Ngủ một giấc nữa, lúc tỉnh dậy trời đã tối mịt.

Lâm Triều Tịch kéo cái áo khoác đắp trên mặt xuống, lần mò tìm điện thoại, bị đánh úp bởi đống tin nhắn Wechat tới tấp.

Cô kinh hãi, cứ nghĩ mình đã ngủ trên sô pha thư viện một ngày một đêm luôn rồi, may mà không phải.

Có vẻ trong nhóm chat giải Toán Mô hình đang bàn bạc ngày mai nên đi liên hoan ở đâu, còn giờ giấc đồng hồ hiển thị trên góc phải màn hình chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ vào lớp bổ túc Thạc sĩ.

Cô bật dậy, hai tay ôm mặt, hơi hoảng hốt, ba lô của cô đâu rồi.

Sau khi kết thúc cuộc thi, trong đầu cô chỉ còn nghĩ đến xuống lầu đi ngủ, cầm chăn nhưng lại không cầm ba lô, thế là…

Cô nhắn tin cho Lão Vương và A Quang, nhưng đến khi cô vào WC rửa mặt xong, đôi tay vẫn còn ướt nhẹp mở màn hình lên, phát hiện hai người bọn họ không ai trả lời.

Chắc là đang ngủ say như chết rồi, bây giờ gọi điện đánh thức bọn họ thì cũng không hay. Cô quay về giao diện trang chủ đình tìm Bùi Chi hoặc Giới Nhiên, đến khi kéo xuống gần cuối lịch sử trò chuyện mới phát hiện ra tin nhắn của Bùi Chi, vì gửi từ quá sớm nên bị đẩy xuống xa tít.

Bùi Chi: [Cặp sách cậu ở chỗ tớ, phòng 105 lầu Phong Thuận.] 

Lâm Triều Tịch buông điện thoại, mở vòi nước rửa mặt thêm mấy lần nữa, cầm điện thoại lên đọc lại, đúng là không phải ảo giác.

Lâm Triều Tịch: [Xin lỗi cậu!! Tớ vừa mới dậy, cậu còn ở phòng 105 không?]

[Còn.]

Bùi Chi trả lời rất nhanh, chỉ đúng một chữ.

Lâm Triều Tịch: [Tớ đến lấy ngay bây giờ đây!!!]

Cô vội vàng lao ra khỏi thư viện chạy đến lầu Phong Thuận. Bùi Chi đã cầm ba lô đứng chờ sẵn ngoài cửa phòng 105.

“Xin lỗi nhé, để cậu phải trông ba lô hộ tớ.” Lâm Triều Tịch cúi người vừa chào vừa nói.

“Không sao, chỗ tớ vẫn còn đồ của rất nhiều người.” Bùi Chi đáp.

Không khí lắng xuống một thoáng, Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong văn phòng.

Hình như có ai đó đang nói “Khung xương sai hết”, cũng có người nói cái gì mà “không tin được”, cô thậm chí còn nghe thấy tên giáo sư Phùng của đại học Vĩnh Xuyên.

Nhưng âm lượng cuộc nói chuyện rất nhỏ, cô không thể nghe rõ ràng.

Đúng lúc này cửa bỗng bật mở. Một vị giáo sư thò nửa người ra, đưa tờ giấy trong tay cho cô: “Em đi photo cho tôi hai bản.”

Lâm Triều Tịch thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi lùi lại nửa bước.

Giáo sư Tăng, giảng viên hướng dẫn của Bùi Chi đang ngồi trong đó.

Còn giáo sư bảo cô đi photo tài liệu họ Chu, cô nhớ người này cũng là giáo sư của khoa Toán. Ngày đầu tiên đi học giáo sư Chu đã nói: Tôi với cái em giống nhau, đều đến đây để học ké. Có thể nói là một người rất có cá tính.

Lâm Triều Tịch há hốc cầm ba lô, buột miệng hỏi: “Photo ở đâu cơ?”

“Góc phía đông tầng hai, để tớ đi cùng cậu.” Bùi Chi nói đến đây, vươn tay nhận lấy tập giấy trong tay cô.

Trong khoảnh khắc đưa tập tài liệu ra, Lâm Triều Tịch loáng thoáng trông thấy tiêu đề “Giải thích về một vài vấn đề về các bản thảo đang được kiểm duyệt trên tạp chí”. 

Thế là Lâm Triều Tịch hiểu ra tại sao Bùi Chi phải làm việc thừa thãi này, nhận lấy tài liệu rồi đi cùng cô, bởi vì đây không phải là thứ mà cô được phép đọc.

Suốt quãng đường, Lâm Triều Tịch chỉ đi theo chân Bùi Chi, không nói gì cả.

Đến phòng photo, Bùi Chi thành thạo mở máy lên, quét tài liệu.

Tay áo sơ mì của cậu sắn lên một nửa, rõ ràng là chẳng được nghỉ ngơi mấy, vậy mà lại chẳng nhìn ra được chút uể oải nào, cũng có thể nói cậu rất giỏi che giấu sự mệt mỏi.

Đèn đường trong khuôn viên trường lần lượt bật sáng, gương mặt Bùi Chi vẫn ẩn trong bóng tối, cậu đóng máy

“Đi cùng cậu không phải là vì không tin tưởng cậu, nhưng tập tài liệu này không tiện để lộ ra ngoài.” Cậu chầm chậm nói.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lâm Triều Tịch không ngờ Bùi Chi lại bình thản đến vậy. Cô vội vàng xua tay: “Không sao không sao, đừng để tớ xem, miệng tớ không kín chút nào cả.”

Bùi Chi gật đầu, vẻ mặt thực sự nghiêm túc trịnh trọng: “Vẫn xin lỗi cậu, thực ra tớ cũng không được phép xem thứ này.”

Lâm Triều Tịch ngẫm lại, đúng là từ đầu đến cuối cậu chỉ nhìn thẳng, không liếc vào tập giấy một lần nào.

“Giáo sư Chu cũng hớ hênh thật, thứ quan trọng thế này mà cũng thản nhiên đưa bọn mình, dụ dỗ bọn mình phạm sai lầm!” Lâm Triều Tịch tiếp tục bào chữa. 

Máy photo nhả ra từng tờ giấy, nam sinh đước trước cỗ máy, sườn mặt lạnh lùng.

“Thực ra, chủ yếu là trong giới học thuật có hai phe, nhất là trong giới Toán học. Phần lớn người trong giới đều say mê học thuật, không câu nệ tiểu tiết trong rất nhiều vấn đề…”

Bùi Chi nói tới đây, máy photo cũng kết thúc công việc, cậu cúi xuống lấy tập giấy bản sao.

“Còn… một phần nữa thì sao.” Lâm Triều Tịch hỏi.

Bùi Chi nhẹ nhàng xốc lại xấp giấy, liếc thoáng qua những dòng chữ, nhàn nhạt nói: “Giống thế này.”

***

Cũng không thể nói là những lời khi ấy của Bùi Chi làm cho tâm trạng xuống dốc.

Về sau hai người tạm biệt nhau trước cử văn phòng, Bùi Chi còn nhắc nhở cô đừng ngủ quên, chập tối ngày mai còn có liên hoan.

Chủ yếu vẫn là ba chữ “giới học thuật” trong lời Bùi Chi làm cho Lâm Triều Tịch cảm thấy áp lực, cô nhớ ra khi còn ở thế giới phô mai, Giới Nhiên đã từng cảnh cáo cô: “Giới học thuật phức tạp lắm.”

Quả thực không chỉ riêng gì cô, đối với mọi sinh viên chưa từng đặt chân vào cái vòng tròn này mà nói, ba chữ “giới học thuật” đại diện cho một cuộc sống mà người người luôn hướng đến.

Nhưng bây giờ, nhìn vào cách cư xử giữ kín như bưng của Bùi Chi và Giới Nhiên thì có lẽ cũng không hẳn vậy.

Bây giờ Lão Vương còn đang ngủ khò khò, chắc chắn hôm nay lớp Thạc sĩ sẽ phải tạm đổi giáo viên khác.

Suốt hai ngày nay Lâm Triều Tịch không ngủ, ngồi học mà sắp kiệt sức đến nơi. Cô ép mình tập trung ghi chép nài học, không tham gia hoạt động giải đáp câu hỏi cuối giờ nữa, dọn dẹp sách vở về nhà luôn.

Lão Lâm đang đợi cô.

Đêm tối mịt mù, trong sân nhà văng vẳng tiếng hát sống động, Lão Lâm kê ghế nằm dưới giàn hoa, trên cái bàn bên cạnh bày một đĩa lạc.

Điều đáng sợ hơn việc một ông già xem show sống còn chính là ông già đó đang xem show sống còn dành cho nam. Lão Lâm vừa bóc vỏ lạc vừa xem chương trình Hàn Quốc trên ipad, màn hình nho nhỏ, mấy cậu trai ra sức ca hát biểu diễn trên sân khấu, Lão Lâm cười như được mùa.

Lâm Triều Tịch bật bóng đèn dưới dàn hoa lên, nói: “Bố, điệu cười của bố kì quặc quá đấy…”

Cô buông cặp sách, ngồi xuống bên cạnh Lão Lâm.

Cũng không biết vì sao, trên đường về cô vốn vẫn còn lo lắng bất an, vậy mà về đến nhà ngồi xuống bên Lão Lâm, cô bỗng thấy bình tĩnh trở lại, có lẽ vì không khí an nhàn trong sân nhà.

“Ai như con suốt ngày mải mê học hành, thanh niên bây giờ phải giống như bố đây này, phải bắt kịp thời đại.” Lão Lâm đốp.

“Bố, bố không cần vòng vò thế nữa đâu, cứ hỏi trắng ra con thi thố thế nào đi…”

“Con bảo bố hỏi thì bố phải hỏi chắc, tôn nghiêm bậc làm cha còn đâu?”

“Con thấy không quá tệ, khả năng được giải Nhất tỉnh rất lớn, còn giải Nhất cả nước thì phải xem vận may.”

Lão Lâm nghe vậy, nheo mắt lại, nhai lạc rôm rốp: “Thế cũng ổn phết đấy, thế mà sao cái mặt con lức vào nhà lại bí xị như thất tình vậy? Hại bố căng thẳng suốt từ nãy đến giờ.”

Các chàng trai trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, động tác gợi cảm mê người.

Lâm Triều Tịch ngáp một cái: “Bố, bố thấy giới học thuật thế nào?”

Câu hát “saranghae” “saranghaeyo” quanh quẩn trong đêm, Lão Lâm khựng lại.

Rồi sau đó ông ấn lên nút tạm dừng, hỏi cô: “Sao thế?”

“Con cũng không rõ, cảm giác hôm nay Bùi Chi như muốn ám chỉ con giới học thuật không tốt đẹp như con nghĩ, thế bố thấy thế nào?”

“Nếu con khăng khăng muốn nghe quan điểm của bố, bố chỉ có thể nói với con, không tốt như con nghĩ, cũng không xấu như con nghĩ.”

“Sao bố biết con nghĩ nó tốt đến đâu?”

“Cũng phải, bố không biết.”

“Rắc” một cái, Lão Lâm bóp vỡ vỏ hạt lạc: “Thế rốt cuộc con muốn hỏi cái gì, học thuật, Toán học, giới học thuật, giới Toán học, hay là cậu giai đẹp trai nào đó trong giới Toán học?”

Lâm Triều Tịch vốn còn đang hơi hơi bừng tỉnh,

Đúng thế, mục tiêu của cô đâu phải là bước vào giới học thuật, hơn nữa hiện tại cô cũng chẳng có tư cách đặt chân, cho nên nó có ra sao cũng chẳng đến lượt cô sốt ruột lo lắng.

Nhưng mà nghe đến cuối, cô không nhịn được mà trừng mắt nhìn Lão Lâm.

“Lườm bố làm gì? Đang tuổi trẻ tươi đẹp mà còn không biết yêu đương, nói chuyện giới học thuật với Bùi Chi, về nhà còn lườm cha già? Mùi hôi trên người con là mùi gì, đầu tóc con là kiểu tóc gì, bố có đẻ ra đứa con gái thật không đấy?”

Lão Lâm vừa phê bình cô vừa mở mục video đã lưu của ông trên Bilibili, mở một cái video, chỉ vào cô gái nhảy nhót múa hát trong màn hình nói với cô: “Con nhìn người ta đi, đáng yêu thế cơ mà~”

Ba chữ “thế cơ mà” còn nhấn mạnh. 

Cô gái trẻ trong video mặc váy ngắn màu vàng nhạt, buộc tóc hai bên, nụ cười tươi rói, uyển chuyển nhảy múa, Lâm Triều Tịch xem mà cũng nở một nụ cười si mê.

“Cái váy này đáng yêu thật.” Cô nói theo bản năng.

“Đáng yêu nhở, con giảm cân đi là mặc được.” Lão Lâm bỗng bảo.

“Bố, buôn chuyện là buôn chuyện, bố nói thế là công kích người thân!”

Lâm Triều Tịch đột nhiên ngộ ra, ghi nhớ ID cô gái, phẫn nộ vơ cặp bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play