Tuy cuộc buôn chuyện của bố con cuối cùng vẫn tan rã trong không vui, song những lời Lão Lâm nói vẫn cắm rễ trong lòng cô.
À, ý cô là lời về “mục tiêu” kia.
2 giờ chiều hôm sau, nhờ tiếng chuông báo thức mà Lâm Triều Tịch mới miễn cưỡng tỉnh giấc.
Tin nhắn Wechat đã nhiều đến nỗi không đọc hết nổi, nhưng người bạn phụ trách công việc tổ chức hoạt động rất chu đáo, gửi riêng tin nhắn cho cô thông báo 5 giờ chiều nay tập trung ở HG&KTV&Bar.
Trong tin nhắn còn có địa chỉ cụ thể và bản đồ.
Lâm Triều Tịch nhắn lại: [Đã nhận được], bắt đầu rời giường rửa mặt.
Không thể mặc lại quần áo đã mặc suốt ba ngày, cô mở ngăn kéo ra vơ bừa một cái áo phông màu đen với cái quần soóc jean.
Yêu đương thành công hay không có liên quan đến quần áo?
Thế thì đổi áo phông đen thành hồng, được chưa?
***
HG&KTV&Bar ở khá gần trường, trong sảnh đã có người đến rồi.
Đến khi tới nơi, Lâm Triều Tịch mới hiểu ra chữ “HG” trong tên nghĩa là gì.
HG = huǒguō = lẩu.
Đúng thế, đây là một quán tập hợp cả karaoke, quán bar và lẩu vào làm một, nơi ăn chơi tổng hợp nhắm tới đối tượng sinh viên.
Ngay cửa vào còn có ba cái máy gắp thú, trên đó dán tờ giấy “20 tệ = 1 xèng”, càng tô đậm thêm hai chữ “tổng hợp”.
Nhìn một cái là là biết người bạn phụ trách liên hoan là tay lão làng trong công tác tổ chức của hội sinh viên, cậu ta đã đặt phòng lớn nhất của nơi này. Cậu ta đang đứng dưới lầu xem điện thoại, nói số phòng cho cô, còn dặn cô cứ đi vào trong là thấy.
Trong phòng có ba cái bàn tròn lớn, đèn disco trên trần nhà lấp lánh đủ sắc màu, một phía tường treo màn hình chiếu, còn có sân khấu nhỏ với micro, đúng là karaoke chuyên nghiệp.
Ngắm nghía một lúc, Lâm Triều Tịch ngồi xuống, một lần nữa cánh cửa lại được mở ra.
Người bạn lão làng dẫn Giới Nhiên cùng với Bùi Chi bước vào.
Lãnh đạo bình thường đều khoan thai đến muộn, nhưng Giới Nhiên và Bùi Chi thì không hề.
Hai người họ vừa bước vào, người bạn lão làng đã bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi, xem chừng muốn để bọn họ ngồi vào vị trí chủ tọa.
“Chỗ ngồi này dễ bị lên hát lắm đấy.” Giới Nhiên cười nói, bỗng ngẩng đầu lên: “Bên cạnh bạn Lâm còn ghế trống không, chứa chấp tôi với Bùi Chi được chứ?”
“Không… không có ai ạ.”
Giới Nhiên đưa theo Bùi Chi xuống ngồi bên cạnh cô, thấp giọng cười hỏi: “Không ngại chứ?”
Lâm Triều Tịch cười trừ, còn ngại với không ngại gì nữa?
“Vị trí đó rất dễ bị mời rượu.” Bùi Chi giải thích.
“Sợ bị mời rượu gì chứ, tôi là vì hôm nay Tiểu Lâm được ngày không mặc áo phông đen nên mới ngồi đây.”
“…” Lâm Triều Tịch hết lời để nói, cô hơi ngẩng đầu, thử thăm dò: “Thực ra… hôm nay em còn trang điểm…”
“Bạn Tiểu Lâm khí chất trời sinh, kỹ năng trang điểm rất tốt.”
“Thầy nói thẳng luôn đi.”
“Trang điểm với không trang điểm đều giống hết nhau, có lẽ tôi bị thẳng nam quá.”
Lâm Triều Tịch: “Đừng, đừng nói nữa.”
Bùi Chi cũng mỉm cười theo.
Có Giới Nhiên ở đây, không bao giờ phải lo bữa tiệc sẽ trở nên tẻ nhạt.
Lâm Triều Tịch quan sát xung quanh mới hiểu ra vì sao Giới Nhiên và Bùi Chi chủ động đến ngồi bên cạnh cô.
Rất rõ ràng, vị trí được xếp cho hai người họ là nơi trung tâm. Ban nãy đồng chí lão làng muốn để bọn họ ngồi cạnh cậu ta luôn, nhưng Bùi Chi và Giới Nhiên không phải kiểu người thuận nước đẩy thuyền như thế.
Thực ra chưa cần bước hẳn vào giới học thuật, dù chỉ một cuộc thi nho nhỏ như bọn họ thế này thôi, dù bầu không khí có hài hòa đến mấy thì vẫn luôn tồn tại chút lòng riêng như vậy.
Nhưng người bạn lão làng cũng thực sự có năng lực, chút tâm tư này cũng không đáng nói.
***
5 giờ hơn, Lão Vương, A Quang mới đủng đỉnh đến, vậy là hai người họ trở thành nhân vật gánh vác gánh nặng “huệ”.
“Thần Vương, thần Quang, không ngờ các cậu cũng đến tham gia, quý hóa quá quý hóa quá.”
Lão Vương không biết câu nói giấu ẩn ý, phất tay với mọi người: “Mọi người mau ngồi đi, tôi không ở đây, nghiệt đồ có làm phiền mọi người không?” Lão Vương chỉ vào cô.
Lâm Triều Tịch đang bóc cái kẹo trên bàn, vẫy tay với bọn họ, bảo bọn họ lại đây ngồi.
“Sao em lại bái Vương Thiên Long làm sư phụ, Bùi Chi nhà tôi không tốt sao?”
Giới Nhiên trêu chọc Bùi Chi, Lâm Triều Tịch chỉ đành làm bộ như không hiểu: “Thầy Vương dạy ở lớp bổ túc thạc sĩ của em.”
“Trình độ của Vương Thiên Long mà cũng đi làm thầy, hóa lại chẳng dạy hư con cháu người ta?”
Lâm Triều Tịch nhìn Giới Nhiên, chớp chớp mắt.
Giới Nhiên khựng lại.
“Không sao, thầy cũng làm thầy đó thôi.” Bùi Chi cũng chậm rãi lên tiếng.
“Nghiệt…” Giới Nhiên chỉ vào Bùi Chi, không thốt ra hết được chữ “đồ”, Lâm Triều Tịch đưa cho anh ta viên kẹo.
“Wao~”
Bỗng một tràng cảm thán trầm trồ vang lên.
Xung quanh tối lại, đèn màu xoay tới xoay lui rất có không khí, màn hình trên sân khấu sáng lên, những bài hát karaoke chọn lọc bật mở, người bạn tên Lão Trương mời mọi người lên hát vài bài khởi động.
Lần này có đến 30 người tham gia, chắc chắn có giọng ca vàng, Lâm Triều Tịch không bon chen. Hát một mạch ba bài, mọi người đều kêu ca không chịu nổi nữa rồi, bắt đầu “muốn ăn lẩu”, “muốn tự do”!
Thấy không khí đã nóng lên, người bạn lão làng đứng trước micro mỉm cười nói: “Đồ ăn sẽ được đưa lên ngay, đừng sốt sắng. Nhưng chúng ta đã bàn bạc từ trước rồi, lần tụ hội này chắc chắn phải uống rượu, nơi này còn là quán bar, mọi người phải giữ thể diện cho ông chủ chứ nhỉ!”
Ngay sau đó cửa phòng bật mở, nhân viên phục vụ nâng khay bưng những ly cocktail đủ màu sắc bước vào.
Trong bóng tối, Lâm Triều Tịch vô thức nhìn về phía Bùi Chi.
Có lẽ người khác không biết, nhưng cô đã từng thấy Bùi Chi và Trần Trúc uống rượu ở thế giới phô mai. Đúng là anh Bùi khi uống rượu rất là đẹp trai, lúc uống xong đi về, mọi người còn phát hiện ra sự thật buồn bã: anh Bùi bị dị ứng với cồn…
Không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng nổi ban đỏ khắp người thì cũng khó chịu lắm.
“Có đồ uống gì khác không, tớ không uống rượu.” Thế là Lâm Triều Tịch hỏi.
“Sao mà không uống cho được?” Người bạn lão làng trừng to mắt, nhưng ngay giây sau lại mỉm cười ngay: “Ly màu xanh lam kia tên là Mộng Ảo Đại Dương, đều là cocktail không cồn, cố gắng uống một chút đi.”
Quả nhiên là người trong nghề, đúng người đúng việc là đây. Nhân viên phục vụ của bàn Lâm Triều Tịch đang lên món, khay rượu được đưa tới trước mặt cô.
Cô không nghĩ gì nhiều, chọn ly Mộng Ảo Đại Dương để xuống trước mặt Bùi Chi, đang định hỏi Giới Nhiên muốn uống gì, lại thấy Giới Nhiên đang mỉm cười sâu xa.
Sau đó… Sau đó tên cô bị người ta réo lên tới tấp.
“Ô kìa, bạn Lâm Triều Tịch, cậu làm thế không được, sao lại không cho anh Bùi của chúng ta uống rượu?”
“Quan tâm bạn Bùi Chi thế cơ đấy!”
“Bảo vệ kĩ quá!”
Xung quanh vừa tối vừa ổn, Lâm Triều Tịch giải thích theo bản năng: “Cậu ấy dị ứng cồn.”
“Thế á?” Giới Nhiên bật cười hỏi.
“Thầy không biết?”
“Giới Nhiên: “Thằng nhóc này chưa bao giờ đi chơi với tôi, chưa bao giờ nể nang thầy giáo.”
Câu trả lời này vô cùng hợp lí, Lâm Triều Tịch luống cuống, cô lại sơ ý lẫn lộn hai thế giới với nhau rồi. Thế giới này cô và Bùi Chi hoàn toàn không thân thiết gì, thế mà biết cả điều thầy giáo không biết, cảm giác như kiểu mấy em gái fan cuồng.
Cô chỉ tay ra cửa, lí nhí nói: “Tớ đi hỏi xem có được gọi đồ uống khác không.”
Nói xong, cô kéo ghế chạy biến ra cửa.
Lâm Triều Tịch chạy trối chết. Giới Nhiên cười quay đầu nhìn Bùi Chi: “Tuổi trẻ tươi đẹp thật.”
Nhưng Bùi Chi không phản ứng gì hết, nhẹ nhàng xoay li cocktail trong tay, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
“Sao da mặt em lại dày đến vật, mặt không đỏ tim không đập, chẳng đáng yêu tẹo nào.” Giới Nhiên nói.
“Thầy muốn nhìn thấy phản ứng gì?”
“Thẹn thùng chứ còn sao.”
Anh ta dứt lời, Bùi Chi ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm túc nói: “Thẹn thùng gì được, em không thích đi chơi với thầy thật mà.”
Giới Nhiên rất muốn mắng to “nghiệt đồ” thêm lần nữa, nhưng lời đến cửa miệng mới nhớ ra Bùi Chi là học sinh của ông Tăng, tính bối phận có khi còn là sư thúc của anh ta, mở ngoặc, thêm chữ “tiểu” đằng trước.
Cho nên anh ta quyết định câm miệng.
Trên bàn tiệc, cuối cùng Vương Thiên Long cũng chọn xong cocktail cho mình, bỗng ngẩng đầu lên: “Nghiệt đồ của tôi đi đâu rồi?”
Đám nam sinh lại bắt đầu trêu ghẹo: “Hình như thần Vương quan tâm bạn Lâm Triều Tịch nhà mình phết nhỉ?”
“Nhưng cậu đã hỏi ý bạn Lâm nhà tôi chưa?”
“Thế là sao?”
“Lâm Triều Tịch có bạn trai rồi à, hay là thích ai rồi?”
“Đương nhiên, bạn học Lâm đáng yêu như thế, tính cách tốt bụng, còn bị người ta lái xe đuổi đến tận bến xe buýt, thần Vương đã tính toán thực lực của mình chưa?”
“À, “ý” các cậu nói là yêu đương hả?” Lão Vương bừng tỉnh đại ngộ: “Không giấu gì các cậu, tôi đã cảm thấy đồ đệ nhà tôi có suy nghĩ không đúng đắn với tôi từ lâu lắm rồi, vì hôm nay đi ăn với tôi mà ăn diện.”
Mọi người đều phá lên cười, Giới Nhiên cũng bịa giỏi mấy cũng không bịa được đến mức này.
Vương Thiên Long đẩy kỉnh, vẫn chưa dừng lại: “Đáng yêu thì có ích gì, so ra mấy đứa con gái tốt mã giẻ cùi đều thua vợ tôi hết!”
“Thế rốt cuộc vợ ông là ai?”
“A15R-1878.”
“Con Alienware 7 chục triệu đấy á?” Người bạn khoa Máy tính không nhịn nổi: “Máy tính có dáng người đẹp như bạn Lâm không, có cười tươi như bạn Lâm không?”
Mọi người lại cười nghiêng ngả, ánh đèn lại tối đi, có bạn nữ lên hát vài bát hát kinh điển ngày xưa.
Giới Nhiên nhấp một ngụm cocktail màu hồng nhạt, đề tài nói chuyện của con trai với con gái rất dễ bị lái sang hướng không đứng đắn như vật, đang chuẩn bị cho dừng lại.
Thì Bùi Chi bỗng nhiên đẩy ghế ra, đứng dậy.
Giới Nhiên ngẩng đầu: “Em định làm gì?”
“Em đi xem.” Bùi Chi nói.
***
Lâm Triều Tịch đứng trong WC, nhăn nhó nhìn vào gương. Tại sao lại trang điểm làm gì cơ chứ, bây giờ muốn rửa mặt cũng không được.
Cô rẫu rĩ rửa tay, đi ra khỏi WC, lại gặp được Bùi Chi ở ngay sảnh tầng ba.
Bùi Chi đang xem thực đơn đồ uống, trông thấy cô thì hỏi: “Cậu thích uống gì?”
“Coca, coca cola!” Lâm Triều Tịch không chút do dự.
“Lạnh hay không lạnh.”
“Lạnh đi, ăn lẩu mà.”
Bùi Chi gật đầu, nói với phục vụ: “Cho hai cốc coca lạnh.”
“Ớ, cậu cũng uống coca à?”
“Ừ, tớ dị ứng cồn mà?” Bùi Chi nhìn vào mắt cô, đáp lời.
Lâm Triều Tịch: “…”
Bùi Chi mở điện thoại thanh toán hóa đơn. Lâm Triều Tịch thấy động tác của Bùi Chi, nhanh chóng hiểu ra. Bởi vì đây là đồ uống bọn họ gọi riêng, không nên tính vào bữa liên hoan để bắt người khác trả.
Hai cốc coca to tổng cộng 20 tệ, thu ngân đưa cho bọn họ một đồng xèng. Lâm Triều Tịch định trả 10 tệ cho Bùi Chi, nhưng Bùi Chi không nhận, đã thế còn cho cô xèng.
Lâm Triều Tịch nhìn về phía sau, ánh mắt dừng lại trên máy gắp thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT