Trước khi thực sự gặp lại Chương Lượng, Lâm Triều Tịch vẫn rất tò mò đứa nhóc này lớn lên sẽ như thế nào.
Sau khi gặp rồi, Lâm Triều Tịch bị ba chữ “đứa nhóc này” vả mặt không nhẹ.
Trong đường hầm nối thông sân cầu Đại Duyệt, Chương Lượng chỉ đứng cách cô 3 mét.
Khác với vẻ cao ngạo tối tăm hồi nhỏ, Chương Lượng của bây giờ trông vô cùng cao lớn mạnh mẽ, đặc biệt bên cạnh cậu ta còn có một em gái hot face trên mạng e ấp nép vào, làm cậu ta trông càng cường tráng hơn, cơ bắp cuồn cuộn.
Lâm Triều Tịch há hốc nửa ngày không nói nên câu.
Hoa Quyển đút tay túi quần, liếc cô một cái: “Cậu sao thế hả, chẳng khí thế gì cả, trước kia cũng quen cậu ta à?”
“Không… không quen.” Lâm Triều Tịch nuốt nước bọt: “Tớ cũng muốn khí thế lắm, nhưng tớ cảm giác bọn mình không đánh lại nổi cậu ta.”
“Đừng có thấy địch mạnh mà lui, ưỡn ngực lên!”
Đồng chí Hoa Quyển nói xong lại tiếp tục đút tay túi quần, không nói gì nữa. Bùi Chi không có ý định chào hỏi Chương Lượng, lí trí của Lâm Triều Tịch vẫn còn, biết mình không quen biết Chương Lượng, cho nên cũng im lặng.
Chính vì thế, ba người bọn họ duy trì thế giằng co với bên kia, không ai nói gì hết.
Cuối cùng Lâm Triều Tịch không chịu nổi nữa: “Còn phải kéo dài bao lâu?”
“Thêm tí nữa, tớ đang nổi, phải ra oai.”
“Cậu ấy muốn làm gì?” Lâm Triều Tịch chỉ đành hỏi Bùi Chi.
“Trong quy tắc trò chơi của cậu ta, ai chào hỏi trước thì thua.”
“Bọn mình thì sao?”
“Ra oai với cậu ta.” Bùi Chi bâng quơ.
Lâm Triều Tịch phì cười thành tiếng.
Chương Lượng liếc xéo cô một cái, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Hoa Quyển, bây giờ cậu vẫn mặc chung một cái quần với Bùi Chi đấy à, còn dùng chung cả bạn gái nữa cơ đấy.”
“Tổ cha.” Đáy lòng Lâm Triều Tịch thầm mắng một câu, độc mồm độc miệng nó vừa.
Hoa Quyển muốn nổi bão đến nơi, Lâm Triều Tịch đành dùng ánh mắt trấn an nhìn cậu ta, minh tinh đang lên mà đánh nhau thì chắc chắn chẳng hay ho gì.
Cô nói với Chương Lượng: “Tôi không phải bạn gái của bọn họ.”
“Thế cô là gì, bạn giường?”
“Ừm, cậu biết đại học Tam Vị chứ? Tôi là sinh viên thể dục tuyển thẳng, vận động viên cầu lông.” Lâm Triều Tịch bình tĩnh.
Chương Lượng ngạc nhiên, một lát sau mới quay sang Bùi Chi và Hoa Quyển: “Sao thế, đánh trận cầu lông thôi mà còn phải tìm vận động viên đến, thiếu tự tin đến thế cơ à?”
“Lừa cậu thôi.” Lâm Triều Tịch bĩu môi: “Sao mà tin người quá thể.”
Mặt Chương Lượng lập tức chuyển sang màu xanh.
“Thôi, không nã pháo vào nhau nữa.” Lâm Triều Tịch hỏi Chương Lượng: “Chúng ta đánh cầu ở đâu?”
“Đi thẳng… số 2, bên, trái.” Chương Lượng nghiến răng rít ra mấy chữ.
Lâm Triều Tịch gật đầu, liếc thoáng qua cậu ta.
***
Sân cầu lông. Vì độ nổi tiếng của Hoa Quyển nên phải thuê một sân riêng, không có ai khác.
Lâm Triều Tịch để ba lô ở ngoài sân, cảm thấy Chương Lượng vẫn còn đương độ dậy thì y như hồi nhỏ, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hoa Quyển ngồi bên trái cô: “Bạn này ngầu vãi.”
“Thầy Kỷ thấy sao?”
“Được, rất được, nhưng cậu không phải sinh viên thể dục đặc cách thật à?”
“Không.”
“Thế thì vẫn không đủ oách, cảm giác vẫn thua một chút.”
Lâm Triều Tịch: “Thực ra tớ…”
Cô vừa nói vừa nhìn Bùi Chi.
“Không cần nói cho cậu ta cậu học gì đâu.” Bùi Chi mở túi đựng vợt, nói.
“Có gì đâu mà phải bí mật???” Hoa Quyển khinh thường.
“Trò này chơi bao nhiêu lần rồi, nhạt nhẽo.”
Lâm Triều Tịch buộc dây giày xong, Chương Lượng và bạn gái đáng yêu đã vào sân, còn Lục Chí Hạo lại chưa thấy đến.
“Không đợi bọn họ à?”
“Thấy bảo tắc đường, nhưng cũng không loại trừ khả năng không dám đến.” Hoa Quyển ngừng lại: “Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ nghe ra rồi, cậu học ngành Toán chứ gì?”
Bùi Chi đưa một đôi vợt sang, dẫn cô đi đến sườn bên kia sân.
Toàn bộ đèn trên trần nhà đều bật, sân cầu sáng dị thường.
Cách tấm lưới, một lần nữa Lâm Triều Tịch nhìn kĩ thanh niên cường tráng phía đối diện.
Từ cơ bắp của Chương Lượng, có thể thấy hẳn là ở nước ngoài cậu ta thường xuyên tập luyện. Đôi chân khỏe mạnh, thủ trước thủ sau, không chút kẽ hở.
“Đấu theo quy tắc chính thức, không ý gì chứ?” Chương Lượng nói.
Trên sân cầu, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi cùng nhìn nhau.
Hoa Quyển ngồi ngoài sân, giây tiếp theo cậu ta nhìn thấy hai người vừa rồi còn bừng bừng khí thế chạy lại tìm điện thoại.
Chương Lượng lộ ra vẻ mặt khinh thường, nhưng cô làm bộ không biết, còn quay lại hỏi to: “Bộ quy tắc nào cơ?”
“Nào, cũng, được.”
“Tự tin gớm.” Lâm Triều Tịch lầm bầm.
Bùi Chi: “Xem bản mới nhất.”
Hai người không hẹn mà cũng lấy điện thoại tìm quy tắc thi đấu quốc tế mới nhất năm nay, thỉnh thoảng còn trao đổi vài câu, rất là nghiêm túc.
Hoa Quyển dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn bọn họ.
Lâm Triều Tịch và Bùi Chi quay lại sân, Chương Lượng rõ ràng sắp cạn kiên nhẫn.
Lâm Triều Tịch: “Cậu thực sự không cần đọc à?”
“Bớt nói nhảm, bắt đầu đi.”
Chương Lượng ngút ngàn khí thế, tay cầm cầu, đánh nghiêng. “Bốp” một tiếng, quả cầu lao như gió cuốn, bay qua lưới.
Bùi Chi đứng ở bên nhận cầu, nhẹ nhàng vung vớt. Động tác của cậu thực sự hời hợt, thế là quả cầu chỉ bay đến sát lưới, không qua…
Hoa Quyển ở ngoài sân lật tỉ số, suýt nữa chửi bậy. Lâm Triều Tịch không có phản ứng gì, em gái bên cạnh Chương Lượng vui vẻ kêu: “1:0.”
Chương Lượng đi đến trước lưới nhặt quả cầu rơi, lạnh lùng nhìn Bùi Chi: “Cậu có ý gì?”
“Tiếp tục đi.” Bùi Chi nói.
Chương Lượng lại lần nữa phát cầu, vẫn là một cú phát mạnh mẽ, vẫn là độ cong sắc bén, nhưng lần này đến cả vung vợt Bùi Chi cũng lười, quả cầu rơi xuống cạnh chân, lăn thêm một đoạn ngắn.
Chương Lượng nheo mắt lại, thấp thoáng tức giận: “Ý gì đây Bùi Chi, không muốn chơi cho hẳn hoi thì không cần phải đến.”
“Cậu ta bảo sao cũng được, chắc là vẫn chưa đọc luật chơi.” Bùi Chi nói xong, nhìn Chương Lượng: “Cậu phát bóng sai luật rồi.”
“Rõ ràng là phát cầu hợp lệ, cậu bảo sai luật thì là sai chắc, không muốn đánh thì cút.”
Lâm Triều Tịch bất đắc dĩ: “Luật đấu đôi cầu lông chính thức hơi phức tạp, sau khi được điểm các cậu phải đổi bên, lần này chưa tính cậu trái luật, phát lại lần nữa đi.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, không hề có ý tứ chiếm hời, nhưng chỉ vài chữ “lần này chưa tính cậu trái luật” đã đủ làm lòng tự trọng của Chương Lượng tổn thương nặng nề.
Mặt Chương Lượng đen kịt lại.
Lâm Triều Tịch một mình ăn quả double kill, Hoa Quyển thực sự muốn dập đầu.
“Không cần, tính điểm đi.” Chương Lượng lại rít qua kẽ răng.
“Thế cậu có muốn đọc lại luật trước khi vào trận không?” Lâm Triều Tịch hiền lành hỏi.
TRIPLE KILL~
Hoa Quyển suýt thì cười ra tiếng.
Thừa thắng xông lên, thái độ của Lâm Triều Tịch và Bùi Chi quá hững hờ, cơn giận đầy ắp của Chương Lượng không có chỗ xả, cuối cùng chỉ đành tiếp tục chơi bóng.
Nhưng tiếp theo, trên sân còn thường xuyên vang lên những tiếng hướng dẫn quy tắc.
Bốp.
4:3.
“Bạn gái ơi cậu phải đổi sân.”
Bộp.
4:4
“Lần này cậu phải phát cho tôi, phát theo đường chéo…”
Bộp.
5:7
“Phát cầu lúc điểm chẵn thì phát sang nửa sân bên phải, phát cầu lúc điểm lẻ thì phát sang nửa sân bên trái.”
Trước lưới sau lưới, vợt vung nhịp nhàng, tiếng giày cọ xát với mặt sân vang lên không ngừng.
15:16
Năng lực vận động của Chương Lượng không tôi, bị Lâm Triều Tịch và Bùi Chi dùng luật chơi bắt chạy tới chạy lui nhưng không ý kiến gì hết, đã thế còn chuẩn phong thái bạn trai, gần như biến đánh đôi thành đánh đôi.
Trái lại với bên này, bạn học Bùi thủ ở phía sau, thi thoảng đỡ những quả sát vạch, gần như không một động tác thừa. Trước lưới, giữa sân, điểm, đường bên, Lâm Triều Tịch chạy khắp sân, đâu đâu cũng thấy bóng dáng đỏ rực xinh đẹp.
Điểm số tăng lên không ngừng, Hoa Quyển liên tục lật thẻ số.
18:20, điểm quyết định.
Nhờ hiểu rõ quy tắc thi đấu, Bùi Chi Lâm Triều Tịch giữ được ưu thế dẫn trước 2 điểm.
Lâm Triều Tịch vất vả trả cầu qua lưới.
Chương Lượng thấy rõ biên độ vận động của Bùi Chi không lớn, Lâm Triều Tịch lại đứng trước lưới, vụt một cú thật mạnh xuyên qua sân sau, hướng về góc sân đông nam.
Chỉ có Bùi Chi mới đỡ được, nhưng Bùi Chi không hề động đậy.
Tất cả mọi người đều nín thở, chỉ có đôi mắt nhìn theo quả cầu bay qua không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Quả cầu lao qua vạch, rơi xuống sàn màu gỗ, ngoài sân.
18:21, hiệp đấu kết thúc.
“Thằng rồi!” Hoa Quyển nhảy lên, thậm chí quên cả lật thẻ điểm.
Lâm Triều Tịch mỉm cười quay đầu lại. Bùi Chi đổi tay cầm vợt, giơ tay trái lên.
Lâm Triều Tịch chạy đến, đập tay với Bùi Chi một cái thật kêu.
“Hiệp nữa.” Chương Lượng lạnh lùng nói.
“Không đánh nữa.” Lâm Triều Tịch lập tức từ chối. Trận vừa rồi cô với Bùi Chi thắng được là nhờ nhớ quy tắc, nếu thêm một hiệp nữa thì sức cô giảm xuống, không thể đảm bảo còn thắng được.
Chương Lượng: “Dựa theo luật thi đấu quốc tế, 3 set thắng 2.”
“Ôi trời, đừng nghiêm túc thế chứ.”
Lâm Triều Tịch kéo Bùi Chi nhanh chóng chạy trốn ra ngoài sân. Rõ ràng là Chương Lượng không định buông tha, cầm vợt đi về phía bọn họ.
Đúng lúc này, cửa sân cầu mở ra.
Lục Chí Hạo đứng trước cửa, nắm tay bạn gái nhỏ đáng yêu của mình, mồ hôi đầy đầu: “Xin lỗi xin lỗi, tớ đến muộn.”
“Không muộn, đến đúng lúc lắm.” Bùi Chi nói.
***
Lâm Triều Tịch ngồi trên dãy ghế, lấy tay áo lau mồ hôi. Bùi Chi còn mặc đồ thể thao dài tay, nhưng ban nãy cũng chẳng vận động gì mấy nên vẫn khô ráo.
Hoa Quyển: “Tớ có vài câu hỏi.”
Lâm Triều Tịch: “Mời ngài hỏi.”
“Cậu không phải sinh viên thể dục đặc tuyển thật?”
“Câu hỏi của cậu hơi vòng vo, làm ơn vào đề luôn.”
“Thôi được, sao cậu gánh được Bùi Chi vậy?”
Lâm Triều Tịch nhe răng cười.
“Đừng có nhắc đến Toán.” Hoa Quyển cảnh cáo cô.
“Thôi được, là sách lượng. Giai đoạn đầu bọn tớ cậy vào hiểu luật hơn để làm bọn họ rối, đây là chủ ý của bạn Bùi Chi.”
Hoa Quyển: “Gọi là bạn Bùi Chi có xa cách quá không?”
Lâm Triều Tịch: “…”
Hoa Quyển: “Thế giai đoạn sau?”
“Cậu đã xem Vụ án trường Oxford chưa?” Lâm Triều Tịch vào đề.
“Chưa, cậu tiếp tục đi.”
“Nam chính đang chơi tennis một mình, sau đó gặp được nữ chính, trên tường vẽ rất nhiều hình vuông và dấu X, nữ chính liền hỏi anh đang làm gì thế, cậu đoán xem nam chính trả lời thế nào?”
Hoa Quyển: “Tớ có dự cảm không hay.”
“Nam chính nói anh ta đang tính toán vị trí chuyển động của mình, căn cứ vào vị trí bóng dội ngược lại ở độ cao thế nào, xác định xem nên đỡ bóng ở đâu.”
“Nhưng cầu lông là đánh cùng đối thủ mà?”
Bùi Chi đáp: “Sẽ có nhiều biến số hơn, nhưng vẫn có thể tính ra quỹ đạo.”
Hoa Quyển: “Mấy câu khoe khoang thế này đáng nhẽ phải do người khác nói chứ, sao giờ cậu lại tự trả lời thế này?”
Lâm Triều Tịch cười: “Không phải khoe khoang đâu, đấy là lời thoại trong phim.”