Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 163: Mì gói


1 tháng

trướctiếp

Lâm Triều Tịch bật cười, chẳng phải đây là bạn Bùi Chi luôn quyết đoán trước mọi vấn đề trên đời sao.

“Mì thịt bò tiêu trắng của Khang Sư Phụ đúng là ngon thật đấy, nhưng tớ vẫn đề cử mì bò kho truyền thống hơn.”

Cô đi đến đứng bên cạnh cậu, vừa cười vừa nói.

Bùi Chi gật đầu chào hỏi với cô. Cả hai đều lấy một hộp mì bò kho, bóc vỏ, đến phòng nước lấy nước sôi, ngồi chờ mì chín.

Giữa đêm khuya, không khí ấm áp trong phòng nước khiến người ta dễ chịu vô cùng.

Cả hai nán lại phòng nước một chốc. Lâm Triều Tịch mới nhận ra Bùi Chi cũng không đi, có lẽ đang đợi cô.

Ánh đèn trong phòng nước bao phủ lấy cậu. Lâm Triều Tịch mỉm cười ngẩng đầu. Bởi vì mệt mỏi nên những suy nghĩ chưa được đại não kiểm duyệt cứ thế bật ra: “Tìm một chỗ ngồi ăn cùng nhau nhé?”

“Ừ.” Bùi Chi ngừng một chút: “Vậy đi theo tớ nhé?”

Lâm Triều Tịch hơi ngạc nhiên.

Cô bưng hộp mì đi theo Bùi Chi, dọc theo hành lang về phía ngược hẳn với phòng máy. Leo lên vài bậc cầu thang, ở đó có một ban công nhô cao. Xung quanh rất tối, Bùi Chi cứ thế ngồi xuống, đặt hộp mì sang bên cạnh.

Lâm Triều Tịch ngồi xuống cách cậu nửa cánh tay, không quá gần cũng không quá xa. 

Chẳng ai lên tiếng.

Xa xa là đèn đường thấp thoáng trong vườn trường, nơi sáng bừng lên là vòng đèn bao quanh sân vận động, tựa như chuỗi hạt trân châu,

So với vườn trường, nơi xung quanh bọn họ bị bóng đêm mịt mù bao trùm như giọt mực rơi vào ao nước trong, tạo thành một thế giới tách biệt vừa tối tăm vừa sáng sủa.

Lâm Triều Tịch khoác chăn, ôm hộp mì nóng hổi trong tay, cảm thấy gió đêm cũng không còn lạnh đến thế.

“Sao lại tìm được chỗ này thế?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Nghĩ đến nó từ rất lâu rồi.” Bùi Chi đồng hành cùng mọi người suốt hai đêm trắng, giọng nói trầm thấp lộ chút mệt mỏi: “Lúc ấy là ngày hội thao, tớ đến đây, đến khi đi ra thấy có hai người mặc đồng phục thể dục trốn vào đây lén ăn mì.”

“Thèm lắm phải không?”

“Ừ, lúc đó tổ chức thi chạy tiếp sức trên sân vận động, khí thế ngất trời, chỉ là không có cơ hội đến thử.” Bùi Chi đáp.

“Nghe giống manga phết đấy.” Lâm Triều Tịch bật cười.

Dường như cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh khi đó, những sinh viên vừa thi đấu xong úp bát mì nóng hổi, mồ hôi mồ kê nước mắt nước mũi, sân vận động hò reo rung trời, bọn họ trốn trên tầng ăn xì xụp, vui sướng mãn nguyện.

“Còn bây giờ thì sao, chính mình ngồi đây ăn mì thì cảm thấy thế nào?” Cô hỏi.

“Để tớ nếm thử đã.” Bùi Chi cầm hộp mì lên, bẻ dĩa nhựa, chậm rãi ăn vài miếng, cuối cùng trả lời: “Nhìn người khác ăn vẫn thấy ngon hơn.”

“Cái này không liên quan gì đến khẩu vị, mà là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.” Lâm Triều Tịch cũng cầm cốc mì, giơ lên: “Cạn chén.”

Đêm đen cao vợi, ánh sao lấp lánh như vụn kim cương.

Bùi Chi cũng giơ cốc mì, nhẹ nhàng chạm li với cô.

Lâm Triều Tịch vui vẻ bẻ dĩa, mở nắp ăn một miếng thật to, hỏi: “Hội thao cậu kể là lúc bọn mình năm mấy thế?”

“Năm hai.”

“Ồ, lần đấy tớ đi thi đẩy tạ, được giải Ba.”

“Trường mình có sinh viên thể dục, cậu được giải đó cũng không tệ.”

“Đúng thế, tớ cũng thấy vận may của tớ quá tốt.” Lâm Triều Tịch ăn miếng mì nữa, hỏi: “Cậu không tham gia môn nào hết à?”

“Không.”

Lâm Triều Tịch cười khúc khích: “Sợ xấu hổ lúc thi đấu bị mọi người vây xem hay sao?”

“Khoảng thời gian đó khá bận.”

Lâm Triều Tịch hồi tưởng lại hội thao hồi năm hai: “Giải Toán sinh viên?” Cô ngừng lại: “Hình như Toán mô hình cũng thi vào khoảng thời gian đó?”

“Ừ.”

“Hồi thi Toán mô hình không gọi đồng đội lên đây ăn mì cùng nhau sao?”

Bùi Chi ăn hai miếng mì, tiếng nhai rất nhỏ.

Lâm Triều Tịch nói xong câu đó thì một tay cầm mì một tay che trán, không để Bùi Chi nhìn thấy biểu cảm lúc này. Toi rồi toi rồi, vất vả lắm mới ngồi cùng một chỗ với nam thần mà sao cô lại lắm mồm thế.

Ế bằng thực lực thật sự.

Bùi Chi lên tiếng cắt ngang mở suy nghĩ rối rắm của cô.

“Đồng đội của tớ coi trọng sức khỏe, lúc thi đấu phải ăn ngon ngủ ngon.”

Lâm Triều Tịch sửng sốt, nhận ra câu “đồng đội tớ coi trọng sức khỏe” có nghĩa là bọn họ đều đi ăn đi ngủ, chỉ còn lại mình tớ.

Cô mỉm cười: “Thế nên cậu mới khuyên bọn tớ tìm đồng đội cùng chí hướng?”

“Cậu biết mà, kinh nghiệm xương máu.”

Bùi Chi hỏi gì đáp nấy, thi thoảng cũng hỏi lại cô vài câu. Bọn họ nói chuyệm phiếm với nhau từ chuyện này sang chuyện khác.

Cảm giác này thực sự thoải mái, có gió đêm hiu hiu và hộp mì nóng hổi, mùi mì thơm phức vấn vương quanh mũi.

Bọn họ nói về thời cấp ba, nói về thành phố An Ninh. Lâm Triều Tịch rất sợ sẽ bị lẫn lộn giữa hai kí ức, thế nên phải cẩn thận hơn hẳn.

Cô cảm nhận được Bùi Chi đang nỗ lực để tiếp lời cô, tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện.

Nhưng vách ngăn vẫn cứ tồn tại.

Dù là tuổi 12, tuổi 15, thậm chí là tuổi 22, đối với cô Bùi Chi vẫn là cùng một người.

Nhưng đối với Bùi Chi, cô lại là người hoàn toàn khác.

Cốc mì vơi dần, Lâm Triều Tịch uống hớp nước mì cuối cùng, thời gian ăn khuya đã kết thúc rồi.

Ánh sao le lói mà dịu dàng.

Cô cầm cốc mì, khoác chăn đứng dậy. Bùi Chi đã ăn xong từ lâu, nước mì còn thừa lại một nửa đặt bên cạnh, nhưng cậu không có vẻ gì sẽ đi cùng cô nữa.

Lâm Triều Tịch quay lại nhìn Bùi Chi.

Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng giản dị, khoác áo khoác mỏng màu xám, ngồi dưới ánh trăng, đôi chân dài lười biếng gác trên bậc thang, tự do tự tại.

“Cậu nên đi ngủ một lát.” Bùi Chi nói.

“Tớ không buồn ngủ.” Lâm Triều Tịch đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy chưa muốn phải đi ngay, muốn nói thêm gì đó kéo dài thời gian: “Tớ từng có một giai đoạn học hành rất khổ, học được cách dù ngủ ít đến đâu cũng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo.”

“Làm thế nào?”

“Lòng không tạp niệm, chuyên tâm học hành, không nghĩ đến gì khác ngoài học.” 

“Bây giờ thì sao?”

“Một lòng thi đấu… ngoài thi đấu ra… cũng không nghĩ đến gì khác.”

Mấy chữ sau chỉ thốt ra rất nhẹ.

Bùi Chi mỉm cười.

Cô vẫy tay với cậu: “Tớ đi làm trước đây.”

Bùi Chi gật đầu.

***

Lâm Triều Tịch quay lại phòng máy, uống nốt lon bò húc.

Đã có mì nóng lót dạ, dạ dày không còn khó chịu như lúc đầu mà còn nhiệt tình hẳn lên.

Đến tảng sáng, cuối cùng cô cũng hoàn thành hết các chương trình. Con đường đào thoát được vẽ ra bởi số liệu đã thành hình.

Lão Vương ngủ dậy, đến tiếp nhận công việc của cô, hoàn thành phân tích lĩnh vực cậu ta am hiểu nhất. Lâm Triều Tịch và A Quang bắt đầu nghiên cứu phần mềm mô phỏng giao thông.

Nếu đây chỉ là đề bài làm cho vui, ra được kết quả thế này là bọn họ đã có thể dừng lại được rồi.

Nhưng đây là thi đầu, kết quả càng trực quan sẽ càng giúp giám khảo nắm rõ hơn. Thế cho nên phần mềm mô phỏng giao thông trở nên quan trọng vô cùng.

Vẫn trong nửa ngày, vẫn giống như lời cổ nhân Chu A Bình mà A Quang kính trọng đã nói. Lâm Triều Tịch và A Quang bắt đầu nghiên cứu phần mềm mô phỏng giao thông, chưa hết buổi sáng mà bọn họ đã làm ra kết quả đầu tiên vô cùng hài lòng.

Buổi trưa ngày thứ ba đã có vài đội nộp luận văn, rời khỏi phòng máy.

Giới Nhiên bắt đầu túc trực tại phòng, phòng nghỉ bên cạnh có máy in, khi phòng máy yên tĩnh đến cực điểm thường sẽ nghe thấy tiếng máy in bên kia hoạt động.

Cứ mỗi một đội nộp luận văn rời đi, trong phòng máy sẽ có những trận thở dài quy mô nhỏ.

So với đội khác, tiến độ của đội cô vẫn tụt hậu, nhưng bọn cô cũng chẳng hề sốt ruột.

A Quang nhận lấy chương trình cô vừa viết xong cho vấn đề đầu tiên, Lâm Triều Tịch mở lon bò húc thứ ba trong ngày của mình. Tranh thủ lúc tinh thần còn tốt, cô bắt đầu chính thức sửa chữa luận văn.

Đối với những cuộc thi có số lượng luận văn lên đến hàng vạn thế này, các giám khảo sẽ không thể đọc hết từ đầu đến đuôi, chỉ quan tâm những bộ phận quan trọng nhất.

Cô sửa từng câu một, đong đếm chọn từ, giữ cho hành văn thật lưu loát và ngắn gọn.

Sau đó viết tổng kết, điều chỉnh từ ngữ, tiếp tục hoàn thiện luận văn, đến 12 giờ đêm, A Quang cũng xong hết câu thứ hai.

Cậu ta hỏi: “Cậu có muốn đi ngủ không?”

Khi bỏ giấc quá lâu, mọi cơn buồn ngủ đều dồn hết áp lực vào bộ phận dưới con mắt, thân thể mệt mỏi đến nỗi không động đậy nổi.

Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Một khi tôi nằm xuống thì chắc không bò dậy nổi nữa.”

“Ừ, thế cậu thức, bọn tôi đi ngủ trước vậy.” A Quang nói xong, cả cậu ta và Lão Vương đều đồng loạt đẩy bàn phím ra, gục thẳng xuống bàn.

Lâm Triều Tịch dở khóc dở cười.

Một phần ba số máy tính trong phòng đã tắ, gió đêm cũng không xua tan được mùi cà phê hòa lẫn với mùi dầu gió quanh quẩn.

Giới Nhiên lôi được ở đâu đến một cái ghế nằm, trải chăn ra nghỉ ngơi.

Ngoài phòng máy, Bùi Chi khiêng một thùng đồ vào.

Quả thật Bùi Chi rất tinh ý trong công tác hầu cần, chia đều đồ cho từng người vẫn đang miệt mài làm lụng.

Khi phát đến Lâm Triều Tịch, cô mới nhận ra đó là một cái bánh sandwich hai tầng có nhân. Vẫn còn hơi ấm, có lẽ là đặt sẵn ở cửa hàng tiện lợi, hâm nóng xong mới đưa đến.

Lâm Triều Tịch ngẩn người mất một lát, nhớ đến câu chuyện Bùi Chi nói đêm qua. Quả nhiên là người từng phải chịu đựng buổi đêm một mình, mới biết rõ đám trẻ thức khuya cần gì nhất.

Đêm hôm nay, cô không còn cơ hội ăn khuya cùng Bùi Chi nữa.

3 giờ sáng, cuối cùng cô cũng hoàn thành trích dẫn và phần đánh giá cuối cùng, coi như đã xong toàn bộ luận văn.

Xong thì xong, nhưng vẫn cứ phải soát đi soát lại mấy lần,

Công việc tiếp theo buồn tẻ vô cùng, cần sự kiên nhẫn rất lớn.

Cô lay A Quang và Lão Vương dậy, bảo bọn họ kiểm tra công thức và số liệu của mô hình. Cô lại tiếp tục đọc lại luận văn thêm một lượt nữa, so sánh với tác phẩm đạt giải nhất đăng trên website chính thức, kiểm tra xem còn chỗ nào bị lỗi diễn đạt hay chưa đủ rõ ràng.

Đến giai đoạn cuối cùng, cả Giới Nhiên cũng không ngủ, Bùi Chi cũng luôn có mặt trong phòng máy. Cậu thi thoảng đi qua đi lại, hoặc là trò chuyện vài câu cùng ai đó, giọng nói trầm ấm hiền hòa.

Rạng sáng 4 giờ là lúc buồn ngủ nhất, tinh thần cũng tụt dốc nhất.

Có người bật khóc ngay trong phòng máy, có lẽ là phát hiện ra không kịp hoàn thành luận văn, cũng có người vì gấp gáp mà nổi nóng với đồng đội.

Bùi Chi chủ động gọi người bạn đó ra ngoài, bọn họ đi một lúc. Khi người bạn kia quay về, trên người vẫn còn loáng thoáng mùi mì gói.

Nhưng người bạn vừa bật khóc vẫn ngồi đó. Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng sụt sùi, cũng nghe thấy cả tiếng gõ bàn phím vang lên.

Thực ra loại cảm giác này rất tuyệt diệu, bạn luôn biết sẽ có người đang sát cánh cùng mình, có những người chẳng nói chẳng rằng nhưng lại âm thầm ở bên.

Một khoảng thời gian nữa trôi qua, thêm một phần ba số đội hoàn thành luận văn, nộp bài rời đi. Thực ra cô cũng chỉ nhìn lướt qua rồi áng chừng, có thể con số thực tế còn nhiều hơn thế, song cô vẫn chăm chú vào mười tám trang luận văn ngắn ngủi trước mặt/

Hơn 6 giờ sáng, trời đã sáng bảnh, không thể đoán giờ từ màu trời được nữa.

A Quang lại duyệt luận văn thêm một lần nữa.

Lão Vương nói: “Đồ đệ à, cậu sắp đọc nát cả cái màn hình rồi.”

Ý câu nói này đại khái là: Ổn hết rồi, nộp được rồi.

Lúc này, Giới Nhiên cũng đến chỗ bọn cô.

Lâm Triều Tịch di chuột, sửa lại một lỗi chính tả mới phát hiện ra, nói với Giới Nhiên: “Cho em thêm một tiếng nữa.”

7 giờ 35, đây là thời gian nộp luận văn trong bảng kế hoạch của bọn họ, không thừa một phút, không thiếu một phút.

Luận văn được in ra, Giới Nhiên cầm bút kí họ tên mình lên dòng giảng viên hướng dẫn.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu ngáp một cái nặng nề.

“Được giải nhất toàn quốc sẽ phải đi bảo vệ luận văn đấy, em có biết không?” Giới Nhiên hơi cạn lời.

Ánh nắng ngoài cửa sổ quá chói, bóng dáng Giới Nhiên lẫn Bùi Chi trong mắt cô đều trở nên mơ hồ.

Lâm Triều Tịch gật đầu như gà mổ, ngơ ngác hỏi: “Thế thì sao ạ?”

“Thì tốt nhất bây giờ em đi ngủ đi, đừng có ngỏm trước khi bảo vệ.”

Nghe vào tuy hơi kì cục, nhưng đây chắc chắn là một lời khen.

Lâm Triều Tịch lôi cái chăn nhỏ trong ba lô ra, nói với Lão Vương: “Phần luận văn còn lại với mã MD5 các cậu nộp nốt nhé, cuối cùng tôi cũng được ngủ ở sô pha dưới lầu…”

Cô lờ đờ ra khỏi phòng máy, nghe thấy Lão Vương gọi với đằng sau: “Nhớ che mặt lại đấy!”

Cô nhìn về phía mặt trời, mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp