật nhàm chán, nhắn một đống cái gì mà “nếu cậu không thi đại học thì lấy đâu ra thành tích, cả đời này không vượt qua tôi được đâu”, “tôi nỗ lực lâu như thế, chỉ chờ lấy kết quả thi đại học đè chết cậu, cậu mà không thi thì là đồ hèn, đồ phế vật” đại loại vậy.”

Annie chống cằm: “Câu cuối cùng là buồn cười nhất “tôi nghĩ cậu không nên đi Thụy Sĩ học Quản trị khách sạn gì gì đó, cậu căn bản làm gì có đầu óc kiếm tiền, cậu hết sở thích rồi hay sao?”

Lâm Triều Tịch ổn định lại nhịp thở.

Cho dù Annie không kết bạn với tài khoản QQ đó, chỉ từ cuộc đối thoại thẳng thừng không chút lòng vòng kia là cô cũng đoán ra người nói là ai. Ngoài Lục Chí Hạo ra, không còn người thứ hai.

“Chương Lượng có trả lời không.”

“Đương nhiên, không.” Annie bâng quơ đáp.

Không biết tại sao, Lâm Triều Tịch bỗng nhớ đến Lục Chí Hạo và Chương Lượng của thời tiểu học, một Lục Chí Hạo đã từng hâm mộ Chương Lượng, một Chương Lượng đã từng khinh thường Lục Chí Hạo.

Chương Lượng đáng ghét như thế, có lẽ Lục Chí Hạo đã nhẫn nhịn rất lâu mới phải dùng đến thi đại học để phân thắng bại với Chương Lượng, còn Chương Lượng lại hờ hững du học đập vỡ hết mọi dự định của Lục Chí Hạo.

Cô gần như tưởng tượng ra được Lão Lục có căm hận việc này đến nhường nào, cô cũng gần như có thể đoán được tại sao ngày đó Lục Chí Hạo lại nổi điên với Chương Lượng, cậu còn có tư cách gì mà dạy bảo tôi?

Nếu không dùng từ “hội chứng tuổi dậy thì” để miêu tả thì chắc phải diễn giải là: Ta không cho phép kẻ địch của ta là phế vật.

Lâm Triều Tịch vừa buồn cười vừa bồi hồi.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm còn lại đã ngừng từ lúc nào không hay.

Thẩm Mỹ trùm khăn tắm bước ra, làn da trắng căng mịn, gương mặt đỏ ửng.

Annie giương mắt, kiêu ngạo như một con thiên nga đen: “Nghe tám chuyện có vui không?”

“Cũng… cũng tạm.” Thẩm Mỹ ngập ngừng: “Em có thể hỏi một câu không?”

“Hỏi gì?”

“Nếu đã không thích sắp xếp của gia đình thì tại sao anh Chương Lượng không phản kháng lại?”

“Cũng chẳng phải anh ấy không thích.” Annie đứng dậy, véo má nhẹ má Thẩm Mỹ: “Em không thấy thế sao, trên đời này chỉ có người may mắn nhất mới sinh ra đã biết mình thích gì, muốn làm gì, còn đại bộ phận còn lại, không có thích, cũng chẳng có không thích, như vậy cũng không tệ, như thế cũng khá ổn, mọi người đều vậy đó thôi?”

Lâm Triều Tịch im lặng, một thoáng sau bỗng ngẩng đầu lên: “Cô có chuyện gì muốn làm sao?”

“Chương Lượng đấy.” Annie giảo hoạt mỉm cười.

***

Nếu đây là cuộc tụ họp bạn bè bình thường thì có lẽ đánh cầu xong sẽ đi ăn khuya cùng nhau.

Nhưng Chương Lượng với Bùi Chi, Lục Chí Hạo, Hoa Quyển lại không phải mối quan hệ như thế.

Chờ bọn họ tắm táp, thu dọn đồ đạc xong, cùng nhau đứng trước cửa sân cầu, gió đêm vẫn nóng nực. Đèn đường soi xuống khoảng sáng hẹp dài, không ai mở miệng mời ai.

Chương Lượng nắm tay Annie, đeo túi vợt lên rồi đi luôn.

Vẻ mặt Lục Chí Hạo trông nghiêm trọng: “Cứ thế đi à?”

Chương Lượng quay đầu lại: “Chứ không thì sao?”

“Ăn với nhau bữa cơm.” Lục Chí Hạo nói một câu trần thuật.

“Lục Chí Hạo, cậu có bệnh à?” Chương Lượng ngẩng đầu nói: “Bạn bè gì mà ăn cơm?”

“Vậy tại sao cậu hẹn tôi đi đánh cầu lông?”

“Bởi vì cậu là thằng ngốc.” Chương Lượng càng nói càng chối tai.

Lục Chí Hạo lại bình tĩnh lạ thường, khác hoàn toàn với hồi cấp ba bị Chương Lượng khích tướng vài câu là nổi giận: “Chẳng nhẽ không phải vì cậu nói hẹn gặp nhau một lần trước khi tốt nghiệp đại học?”

“Ha ha.” Chương Lượng không muốn phí lời với Lục Chí Hạo thêm nữa, xoay người bước xuống cầu thang.

Lục Chí Hạo: “Cậu thực sự định quay về làm phú nhị đại ăn không ngồi rồi à?”

Câu này quá thẳng thắn, quá dứt khoát, đúng phong cách của Lục Chí Hạo từ trước tới nay.

“Chứ không thì sao?” Chương Lượng hỏi lại.

Lục Chí Hạo: “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi làm việc chính cậu muốn làm.”

Chương Lượng không nói thêm gì nữa, cứ thế rời đi.

Đến cốc nước cũng chẳng uống, vẫn chẳng phải là bạn bè gì hết, bọn họ cứ thế giải tán.

Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng Chương Lượng, nhớ đến buổi chiều hồi nhỏ gặp mẹ Chương Lượng lúc ở công viên.

Bọn họ đều kiêu ngạo như nhau, đều coi mọi đứa trẻ khác là rác rưởi.

Nếu gia đình đã tạo thành một Chương Lượng như thế, vậy cậu ta phải tốn bao nhiêu sức lúc mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình, tìm được chính mình?

Có lẽ vĩnh viễn không thể chăng?

Khi Bùi Chi đưa cô về nhà, đi ngang qua một hàng đồ nướng trông rất quan, cô dừng lại nghỉ chân trước cửa.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô mới nhớ ra đó là quán đồ nướng Lão Lâm từng dẫn bọn họ đi ăn khi đến Vĩnh Xuyên tham gia thi cúp Tấn Giang.

Chương Lượng nói: “Mẹ tôi bảo trẻ con ăn đồ nướng sẽ bị ngốc.”

Một lũ trẻ đều trăm miệng một lời cười cậu ta: “Cậu cũng có thông minh lắm đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp