Từ lúc bước vào, trong mắt Lục Chí Hạo chỉ có Chương Lượng, Chương Lượng cũng thế.

“Cậu biết luật đánh đôi rồi chứ?” Chương Lượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Chí Hạo: “Đừng có đánh được một nửa rồi khóc về tìm mẹ đấy.”

“Bớt nói nhảm, bắt đầu đi.” Lục Chí Hạo nhìn Chương Lượng không mấy vui vẻ, dặn dò Thẩm Mỹ vài câu, bắt đầu phát cầu.

Không khí trên sân rất kì cục, ngay cả màn khịa nhau khởi động cũng không có, vừa vào là liên tiếp vụt cầu. Trong sân cầu yên tĩnh chỉ có tiếng vợt đập lẫn tiếng cầu lông xé gió vun vút không ngừng.

Sau mấy phen qua lại, Lâm Triều Tịch phát hiện bọn họ thực sự nghiêm túc đánh cầu, thế là cứ uống nước liên tục, không rời mắt khỏi hai nam sinh hai bên sân.

Phải nói sao nhỉ, cả Lục Chí Hạo lẫn Chương Lượng đều nghiêm nghị một cách hiếm thấy, hoàn toàn không giống trận cầu họp mặt giải trí mà như đang làm một việc hệ trọng gì.

Uống đến nửa chai, Lâm Triều Tịch giơ tay: “Tớ vẫn còn một câu hỏi.”

Ánh mắt của Bùi Chi bay đến.

Lâm Triều Tịch vội nói: “Yên tâm, tớ không lôi bài tập Toán ra nữa đâu.”

“Thế cậu hỏi đi.”

Lâm Triều Tịch hớn hở, anh Bùi thú vị quá đi mất.

“Tại sao Lục Chí Hạo lại đồng ý đưa Thẩm Mỹ đi đánh cầu lông với Chương Lượng?”

Hoa Quyển hít hà: “Sao cậu hóng hớt thế?”

“Thực ra Bùi Chi đi thì còn dễ hiểu, thầy Kỷ đang nổi như thế, nếu không cảm thấy đây là bạn bè đáng tin cậy thì cũng sẽ không đến chơi với cậu ta đâu nhỉ?”

“Sao cậu hóng chuyện mà còn phải tiện thể tự khen mình đáng tin cậy?” 

“Gì cơ?”

“Tớ hạ mình đi chơi với cậu đấy.”

“Đấy là vì cậu bình dị dễ gần.”

“Cũng đúng.” Hoa Quyển ngừng lại một chút: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tớ cũng không biết, nhưng nghe nói anh Bùi nhà mình đã động thủ rồi, cậu bảo anh Bùi kể tiếp cho đi.”

Động thủ? Lâm Triều Tịch đột nhiên nhớ ra hồi cấp hai Bùi Chi từng nói không biết chơi bóng rổ, chỉ biết đánh nhau, có lẽ thực sự không phải nói đùa.

“Coi như tớ chưa hỏi gì đi.” Lâm Triều Tịch tỉnh táo lại, cô đâu có thân với bọn họ đến thế, vấn đề động tay động chân quá riêng tư, cô không nên hỏi.

“Hồi cấp 3 sau khi thi đại học xong, lớp bọn tớ tổ chức thi đấu cầu lông.” Không ngờ Bùi Chi trả lời.

“Sau đó thì sao?”

“Điểm thi đại học của Lục Chí Hạo rất ổn, điền nguyện vọng ưu tiên xong rồi, chỉ cần qua vòng kiểm tra sức khỏe với phỏng vấn nữa thôi, cơ bản là chắc chắn đỗ.”

“Nguyện vọng ưu tiên… Khoa Y đại học Vĩnh Xuyên là khoa tuyển sớm à?”

“Không phải.” Bùi Chi nói: “Người nhà cậu ấy đều dạy học, cảm thấy cậu y thì sau này gia đình không có quan hệ để xin vào bệnh viện, thế là bảo cậu ấy đăng kí vào Sư phạm.”

“Ồ, ra là thế.” Quả thật mẹ Lục Chí Hạo là giáo viên, “Nhưng sao về sau Lục Chí Hạo vẫn học Y?”

“Bởi vì Chương Lượng.”Bùi Chi đáp.

Lâm Triều Tịch trợn mắt.

“Ngày hôm đấy mọi người ngồi ở ngoài sân nói chuyện, có người chúc mừng Lục Chí Hạo, Chương Lượng biết chuyện, nói Lục Chí Hạo đúng là đàn bà, có thế mới muốn đi học.”

“Đúng là hơi bị… Có nhiều thầy giáo ưu tú mà.”

“Cậu thử nói to cái chỗ ba chấm lên xem nào.” Hoa Quyển chen ngang.

“Ngu xuẩn, Chương Lượng đúng là ngu xuẩn.”

Bùi Chi tiếp tục: “Lúc đó Chương Lượng chuẩn bị đi du học, không mấy kiêng nể gì, sau đó hai bọn họ phân thắng bại trên sân cầu, nhưng mà…”

“Lục Chí Hạo thua thảm?”

“Không chỉ thế, Chương Lượng vừa đánh cầu vừa sỉ nhục Lục Chí Hạo, lúc thì cười nhạo cậu ấy béo, lúc thì lấy chuyện xấu hổ hồi bé ra. Cuối cùng Chương Lượng còn nói cậu ta đã ngủ với cô gái Lục Chí Hạo thích hồi cấp ba, về sau cả đời Lục Chí Hạo chỉ là giáo viên quèn, đừng mong có tương lai gì hết.”

Lâm Triều Tịch nhìn về bên Chương Lượng, vừa tức giận vừa không thể tưởng tượng nổi.

“Rồi Lục Chí Hạo đánh nhau?”

“Đúng thế, Lục Chí Hạo ném vợt lao vào đánh nhau với Chương Lượng, nhưng cách biệt quá xa về hình thể, không thắng được Chương Lượng.”

“Thế là cậu…” Lâm Triều Tịch hỏi Bùi Chi.

“Thực ra tớ không ra tay, chỉ vào can thôi.”

“Thế sao Chương Lượng lại nứt xương?”

“Ngoài ý muốn.”

Lâm Triều Tịch ngây người: “Ra tay thật à?”

“MMA, cậu có thể google xem.” Hoa Quyển gác chéo chân, vô cùng đắc ý.

Không chờ cậu ta nói xong, Lâm Triều Tịch đã vớ lấy di động, sau đó thì…

Rùng mình một cái.

“Cậu từng học cái này?” Lâm Triều Tịch bật thốt.

“Hồi bé nhà tớ sợ tớ bị bắt cóc, thế là theo học khá nhiều năm.”

“Nhà giàu đúng là phiền.” Hoa Quyển ngồi cạnh lầu bầu.

Lâm Triều Tịch kinh ngạc, cô không hề hay biết chuyện này.

Cô nghĩ mình đi đến thế giới khác thì đã hiểu hết về Bùi Chi rồi, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không hề. Cho dù là gia đình Bùi Chi hay những suy nghĩ thật của cậu, cô đã từng thực sự hiểu?

Thấy cô im lặng, Hoa Quyển hỏi: “Sao thế, không thích con trai biết đánh nhau à?”

Lâm Triều Tịch lắc đầu.

Bọn họ nói chuyện vài câu, thế cục của Lục Chí Hạo và Chương Lượng đã hòa hoãn không ít. Chương Lượng vẫn liên tục phát cầu làm Lục Chí Hạo chạy khắp sân, nhưng đã khác xa so với đồng chí Tiểu Lục hồi tiểu học chỉ biết vâng vâng dạ dạ nể sợ Chương Lượng. Lục Chí Hạo của bây giờ biết rõ mình không có khả năng chiến thắng, song cây vợt vẫn không ngừng vung lên.

“Tại sao lại nói về sau Lục Chí Hạo học Y là vì Chương Lượng?” Cô tò mò hỏi.

“Sau trận đánh bọn tớ đi bệnh viện, không có người khác, chỉ có ba bọn tớ.” Bùi Chi trả lời.

“Thế thì ngượng ngập lắm nhỉ?”

“Đúng là ngượng thật.” Bùi Chi nhìn Chương Lượng: “Cả buổi hôm đó bọn tớ không nói gì. Chương Lượng bị nứt xương nên phải bó thạch cao, trông rất đau, thế là Lục Chí Hạo phải lao ra ngoài.”

“Đừng nói Chương Lượng lại mắng Lục Chí Hạo là phế vật đấy.”

“Không, cậu ta nói Lục Chí Hạo chỉ có từng này gan mà còn đòi làm bác sĩ.”

Câu lông xé gió mà đi, vẽ một đường cong tuyệt đẹp.

Lâm Triều Tịch che miệng, mắt đỏ hoe.

“Cậu ấy viết thế trong kỷ yếu cấp hai, thực ra tớ cũng chưa từng để tâm.” Bùi Chi nhàn nhạt nói. 

Hoa Quyển nghiêng người về phía trước, cũng nhìn thanh niên cao lớn trên sân: “Bọn tớ thân là bạn mà có khi còn không hiểu Lão Lục bằng một tên phản diện.”

“Có lẽ là, hận còn khắc sâu hơn cả yêu.”

Lâm Triều Tịch nói xong, Bùi Chi nhìn cô, mỉm cười bất đắc dĩ.

“Cuối cùng thì sao, Lục Chí Hạo vì những lời này mà thay đổi quyết định.”

“Thực ra là không.”

“Không á?”

“Không phải là những lời này, mà còn rất nhiều lời nữa.” Bùi Chi nở một nụ cười nhẹ: “Có lẽ do câu nói đó để lộ quá nhiều thứ, Chương Lượng xấu hổ, rồi lải nhải khuyên nhủ Lục Chí Hạo một đống…”

“Cậu câm miệng được rồi đấy Bùi Chi ạ!” Cuối cùng Chương Lượng trên sân bóng cũng không nhịn nổi nữa, điên cuồng hét lên về phía bọn họ.

“Cậu tốt nhất nên lịch sự chút, tôi vẫn nhớ rõ từng câu.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play